Lôi Động Cửu Thiên

"Lâm thiếu gia, ngươi thật sự muốn vì Hứa Phong mà cùng Điền gia chúng ta đối nghịch sao?"

"Ta..."

Lâm Vân nhất thời nghẹn lời, không biết trả lời như thế nào, sa vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, bước chân hắn chậm rãi lui ra phía sau, mồ hôi trên người đã nhỏ xuống dưới mặt đất.

“Lâm Vân, ngươi đi đi.”

Lúc này, thanh âm nhàn nhạt của Hứa Phong vang lên, đôi con ngươi thanh tịnh nhìn Lâm Vân, không vui không buồn, phảng phất hết thảy sự tình giống như cùng hắn không có quan hệ.

Hứa Phong khiến cho Lâm Vân sững sờ, cũng làm cho tất cả mọi người sửng sốt.

“Hứa Phong, thật xin lỗi!”

Lâm Vân nhìn về phía Hứa Phong nói một lời xin lỗi, tại thời điểm trung niên nam tử phóng thích uy áp, hắn cũng cảm giác được một cỗ lực lượng khó mà kháng cự, mà cỗ lực lượng này vẫn chỉ là gia phó của Điền gia.

Thực lực Điền gia, không phải Lâm gia bọn hắn có thể chống lại!


Coi như Hứa Phong thiên phú rất cao, giá trị kết giao rất lớn, nhưng là đây cũng không đại biểu Lâm gia có thể không để ý tới Điền gia, dạng đại sự này, Lâm Vân cũng không có cách nào làm chủ.

“Không sao, ngươi đã trợ giúp ta rất nhiều, vũng nước đục này ngươi không cần lội vào.” Hứa Phong nhàn nhạt cười một tiếng, hắn đã sớm nhìn ra quyết định của Lâm Vân, đối phương còn đang bối rối, sợ là không biết nên mở miệng như thế nào.

Trên mặt Lâm Vân lộ ra một nụ cười thảm, hắn biết rõ, hết thảy những điều hắn làm lúc trước để kết giao với Hứa Phong đều uổng phí, nhưng mà hắn không có cách nào khác, hắn không thể lấy an nguy của Lâm gia đi cược.

“Đi thôi.”

Lâm Vân kéo Lâm Trung trên đất dậy, hai người nặng nề bước chân đi ra ngoài, triệt để thoát khỏi trận phong ba này, chỉ bất quá trong mắt mọi người, thân ảnh Lâm Vân lộ ra vẻ phi thường cô đơn.

Bất lực!

Lâm Vân nắm chặt nắm đấm, thân là võ giả, ai cũng không thích loại cảm giác bất lực này, không có thực lực liền không có cách nào quyết định vận mệnh của mình.

Chỉ có cường giả, mới có thể ở cái thế giới này không kiêng nể gì cả!

Sau khi Lâm Vân đi về, ánh mắt Hứa Phong đảo qua mấy người bên cạnh, tròng mắt của hắn thanh tịnh như thủy, không có bất kỳ ba động gì.

"Gia tộc đại hội hôm nay các ngươi đều giúp ta rất nhiều, ta không thể báo đáp! Các ngươi đi thôi, đừng để bị ta liên lụy!” Thanh âm của Hứa Phong rất nhẹ, không có bất kỳ cảm xúc hỉ nộ gì, lại cho người ta một loại cảm giác ngăn cách thật sâu, phảng phất lần từ biệt này, chính là vĩnh biệt.

"Hứa Phong, tỷ...” Hứa Thiên Tuyết lông mày nhíu chặt, khuôn mặt căng cứng, môi nàng khẽ mấp máy muốn nói điều gì, nhưng thủy chung nói không nên lời, nàng muốn trợ giúp Hứa Phong nhưng cũng không thể không để ý tới gia tộc.

“Hứa Thiên Tuyết, ngươi còn đứng ở đấy làm gì! Hứa gia chúng ta đã rút khỏi, ngươi nếu là tiếp tục đứng ở đó, ta chỉ có thể nói ngươi đại biểu là cá nhân ngươi, không phải Hứa gia chúng ta!” Hứa Hàn lạnh giọng quát.

Hứa Hàn vừa nói, tất cả Hứa gia đệ tử đều giật mình, nếu Hứa Thiên Tuyết lấy thân phận cá nhân trợ giúp Hứa Phong, đắc tội Điền gia, sợ là không có kết quả tốt.

Hứa Thiên Vũ sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh xuống, lập tức xông lên trước, vừa muốn nói cái gì, liền chỉ thấy Hứa Thiên Tuyết nở nụ cười...

“Tốt lắm! Hứa Thiên Tuyết ta đại biểu cá nhân ta đứng bên Hứa Phong, không có quan hệ gì tới Hứa gia!” Hứa Thiên Tuyết lập tức nhẹ nhàng nói, lúc trước nàng lo lắng chính là sợ liên lụy đến Hứa gia, hiện tại đã không còn nỗi lo này.


"Nhị tỷ!" Hứa Phong ánh mắt run lên, hắn không nghĩ tới, đến lúc này, vị đường tỷ thường bảo vệ mình này sẽ còn đứng về phía mình.

“Hứa Phong, đệ đừng có nói gì nữa, hết thảy sự tình hôm nay ta đều tận mắt chứng kiến, ta có quyết định của ta, ta biết ta đang làm cái gì!” Hứa Thiên Tuyết khoát khoát tay, ra hiệu Hứa Phong đừng nói gì nữa.

Lúc Hứa Thiên Tuyết nói chuyện, Tô Nhược Vũ đang đứng một bên trong mắt bỗng lóe lên một sự kiên quyết, nàng nhìn chằm chằm Hứa Phong một chút, chợt quay người đẩy phụ thân của mình ra.

“Nhược Vũ?”

Tô Minh Viễn con ngươi đột nhiên co rụt lại, vừa muốn nói cái gì, đã thấy Tô Nhược Vũ lắc đầu, thần sắc kiên định.

“Phụ thân, người là gia chủ Tô gia, vô luận như thế nào người cũng không thoát khỏi quan hệ với Tô gia! Tô gia không thể tham gia vào vũng nước đục này, nhưng mà Nhược Vũ có thể! Hiện tại ta đại biểu cá nhân ta, đứng bên Hứa Phong, ta không sợ Điền gia các ngươi!” Tô Nhược Vũ kiên quyết nói, lập tức đi tới bên cạnh Hứa Phong và Hứa Thiên Tuyết, cùng đứng chung một chỗ.

Hành động của Hứa Thiên Tuyết cùng Tô Nhược Vũ khiến cho Hứa Phong trong lòng cảm thấy ấm áp. Cường địch trước mắt, các nàng còn có thể đứng về phía mình, thậm chí còn có thể không tiếc đắc tội Điền gia, phần tình cảm này vô cùng đáng trân trọng.

Hành động của hai thiếu nữ này, nhất thời làm cho hai tên nam tử trung niên lo lắng.

Hứa Thiên Tuyết cùng Tô Nhược Vũ ngoài miệng nói vẻn vẹn đại biểu cá nhân hai nàng, đây là có thể đại biểu sao!

Nếu là hai người bọn họ xảy ra chuyện gì...


Hứa gia sẽ mặc kệ sao?

Tô gia sẽ mặc kệ sao?

Cái này căn bản là đem Hứa gia cùng Tô gia kéo ra ngoài, sau đó lại mang đến cho bọn hắn áp lực của Hứa gia cùng Tô gia!

Nam tử trung niên hung hăng trợn mắt nhìn Hứa Hàn một cái, còn nói đại biểu cá nhân, đại biểu cái đầu heo nhà ngươi ah!

Ngươi nghĩ đẹp vô cùng ah, muốn mượn chúng ta ra tay với Hứa Thiên Tuyết, như vậy Hứa Thiên Vũ sẽ để yên sao!

Bất quá, nếu như vẻn vẹn chỉ là Hứa Thiên Tuyết cùng Tô Nhược Vũ, bọn hắn còn không đến mức quá kiêng kị, thời điểm bắt Hứa Phong tận lực không làm thương hại đến hai nàng là tốt nhất.

Sợ là sợ Luyện Đan Sư Công Hội!

Hội trưởng Luyện Đan Sư Công Hội Ngao Nguyệt là võ giả Linh Nguyên Cảnh thất trọng, nếu như Ngao Nguyệt cũng dùng loại phương pháp này, vẻn vẹn đại biểu nàng cá nhân, hôm nay muốn mang Hứa Phong đi thì rất khó.

Tạm thời chưa nói thực lực bản thân của Ngao Nguyệt cường hoành, rất khó giải quyết, mà quan trọng là sau lưng nàng là Luyện Đan Sư Công Hội, là một con quái vật khổng lồ ah!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận