Lời Giải T

A TALE OF TWO CITIES

Hồi 15

"Eo ôi, thảm hoạ loài người." Tống Ký Nhiên cầm ly trà, đứng hóng bên ngoài phòng thẩm vấn. Thấy Lý Tân đi tới thì cậu rùng mình, trà trong tay sóng sánh bắn một ít ra ngoài.

Lý Tân nheo mắt: "Sao đấy?"

Tống Ký Nhiên nghĩ bụng, sao trăng gì nữa, chị không thấy em rén bỏ mẹ ư, em đây là sợ mình nói gì không phải bị chị lên lớp tại chỗ đấy!

Nhưng không. Lý Tân bảo: "Cậu nói chí phải."

Tống Ký Nhiên tròn mắt: "Chị nghe được hết hả?"

Lý Tân: "... Đương nhiên. Chị cũng chẳng điếc." Cô hếch cằm về phía cửa phòng thẩm vấn. "Quả thật là một thảm hoạ."

Trong phòng.

Lục Trì Phong thay cảnh phục, sơ mi và áo khoác xanh sẫm – một gam màu tượng trưng cho hoà bình nay lại đầy áp lực. Ngồi bên cạnh hắn là Hà Miểu, chịu trách nhiệm ghi chép chính.

Tống Chí ngồi đối diện, lưng còng xuống và đầu cúi gằm. Việc hai vợ chồng hợp tác làm tiền Vương Huệ được mọi người phân tích và suy luận rõ ràng, lời khai sau đó của Lâm Cầm cũng chứng thực việc này, đây quả là kế hoạch và mục đích của họ.

Lục Trì Phong xưa nay không thích vòng vo, bấu vào điểm quan trọng nhất: "Anh làm thế nào liên hệ được với Utopia và T?"

Tống Chí không trả lời, thái độ bất hợp tác rành rành: "Tôi không biết gì về hai cái tên anh nói. Tôi vốn không biết tên họ."

"Anh không biết tên tổ chức à?" Hà Miểu bật cười, sức mấy mà tin. "Vậy sao anh dám lên thuyền của người ta?"

Tống Chí bực bội vò đầu: "Mẹ kiếp, đã bảo tôi không biết tên họ! Tôi có biết họ là tổ chức gì đâu, có người giới thiệu cho mà."

"Được, vậy tôi hỏi chuyện anh biết." Lục Trì Phong gõ lên bàn hai nhịp. "Tôi đoán người giới thiệu cho anh là... Lâm Cường? Lâm Cường nói anh biết?" Lâm Cường có liên quan đến Utopia, đây là những gì Lâm Cầm đã khai trước đó.

Tống Chí ngẩng phắt lên, như nghe được câu nói đùa kinh thiên động địa: "Lâm Cường? Này, cảnh sát các anh không biết chuyện gì hả? Thằng chả chết lâu rồi, sao nói cho tôi biết được."

Lục Trì Phong nhìn cặp mắt đục ngầu của gã, nói như tuyên bố: "Báo mộng?"

"..." Tống Chí nhìn hắn như nhìn thằng điên.

Lục Trì Phong: "Không phải? Vậy để tôi đoán lại... Từ di vật của Lâm Cường? Nếu hắn coi trải nghiệm khi được làm việc với Utopia là kỷ niệm quý giá nhất, biết đâu... Anh thấy được gì trong di chúc của hắn? Hay điện thoại? Anh lục điện thoại của Lâm Cường?"

Tống Chí: "..."

Gã bực bội đập rầm xuống bàn: "Con mẹ nó anh đang chơi tôi đấy à?" Tống Chí cả giận.

"Nào có nào có," Lục Trì Phong ngả ra ghế. "Anh không chịu khai nên tôi đành đoán mò vậy thôi."


Tống Chí bình tĩnh lại: "Muốn tôi khai? Được. Dù sao cũng là nhà họ Lâm, tôi chả can hệ gì." Gã nhìn Hà Miểu, ngả ngớn. "Có một con đàn bà nói tôi hay."

Hà Miểu sút thẳng vào bắp chân gã.

Tống Chí rú lên như bị cắt tiết, mặt xanh lè xanh lét.

Hà Miểu mỉm cười: "Xin lỗi, trúng anh mất tiêu rồi."

"M..." Tống Chí toan chửi nhưng cơn đau ở bắp chân đã khâu môi gã lại. Gã ném ra một cái tên. "Lâm Nghiên nói cho tôi biết."

Đã lâu mới nghe thấy cái tên này. Cả hai giật sững người, Lâm Nghiên?

"Lâm Nghiên là ai?" Lục Trì Phong nhìn gã. "Lâm Vi Ngôn?"

"Ờ. Nó đó," Tống Chí bảo. "Con gái của Lâm Cường. Nó đổi tên rồi, nghe bảo giờ đang bán trà sữa."

Lục Trì Phong và Hà Miểu nhìn nhau, đúng là Lâm Nghiên – hung thủ trong vụ án trước, vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh.

Tống Chí: "Chính nó là người đã giới thiệu tổ chức này cho tôi. Nói thật nha, nếu Lâm Nghiên không nói, tôi cũng chả biết những việc điên rồ mà Lâm Cường đã làm khi đó. Nhà họ Lâm giữ kín như bưng, sợ vụ bê bối này bị người ngoài biết."

Lục Trì Phong cau mày. "Lâm Cường từng làm gì? Tại sao Lâm Nghiên lại nói cho anh biết tổ chức này?"

Tống Chí bắt tréo chân, hả hê: "Lâm Cường từng làm gì á hả? Ôi! Chuyện hắn làm còn hơn tôi nữa kìa. Tôi đây chỉ định bán Tống Huyên Huyên, chứ chưa hề nghĩ đến việc làm hại Lâm Cầm. Còn Lâm Cường ấy ư, nhẫn tâm hơn tôi nhiều. Hắn chẳng những bán Lâm Vi Ngôn, còn muốn đóng gói bán luôn cả mẹ của nó. Anh nói coi, trong đầu thằng chả chứa mẹ gì vậy?" Tống Chí cười gằn. "Về phần tại sao Lâm Nghiên lại nói cho tôi biết... Thú thật với anh, tôi cũng không biết. Chắc để trả thù hả? Muốn người nhà họ Lâm nếm thử nỗi đau mà nó từng trải? Chậc, tôi đoán vậy."

Hà Miểu cũng nhận ra: "... Lâm Cường từng tham gia buôn người, đối tượng hắn buôn còn là người thân bạn bè xung quanh. Đó là lý do tại sao Lâm Cầm rất quen thuộc với tổ chức này."

Lục Trì Phong sầm nét mặt, nói với Tống Chí: "Còn biết cái gì nữa, khai hết một lượt cho tôi!"

"Thì vậy đó. Nhưng nếu anh muốn nghe chi tiết, tôi ngồi đây tán dóc với anh cũng được luôn." Tống Chí bảo. "À, còn một chuyện." Gã sực nhớ. "Chẳng phải tự dưng khi không Lâm Nghiên muốn trả thù. Để xem... Tôi liên hệ được với tổ chức này, và rồi khiến cảnh sát bọn anh để ý, nói chung cũng nhờ vào một người." Gã không nhớ được chính xác tên người đó. "Một người họ Úc... hay họ Tô nhỉ? Ai dô, tôi quên rồi."

Hai năm trước.

Lê bước vào phòng bệnh, Lâm Vi Ngôn phát hiện ngoài mẹ nằm trên giường còn một người đàn ông khác đang ngồi bên cạnh – y khoảng ba mươi, bề ngoài nho nhã dịu dàng, còn nở nụ cười nhẹ.

"Xin hỏi, anh là ai vậy?" Người đàn ông này sao trông quen thế nhỉ, như họ đã từng gặp nhau ở đâu đó.

Người nọ chủ động đưa tay về phía cô: "Ngài bảo tôi đến đây, hỏi thăm tình hình sức khoẻ bác gái, mẹ của cô Lâm đây."

"À..." Lâm Vi Ngôn đưa tay ra, cái bắt tay dừng lại giữa hai người một lúc. Cô ngồi xuống đối diện y, "Ngài Tô sao lại..." Sao lại đột nhiên quan tâm đến tình cảnh của hai mẹ con cô?

Trong những năm qua, Ngài đã tài trợ cho việc học và chi thêm tiền để cô tham gia các khoá học tự vệ như Taekwondo. Ngài thậm chí còn giúp mẹ sắp xếp một phòng bệnh ở bệnh viện tư nhân, cũng đã thanh toán mọi chi phí y tế trong bảy năm qua. Song ngoài từng ấy điều, họ không còn hành động nào khác, cô chưa từng thấy Ngài – một người bí ẩn luôn ủng hộ mình, trông như thế nào.

Việc cử một người lạ đến tìm gặp cô, đây là lần đầu tiên.

Y mỉm cười, không trả lời mà bảo: "Tôi có đi hỏi bác sĩ điều trị cho mẹ của cô Lâm."


Lâm Vi Ngôn ngớ ra, "Anh..."

Y nói: "Tình hình hiện tại của mẹ em hình như không ổn lắm."

Lâm Vi Ngôn cúi đầu nắm chặt tay: "Vâng..." Không cần y nói, cô cũng đoán được tình hình hiện tại của mẹ như thế nào.

Đã bảy năm rồi. Cô nhìn mẹ mình trên giường bệnh, bà đã như vầy kể từ khi được cứu ra khỏi "chuyến tàu tử thần" năm đó. Bà hoàn toàn mất khả năng nhận thức và hoạt động tự chủ, chỉ có thể nằm yên một chỗ – đúng vậy, nói cách đơn giản, bà đã là người thực vật. Nếu đề kháng tốt, không có bệnh nền, được chăm sóc kỹ lưỡng và bổ sung dinh dưỡng thường xuyên, bệnh nhân có thể sống được thêm vài năm hoặc vài chục năm. Nhưng mẹ của Lâm Vi Ngôn không như vậy. Mẹ có bệnh nặng về đường tiêu hoá. Thật không dễ dàng gì khi phải nằm thoi thóp trên giường bệnh với chiếc ống thông dạ dày suốt bảy năm.

Và có lẽ, thời gian dành cho bà đã không còn nhiều nữa.

Y đột nhiên gọi tên cô: "Lâm Vi Ngôn."

Lâm Vi Ngôn ngẩng lên nhìn người đàn ông nọ.

"Ngài hỏi em," Y cười. "Có muốn trả thù không?"

"Trả thù?" Lâm Vi Ngôn giật mình. "Ý anh là gì?" Trả thù vì điều gì? Trả thù ai?

Người đàn ông nọ lấy xấp hồ sơ từ chiếc cặp bên cạnh ra, đưa cho cô.

Lâm Vi Ngôn do dự, không biết có nên nhận không. Cô nghe thấy y nói: "Ngài nhờ tôi đưa cái này cho em."

Lâm Vi Ngôn lật ra trang đầu tiên. Mắt cô trợn to, tay cô run run: "Đây là..."

Đây là bệnh viện tư nhân với tính riêng tư rất cao, một mình mẹ Lâm một phòng, nên toàn bộ sự ngỡ ngàng của Lâm Vi Ngôn có vẻ như được phóng đại hơn gấp nghìn lần.

"Đây là chuyện đã xảy ra ở bảy năm trước." Y nói với tông giọng bình thường. Nhưng Lâm Nghiên vẫn nhớ cảm giác của Lâm Vi Ngôn khi đó, ớn lạnh và sợ hãi.

Bảy năm trước ư?

"Bảy năm trước, em và mẹ bị tổ chức tội phạm xuyên quốc gia tên là Utopia bắt cóc." Y đứng dậy, vừa nói vừa bước đến bên cửa sổ, nhìn khu vườn xanh mướt đầy ứ hoa nở. "Lúc đó em bao nhiêu tuổi nhỉ, mười ba hay mười bốn? Thôi, cũng không quan trọng lắm. Tóm lại, em và mẹ bị Utopia trói lại đưa lên tàu. Họ đánh mẹ em bất tỉnh và yêu cầu em nói chuyện với cha, về con số năm mươi vạn tiền chuộc. Cha của em đã kêu gọi và nhận được một số tiền thông qua hoạt động gây quỹ cộng đồng, cũng chạy vạy vay tiền khắp nơi, sau đó thì gom góp được năm mươi vạn nội trong mười ngày. Mà hai mẹ con em cũng mười ngày lang thang trên biển không được ăn uống."

"Song, điều em không ngờ là..." Y nhẹ nhàng hạ rèm xuống, phòng bệnh trở nên tối tăm, ánh nắng không thể sưởi ấm được nữa. "Từ đầu chí cuối, đây chỉ là một cú lừa."

Lâm Vi Ngôn cúi đầu bấu siết góc giấy. Và như bị sức nặng của những con chữ trên đó nghiền nát, cô nức nở khóc quặn.

Hoá ra từ đầu chí cuối, đây là một trò lừa đảo. Cha nợ cờ bạc ba mươi vạn, mà gia đình họ chỉ thuộc tầng lớp lao động bình thường, không thể huy động nhiều tiền như vầy cùng lúc. Giữa khốn cảnh tuyệt vọng, cha gặp được Utopia, họ đã giúp cha nghĩ ra cách xoay tiền trong thời gian ngắn nhất, với "giá" chỉ bằng vợ và con gái.

Hai bên nhanh chóng bắt tay hợp tác. Utopia chịu trách nhiệm bắt cóc Lâm Vi Ngôn và mẹ cô, tạo ra một vụ bắt cóc tống tiền. Còn cha, sẽ kêu gọi quyên góp năm mươi vạn thông qua quỹ cộng đồng, thêm với tiền vay được từ người thân bạn bè. Rồi khi vụ việc kết thúc, ba mươi vạn được dùng để trả nợ, và hai mươi vạn còn lại là "phí chạy vặt" của họ.

Kế hoạch trên không chỉ giúp cha thu được số tiền lớn trong thời gian ngắn mà còn giúp ông "quỵt" luôn số nợ này, suy cho cùng thì khoản tiền đó sẽ rơi vào tay bọn bắt cóc. Và giả như cha thực sự không trả nổi, họ cũng chẳng làm gì được ông, tiền cho đi như bát nước đổ ra ngoài.

Quả là vẹn cả đôi đường.


Nếu mọi chuyện đúng y vầy thì không sao cả, Lâm Vi Ngôn và mẹ cô chỉ cần chịu đựng trên thuyền nhiều thêm vài ngày dăm bữa nhưng, trước sự ngỡ ngàng của mọi người, cha cuỗm trọn năm mươi vạn mà không cứu hai mẹ con, cũng không đi tìm Utopia.

Cha ôm tiền bỏ trốn. Lặng lẽ. Âm thầm.

Utopia không liên lạc được với cha, nên họ đành trút giận lên con, Lâm Vi Ngôn: "Chó thật, cha mày bỏ trốn! Thằng khốn đó không cần hai mẹ con mày nữa, cuỗm hết tiền bỏ chạy rồi!"

Lâm Vi Ngôn kiệt sức mơ màng, nhưng vẫn nghe rõ mồn một câu này.

"Cái thằng chó chết! Anh, giờ tính sao?"

"... Tính cái khỉ gì được nữa! Andrew còn trên tàu kia kìa, đưa mọi người về Anh trước đã!"

"Nhưng Andrew đã bảo sẽ không làm chuyện này nữa, kẻo bị loại ra khỏi T. Chúng ta giấu hắn đi bắt cóc..."

"Tao còn cách nào đâu," Gã bực bội giậm chân, đá lon đồ hộp. "Bắt thì cũng đã bắt rồi! Tao vốn múc thêm cọc nữa, ai biết thua trên tay thằng chó đó!" Vừa nói, gã vừa nhổ nước bọt về phía hai mẹ con Lâm Vi Ngôn. "Má nó chứ đéo cần vợ con luôn, thứ ôn gì không biết."

Gã hít một hơi. "... Làm gì làm đừng để Andrew biết chuyện này." Nhưng...

"... Anh à," Người kia cắn răng. "Dám giấu Andrew, anh có nghĩ đến hậu quả chưa?"

"..."

"Vấn đề ở đây là chúng ta không qua mặt được Andrew đâu. Sớm muộn gì cũng biết, sao mình không thú tội trước?"

Gã túm tóc người kia, miệng phun lửa: "Thú tội? Mày điên mẹ nó rồi à! Mày không biết tính hắn sao ư? Từ khi hợp tác với Ngài, Andrew đã thay đổi. Nếu để hắn biết chúng ta làm gì sau lưng, còn ăn chặn tiền, mày có tin hắn đá chúng ta xuống thuyền làm mồi cho cá mập không?"

Rồi gã thả tay ra, nhắm mắt lại. Đúng, chính vì Andrew nắng mưa thất thường nên họ càng không thể gạt hắn, và vốn dĩ họ cũng chẳng gạt được hắn. Một khi Andrew phát hiện, hậu quả như thế nào còn tuỳ vào tâm trạng lúc đó; mà trái khoáy thay, tâm trạng của hắn chưa bao giờ tốt cả.

Gã tần ngần hồi lâu mới dốc can đảm quay số. Và mặc dầu tất cả đều ở trên thuyền nhưng, không một ai dám bén mảng đến gặp Andrew.

Có lẽ do ảnh hưởng của jet lag, giọng Andrew hơi khàn, hẳn nhiên bị cuộc gọi này đánh thức. Họ run như cầy sấy, thậm chí có người đã chuẩn bị tâm lý trước cơn thịnh nộ sắp tới của Andrew.

Nhưng trước sự run sợ của họ, Andrew ở bên kia điện thoại chẳng trách lấy một câu. Hắn bảo với giọng Anh đặc sệt: "Send them to Satou. This is my last present."

...

Trong kho thuyền.

Lâm Vi Ngôn mơ màng tỉnh dậy, nhận ra trời đã tối và đang mưa; con thuyền cũng không còn xóc nảy, hẳn đã cập bến. Nước mưa bắn vào qua cửa sổ vỡ của phòng kho, nó ngẩng đầu lên, hình như máu chảy xuống che mờ tầm mắt, nó không nhìn rõ thế giới bên ngoài. Nhưng chẳng bao lâu, nó không chỉ nghe tiếng mưa, tiếng sóng vỗ, mà còn nghe thấy tiếng bước chân rầm rập trên khoang.

"Đứng yên!"

"Cảnh sát đây!"

"Giơ tay lên!"

Nó tỉnh hẳn, lòng vui như trẩy hội. Nó nhìn thấy một nhóm cảnh sát mặc đồng phục bên ngoài thuyền. Nó nhìn thấy người đàn ông đi đầu trạc ba mươi, hoàn toàn không để ý tới bọn bắt cóc mà giơ súng lên, những viên đạn xé gió lao vùn vụt về phía trước, đóng kín đường lui cuối cùng của họ. Chú buộc họ phải ôm đầu quỳ xuống dưới họng súng của mình.

Nó rưng rưng, vừa mừng vừa cảm thấy may mắn. Nó bắt đầu nhích từng chút về phía mẹ. Nó cố dụi đầu mình vào người mẹ đang bất tỉnh. "Mẹ! Mẹ dậy đi. Có người tới cứu chúng ta rồi, dậy đi mẹ..."

Nhưng mẹ im thin thít, đã hôn mê bất tỉnh.


Còng hai kẻ bắt cóc vào lan can, Úc Thuần Vu lau mồ hôi và nước mưa trên mặt. Anh cất súng đi nhìn Tô Tuyết Sơn, cười: "Làm tốt lắm, Tuyết Sơn."

Tô Tuyết Sơn cũng cười.

Rồi đúng lúc này có người chạy tới: "Đội trưởng Úc, Utopia!" Vừa nói, cậu ta vừa giơ điện thoại lên. "Hắn tên Andrew. Tôi nghi ngờ hắn là người đứng đầu tổ chức. Bên kỹ thuật đã điều tra, phát hiện không phải IP ảo, có thể định vị chính xác!"

"Để kỹ thuật tiếp tục định vị. Liên hệ với Tần Tiêu, chắc anh ta còn ở văn phòng. Toàn đội nghe lệnh, tra bằng được cho tôi!" Úc Thuần Vu nói, nhìn thoáng qua Tô Tuyết Sơn.

"Yes, sir!"

"Tuyết Sơn, em dẫn đội kiểm tra xem con thuyền này có gì lạ không."

"Vâng."

Trong phòng kho.

Lâm Vi Ngôn mắt sáng lên, nó hiện chỉ cách nhóm cảnh sát bên ngoài vài mét. Qua khung cửa vỡ, nó nhìn thấy khuôn mặt chú – sáng sủa, điển trai, tấm lưng thẳng như tre trúc.

Nó gọi: "Chú ơi! Cháu... ở đây. Cháu... và mẹ cháu, đang, ở đây..."

Nó không biết rằng giọng mình yếu ớt và khó nghe như thế nào giữa tiếng mưa nặng hạt và tiếng sóng vỗ mạnh vào mạn thuyền.

"Chú cứu... cháu với."

"Thầy," Tô Tuyết Sơn chạy trên boong thuyền ngập nước đến bên cạnh Úc Thuần Vu. "Em lục soát tầng này, Tiểu Hà lên tầng trên, không phát hiện gì cả."

Lâm Vi Ngôn chết sững tại chỗ. "Kh-không... Còn cháu và mẹ cháu. Chú ơi, đừng, đừng đi..."

"Ừ, vậy được rồi." Úc Thuần Vu nói. "Toàn đội về Cục."

Anh chạm vào thắt lưng của mình, tay đẫm máu. Tô Tuyết Sơn hoảng hồn, có lẽ trong lúc tranh chấp vừa rồi Úc Thuần Vu đã trúng dao của bọn bắt cóc: "Thầy..."

Úc Thuần Vu xua tay: "Dặn Tiểu Hà liên lạc với đội quản lý giao thông hàng hải, xử lý con thuyền này và điều tra nguồn gốc của nó. Shh..." Vết thương có vẻ sâu, anh lắc đầu cười. "Chắc thầy phải xử lý cái của nợ này thôi."

"Vâng, thưa thầy. Thầy mau đi đi." Tô Tuyết Sơn nhíu mày, vẻ lo lắng.

Nhìn từng người một rời đi, Lâm Vi Ngôn bất lực kêu than: "Cứu cháu với..."

Nhưng tiếng gọi của nó không đến được tai họ.

...

Phòng bệnh tối om, người đàn ông đứng bên cửa sổ cười giễu: "Họ cứ vậy đi mất. Viên cảnh sát họ Úc đó, cứ vậy nhắm mắt làm ngơ trước lời kêu cứu của em. Rồi chẳng chốc thuyền rời bến, người lái không phải Cục Vận tải." Chiếc thuyền chờ cứu hộ năm nào rơi vào tay T. Và có một điều Lâm Vi Ngôn không biết, rằng những chuyện xảy ra với cô sau này trên con tàu đó là do một tay T tạo nên.

Y nói với cô: "Năm đó đi một vòng thật lớn, em vẫn rơi vào tay họ, Utopia. Hiện tại, có một tổ chức tên là T có thể giúp em trả thù. Em có muốn cân nhắc về nó không?"

Lâm Vi Ngôn cụp mắt xuống, "... Để em suy nghĩ đã."

Cô rất kháng cự với những gì xảy ra trên chuyến tàu năm ấy. Cô không còn thấy bất kỳ vùng xám nào. Cô cũng rất nhạy cảm với loài chuột.

Đó là những năm tháng ác mộng và sự tự giải thoát đầy đau đớn.

Lời tác giả: Chương sau kết án.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận