Cây thế giới, còn được biết đến với tên gọi Cây vũ trụ, là một gốc tần bì nối liền chín thế giới, có ba nhánh rễ cực lớn.
Nhánh rễ đầu tiên đâm qua đất nước của những kẻ Khổng lồ, bị nước suối trí tuệ Mimir bao quanh.
Nhánh rễ thứ hai đâm qua vùng đất của sương mù, ở thời đại xa xưa ngày trước, một con độc long đã từng phủ phục nhiều năm gặm cắn rễ cây, để rồi khi rễ cây đứt đoạn thì cũng là lúc Hoàng hôn của các vị thần ập xuống thế gian.
Nhánh rễ thứ ba nằm nơi Thần giới Asgard, được vây quanh bởi dòng suối vận mệnh Urd. Mấy ngàn năm trước, ven bờ suối vốn là nơi tụ họp của các vị thần mỗi sớm bình minh. Ba nữ thần Vận mệnh ở ngay bên cạnh, cai quản dòng suối và cây thần.
Cây thế giới mang trong mình nguồn thần lực vô biên. Bất kể là xuân hạ thu đông, nó đều không héo úa, tán cây vĩnh viễn xanh tươi, từng chiếc lá tỏa ra thứ hào quang lấp lánh nhiều màu. Nhất là khi mùa đông tới, hoa tuyết phủ đầy tán lá, những đốm sáng màu bạc tựa như vô số sao trời vây lấy Yggdrasil, dù là đêm tối cô đơn tịch mịch thế nào thì nó vẫn hiện lên vẻ lộng lẫy huy hoàng của một thời hưng thịnh.
Ngàn vạn năm sau, ngay cả các vị thần cũng già đi, nhưng Cây thế giới vẫn như xưa, trẻ trung mơn mởn, ghi lại vô số câu chuyện xưa cũ đã xảy ra trước cổng thần điện uy nghi, biết bao truyền thuyết lãng mạn đã từng nảy mầm đơm rễ dưới tán cây xanh tốt, còn có cả cậu thiếu niên từng đứng dưới vòm lá xanh, khẩn khoản cầu xin Cây thế giới đáp ứng một lời ước nguyện.
Lần đầu tiên đặt chân tới nơi này, vị thiếu niên ấy nói rằng: “Xin hãy để cho người ta yêu đáp lại tình cảm của ta, ta sẽ trả bất cứ giá nào, dù có lớn đến đâu”.
Rất lâu, rất lâu sau đó, vị thiếu niên ấy lại tới, lúc này đây, cậu đã trở thành một chàng trai cao lớn và anh tuấn, cũng đã thành vị thần tối cao đứng đầu Chín thế giới. Trong mắt cậu đã chẳng còn vẻ tùy hứng và cố chấp năm xưa, nhưng lại xuất hiện nét điềm nhiên trầm ổn của tuổi trưởng thành.
“Nguyện vọng duy nhất của ta, là sau khi người nàng yêu trở về, bản thân ta sẽ không làm bất cứ việc gì cả, chỉ cần có thể lặng lẽ dõi theo nàng. Nếu có cơ hội, mong hằng năm ta đều có thể cho nàng ngắm nhìn pháo bông nàng thích, mong rằng có thể khiến nàng những lúc ở một mình sẽ không thấy cô đơn.”
“Cứ thế đến bao giờ?”, Cây thế giới hỏi.
“Mãi tới khi nàng rời bỏ cõi đời này.”
“Hiện tại ngươi đã là Chúa tể của các vị thần, đã đủ sức mạnh để khiến nàng ở bên cạnh ngươi, không phải sao?”
“Không”, chàng trai lắc đầu, “…Không còn cần thiết nữa”.
Đó là khi trận chiến tàn khốc kia mới vừa kết thúc, chàng trai đứng trên đỉnh của thế giới, hồi tưởng lại ký ức của những ngày thơ, im lặng thật lâu, thật lâu. Những đêm khuya trống trải, tiếng phượng hoàng nỉ non trong gió, những đám sương mờ bị thổi đi tít tắp, như thể ngay cả mối tình cuồng si ngắn ngủi đã chờ đợi cả ngàn năm kia cũng theo gió bay đi, tan thành mây khói xa vời.
Chàng trai ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm của Asgard, phát ra những tiếng thở dài nặng trĩu ưu tư.
Nếu như cuộc đời không trọn vẹn là một thứ gông xiềng khó cởi, vậy thì ta nguyện mãi mãi ở lại trong chiếc lồng do chính tay người dựng lên.
Odin dành tặng tất cả mọi thứ trên đời cho người ngài chọn,
Niềm hạnh phúc vô bờ, và cả nỗi đau xót vô biên.
- Tất cả những điều thánh thần ban tặng[1] -
[1]. Nguyên văn của Tất cả những điều thánh thần ban tặng như sau:
Everything Oldin gives to his chosen entirely,
All joys, unending,
All pain, unending,entirely.
Giống như bị người ta đánh cho ngất xỉu rồi lại đột nhiên tỉnh dậy, đầu ta rất đau, con mắt bởi vì ánh sáng quá mãnh liệt mà không tài nào mở ra được.
Ta vô thức sờ soạng cổ họng mình, sau đó vươn tay về phía ánh sáng… không có vết máu.
Ta… không chết sao?
Xung quanh có rất nhiều người qua lại. Ta sờ nắn hai tay mình một lúc lâu, sau khi xác định bản thân vẫn còn cảm giác, lập tức ta thở phào một tiếng. Sự bạo ngược của Loki, cái chết của Balder, cung điện Valhalla bốc cháy, buổi Hoàng hôn của chư thần trong lời tiên tri quái ác… Thì ra tất cả chỉ là một giấc mơ.
Giấc mơ lần này thật sự quá dai dẳng, giống như đã trải qua mấy nghìn năm đằng đẵng, thậm chí, trong mơ ta còn thấy cảnh Odin đang cô đơn trầm tư giữa cung điện Valhalla trống trải đến lạnh người.
Dù có thế nào thì giờ ta vẫn phải đi tìm chàng. Nếu không có cơn ác mộng kia, ta sẽ chẳng biết, hóa ra sống xa chàng là chuyện khủng khiếp đến thế.
Nhưng tại sao những người xung quanh lại nhìn ta bằng ánh mắt kỳ quái như vậy?
Còn nữa, rõ ràng bọn họ đều là những Thần tộc bình thường, tại sao quần áo và khẩu âm lại lạ lùng đến thế. Hơn nữa, bọn họ nhìn thấy những con cự kình vàng lóa mắt bay lơ lửng trên bầu trời mà không hề tỏ ra ngạc nhiên, cũng chẳng chạy trốn, chuyện này rốt cuộc là sao…
Sau khi dỏng tai nghe ngóng hồi lâu, ta xác định được một điều, bọn họ đang nói bằng ngôn ngữ của Thần tộc, ngữ pháp thì giống nhau đấy, nhưng ngoại trừ từ “Aesir” ra thì ta chẳng nghe được bất kỳ từ nào khác.
Cúi đầu nhìn xuống, ta lại được một phen hoảng sợ: Áo bào trắng ta mặc lúc trước chẳng biết đã biến đi đằng nào, thay vào đó là một bộ váy ngắn vô cùng tinh xảo, hoa văn cầu kỳ phức tạp, bên hông vắt vẻo một chiếc búa nhỏ màu bạc, đôi giày thấp cổ cũng được chế tác rất công phu… Còn nữa, mái tóc vàng kim của ta đã biến thành màu đen tự lúc nào rồi.
Ta túm một mớ tóc lên, lấy tay xát lấy xát để, sau đó dụi mắt mấy lần, đảo mắt nhìn bốn phía một lượt. Trong ánh nhìn kỳ lạ của những người xung quanh, ta vọt tới trước cửa một cửa hàng, hứng nước chảy ra từ chiếc bình trên tay một bức tượng, dấp lên tóc và tiếp tục chà xát.
Vẫn là màu đen.
Lại ngẩng đầu nhìn cửa hàng trước mặt, ta hoàn toàn không đọc được mấy chữ viết trên biển hiệu… Từ lúc sinh ra tới giờ ta chưa từng nhìn thấy phong cách kiến trúc thế này.
Nơi đây không phải là Asgard.
Ta đang ở đâu? Tại sao lại mặc bộ quần áo này, tại sao tóc ta lại biến thành màu đen?
Hình như nơi này là một cảng biển, rìa ngoài là một dải ngân hà cực lớn, tỏa ra những luồng ánh sáng chói chang. Thế nhưng nhìn xuyên qua dải ngân hà ấy, ta có thể thấy một khung cảnh vô cùng quen thuộc, chính là cảnh núi rừng bất tận như treo lơ lửng ở nơi phía trời đông, lẩn khuất giữa làn sương mù dày đặc… đó là Jotunheim, quê hương của những kẻ Khổng lồ. Cảnh vật phía đông và phía tây đều bị những tòa nhà ngang dọc che khuất, nhưng ta vẫn có thể nhìn thấy một dải lửa đỏ thấp thoáng phía trời nam.
Xét theo vị trí địa lý, chắc hẳn ta đang ở cảng Modin của tộc Vanir. Mới chỉ vài năm không tới, chẳng ngờ nơi này đã đổi thay nhiều đến thế? Ngay cả ngôn ngữ cũng khác hoàn toàn sao?
Phía trên cao là một màu xanh thẳm mênh mông vô tận, bên rìa cảng biển có những con rùa bạc khổng lồ đang chở người qua lại. Những làn gió ấm áp thổi qua, bến cảng tấp nập người qua lại, trên lưng họ là những bao hành lý lớn nhỏ các loại, có tộc Lùn, có Tinh linh và có những Thần tộc màu tóc rất đậm… thậm chí còn có cả tộc Khổng lồ.
Từ lúc nào mà tộc Vanir luôn giơ cao ngọn cờ thống nhất chủng tộc lại trở nên hỗn tạp thế này? Thậm chí còn cho phép cả tộc Khổng lồ đặt chân lên lãnh thổ của mình?
Còn nữa, tuy người Khổng lồ bây giờ vẫn cao hơn chúng ta nhiều lắm, nhưng so với những gã Khổng lồ ngày trước ta gặp thì đúng là thành người Lùn cả lượt mất rồi.
Ánh mắt của những người xung quanh nhìn ta càng lúc càng kỳ quái, trong lòng ta cũng lặng lẽ nhen nhóm một nỗi lo lắng không tên. Ta dáo dác nhìn quanh, vớ đại một chàng trai tuổi còn khá trẻ, hỏi: “Xin hỏi, có phải gần đây mới xảy ra chuyện gì lớn lắm không?”.
Chàng trai đó chăm chú nhìn ta một lúc, rồi mới cười đáp: “Phu nhân, ngài nói cổ ngữ Thần tộc lưu loát quá, may mà ta nghe cũng hiểu sơ sơ”. Hắn còn nói thêm câu gì đó nữa, ta không hiểu lắm, chỉ có câu cuối cùng là rất rõ ràng: “Đại nhân Loki cuối cùng đã công bố diện mạo vị hôn thê của ngài, cũng bởi vì nàng đột nhiên mất tích”.
“Vị hôn thê của Loki?”
“Đúng thế. Nàng cũng giống phu nhân, có một mái tóc đen rất dài… Nàng là Thần tộc Vanir duy nhất trong bộ tộc có mái tóc màu đen.”
Kỳ lạ, mấy ngày trước Loki còn đang ở Asgard, sao ta lại không biết hắn có vị hôn thê ở tộc Vanir, chuyện xảy ra từ khi nào vậy?
Chàng trai trẻ mỉm cười, lật giở tờ báo trên tay, hình như đang tìm gì đó. Ta nhìn dòng thời gian in trên mặt báo: Ngày 12 tháng 3 năm 3018.
“Năm 3018?”
“Đúng vậy, năm 3018. Năm ngoái đúng là có nhiều sự kiện động trời, nhưng trôi qua cũng thật mau, phu nhân thấy có phải không?”
“Thực ngại quá, ta hơi chóng mặt một chút…”, ta lắc lắc đầu, “Năm ngoái đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc mấy năm nay đã xảy ra những chuyện gì?”.
“Sự kiện lớn nhất của năm ngoái chắc chắn là việc cả Odin bệ hạ và Hỏa thần đại nhân cùng thức tỉnh. Ta nghĩ chắc hẳn phu nhân sẽ nhớ rõ hai sự kiện này.” Hắn không hề có vẻ co ro sợ sệt, giống như chuyện ta nhớ trước quên sau là rất đỗi bình thường vậy: “Giờ chỉ còn thiếu thần Chiến tranh, thần Tình yêu và nữ thần Thu hoạch nữa thôi…”.
“Thức tỉnh? Cái gì thức tỉnh cơ?”
Chàng trai trẻ tuổi có chút lúng túng: “Chẳng lẽ phu nhân không biết chuyện mười hai chủ thần sống lại sao?”.
“Ta biết mười hai chủ thần, nhưng sao lại có chuyện sống lại ở đây?”
“Phu nhân, có phải phu nhân đang nói đùa với tôi không, sau cuộc chiến Hoàng hôn của các vị thần, không phải tất cả các vị thần đều đã chết rồi sao? Từ lúc bắt đầu kỷ nguyên mới tới nay đã ba ngàn năm rồi, giờ đang là thời điểm các vị thần bắt đầu sống lại.”
Chàng trai trẻ liếc nhìn ta một chốc, giống như đang nhìn một quý bà tuổi tác đã cao, lắc lắc đầu cảm thông, sau đó hết sức kiên nhẫn kể cho ta về một giai đoạn lịch sử đầy biến động.
Hiện giờ đang là thời đại của sự hồi sinh, năm 3018 theo công lịch Thần tộc.
Không ngờ Hoàng hôn của các vị thần đã là chuyện của ba ngàn năm trước. Mà trong ba ngàn năm đằng đẵng này, tất cả mọi chuyện đều đã đổi thay.
Hình thể của tộc Khổng lồ sống lại trở nên bé nhỏ hơn ngày trước, khe nứt Ginnungagap từ một vết nứt không biên giới, đen kịt nay đã biến thành dải ngân hà rộng lớn tỏa ánh hào quang. Bởi vì Asgard nằm ở nơi cao nhất của Thần giới, thế nên ba ngàn năm trước, khi thần Mặt trời và thần Ánh sáng đều ở trên cao, cả chín thế giới đều được ban tặng ánh sáng chan hòa. Thế nhưng trong thời đại các vị thần sống lại này, hai vị chủ thần trên đều thức tỉnh ở tộc Vanir, bởi vậy, Thần giới mất đi ánh sáng mặt trời, quanh năm bị bóng đêm vô biên bao phủ, Thần tộc Aesir cũng biến thành bộ dạng hoàn toàn khác trước.
Pháp vương hiện tại của tộc Vanir chính là thần Ánh sáng Balder. Còn Loki, thân là thủ lĩnh quân đội kiêm chức cai quản tài chính, cũng được nắm trong tay quyền thống trị.
Hiện tại tộc Aesir đã có tới sáu vị chủ thần. Trước và sau khi thức tỉnh, Odin vẫn cứ là đế vương của tộc Aesir.
Nói cách khác, chẳng có giấc mộng nào ở đây cả, mọi chuyện đều đã thực sự xảy ra.
Hơn nữa, thế giới sau khi tỉnh lại này còn tàn khốc hơn cả thứ hiện thực mà ta đã ngỡ là mơ.
Ba ngàn năm cứ thế trôi qua.
Nhìn thấy hiện thực ngoài kia đổi thay đến trời long đất lở, trong lòng ta cũng ngơ ngẩn bàng hoàng.
Chàng trai trẻ tuổi mở tờ báo ra: “A, thấy rồi, đây chính là Ena, vị hôn thê của Loki đại nhân”.
Vô thức liếc qua tờ báo, ta đang định đẩy ra, ai dè vừa chạm phải hình ảnh kia, ánh mắt đã như bị đóng đinh tại trận… Cô gái có tên Ena ấy, chẳng phải chính là ta với mái tóc đen hay sao?
Chẳng lẽ sau khi sống lại, ta lại dây dưa gì với Loki?
Cảnh tượng buổi tối ngày hôm đó nhanh chóng tái hiện trong đầu ta: cung điện Sương Mù bao phủ bởi dây gai, Loki mặc áo trắng đứng nơi đó mỉm cười… Nỗi sợ hãi khôn cùng ùn ùn kéo tới.
Nhưng chàng trai trẻ tuổi đứng trước mặt ta đâu có tỏ vẻ như đang nói chuyện với “Ena”.
Chẳng lẽ hắn không nhận ra ta?
Không, ta có còn là Frigg trước kia không?
“Phu nhân sao vậy…”
Không chờ hắn nói hết lời, ta đã vội vã lao về phía bể phun nước nơi quảng trường. Thế nhưng quái lạ thay, mới đi được vài bước ta đã thấy hơi thở dồn dập, lưng đau eo mỏi.
Ta ngồi bên gờ bể phun nước, nhìn xuống mặt nước gợn sóng lăn tăn.
Trong nước là hình bóng của một lão bà với mái tóc đen, dài, những nếp nhăn trên mặt cũng lăn tăn theo từng cơn sóng gợn.
Lúc trước đúng là mắt ta có vấn đề, khi cúi đầu nhìn chiếc váy cũng không để ý thấy bắp đùi đâu còn làn da trắng trẻo căng tròn như khi trước, chỉ còn đám gân xanh ngang dọc như những vết khắc phũ phàng trên một tấm phù điêu.
Một người đàn bà tuổi đã xế chiều, vậy mà còn mặc bộ váy cùng giày cổ thấp của thiếu nữ đương tuổi xuân xanh, chẳng trách mọi người lại nhìn ta bằng ánh mắt kỳ quặc như thế.
Tìm trên người thấy còn chút tiền, ta tới vài cửa hàng, giả câm giả điếc mua một bộ váy liền màu xám, vài quyển sách lịch sử địa lý và mấy cuốn tạp chí linh tinh, vấn tóc cho tử tế, thay quần áo, sau đó ngồi xuống, lật sách đọc, từng tờ từng tờ một, nhưng chẳng vào đầu được chữ nào.
Vô tình nhìn xuống bàn tay giờ đã như cành củi khô, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay gầy guộc, những vết đồi mồi lấm tấm… Ta lại không nhịn được ấn thử tay mình một cái, giống như đất sét vậy, ấn thế nào nó sẽ thành hình như thế, không còn độ co giãn đàn hồi dù chỉ một chút.
Chỉ trong giây lát đã mất đi cả thanh xuân lẫn vẻ ngoài xinh đẹp, thậm chí biến thành bộ dạng xấu xí tột cùng, đây vốn là một chuyện khiến người ta đau xót, nhưng đâu có ai biết ta đã thay đổi thế nào. Ta chỉ là một bà lão lòng khòng, gầy như que củi mà thôi.
Chuyện khiến ta đau đớn nhất chính là Hoàng hôn của các vị thần đã biến thành hiện thực.
Loki phản bội, dẫn theo tộc Khổng lồ tấn công Thần giới. Còn Odin thống lĩnh chúng thần, chống lại tộc Khổng lồ, hai bên đều thương vong vô số, mãi tới tận giây phút cuối cùng, chàng đã tử trận tại cung điện Valhalla. Loki đã dùng một ngọn lửa điên cuồng thiêu thế giới thành tro bụi.
Sau khi thế gian được sống lại, tuy cùng là Thần tộc, nhưng quan hệ giữa Aesir và Vanir chẳng thể giống năm xưa. Vì mâu thuẫn giữa Odin và Loki, hai bộ tộc đã trở thành địch thủ.
Trước khi Odin thức tỉnh, chiến tranh liên miên, thương vong vô số, các vị thần tan tác bốn phương, vùi thân tại khắp những ngóc ngách xa xôi trên thế giới này.
Tất cả những chuyện khủng khiếp ấy xảy ra, đều chỉ vì thứ tình cảm đồng tình vừa ngu xuẩn vừa xốc nổi của ta.
Bởi vì ta chính là kẻ đã giải thoát Loki ra khỏi nhà lao tăm tối.
Trời đã tối đen, người trên quảng trường ngày càng thưa thớt. Trên bến cảng, bước chân bận rộn của những lữ khách, thương nhân, công nhân vận chuyển… cũng đã thong thả hơn nhiều.
Khe nứt Ginnungagap phát ra thứ hào quang vạn trượng, giống như một đĩa thiên hà khổng lồ thong dong chuyển động, sừng sững chiếm vị trí trung tâm của chín thế giới. Ngoài ra, hàng loạt ngọn đèn màu bạc lơ lửng giữa không trung cũng góp phần soi rọi cho bến cảng. Dưới ánh đèn, gương mặt của những người khách đi đường như hiện ra từ trong mộng ảo.
Nơi bầu trời phía trên khe nứt, một chiếc thuyền đen khổng lồ do tám con cự kình khổng lồ màu đen kéo tới, đang chậm rãi cập cảng.
“A, thuyền tới rồi.” Trên bến cảng, một phụ nữ tộc Vanir lưu luyến không rời, nắm chặt tay của chồng nàng: “Asgard đã mưa mấy ngày nay rồi, chàng cẩn thận đừng để bị cảm lạnh nhé. Ở bên đó chưa chắc đã an toàn, nếu có chuyện gì không ổn, chàng phải lập tức về ngay, chàng nhớ chưa?”.
Một lát sau, hành khách thuộc vô số các chủng tộc khác nhau đều đã xuống khỏi thuyền, có gã thủy thủ đứng trên boong tàu hét to đầy ranh mãnh: “Mấy kẻ tộc Vanir kia, đây là chiếc thuyền cuối cùng ngày hôm nay có thể đưa các ngươi tới tham quan Thần giới vĩ đại, bỏ lỡ là không còn cơ hội nữa đâu đấy!”.
Những lời hắn nói ta thấy dễ hiểu hơn nhiều. Xem ra ngôn ngữ của tộc Aesir cũng không thay đổi mấy. Chỉ là, màu tóc của tất cả con dân Aesir đều đã biến thành màu đen, khiến ta cảm thấy cứ là lạ thế nào.
Phía dưới lập tức truyền đến vô vàn lời phàn nàn và bất mãn, thậm chí nhiều người còn rống lên chửi bới om sòm. Có Thần tộc Vanir mặc dù đã mua vé rồi nhưng cũng không do dự quay bước về nhà. Ta xuôi theo dòng người tiến lên phía trước, hỏi một gã thuyền viên tộc Aesir xem phải mua vé thế nào.
Hắn nhìn ta một chốc, sau đó thản nhiên nói: “Giấy chứng nhận”.
“Giấy chứng nhận?”
“Giấy khai sinh, thẻ chủng tộc, giấy chứng nhận nghề nghiệp, giấy phép cưỡi thú, cũng phải có cái gì đó để chứng minh thân phận của bà chứ, không thì làm sao ta cho bà lên thuyền được.”
Ta sờ soạng khắp người, chẳng có gì, đang định mở miệng nói thì gã thuyền viên kia đã cướp lời: “Bà là người ở đâu?”.
“Asgard.”
Hắn liếc mắt nhìn một Thần tộc Vanir đứng sau lưng ta - lúc này đã bắt đầu bực bội vì phải chờ lâu - rồi tiếp tục thong thả nhắc nhở: “Lần sau nhớ mang theo những thứ cần thiết nhé, đây là thuyền chạy thẳng tới Asgard, lên đi”.
“Xin hỏi ta phải mua vé ở đâu?”
“Tất cả Thần tộc Aesir muốn trở về quê đều được miễn phí.”
Ta sững người một lúc, sau đó nở nụ cười: “Cảm ơn!”.
Có lẽ Thần tộc Aesir bây giờ chẳng còn mấy người giữ được thói quen cười nói, nhất là người có tuổi, thế nên thấy ta cười, gã thuyền viên vội vã liếc mắt ra chỗ khác, gật đầu, có vẻ hơi xấu hổ.
Trong khoảnh khắc khi thuyền rời bến, ta đột nhiên có ảo giác mình đang sải cánh bay giữa bầu trời.
Mà mọi thứ xung quanh, dường như đều trở nên vô cùng đặc biệt: những hành khách đứng trên boong tàu nói đôi câu chuyện phiếm, những người phục vụ bưng trên tay khay rượu, cơn gió thổi qua gương mặt, bến cảng càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng xa… Tất cả, đều mới mẻ vô cùng, đều khác lạ vô cùng, đều ngập tràn hy vọng và sức sống tràn trề…
Tâm trạng rầu rĩ của ta bắt đầu chuyển biến thành tươi tỉnh hơn một chút. Ít nhất thì mọi chuyện cũng không tồi tệ như ta nghĩ, ít nhất thì vẫn có hai người tỏ thái độ thân thiện với ta. Cũng đâu phải phụ nữ cứ đánh mất thanh xuân liền chẳng đáng một đồng.
Cuối cùng, bình tĩnh lại một chút, ta bắt đầu lật xem vài quyển sách viết về các chủ thần. Ta cũng hiểu được đại khái nguyên nhân vì sao mình lại biến thành bộ dạng như bây giờ.
Năm xưa, Loki đối phó với ta bằng câu thần chú “Đường về cõi chết”, vốn định hủy diệt ta một cách triệt để. Thế nhưng, có lẽ vì cả thế giới này đều được hồi sinh, nên ta cũng có cơ hội trở lại thế giới này lần nữa, chỉ có điều không còn giữ được sức mạnh của thần Tình Yêu nữa mà thôi. Một Thần tộc không còn thần lực, sống suốt ba nghìn năm lại chẳng ăn được quả táo vàng nào, nay đột nhiên thức tỉnh, đương nhiên sẽ biến thành bộ dạng thế này.
Nếu ta ăn được táo vàng, nhất định sẽ lấy lại được bộ dạng thanh xuân, vậy nên, đây không phải vấn đề gì to tát.
Có điều…
Thế giới mới lại có mâu thuẫn mới.
Trong cuộc chiến Hoàng hôn của các vị thần, tộc Vanir mặc dù nhận được nhiều trợ giúp vẫn không thể hủy diệt hoàn toàn Asgard, thế nhưng sự lật lọng của Njord đã khiến con dân Aesir phẫn nộ tột cùng. Tộc Vanir sau khi sống lại không còn do vị thần Biển tuổi đã xế chiều kia thống trị, vậy nên năm xưa khi tộc Aesir lần đầu tiên cử đại điện tới tộc Vanir đàm phán, đã nói rằng: “Loki là kẻ giết Chúa tể của các vị thần, chỉ cần sau khi hắn hồi sinh, các người phải lập tức giết hắn đi, được vậy thì hai bộ tộc mới lại có thể như xưa, chung sống trong hòa bình hữu hảo”. Nhưng tộc Vanir không đồng ý, bởi lẽ họ chưa bao giờ sống dưới sự trị vì của Odin, vậy nên sự sùng bái của tộc Vanir đối với ngài cũng thua xa Thần tộc Aesir. Lý do rất đơn giản, trong huyết quản của Loki có dòng máu của tộc Vanir, dù hắn có làm gì đi nữa, hắn vẫn cứ là thánh thần của bộ tộc này.
Điều khiến người ta kinh ngạc hơn lại chính là: Balder tuy sống lại trên lãnh thổ tộc Vanir, nhưng hắn lại vâng theo lời căn dặn của cha hắn trước lúc lâm chung: “Thế giới sau khi hồi sinh sẽ chẳng còn giống như trước đây nữa, bất kể kiếp trước ra sao, nếu kiếp này sống lại tại đâu thì nên thuộc về nơi đó”.
Sự rời đi của thần Ánh sáng và thần Mặt trời khiến Asgard rơi vào bóng tối triền miên, dần dần, chiến tranh đã bùng nổ.
Để duy trì sự cân bằng của thế giới mới, sau khi sống lại, các vị thần sẽ xóa bỏ hoàn toàn những mối quan hệ năm xưa.
Không còn thần lực, lại chẳng còn là vợ của Odin, bây giờ ta biết lấy thân phận nào để tới gặp chàng? Đó còn chưa kể nếu chàng thấy ta biến thành bộ dạng như này…
Ta vô thức thiếp đi trong khi những suy nghĩ ngổn ngang vẫn đang giằng xé.
Sau đó, tiếng mưa rả rích đã khiến ta bàng hoàng tỉnh giấc từ cơn mơ dai dẳng mà đau đáu ưu thương.
Một tấm màn che khổng lồ được tạo nên từ ma xuất hiện phía trên thuyền, dần trượt xuống theo cột buồm, con thuyền cũng thong thả tiến vào bến cảng của Thần giới.
Nhìn khung cảnh hiện ra trước mắt, ta hoàn toàn chẳng dám tin nơi đây chính là Asgard.
Những giọt mưa đổ xuống như trút nước, mảnh đất đế đô với những tòa kiến trúc lộng lẫy uy nghi nhưng lại bị bủa vây giữa những tia sét xé toạc bầu trời, giữa những trận sấm đinh tai nhức óc, cùng với một mảnh sương mù ảm đạm màu xanh sẫm đã gần hóa thành đen.
Phía trên những dãy núi trùng điệp ngoài kia, mười một tòa thần điện vẫn đang vây lấy Glheim, như tinh tú ôm lấy trăng tròn.
Nóc cung điện Valhalla vẫn như xưa đâm xuyên qua tầng mây chót vót, vậy mà thứ trút xuống chỉ là ánh trăng, bàng bạc và lạnh lẽo. Rồng cánh đen và phượng hoàng đen đang sải cánh lượn vòng phía trên cao.
Bởi vì khoảng cách quá xa, ta chẳng thể nhìn rõ một ngàn người lính canh và những con sói bạc phủ phục dưới chân họ trước năm trăm bốn mươi cánh cửa khổng lồ. Có điều, ta có thể thấy rõ vô số nhành dây leo vàng ánh phủ kín các bức tường, cùng những bộ giáp sáng ngời như ánh sáng mặt trăng của lính canh.
Mãi đến phút giây bước xuống khỏi thuyền, ta vẫn không dám tin đây chính là Thần giới trước khi Hoàng hôn của các vị thần phủ xuống. Đâu phải chỉ là bộ tộc này thay đổi, ngay cả con dân tộc Aesir cũng đã chẳng như xưa. Những người con tộc Aesir năm ấy với mái tóc như hòa vào ánh nắng, gương mặt hiền hòa thân thiện, nói năng lịch thiệp lại mang theo vài phần vượt trội hơn người… vậy mà nay đều đã biến thành những sinh vật thờ ơ, nghiêm nghị, hung hăng, hiếu chiến, không thích nói cười, giống như những pho tượng vô hồn lạnh lẽo.
Ta đứng dưới lều tránh mưa nơi bến cảng, nhìn đám dây leo chỉ có hai màu tím sẫm và xanh sẫm, phủ kín những căn nhà, vài quán rượu vắng tanh trên con phố lạnh, còn cả màn mưa dày đặc như đang cố xóa nhòa thế giới… đột nhiên ta chẳng biết mình nên bước về đâu.
“Đô thành này… đã quá già rồi.”
Một giọng nói in hằn dấu tang thương của thời gian vang lên bên tai ta, “Tuy xét về lịch sử, Vanaheim còn lâu đời hơn cả đế đô Asgard, nhưng trừ hoàng cung Hoenir ra, tất cả những kiến trúc khác đều đã được phá đi xây lại, rất mới, đơn giản, nhưng đủ tinh tế. Không giống như nơi này, không ngừng chắp vá, không ngừng tân trang, không có căn nào đổ nát, nhưng chỉ cần nói đại về một ngôi nhà ven đường cũng sẽ có cả ngàn năm lịch sử. Đường phố có mới, có cũ, bảng chỉ đường dày đặc từng ngóc ngách, việc quy hoạch đường xá cũng đậm hơi thở của thời xa xưa. Người mới đến nơi này, kiểu gì cũng sẽ lạc đường”.
Đó là một cụ già khoác trên mình chiếc áo choàng phục cổ theo phong cách Aesir, lão cầm chiếc ô trên tay, ánh mắt nhìn về phía trước, chẳng rõ đang nói chuyện với ai.
“Thế nhưng, vẫn có biết bao nhiêu người đổ về mảnh đất này. Quả thực, bệ hạ đã bảo vệ quê hương của chúng ta rất tốt.”
Nghe lão nói thế, ta mới phát hiện, sự thật thực sự là như thế. Tuy bầu không khí đổi thay, người cũng đã khác xưa, nhưng vẫn còn những điểm giữ được nguyên dáng vẻ của ba ngàn năm trước, chẳng thay đổi gì nhiều.
“Đúng là chẳng có gì thay đổi”, ta nói.
“Ta và vợ đã sống ở quận Frigg hai trăm mười mấy năm ròng, mãi tới tận giờ, ngay cả pho tượng nhỏ đối diện cửa nhà ta vẫn vẹn nguyên như hơn hai trăm năm về trước… Quả thực, bệ hạ là một người rất nhớ tình xưa…” Ông lão đeo găng tay, thở dài một tiếng, “Tuy dù xét về phương diện chính trị, kinh tế hay quân sự, chúng ta vẫn đang dẫn đầu chín thế giới, nhưng những thứ phải thay đổi thì vẫn chẳng ai có thể ngăn cản được. Nơi này đã chẳng còn là Asgard ngày xưa nữa rồi”.
Lưng lão hơi gù xuống, lão giương ô lên, sau đó dần nhòa đi giữa làn mưa và sương mù dày đặc.
Có thể là bởi trời mưa, nên sau khi trở về Asgard rồi, trong lòng ta lại trào lên nỗi thương cảm. Cái cảm giác trở về quê cũ nhưng người chẳng còn đây vẫn cứ bảng lảng vấn vương, dai dẳng như cơn mưa kia, dầm dề không dứt.
Nước mưa chảy dài trên tấm cửa sổ thủy tinh, như những dòng suối nhỏ đang uốn lượn, vạch lên nền kính những vết loang dài, xiêu xiêu vẹo vẹo. Vài người trẻ tuổi có vẻ giàu sang, đứng dưới hiên trú mưa, thu ô lại, sau đó dùng ma pháp gọi thú cưỡi của mình xuất hiện, rồi vừa lẩm bẩm nguyền rủa thời tiết chẳng ra gì, vừa bay vút vào bầu trời cao rộng. Qua tấm cửa kính, ta có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình, quá đỗi già nua.
Mưa đã ngớt, nhưng lúc bước xuống đường, gương mặt ta vẫn ẩm ướt bởi hơi thở của những hạt mưa rơi. Từng ngóc ngách của mảnh đất này ta đã sớm ghi tạc tận trong tim, vốn định thử di chuyển tức thời một lần xem sao, nhưng tiếc là thể lực đã cạn như đèn dầu trước gió. Thời gian cứ thế trôi qua, ta biến mất trong không khí đến nửa phút đồng hồ vẫn không sao tới được nơi định đến. Ta dành thời gian để nghỉ ngơi, nhưng có nghỉ ngơi bao lâu vẫn chẳng thấy lấy lại được sức lực.
Trong ngày hôm đó, cách nghĩ của ta cũng thay đổi rất nhiều. Ta không muốn tìm người giúp đỡ, ta không muốn nhận thua trước vận mệnh, ta chỉ muốn nỗ lực vượt qua cảnh khốn cùng.
Sau vài tiếng đồng hồ vừa đi vừa nghỉ, ta đã tới được bên dưới cung điện Valhalla.
Nơi này vẫn được canh gác giữa trùng trùng binh lính, khoác trên mình vẻ thần thánh đến uy nghiêm, làm chùn chân tất cả những kẻ có ý định tới xâm phạm.
Trong trí nhớ của ta, rõ ràng giấc ngủ sâu này chỉ như một chớp mắt, thoáng chốc trôi qua, vậy mà sao nỗi nhớ nhung dành cho chàng lại giống như đã kéo qua cả nghìn năm đằng đẵng.
Rất muốn gặp chàng, muốn biết bao nhiêu năm qua chàng đã sống ra sao.
Rất muốn biết bản thân có còn cơ hội trở về bên cạnh chàng không.
Ta chẳng dám mơ có thể lại trở thành vợ chàng lần nữa, tình nhân cũng không, thậm chí là bạn bè cũng chẳng dám.
Chỉ cần được nhìn thấy chàng là đủ.
Cánh cửa sắt cao đến vô cùng ngăn cách giữa hai nửa thế giới bên trong và bên ngoài thần điện, những binh sĩ cưỡi trên lưng cốt báo và ngựa đen chỉnh tề bày trận, tuần tra xung quanh. Màu trắng rợn người của xương báo cùng màu đen của lông ngựa tạo nên một bức tranh tương phản rõ ràng. Tại khoảng sân bằng phẳng dùng làm nơi cho thú cưỡi dừng chân lơ lửng phía trên thần điện, ẩn hiện những chiếc đuôi với màu xanh yếu ớt của đám cốt long đang nhẹ nhàng phe phẩy. Tại nơi cao nhất của thần điện, một con rồng đen đang sải cánh lượn vòng trong màn mưa, phun ra từng đợt sương trắng.
Vừa đến những ngày mưa, bầu trời Asgard như sụp xuống từ trời cao, mây đen giăng lớp và những tia chớp dọc ngang gần như hòa vào làm một với mặt đất phía dưới. Thế nhưng, đèn đuốc sáng trưng khi màn đêm gõ cửa lại ban tặng cho mảnh đất đế đô này vẻ huy hoàng lộng lẫy đến xa hoa.
Bên trên mười hai tòa cung điện là pho tượng của các chủ thần đã thức tỉnh đang sừng sững với gió mưa: Odin, Hoder, Freyr, Balder, Loki, Thor, Heimdal, Freyja, Bragi… Trong số đó, ba pho tượng của Balder, Loki và Freyr có màu vàng, còn lại đều khoác trên mình sắc bạc. Màu vàng ám chỉ rằng vị thần đó thức tỉnh tại tộc Vanir, còn màu bạc là tại tộc Aesir.
Thế nhưng bên trên cung điện Sương Mù vẫn trống không như cũ.
Nhất thời, đầu óc ta rối tung lên. Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ ta vẫn chưa thức tỉnh?
“Ai?”
Một gã lính tuần tra dừng lại phía bên phải ta, cao giọng hỏi.
Ta vội lau nước mưa trên trán, quay đầu lại trả lời: “Ta… ta muốn gặp Odin… Odin bệ hạ”.
“Lấy thư mời hoặc thư hẹn trước ra, đưa cho thị vệ canh cổng chính.”
Gặp Odin đâu phải chuyện dễ dàng gì. Do dự một lúc lâu, ta lại nói: “Ta không có những thứ đó, nhưng ta rất mong mình có thể làm việc ở trong thần điện, quét tước dọn dẹp, chỉnh trang giá sách, giặt quần áo, rửa chén bát… Ta có thể làm bất cứ việc gì”.
Gã lính canh săm soi ta một lượt, sau đó cười khinh miệt. “Ta không muốn nói mấy lời thất lễ đâu, có điều, dù là kẻ làm công việc dọn dẹp thần điện thì cũng phải là người đặc biệt. Nếu bà không tìm được việc gì, vậy tới khu thành phía đông đi, đến đó ít ra cũng tìm được việc gì đó để làm.”
“Phiền cậu định nghĩa cho ta, ‘người đặc biệt’ là người thế nào?”
“Nếu không phải là một cô gái tuổi trẻ xinh đẹp thì cũng phải là một vị thần còn nhỏ tuổi, không thì phải là người được huấn luyện chuyên nghiệp bởi Hiệp hội Quản gia Thần giới… Ta không nói bà kém cỏi, chỉ có điều nơi này là cung điện Valhalla…”, hắn không nói tiếp nữa.
“Ta thuộc nằm lòng cấu trúc của cung điện Valhalla, có kiến thức về vị trí địa lý của Thần giới cũng như các khu di tích lịch sử. Công việc của một quản gia không làm khó được ta đâu.”
Gã lính canh bắt đầu thấy bực bội: “Bà mau cút đi”.
Thấy hắn xoay người đi mất, ta vội vội vàng vàng đuổi theo sau.
“Ta thật sự có cảm tình rất sâu nặng với nơi này, cũng biết kế thừa tinh thần từ thời viễn cổ xa xôi. Thần tộc Aesir coi chết trên chiến trận là một thứ vinh quang cao cả. Dù đang là giai đoạn đình chiến, nhưng bất cứ cánh cửa nào trong năm trăm bốn mươi cánh cửa khổng lồ này cũng đủ để tám trăm dũng sĩ sóng vai tiến bước, cánh cửa nào cũng có thể thông tới bệ vua của Chúa tể các vị thần. Từ trung tâm thần điện tiến thẳng lên cao chính là ổ rồng, bên trong có điện phủ tổ chức nghi lễ, điện phủ âm nhạc, điện phủ yến hội, điện phủ nghệ thuật, còn có hơn bảy trăm đại điện khác, hơn nữa, ta cũng hiểu rất rõ về các điện phủ, nếu ngươi muốn nghe, ta có thể nói thêm…”
“Ta không tới đây để nghe bà lải nhải về thần điện, câm miệng ngay cho ta!”
Gã lính trong cơn thịnh nộ, rút roi quất con ngựa đen đang cưỡi. Con ngựa bị đau, hung hăng đá hậu, vó ngựa đạp trúng vào cẳng chân ta.
Cơn đau thấu xương bỗng ập đến, ta ngã từ trên cầu thang xuống, lăn vài vòng, rồi té nhào xuống khoảng sân bên dưới.
Có lẽ vì dáng ngã của ta quá khôi hài, thế nên vài gã lính canh đằng sau cũng cười phá lên. Cả người ta chẳng có chỗ nào là không nện xuống mặt đá lạnh lẽo bên dưới, tuy nghe thấy những tiếng cười miệt thị kia xong ta rất muốn đứng lên để chạy thoát khỏi cảnh xấu hổ này, nhưng từng cơn đau dập dồn kéo tới, ta chẳng thể gắng gượng đứng lên, chỉ có thể co rúm người, ôm chặt lấy chân, run rẩy nằm trên đất.
Nền sân ướt nhẹp, chỉ một lát sau nước mưa đã thấm vào trong thớ vải, cái lạnh lẽo cũng theo đó len lỏi vào xương thịt.
Đúng lúc này, có đôi bàn tay lành lạnh đỡ lấy cánh tay ta. Ta còn chưa kịp ngẩng đầu, giọng nói mềm mại mà lạnh lùng đã vang lên phía trên đầu ta: “Ai cho phép các ngươi làm chuyện như thế này?”.
Đám lính nhất thời tái mặt, im lặng không dám đáp lời.
“Các ngươi không thấy bà ấy đã có tuổi rồi sao?”, người con gái ấy vẫn giữ giọng điệu nghiêm khắc: “Nếu có kẻ nào đó cũng đối xử với những người mẹ, những người bà đang cô độc ở chốn quê nhà của các ngươi như thế, các ngươi sẽ thấy thế nào hả?”.
Những lời phía sau của hai bên, ta hoàn toàn không nghe lọt, bởi lẽ, ta nhận ra được chủ nhân của giọng nói này… chính là cô em gái mà ta tưởng đã biến mất từ lâu, có mái tóc màu nâu dài đến ngang eo, gương mặt xinh đẹp động lòng người tựa búp bê bằng sứ cực kỳ tinh xảo - Linde.
Ta đã từng vô cùng căm ghét Linde, sau khi ta kết hôn với Odin rồi, thậm chí ta còn quên hẳn rằng trên đời này còn người con gái ấy. Cũng chẳng thiếu những lần vì sự ám muội mập mờ giữa Linde với Odin mà ta ghen tức trong lòng… Giờ phút này đây, tâm trạng ta lại càng ngổn ngang khó mà nói thành lời.
“Bà muốn ở lại thần điện làm việc sao?”
Đôi mắt màu xanh ngọc bích kia nhìn thẳng về phía ta, trong veo như nước. Hiển nhiên con bé không nhận ra ta.
“Đúng vậy.”
“Bà có thể làm gì?”
“Tất cả mọi việc của hầu gái và quản gia ta đều có thể làm được.”
“Đi theo ta. Ta giúp bà tìm thử xem có việc gì hợp với mình không.” Linde đỡ tay ta, dẫn ta đi qua cánh cổng lớn của thần điện, “Cũng tại công việc của đám lính gác đó quá nhàm chán, nên họ mới nói mấy chuyện kỳ cục đó với bà, cái gì mà vào thần điện thì nhất định phải là mỹ nữ chứ, toàn lời nhảm nhí”, nói xong, nàng còn khẽ mỉm cười vu vơ.
Nụ cười của nàng rất đẹp, giống hệt trước đây. Không, còn đẹp hơn nhiều.
Trong khoảnh khắc khi chân ta bước vào cung điện Valhalla, cảm giác muộn phiền rầu rĩ vốn đang luẩn quẩn trong ta lại càng trỗi lên mãnh liệt. Ta nhìn những bức họa vẽ trên tường, những cây cột chống quen thuộc xung quanh, cố gắng đứng thẳng lưng, bước từng bước trên tấm thảm đỏ trải dài như mất hút khỏi tầm nhìn… Bàng hoàng ngơ ngẩn, ta vẫn chẳng thể tin cung điện này đã trải qua sự thử thách của sự hồi sinh và cả sương gió ngàn năm.
Lúc đi ngang qua điện lưu trữ sách, ta liếc mắt nhìn qua, bên trong vẫn là cả nghìn vạn cuốn sách ngăn nắp chỉnh tề, còn cả chiếc bàn thủy tinh sừng sững trên mặt đất, trống vắng cô liêu.
Sau đó, dường như tất cả hồi ức trong ta lại một lần sống dậy, nơi cung điện im lìm tĩnh mịch kia có bóng hai người đàn ông hiện diện. Một trong số đó chính là Thor - lúc này mái tóc đã biến thành màu lam sẫm. Hắn đang ôm trên tay một chồng sách, cung kính đứng nói chuyện với người đàn ông khoác trên mình chiếc áo khoác màu đen, ngồi trước bàn.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông đó, một chân ta đã vội tiến lên phía trước. Chỉ là ta đã cố gắng thu bước chân về trước khi chàng ngẩng đầu lên.
“Bệ hạ!”, Linde buông tay ta ra, vội vàng bước về phía Odin, “Không ngờ lại gặp được bệ hạ ở đây”.
“Linde, có chuyện gì lát nữa hãy nói. Ta đang bàn việc với Thor.” Bên trong áo khoác đen là sơ mi trắng muốt, vài lọn tóc đen bướng bỉnh lòa xòa trước trán, chàng vẫn như xưa, khôi ngô anh tuấn mà hờ hững lạnh lùng.
“Em không có chuyện gì quan trọng, chỉ là nhìn thấy bà lão đáng thương này ở trước cửa thần điện, nên định giúp bà ấy tìm một công việc mà thôi.”
“Được”, ánh mắt chàng lơ đãng liếc về phía ta, sau đó lập tức lại trở về với Thor, “Ngươi nói tiếp đi”.
Đường nhìn của chàng dừng trên người ta chưa được một giây, chỉ thế mà thôi. Vậy mà ta kích động đến độ bước lên một bước, sau đó lại thêm một lần lùi về phía sau. Trong lòng ta, bao nhiêu cảm xúc đang ngổn ngang giằng xé. Ta đứng đó nghe chàng nói, từng thanh âm trầm thấp.
Linde đứng trước cửa nghe hai người nói chuyện một lúc, sau đó dẫn ta tiến vào bên trong.
“A, ta quên giới thiệu, ta tên là Linde, là chủ quản cung điện Vàng của Glheim.”
Chức vụ này nói cao cũng đúng mà nói thấp cũng không sai. Tuy cung điện Vàng là tẩm cung của Odin, nhưng nếu so với vị trưởng quan trông coi cung điện Valhalla thì chủ quản của cung điện Vàng hoàn toàn không có thực quyền, làm chủ quản cũng ngang với việc lo liên hệ, phối hợp với những người giữ chức vụ thấp hơn, ví dụ như quan may vá, thị nữ trưởng, bếp trưởng… Không đến nỗi việc lớn nhỏ gì cũng tới tay, nhưng cũng chẳng kém phần phiền phức. Trước đây, chủ quản của cung điện Vàng là ta, đứng trên cương vị của người trong cuộc, có điều, ngoại trừ việc có thể lấy cớ công việc để tới quấy rầy Odin ra thì ta chẳng có tí hứng thú nào với nó cả.
Linde đi trước dẫn đường, làn váy lụa màu đen của nữ quan kéo lê trên mặt đất, mái tóc dài màu nâu gần như che kín lưng. Nhìn từ đằng sau, bóng lưng nàng rất đẹp, đẹp đến độ ngay cả ta cũng thấy trái tim khẽ run lên.
“Ban nãy thật sự cảm ơn cô”, ta thấp giọng nói.
“Đừng khách khí. Hiện giờ trong cung điện Vàng này hầu như đã đủ người, trước mắt, ta chỉ có thể sắp xếp cho bà tới phòng May vá, bà thấy sao?”
Trời ạ, phòng May vá chỉ cách tẩm cung của Odin có mấy bước chân. Nếu ta đến đó thì chẳng phải ngày ngày sẽ được nhìn thấy chàng sao… Ta lắc đầu quầy quậy, cố ép mình từ chối, nhưng lời bay ra khỏi miệng vẫn cứ là: “Nếu như có thể, ta muốn thử một chút xem sao”.
Đi tới phòng May vá, khi ở chỗ quan may vá để đăng ký tên, Linde nói: “Đúng rồi, ta còn chưa hỏi tên bà”.
Không thể nói với nàng tên ta là Frigg, thế là ta vội vội vàng vàng lôi một cái tên khác từ trong đầu ra: “Ena”.
“Ena?”, Linde và quan may vá gần như đồng thanh lặp lại cái tên này. Linde nhìn ta cười khẽ: “Vậy chẳng phải là trùng tên với cô thần kim tượng nổi tiếng của tộc Vanir đấy sao?”.
“A, đúng vậy.”
Từ lúc sống lại tới giờ, Ena là cái tên người con gái đầu tiên ta nghe được, sao ta lại quên mất là đã nhìn thấy nó trên báo chứ.
Quan may vá nói: “Cô gái thần kim tượng tộc Vanir đó rất giống Thần hậu. Nghe nói đó mới là lý do khiến Loki đính hôn với nàng ta”.
“Cái này ta cũng không rõ. Ta chỉ biết khả năng rèn đúc của nàng ta rất lợi hại. Bệ hạ đã mấy lần phái người tới dò hỏi, vậy mà vẫn chưa mời được nàng ta về Asgard.”
“Bệ hạ cũng tới chiêu mộ nàng? Chẳng lẽ cũng vì nàng ta giống Thần hậu sao?”
“Bệ hạ đâu phải loại người nông cạn như thế!”
“Nói cũng đúng”, viên quan may vá liếc mắt nhìn Linde, “Nói đi cũng phải nói lại, có lẽ bệ hạ đã chọn được một người thích hợp nhất ở bên cạnh mình rồi, chỉ là chưa tiện nói ra thôi?”.
“Nói lung tung gì đó!”, Linde lập tức ngẩng đầu, “Mấy lời đồn nhảm nhí đó không thể tùy tiện nói ra được, hai chúng ta không có liên quan gì hết”.
Quan may vá bị nàng dọa cho giật mình: “Xin… xin lỗi!”.
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Linde, ta càng khẳng định một điều rằng con người luôn thay đổi. Mấy năm nay, nàng đúng là đã trưởng thành hơn, chín chắn hơn nhiều. Nếu là trước đây, chắc hẳn nàng sẽ hận là không thể khiến tất cả mọi người đều nghĩ giữa nàng và Odin có gì đó chẳng tầm thường. Hiện giờ, trông Linde vẫn còn nặng lòng với Odin lắm, nhưng nàng đã học được cách dàn xếp ổn thỏa những chuyện râu ria liên quan rồi.
Sau khi nàng rời đi, viên quan may vá cứ lải nhải rằng ta may mắn, bởi lẽ được làm việc ở trong cung điện Vàng là giấc mơ của tất cả Thần tộc Aesir, nhất là nữ giới. Vị trí Thần hậu đã bỏ trống nhiều năm, những phụ nữ bên cạnh Odin cũng lăm le cái ghế đó rất lâu rồi. Thao thao bất tuyệt một lúc lâu, nàng mới hối hận khi nhận ra ta đã là một bà già bước đi còn chẳng vững, thế là nàng không thao thao bất tuyệt thêm nữa mà bắt đầu giới thiệu sơ qua về công việc cho ta biết.
May vá vốn là thứ ta am hiểu nhất. Lúc trước, mỗi khi ngồi trong cung điện Sương Mù không có gì làm, ta lại dùng chỉ vàng dệt vải, ở chỗ này làm chưa đến nửa ngày, ta đã hoàn toàn dồn hết tâm tư vào công việc. Những cô gái làm việc ở đây đa phần đều còn rất trẻ, các nàng đối xử với ta rất lễ phép, nhưng mỗi lần chạm phải những chủ đề hóng chuyện nóng bỏng hoặc chia chác thức ăn, ta liền lập tức trở thành người vô hình trong mắt các nàng. Buổi chiều, khi công việc kết thúc, các nàng ấy lại vội vàng dọn dẹp mọi thứ, sau đó chúi mặt vào gương, trát phấn to son, vấn tóc, sau dó dùng tốc độ ánh sáng để lao ra khỏi cửa. Nếu dựa theo cách nói của quan may vá, chắc hẳn các nàng đều đi “tình cờ gặp gỡ” cả rồi.
Bởi vì nơi đây không có ánh sáng mặt trời, thế nên ban ngày và ban đêm cũng chẳng khác nhau là mấy. Có chăng chỉ là khi đêm đến, trên bầu trời sẽ lặng lẽ điểm xuyết những vì sao. Bên ngoài cửa sổ là một khung trời thấm đẫm sắc đen thuần túy, Thần giới ban đêm thực ra cũng chẳng khác gì so với trước kia.
Mưa đã tạnh, nhưng trên tấm kính vẫn còn đọng lại những hạt mưa.
Ta đang trong giai đoạn thử việc, không thể ở lại trong thần điện nên đành ở tạm quán trọ, sau đó sẽ tìm một căn phòng sống tạm. Vừa nghĩ tới chuyện phải xoay xở với những chuyện vặt vãnh đó, ta lại thấy mệt mỏi rã rời. Tay nắm chặt tiền công làm việc ngày đầu tiên, đến cả cảm giác khi chạm vào tờ ngân phiếu không rõ ý nghĩa cũng như giá trị đó mà ta cũng ngỡ như mơ.
Phòng May vá yên ắng tới rợn người. Nhìn tấm gương lớn dựa bên cửa sổ cùng với bóng hình bà lão già nua, ta khẽ thở dài một tiếng, đang chuẩn bị đứng dậy thì lại nhìn thấy trong gương bóng vài người đàn ông bước ngang qua cửa phòng May vá. Dù không nhìn thấy trang phục gọn ghẽ và tinh xảo cầu kỳ trên người họ, ta vẫn có thể nhìn ra họ là người thế nào thông qua tư thế bước đi.
Ánh mắt đám người đều nhìn thẳng về phía trước, chỉ có một người đàn ông nọ quét mắt vào phòng May vá.
Ánh mắt ta và chàng chạm nhau thông qua chiếc gương khổng lồ, chỉ một khoảnh khắc thoáng qua, sau đó chàng lập tức nhìn ra chỗ khác.
Đầu óc trống rỗng, ta vội vã đứng lên, đăm đăm nhìn bóng chàng phản chiếu trong gương, gọi khẽ: “Odin”.
Giọng ta rất nhỏ, chắc chắn chẳng ai nghe được, nhưng bước chân chàng đột nhiên chậm lại, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía tấm gương.
Lần này thời gian duy trì lâu hơn một chút. Dù thế cũng vẫn chỉ được vài giây ngắn ngủi. Chúng ta đứng cách nhau quá xa, thân thể ta lại trở nên già cỗi, ánh mắt nhập nhèm, ta chẳng thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt chàng.
Có điều, ta biết, chàng đang nhìn ta.
Chỉ trong một thoáng thôi, ta đã muốn xoay người chạy tới, ôm chặt lấy chàng, nhưng ngay lập tức hình bóng bản thân trong gương đã tràn vào trong mắt khiến ta sực tỉnh. Giờ này, tuy ta đã già nua nhường ấy, đã thảm hại nhường ấy, nhưng có một sự thật vẫn không hề thay đổi, ta vẫn là ta - kẻ đã phạm một tội lỗi tày trời, không thể nào tha thứ.
Ta vội vàng ngồi xuống, cúi gằm mặt, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc. Suốt thời gian đó, ta vẫn chẳng dám ngẩng đầu lên.
Mãi đến khi tiếng bước chân xa dần, ta mới lén nhìn về phía tấm gương khổng lồ. Ngoài phòng đã chẳng còn ai. Người đàn bà có tuổi trong tấm gương kia, đôi mắt đã khô cạn bởi thời gian, vậy mà giờ lại ướt nhòe hơi nước.
Bởi nhiệt độ không khí hạ thấp, ngay cả bầu không gian cũng trở nên tịch mịch đến thê lương, ngồi giữa căn phòng rộng lớn, cái lạnh lẽo thấm sâu cả vào từng hơi thở. Ta cứ lặng lẽ ngồi đó, cứng còng như bức tượng, một lúc lâu sau mới đứng lên, đột nhiên thấy một phong thư nhỏ rơi từ bên hông xuống, lặng lẽ trải mình trên mặt đất.
Ngoài phong thư là dòng chữ rất đẹp, rõ ràng mà tinh tế: Gửi Frigg.
Trước khi tới nơi đây, ta không để ý trên người mình lại có một phong thư như thế. Ta vội vàng mở thư, chăm chú đọc nội dung viết bên trong:
Frigg!
Có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ có cơ hội gặp tôi, bởi lẽ, tôi chính là cô ở một bản thể khác.
Cuộc sống của tôi và cô khác nhau rất nhiều, thời đại sống khác biệt, tín ngưỡng và khát vọng cũng khác biệt, có điều, mang theo ký ức của ba ngàn năm trước, tôi vẫn có thể cảm nhận sâu sắc được nỗi đau đớn giày vò mà cô đã phải gánh trên lưng. Thế nhưng dù có ký ức của cô, tôi vẫn chẳng phải là cô.
Bởi lẽ là thần Tình yêu, là vợ hiền của Odin, cô sẽ chẳng bao giờ đem trái tim mình trao tặng cho Loki được.
Còn tôi, tôi yêu chàng.
Có lẽ khi đọc được những dòng này cô sẽ rất bàng hoàng, dù sao năm xưa chàng cũng đã từng gây ra những chuyện khiến người ta chẳng thể nào tha thứ. Nhưng ngày đó Loki vẫn chỉ là một đứa trẻ quá cố chấp, quá điên cuồng, tôi tin rằng sau khi mọi chuyện xảy ra, đến cuối cùng người đau khổ nhất, hối hận nhất, dằn vặt nhất chắc chắn vẫn là chàng.
Nhiều năm như thế, Loki vẫn bị ánh hào quang chói lọi của Odin che lấp, cô vĩnh viễn sẽ chẳng để mắt tới chàng. Làm vợ Odin, cô thuộc về hắn, là một người phụ nữ của hắn, có lẽ như vậy cũng đã đủ để cô mãn nguyện. Còn nếu về với Loki, cô sẽ là cả thế giới của chàng, chẳng liên quan đến giới tính, chẳng liên quan đến dung mạo hay bất cứ trách nhiệm gì. Được chàng yêu say đắm chính là điều tuyệt diệu nhất mà cô có thể nhận được khi sống ở trên đời.
Có lẽ người mà Loki cất giữ trong sâu thẳm trái tim vẫn cứ là Frigg của ba ngàn năm về trước, còn chàng, chàng mãi là một kẻ quá đỗi cô độc giữa thế giới rộng lớn này. Tôi muốn đem tặng cho chàng thứ tình cảm thuần túy nhất.
Tôi tình nguyện vứt bỏ bản thân mình. Dù sao, ký ức chồng chéo của cả kiếp trước lẫn kiếp này là thứ mà cả tôi và cô đều chẳng thể nào gánh nổi.
Chỉ hai tiếng đồng hồ nữa thôi là tôi sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Việc tôi viết phong thư này không liên quan gì đến Loki, tôi chỉ muốn cầu xin cô hai việc: Đừng trở về Asgard, nhưng cũng đừng tiếp tục ở cạnh Loki.
Đây là lời tôi đã hứa với Sif. Kiếp này chúng tôi đã chẳng còn là Thần tộc Aesir, và chúng tôi trung thành với bộ tộc nơi mình đã sinh ra.
Nếu chuyện này khiến cô khó xử, khiến cô không thể chấp nhận được thì cũng không sao cả, cô hãy quên đi những gì tôi đã nói. Có điều, xin cô đừng làm tổn thương Sif và Loki, bởi họ là những người quan trọng nhất đối với tôi.
Còn cả Lolo nữa, một đứa bé đáng yêu mà cô không quen biết, nó chắc hẳn đang ở với Loki.
Một bản thể khác của cô: Ena.
Nhìn cái tên ký phía dưới bức thư, bàn tay ta run lên khe khẽ.
… Thì ra trước đây ta thực sự là “Ena” của đất Vanaheim, cũng đã trao tình yêu của mình cho Loki.
Có lẽ trước đây Ena không ngờ ta sẽ biến thành bộ dạng như thế này, cô ấy tưởng ta sẽ lập tức trở thành chủ thần, trở về bên cạnh Odin, sau đó làm tổn thương tới cả Loki và Sif.
Lẽ nào cô ấy không biết ta là Thần tộc Aesir? Đưa mắt nhìn bóng mình phản chiếu trong gương, trên người ta có chỗ nào giống một cô gái tộc Vanir chứ?
Chỉ là, “Ena” chọn cách biến mất khỏi cõi đời, đơn giản chỉ là vì muốn bản thân cô ấy sau khi thức tỉnh không còn phải gánh trên mình cảm giác có tội với những người mà cô ấy yêu quý.
Tại sao phải để sự lựa chọn lại cho ta?
Giờ ta phải làm thế nào đây? Trở lại Vanaheim, tìm Sif, sau đó tránh mặt Loki?
Nỗi căm ghét tộc Vanir từ tận đáy lòng cộng thêm cảm giác sợ hãi đối với Loki khiến ta do dự rất lâu.
Mãi tới ngày thứ tư sau khi ta dừng chân tại một quán trọ ven đường, Asgard đã xảy ra một sự kiện hết sức chấn động… Loki tới, dáng vẻ kiêu ngạo, khoa trương vô cùng.
Hắn có trong tay cuốn sách về chín thế giới của Hỏa thần, có thể di chuyển đến lãnh thổ của tộc Aesir trong nháy mắt. Tuy nói hai bộ tộc đã đình chiến được một khoảng thời gian, nhưng tộc Vanir vẫn chỉ được hoạt động tại khu vực bên ngoài kết giới - rìa khu vực sinh sống của tầng lớp trung lưu Asgard - mà thôi. Loki không thể thông qua cuốn sách ma pháp mà tiến thẳng vào trung tâm Thần giới được, nhưng ma trận vận chuyển gần nhất lại được đặt ở thành Hande - tòa thành ở ngay bên dưới Asgard.
Trong thành Hande, chỉ có cây cầu Dabu thần thánh nằm ở vị trí trung tâm là có thể thông thẳng tới khu vực của các chủ thần Thần giới, nơi đó tuyệt đối cấm tộc Vanir tiếp cận. Loki đã đánh ngã toàn độ đám kỵ sĩ đen canh giữ trên cầu, sau đó lao qua cầu, xông vào khu vực bên ngoài thần điện.
Mỗi khi Loki kích động đều không thể khống chế được lửa bốc quanh thân, hơn nữa bộ dạng quá ư chói mắt của tộc Vanir cũng cực kỳ nổi bật giữa chốn Asgard này.
Vậy nên, khi ta theo dòng người chạy tới bên ngoài thần điện, liếc mắt đã nhìn thấy Loki.
Giữa bóng tối vô biên, từng phiến lá của Cây thế giới tỏa ánh hào quang rực rỡ như những phiến đá quý mỏng manh muôn màu muôn sắc. Rễ cây vùi sâu vào lòng suối Urd. Trên mặt suối, những con đom đóm lóe sáng trong đêm đang nhảy nhót, vũ điệu lan mãi tới tận những nhánh dây leo vàng ánh trên tường cung điện Valhalla.
Loki lơ lửng trên không, ngay dưới tán của Cây thế giới hùng vĩ, mái tóc đỏ rực, màu áo trắng ngần, trong mắt hắn là ngọn lửa nóng bùng cao, không khác gì lần cuối cùng ta gặp hắn.
“Giao Ena ra đây.”
Đây là câu đầu tiên hắn thốt ra.
Nhiệt độ của Asgard thấp quanh năm, lúc này, trong không trung vẫn lất phất những hạt mưa phùn, đường thông hướng cây cầu Dabu thần thánh mông lung mờ mịt, nhưng đã chật ních bóng những gã kỵ sĩ đen từ thành Hande đuổi tới. Bọn họ cưỡi trên lưng rồng, đàn cốt phượng sải cánh bay lượn trên cao, từng quầng sáng màu xanh lá chớp ẩn chớp hiện giữa dày đặc sương mù, cả đoàn quân như những đám mây đen lao đi vun vút, ùn ùn kéo về phía cung điện Valhalla.
Gió lạnh ngập trời, thổi bay tấm áo mỏng manh trên người Loki, ánh mắt hắn lạnh lẽo tận xương, vẫn tìm kiếm khắp bốn phương tám hướng. Tới khi đám kỵ sĩ đen sắp tiến sát quảng trường, Loki vươn tay lên như ném thứ gì đó về phía họ.
Một khối cầu lửa khổng lồ từ trời cao giáng xuống, lao thẳng vào đầu đoàn kỵ sĩ. Trong bóng đêm tăm tối, tiếng kêu thảm thiết, khản đặc của lũ cốt phượng bủa kín bầu trời, cả đàn lao thẳng xuống đất như bị ai bẻ cánh.
Ngay sau đó, lại thêm một ngọn lửa hung hãn bùng lên từ dưới chân bọn họ, đoàn kỵ sĩ chỉ trong nháy mắt đã tan tác khói mây.
Thần tộc Aesir trên đường bắt đầu trốn chạy, giẫm đạp lên nhau. Loki lập tức chỉ tay về phía mặt đất. Chỉ trong nháy mắt, hàng nghìn vạn dây gai đội đất mà lên, trói chặt chân của mọi người. Dây gai càng lúc càng dài, càng lúc càng vươn cao, cuối cùng đã bao trùm hơn một nửa quảng trường rộng lớn.
Nhìn thấy khung cảnh ấy, đầu óc ta đột nhiên trống rỗng đến mông lung.
… Frigg, em biết ta yêu em mà. Em biết, đúng không…
… Ta sẽ nhanh chóng đuổi theo em. Cứ để cho bọn chúng sống giữa cái thế giới nhàm chán này đi…
… Chị ơi, em yêu chị…
… Chị nhất định phải chờ em…
Đó là đoạn ký ức khủng khiếp nhất trong cuộc đời ta, khoảnh khắc khi sinh mạng bị người ta cướp mất…
Ta ngẩng đầu nhìn Loki lần nữa, hắn không hề thay đổi.
Rốt cuộc hắn đã làm những gì?
Sát hại tất cả các vị thần, giết chết Odin, dùng ngọn lửa hung hãn đốt thế giới thành tro bụi… Đó là điều hắn vẫn khát khao.
“Ena” sau khi đã xem toàn bộ ký ức của ta, rốt cuộc đã dùng tâm trạng gì để nói ra cái câu bảo ta đừng làm tổn thương tới hắn? Loki… khắp thế giới này có ai đủ khả năng làm tổn thương hắn? Thế giới của hắn chỉ có bản thân hắn cùng với cái thế giới mà hắn huyễn tưởng thôi.
Hắn, vốn chỉ là một con thú!
Không thể chịu được bầu không khí hoảng loạn khi bị tập kích, ta vội vàng đội mũ che sụp gương mặt, sau đó rảo bước tách khỏi đoàn người.
Nhưng mới bước được hai bước, ta cùng những người đứng xung quanh đều bị đám dây gai mà Loki gọi tới trói chặt.
“Ta biết nàng đang ở đây.” Hình như hắn đang túm chặt một người nào đó, giọng nói càng lúc càng trở nên lạnh lùng, “Gọi Ena ra đây cho ta”.
Lời hắn vừa dứt, tiếng gào thảm thiết của một gã lính đã dội thẳng vào tai ta.
Ngay sau đó là giọng nói rất đỗi thân quen: “Chỗ chúng ta đúng là có một người tên Ena, nhưng bà ấy là Thần tộc Aesir, chắc chắn không phải là Ena mà ngươi đang tìm”.
Là viên quan may vá của cung điện Vàng.
“Lôi tất cả những người tên là Ena ra đây cho ta.”
Sau vài giây im lặng, chiếc chuông bạc ta giắt trên lưng đột nhiên rung lên.
Ánh nhìn của mọi người dần dồn cả về phía ta, tiếng chuông rung cũng càng lúc càng lớn, ta giật mình nhớ ra, quan may vá từng đưa cho ta một cái chuông chuyên dùng để triệu hồi những lúc cần thiết.
Bỗng, một luồng sức mạnh vô hình cuốn lấy cánh tay ta, cả người ta bay bổng lên cao, sau đó bị kéo tới tận cửa cung điện Valhalla với tốc độ kinh hồn.
Ta lảo đảo rồi ngã lăn xuống đất, nhưng đến lúc ngẩng đầu lên, ta bắt gặp ngay một đôi mắt đẹp tựa như được ngưng kết từ thứ rượu vang đỏ thuần chất nhất, trong giây phút đó, trái tim ta như ngừng nhịp đập.
Hắn săm soi ta một lúc lâu, híp mắt nói: “Chỉ có một bà lão này thôi sao?”.
Quan may vá chưa kịp đáp lời, hắn đã túm lấy cánh tay lôi ta đứng dậy. Cùng lúc ấy, giọng nói lạnh lẽo như băng của một người con gái vang lên, lẩn khuất trong không gian: “Loki, ngươi đang lên cơn điên gì thế?”.
Loki khẽ nhếch khóe môi, quay đầu lại, đáp lời người đang đứng phía sau: “Người phụ nữ của ta chạy tới Asgard, ta chỉ tới tìm nàng về thôi”.
“Chỗ này chỉ có Thần tộc Aesir, lập tức cút về bộ tộc của ngươi, nếu không, hãy chuẩn bị tinh thần bỏ xác tại đây đi.”
Hướng về phía phát ra tiếng nói, ta nhìn thấy Freyja - gương mặt nàng lạnh nhạt, khoác trên mình một bộ váy đen tuyền.
“Được, vậy ta đi trước.” Loki vẫn ngông cuồng kiêu ngạo như khi đến, nhưng bàn tay túm lấy cánh tay ta lại khẽ run lên, “Bà lão này ta cũng mang đi”.
Freyja liếc mắt nhìn ta rồi quay sang nhìn Loki đầy khó hiểu: “Ngươi có ý gì?”.
“Không!” Ta liều mạng lắc đầu, cố gắng giãy khỏi tay hắn, “Ta không đi, ta không…”, ta đã bị Loki bịt miệng.
“Ta thấy bà ta rất được, nên muốn mang về làm người hầu, giặt quần áo, nấu cơm”, Loki cười cười, “Ngươi cũng biết tính ta không giống người thường, nếu không mang được bà ta đi, vậy ta sẽ giết bà ta, sau đó xé rách bản hiệp định đình chiến của hai bộ tộc ngay tại đây”.
Một câu uy hiếp giản đơn như thế lại khiến người ta khó mà tìm ra biện pháp ứng phó. Freyja liếc nhìn Loki một lúc lâu, hình như đang suy đoán ý đồ của hắn.
Nhưng chỉ một giây sau, một tia sáng bạc lóe lên, bàn tay Loki lập tức buông ra.
“Không cần ngươi nói, hiệp ước cũng sẽ bị phá bỏ thôi.”
Giọng nói đó vang lên, bầu không khí như đông lại trong chốc lát, sau đó toàn bộ dân chúng cũng như binh lính có mặt ở quảng trường đều lục tục quỳ xuống hành lễ. Freyja nắm tay trước ngực, vội vã cúi đầu: “Bệ hạ!”.
Odin đứng trước cửa thần điện, một thân đen tuyền, áo choàng đỏ thẫm trải dài nền đất. Mỗi lần chàng mặc trang phục thuần sắc đen, đều sẽ để lộ khí chất cao quý vô song, khiến người đối diện không dám tới gần. Bởi vì bầu trời u ám, nên ngay cả khóe miệng hơi mím lại của chàng cũng có vẻ lạnh lùng hơn.
Loki phản ứng rất nhanh, lại vươn tay túm lấy ta. Thế nhưng tay hắn còn chưa chạm tới vạt áo ta, đã lại bị tia sáng bạc kia đánh bật ra. Loki ôm tay, nhìn Odin bằng đôi mắt đã đỏ ngầu:
“A, ngươi lại muốn đánh nhau tiếp chứ gì? Tự cao tự đại giống hệt năm xưa, ngươi nghĩ tới giờ phút này ta vẫn sẽ thua ngươi sao?”
“Vậy thì ngươi cứ thử xông tới đánh bại ta xem.”
“Ta sẽ đánh cho ngươi không ngóc đầu lên nổi”, Loki gằn từng tiếng một, “Có điều, ta phải mang bà lão này đi trước đã”.
“Không, ta không đi”, ta vội vàng quỳ sụp xuống, “Ta biết một bà già đã từng này tuổi chẳng còn cống hiến được bao nhiêu sức lực, nhưng dù chết ta cũng không muốn rời ra Asgard. Bệ hạ, xin ngài hãy để ta được ở lại Asgard”.
Lời nói ríu cả vào nhau, ta thậm chí còn chẳng dám ngẩng đầu nhìn chàng. Sự im lặng hồi lâu của Odin lại càng khiến nỗi sợ hãi trong lòng ta thét gào như dòng nước lũ hung hãn xô bờ.
“Ta biết em chưa biến mất.” Loki nói, rất nhẹ, rất chậm, dường như đang cố gắng thuyết phục ta, “… Xin em, hãy trở về bên cạnh ta”.
Lúc này, một nỗi xót xa bỗng trào lên trong lòng, nhấn chìm mọi cảm xúc của ta.
Có lẽ, hắn với Ena yêu nhau thật lòng.
Có thể, trái tim của Ena vẫn lưu luyến đất Vanaheim xa xôi cách trở kia.
Thế nhưng, ta không phải là Ena.
“Bệ hạ, xin hãy để ta được ở lại Asgard”, ta cố lấy dũng khí, nhìn về phía Odin, “Ta chỉ mong được cùng sống cùng chết với bộ tộc của mình”.
Odin nhìn về phương xa, đôi mày nhíu lại. Cuối cùng, ta nghe thấy giọng nói trầm thấp của chàng vang lên: “Loki, nghe thấy chưa, đây chính là một Thần tộc Aesir chân chính. Đến lúc giao chiến thật sự, ta mong không phải nhìn thấy ngươi trong bộ dạng chật vật như hôm nay nữa”.
Từ đầu tới cuối, chàng chẳng hề nhìn ta, dù chỉ là một cái liếc mắt.
Bởi vì đang ở trên đất Asgard, tộc Aesir người đông thế mạnh, Loki cũng không thể làm càn, vì thế hắn chỉ đành ôm hận rời Asgard, để lại Thần tộc Aesir trong bầu không khí khó xử lan tràn. Ta nghĩ, việc Odin chủ động lên tiếng hủy bỏ hiệp định đình chiến sẽ dẫn tới không ít hiềm nghi.
Nhưng Odin không hề lên tiếng giải thích. Chàng xoay người lại, bước hai bước, thấp giọng nói: “Đứng dậy đi, đừng quỳ mãi như thế”.
Ta chưa kịp đứng lên, bước chân chậm rãi, nặng nề của chàng đã đi xa.
Sau đó, đám đông cũng dần tản đi. Không ít người trước lúc đi còn ném về phía ta những ánh mắt nghi ngờ, dường như đang cố gắng suy xét ý tứ ẩn trong cuộc đối thoại giữa Odin và Loki.
Cuối cùng, chỉ còn mình ta đứng ở cửa cung điện Valhalla trống trải, thêm một đám lính canh đang máy móc chỉnh đốn lại hàng ngũ.
Từ mảnh sân dùng làm nơi nghỉ chân phía trên cao, một đám cốt long bé xíu đang sải cánh, lao về phía lùm cỏ ở mé phải bên dưới. Những đốm sáng màu xanh lá nhàn nhạt nhưng chưa đến nỗi chớp tắt chớp hiện một cách có quy luật đến nỗi ghê rợn, dường như chúng đang bao vây thứ gì đó, cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ khe khẽ.
Lúc bước ngang qua, bởi có chút tò mò nên ta đổi hướng, tiến về phía chúng xem sao, lại nhìn thấy một quầng sáng màu vàng nhạt đang ẩn hiện. Sau khi nhìn rõ đó là thứ gì, ta vô thức đưa tay lên dụi mắt, dụi lấy dụi để… Ta không nhìn nhầm, trước mắt ta đúng là một con kim long bốn cánh.
Trước khi cuộc chiến Hoàng hôn của các vị thần phủ bóng xuống mảnh đất này, rồng bốn cánh tuy cũng xếp vào hàng thượng đẳng, nhưng ở Asgard này nó cũng chẳng phải là loài gì quý hiếm. Chỉ có điều, từ khi toàn tộc Aesir biến đổi khác xưa, nơi này đã chỉ còn có hắc long và cốt long tồn tại. Bởi con đường buôn bán giữa chín thế giới được nối liền, nên một lượng nhỏ kim long từ tộc Vanir và Jotunheim đã được vận chuyển tới Thần giới, tuy nhiên chỉ được phép nuôi trong nhà, tuyệt đối cấm thả ngoài đường.
Thế nên, con kim long này có lẽ là do Thần tộc Vanir bỏ lại.
Lúc này, bốn chiếc cánh của con rồng bé nhỏ đang run lên khe khẽ, hung hăng trừng mắt nhìn đám cốt long con lớn hơn nó rất nhiều đang bao vây bốn phía, miệng thì thầm những tiếng “grừ grừ” non nớt. Nhưng nó chỉ vừa mới kêu ra tiếng, đã bị lũ cốt long con lao tới mổ lấy mổ để lên đầu. Bởi lẽ lũ cốt long thực sự quá đông, mỗi con chỉ mổ một lần thôi đã khiến con kim long luống cuống không chịu nổi, vội vàng dùng bốn chiếc cánh bé xíu bao lấy thân thể, đôi mắt to tròn màu vàng kim phát ra ánh nhìn vô cùng tủi thân.
Thấy nó dễ bị bắt nạt như vậy, đám cốt long con lại càng được đà lấn tới, toàn thể lao tới tấn công nó, giống như một đám gà con đang thi nhau mổ thóc. Con kim long nức nở vài tiếng, sau đó cố nhào lên phản kháng, nhưng lại bị đám cốt long đá ra ngoài, lộn nhào vài vòng, cuối cùng nằm úp sấp trên mặt đất.
Ta vội vàng tiến lên hai bước, ôm lấy kim long, nâng nó dậy. Con rồng nhỏ vừa trông thấy ta, nước mắt đã trào ra, rồi nhào vào trong lòng ta, dụi tới dụi lui. Đám cốt long cao đến đầu gối ta kia, sau khi bị cắt đứt trò vui có vẻ rất mất hứng, chúng vây lấy ta, giậm chân bình bịch để bày tỏ nỗi bất mãn của mình.
“Cút về bên cạnh cha mẹ bọn bay đi!”
Sau khi bị ta quở trách một hồi, bọn chúng mới ấm ức đập cánh, từ từ bay trở về tổ của mình.
Đến khi chúng đã bay xa, ta mới chuyển ánh mắt về phía kim long bé xíu đang rúc trong lòng. Lớp vảy trên người nó rất ấm áp, nhưng móng vuốt lại lạnh như băng, màn mưa lất phất phủ lên cái đầu nhỏ xíu, ướt át như một tầng lụa mỏng bằng sương. Ta không tránh khỏi có chút mềm lòng, nhỏ giọng hỏi: “Chủ nhân của mày là ai thế?”.
Loki vốn đã sở hữu một con kim dực long trưởng thành, sức chiến đấu đã lên tới hai trăm phần trăm rồi, vậy nên chắc nó không phải là của Loki.
Nào ngờ rồng con lập tức nhíu chặt mày, trừng mắt nhìn ta đầy phẫn nộ. Ta chẳng hiểu gì cả, lại hỏi: “Bé ngoan, mày bị lạc chủ hả?”.
“Grừ grừ, grừ grừ grừ grừ!” Kim long hung hăng đập cánh vài cái, sau đó quay phắt người, chỉ chừa lại cho ta một cái lưng trơn bóng.
Phải đến năm phút đồng hồ, bất kể ta có gọi nó, xoay người nó lại, vỗ lên người nó, nó đều rất cương nghị nhăn đôi mày, vỗ cánh phành phạch, cứ như nó là một đứa trẻ cực kỳ đáng thương bị ta vứt lăn lóc ngoài đường vậy. Mãi tới khi không chịu được mấy trò của ta, nó mới hất mạnh tấm kim loại đeo trên cổ ra đằng sau.
Ta lật tấm kim loại lên, trên đó viết hai chữ: Lolo.
“Ngươi tên là Lolo sao, cái tên nghe xui xẻo quá…”
Chẳng đợi ta phàn nàn hết câu, Lolo đã liều mạng “grừ grừ” vài tiếng, mắt đỏ bừng, giãy giụa khỏi tay ta, bay về phía trời cao.
“Này, chờ chút đã!”
Ta vội vàng dịch chuyển tức thời đuổi theo nó, nhưng sau đó mới nhận ra một sự thật đau lòng, kim dực long không hổ là thần thú hô mưa gọi gió trên chiến trường, thân thể còn bé xíu bằng nắm tay thôi, vậy mà chỉ hai phút đồng hồ sau đã chẳng thấy bóng hình nó đâu nữa.
“Lolo, ngươi cẩn thận một chút, đừng để đám cốt long đó nuốt sống nghe chưa!” Sau khi ta hét lên như thế, vài tiếng “grừ grừ grừ grừ” đầy phẫn nộ lập tức vọng về giữa màn mưa lất phất.
Một ngày làm việc kết thúc, sắc trời đã hoàn toàn tối hẳn.
Đêm đó, dường như trong cung điện Valhalla có cử hành một buổi lễ hội âm nhạc. Từ lúc chiều, tiếng đàn hạc cùng đàn dương cầm hòa lẫn vào nhau đã vang vọng khắp mười hai thần điện.
Đứng từ xa nhìn lại, người ta vẫn có thể thấy vòm cung điện được khảm bằng bạch kim và ngà voi, những chiếc đèn treo thủy tinh lấp lánh hào quang, và cả những bức tranh trên tường vẽ cảnh Thần giới trước khi cuộc chiến Hoàng hôn của các vị thần bén lửa.
Mưa không lớn, nhưng dai dẳng dầm dề, dường như chẳng bao giờ hết nước để rơi. Màn đêm như một tấm màn xanh thẫm mênh mông không bờ bến, làn mưa như vô số những sợi chỉ mềm mại, trắng muốt đến mơ hồ, tầng tầng lớp lớp buông xuống thế gian. Rất nhiều cánh bướm vàng đang quẩn quanh dưới những mái hiên, dưới những tán cây rủ bóng, như những kẻ lang thang không chốn đi về.
Giây phút đó, đột nhiên ta nhớ lại một đêm khuya của rất nhiều năm về trước.
Có một cánh bướm xinh đậu trên mái tóc ta, Odin đổ những hạt cát từ một chiếc bình nho nhỏ ra, để chúng hóa thành tinh tú, chiếu sáng thế giới này. Cuối cùng, ta còn bướng bỉnh đòi cho được lọ cát ấy.
Nếu như nhớ không nhầm thì hình như ta đã đem bình cát đó đính lên hoa tai của mình rồi.
Ta vô thức đưa tay lên sờ soạng vành tai, tháo hoa tai xuống, hai tay tạo hình chữ thập, miệng lẩm bẩm một câu thần chú.
Quả nhiên, một chiếc bình con xuất hiện giữa lòng bàn tay ta. Bàn tay già nua gầy gò mở nắp bình, ta đổ cát vào lòng bàn tay mình.
Sif đã từng nói với ta, ái tình luôn là như thế, khi còn ở cạnh nhau người cho đi là kẻ khổ đau, thế nhưng đến lúc chia xa thì người nhận được mới là kẻ phải dằn vặt. Ta vẫn cho rằng tình yêu ta dành cho Odin vượt xa tình yêu mà chàng đáp lại ta, nhưng tại sao lúc này đây, ta chẳng cảm thấy nửa phần vui vẻ, càng không cảm thấy mình được giải thoát.
Ta và chàng đã chẳng thể như xưa, ta biết.
Có nhớ nhung đến thế nào thì cũng chẳng thể nói ra khỏi miệng.
Ta nhắm nghiền mắt, học tư thế của chàng ngày đó, ném những hạt cát sao bé xíu vào trời đêm vô tận.
Chỉ trong chớp mắt, nghìn vạn điểm sáng li ti giống như những vì sao băng ngược hướng, tỏa ra, khảm vào màn đêm bóng tối. Trong khoảnh khắc này, mưa cũng ngừng rơi, đàn bướm vàng vỗ cánh, dùng thứ ánh sáng lộng lẫy phát ra từ cơ thể để ôm trọn trời đêm của Thần giới.