Dương Trúc: "Sao lại mắng tôi ngốc?"
Chỉ là không có cảm giác giương cung bạt kiếm như trước đây nữa mà mang ý than phiền.
Tại sao ông đây đánh người ta một trận vì cậu, quay đi quay lại cậu lại chê tôi ngốc!
Nghiêm Duệ nói: "Có đáng không?"
Dương Trúc lầm bầm: "...Hừ!"
"Đồ ngốc." Anh lặp lại lần nữa, "Tặng quà thôi mà cũng có thể xích mích thành ra như vậy."
Nghiêm Duệ nói thế khiến bản thân Dương Trúc cũng cảm thấy thế, đúng vậy, chuyện nhỏ thôi sao phải xé to ra thế cơ chứ! Chẳng qua vẫn nên chỉ trách thằng Lâm Thừa đó bị thần kinh! Nếu không phải nó gây phiền phức, cậu tặng xong là xong rồi.
Dương Trúc nghiến răng mấp máy môi, tay giơ lên, thô lỗ lau vết tích ẩm ướt trong mắt, động tác quá thô bạo nên sượt qua vết thương, đau đến mức phải xuýt xoa một tiếng.
Nghiêm Duệ nghe thấy, nghiêng đầu nhìn cậu nhưng không nói gì cả.
Phòng khám ngoài trường ở khá gần, đi chưa mất tới hai phút đã đến nơi.
Bác sĩ kiểm tra vết thương cho Dương Trúc, sơ cứu bôi thuốc cho cậu, Nghiêm Duệ đứng bên cạnh quan sát.
Dương Trúc không ngừng hít khí, dù thế nào cũng không nhịn được, còn véo chân mình rõ là đau.
Quái lạ, trước đây cũng thiếu gì lần đánh nhau với người ta đâu, cũng chẳng cần thuốc thang, sao lần này lại có cảm giác đau vậy nhỉ?
Cậu không kìm được nhìn lén Nghiêm Duệ, ánh mắt Nghiêm Duệ chăm chú nhìn lên vết thương trên mặt cậu, cuối cùng anh hỏi: "Đau không?"
Không hiểu sao Dương Trúc bừng tỉnh, cũng không hiểu giác ngộ được cái gì mà lập tức kêu khổ, "Đau!"
"Sau này đừng đánh nhau với người khác nữa." Nghiêm Duệ cầm đơn thuốc bác sĩ kê cho, vốn dĩ phải đưa cho Dương Trúc nhưng cuối cùng anh vẫn cầm trong tay mình.
Dương Trúc nghĩ bụng, với tính tình của cậu thì không làm được đâu, mặc dù nghe lọt tai nhưng cậu vẫn không gật đầu với Nghiêm Duệ, hùng hục chạy theo sau anh.
Bây giờ là muốn về phòng học sao?
Về lại phải nhìn gương mặt đáng ghét đó, phiền chết!
Nhưng Nghiêm Duệ không đi về phía trường học mà quẹo bừa vào một cửa hàng trà sữa, chọn hai ly rồi ngồi xuống.
Quán trà sữa này dùng bàn hơi rộng, Dương Trúc chọc vào cạnh bàn, không muốn ngồi đối diện vì cảm giác xa cách quá, nghĩ đi nghĩ lại cậu là người bệnh mà, tùy hứng một chút thì làm sao? Chúng ta quen nhau vậy rồi mà không thể ngồi chung với nhau sao? Vì thế cậu đặt mông ngồi bên cạnh Nghiêm Duệ, động tác và hành động cây ngay không sợ chết đứng này còn tăng thêm lòng can đảm cho cậu.
Cuối cùng Nghiêm Duệ mở hộp đồ ăn đóng gói mình xách theo, vẫn còn nóng, một phần cơm, một phần rau, món mặn và món chay kết hợp đều đặn, bên trong còn có cả đùi gà.
Buổi trưa Dương Trúc đã ăn bánh mỳ, lại còn chỉ ăn có nửa chiếc nên không kìm được nuốt nước miếng.
Vì sao Nghiêm Duệ lại đóng gói vậy? Dương Trúc suy nghĩ, nói: "Buổi trưa không ăn cơm cùng tôi nên đành đóng gói à?"
Cậu chỉ kiếm lại thể diện của mình theo thói quen thôi, không ngờ Nghiêm Duệ đáp thật: "Ừ."
Dương Trúc phấn chấn, cảm giác có cái đuôi vô hình nhanh chóng vểnh lên trời!
Nghiêm Duệ vẫn bình tĩnh, nói: "Tôi đoán cậu như vậy, chắc buổi trưa vẫn chưa ăn gì."
Dương Trúc dịch sang bên cạnh anh, tới gần một chút, lại gần thêm chút nữa, đầu gật như mổ thóc, "Chưa ăn, đói chết rồi!"
Nghiêm Duệ gắp một đũa cơm, nâng lên tới gần môi cậu.
Dương Trúc trợn tròn mắt, hơi há miệng ngậm đũa cơm vào, động tác mạnh quá tác động tới cơ mặt, cậu vừa nhai vừa nhăn nhó.
Nghiêm Duệ lại chỉ đũa vào đùi gà, hỏi: "Muốn ăn không?"
Vốn dĩ lúc đánh nhau trong lớp, Dương Trúc đã nghĩ rằng có lẽ cả ngày hôm nay của cậu sẽ chẳng vui vẻ gì cho cam, chắc sẽ giận dữ bực bội cả ngày, nhưng chỉ mới qua chục phút thôi mà cơn tức của cậu đã tan hết thành mây khói.
Dương Trúc thật thà gật đầu, kết quả đũa của Nghiêm Duệ che đùi gà lại.
"Cậu không há được miệng, phải kiêng thức ăn mặn." Nghiêm Duệ nói: "Không được ăn."
Cái đuôi của chú cún con rũ xuống, đôi mắt lại trợn tròn, không chiếm được của ngon nên nhìn anh bằng vẻ lên án.
Nghiêm Duệ thản nhiên đối mặt với cậu, cuối cùng đương nhiên vẫn là Dương Trúc thua trận, cậu nói thầm không ăn thì không ăn, đâu phải có duy nhất một cái đùi gà, bản thân cậu có cái gì ngon mà chưa từng ăn cơ chứ, ai thèm! Nghiêm Duệ đẩy hộp đồ ăn về phía cậu, vừa làm vừa nhét đũa vào tay cậu.
Dương Trúc vừa mới nói ai thèm hừ một tiếng, còn bảo: "Coi như cậu có lương tâm!" Chịu đau cũng phải ăn.
Đồ ngốc! Nghiêm Duệ lặp lại từ này lần thứ ba trong lòng.
Đến tận bây giờ, cuối cùng Nghiêm Duệ mới lấy chiếc hộp quà phong ba kia ra xem.
Dương Trúc còn đang đắc chí xơi đùi gà nên không để ý, đến khi ánh mắt nhìn sang thì Nghiêm Duệ đã mở hộp, lấy chiếc đồng hồ đeo tay bên trong ra.
Hỏng rồi, sao lại mở quà ngay trước mặt tôi chứ!
Dương Trúc thầm hoảng hốt, nhưng bất ngờ là Nghiêm Duệ không nói gì, không hỏi vì sao cậu muốn tặng mình thứ này, cũng không hỏi vì sao cậu tặng quà còn phải lén lút đặt vào trong ngăn bàn.
Anh chỉ ngắm nghía nó, tháo chiếc đồng hồ đã cũ của mình ra rồi thử đeo chiếc đồng hồ mới lên, một tay điều chỉnh dây đồng hồ, một tay nhẹ nhàng linh hoạt cài lại.
Rõ ràng chỉ là đeo đồng hồ lên tay rất đơn giản nhưng không hiểu sao động tác của anh lại khiến người ta cảm thấy tao nhã trầm ổn.
Dương Trúc không dời mắt nổi, lại ngắm cổ tay anh.
Dây đồng hồ đen và mặt đồng hồ có kim chỉ nam và vòng nhỏ rìa ngoài màu vàng kim, mặt kính đồng hồ hiện lên ánh sáng màu lam sậm, tôn lên sắc da trắng trẻo.
Mắt nhìn của mình được phết ha, quá hợp với cậu ấy.
Dương Trúc cắn đũa, vô thức cười.
Nghiêm Duệ nói: "Cảm ơn."
Dương Trúc lại nuốt nước miếng, tận lực kìm nén sự vui vẻ của bản thân, "Không cần cảm ơn!"
"Dương Trúc." Nghiêm Duệ gọi tên cậu, hai chữ nhẹ tênh như gãi vào đáy lòng, "Sau này muốn làm gì thì cứ trực tiếp làm."
Anh nhìn Dương Trúc, "Trước mặt tôi không cần phải quanh co lòng vòng."
Bỗng nhiên Dương Trúc không dám nhìn mặt anh, tầm mắt cậu đảo xung quanh, rơi xuống mặt bàn, nhìn thấy chiếc đồng hồ đeo tay cũ mà anh vừa tháo xuống.
Dương Trúc lại lặng lẽ nhìn anh, rồi lại nhìn chiếc đồng hồ cũ kia, đỏ mặt đánh bạo làm một thử nghiệm đầu tiên, "Vậy có thể cho tôi đồng hồ đeo tay cũ của cậu được không?"
Nghiêm Duệ nhướng mày, đồng ý: "Được."
Dương Trúc giành lấy nó, cảm thấy dây đồng hồ dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ người, cầm mà thấy bỏng cả tay, bèn giấu nó vào trong túi áo.
Cậu cũng không hiểu mình đang làm gì, chỉ là đột nhiên rất muốn.
Nghiêm Duệ cho cậu, cậu chỉ cảm thấy cực kỳ vui mà thôi!.