Lời Gọi Mời Định Mệnh Bóng Hồng Gai Góc Và Boss Tài Phiệt

Một tràng pháo tay nồng hậu không biết từ đâu hướng đến. Tiếng giày cao gót đệm trên nền đá hoa cương tạo nên âm thanh vui tai. Cho đến khi nhận ra đối phương, Bella thậm chí còn phải sửng sốt muốn thét lên rằng "Trời đất, phải mẹ của tôi không?"

- "Hay nhỉ? Iris mới đó mà đã biết đem người ta đi luộc chín rồi. Nếu chuyện này mà để ba mẹ con biết được, đoán không chừng họ sẽ hận không thể dâng người ta lên tận miệng con"

Mặc Tư Thuần mặc một bộ váy đỏ hai dây ôm sát cơ thể quyến rũ khiến cho người người xung quanh nhìn muốn lác mắt, chân mang đôi cao gót mười hai phân càng tôn lên vóc dáng nuột nà.

Hầu hết phụ nữ ở độ tuổi của bà đều sẽ tự khắc biết lựa chọn cho mình trang phục phù hợp với giai đoạn trung niên, trầm ổn, dịu dàng và kín đáo.

Mặc Tư Thuần thì khác. Với vai trò là đệ nhất phu nhân Nhà Trắng, và trong những buổi hội họp, những buổi tiệc xã giao, mỗi khi đi cùng chồng bà phải ăn diện theo tiêu chuẩn quý bà thanh lịch, quý phái và trang nhã.

Còn ngoài những thời điểm đó ra, sẽ có một Mặc Tư Thuần rất ưa chuộng phong cách trẻ trung, bạo dạn như bao cô gái trẻ tuổi. Bà không ngại kiểu dáng hở hang, có đôi khi đó là lí do khiến cho Christian mê muội đến quên lối về.

- "Mẹ hiền dấu yêu! Mẹ xem, trông mẹ nhìn còn nổi bật hơn cả con mình nữa đó. Mẹ ăn mặc như thế ra đường, không sợ papa ghen à?"

Bella phì nhẹ, thái độ không nóng cũng không lạnh.

Tin cô đi! Giờ mà nói cho người ngoài nghe rằng hai người là mẹ con, dù trời có sập cũng chẳng ai nghe lọt tai đâu.

- "Nhóc con lắm lời! Bớt xen vào chuyện của mẹ đi! Papa con ghen mẹ mới thấy thích đó"

Wow! Nếu mà papa cô nghe được những lời nói lớn gan lớn mật vừa rồi của mẹ, nhất định sẽ đặc sắc lắm.


Mặc Tư Thuần uyển chuyển dạo một vòng quanh khu hàng hiệu, mua sắm không biết bao nhiêu váy áo đẹp.

Lạy chúa! Nhà có bà mẹ ngon lành cành đào như mẹ cô, đến con gái là cô đây còn phải cảm thấy dè chừng.

Vừa mới nói xong dứt tiếng, một chàng thiếu niên dè dặt bước lại, lúng túng mở lời làm quen với Mặc Tư Thuần.

- "Chị gái ơi! Em có thể xin thông tin liên lạc của chị được không?"

Mặc Tư Thuần lơ ngơ chả hiểu gì, cái gì mà "chị gái", cái gì mà "em trai", hỏi xin thông tin liên lạc của bà để làm cái gì.

Bella huýt sáo ghẹo mẹ, lay lay người nói bồi vào.

- "Á đù! Mẹ, người ta đòi làm quen với mẹ kìa! Để con đi mách với ba"

- "Báo con im cho mẹ! Nhờ cái miệng ngọt xớt đó của con báo hại mẹ bị lên thớt mấy lần rồi đó, cấm mách lẻo với ba"

Bella nhún vai, lấy tay che miệng mình lại, làm bộ dáng bất cần đắc ý. Mặc Tư Thuần không biết giấu mặt vào đâu, vội vàng xách áo báo con hồng hộc chạy đi.

Không biết Mặc Tư Thuần hôm nay dính phải loại bùa chú gì, dẫn theo báo con la cà khắp nơi, cuối cùng dừng tại quán ba Ngũ Kiệt.

- "Lâu lắm rồi mẹ không uống rượu, hôm nay có hứng thì làm một chầu đi. Báo con, đi với mẹ!"

Gì nữa đây chời?!!!

Nhìn bộ dạng hôm nay của mẹ, đoán chắc là trốn papa đi chơi. Giời ạ! Nếu bây giờ bà ấy còn lêu lổng ở nơi này, cô mà còn không ngăn cản, để papa biết được thì mẹ chết chắc.

Bella xuống nước năn nỉ, bảo bà ấy theo cô trở về nhà. Cuối cùng vẫn không được, cô chỉ đành bất lực ngồi canh chừng nhìn mẹ uống rượu.

Mặc Tư Thuần uống đến say khướt. Trong lúc Bella ra ngoài gọi điện thoại cầu cứu papa, một đám bốn tên đàn ông đang tiến đến, âm thầm ngấp nghé Mặc Tư Thuần. Bọn chúng không có tên nào đàng hoàng, đều là thứ cặn bã của xã hội.

Bọn hắn nhìn Mặc Tư Thuần một cách thèm thuồng, nét mặt dâm tà vô cùng kinh tởm, rồi rũ rượt kéo đến đứng bên cạnh nơi bà đang ngồi, giở giọng đùa bỡn.

- "Người đẹp năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Mặc Tư Thuần nghe loáng thoáng thanh âm phiền phức bên tai, trả lời một cách gắt gỏng.

- "Bốn mươi cái mùa xuân, già cả rồi, muốn chơi thì đi chỗ khác mà chơi!"


- "Ối giời! Cưng bốn mươi tuổi rồi à? Sao mà nhìn mọng nước như gái đôi mươi thế? Tuyệt phẩm thế này, thưởng thức được là mĩ vị nhân gian đó nha. Đi với bọn anh, nhanh lên!"

Mặc Tư Thuần loạng choạng đứng dậy, vừa nói vừa cười.

- "Muốn chơi tôi hả? Mấy người đã hỏi ý kiến chồng tôi chưa vậy? Muốn làm gì thì cũng phải hỏi han cho lịch sự chứ!"

- "Ồ? Cô em có chồng à? Nói không chừng sau đêm nay, em sẽ thành gái hư đó, xem thử lúc đó chồng em có cần em nữa không? Hắn ta có thỏa mãn được em không?"

Mặc Tư Thuần nghe người khác nhắc đến chồng mình, nở mũi thét lên đầy tự hào.

- "Chồng bà đây vừa đẹp trai lại vừa lắm tiền, không những vậy còn rất man, ba ngày hai đêm hoàn toàn không phải là vấn đề"

Mặc Tư Thuần đứng giữa quán ba nói lớn, khiến cho mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía bà. Cùng lúc đó, Bella và Christian vừa từ bên ngoài đi vào, sốc không ngậm được mồm.

Christian không thể tin được! Cô vợ nhỏ hiền lành mọi ngày của ông đi đâu mất rồi? Hôm nay sao bạo gan thế?

Bella đỡ trán, đi về phía Mặc Tư Thuần.

- "Mẹ! Mẹ say lắm rồi, đi về thôi! Ba đến đón mẹ kìa!"

- "Mẹ? Tôi có con từ hồi nào vậy? Ba con là ai vậy?"

Hả?!!!

Bella chỉ tay về phía Christian, âm thầm nuốt khan.

- "Đó là chồng của mẹ, là ba của con"


Mặc Tư Thuần hai má đỏ hồng vì men rượu, đảo mắt nhìn sang nơi Christian, phút chốc bà sửng sốt, tay che miệng vô cùng cảm thán.

- "Chời ơi ai đây!"

- "Chồng của mẹ đó!"

- "A! Tôi có chồng đẹp trai như thế từ hồi nào vậy? Trông ngon lành thế kia, hay là cướp về làm của riêng?"

- "Mẹ ơi đi về!"

- "Không muốn về đâu! A a a!"

Bất ngờ được Christian bế lên, Mặc Tư Thuần vốn định mở miệng phản bác, nhưng khi trông thấy biểu cảm nghiêm nghị của ông, bà im lặng mặc cho ông đưa đi.

Đi ngang qua đám đàn ông khi nãy đùa cợt vợ mình, ông phóng cho chúng ánh mắt dao găm coi như lời cảnh cáo.

- "Lá gan em ngày càng lớn nhỉ? Muốn chơi? Ba ngày hai đêm? Ngày mai xem em làm sao bước xuống giường"

Bella ngồi trong xe bất lực nhìn papa ôm mẹ đi về phía khách sạn hào nhoáng phía xa xa.

Mẹ ơi! Chúc mẹ may mắn lần sau!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận