Lăng Hồng cùng Đường Mộc Nhi và Tạ Lâm ngồi chờ Lục Á Tinh về nhà. Sau khi phát hiện thấy những ghi chú của Lục Á Tinh về việc phát hiện Thẩm Trí Nguyên là ba ruột cô cùng với tờ giấy xét nghiệm làm bằng chứng, Lăng Hồng bắt đầu nghi ngờ về Lục Á Tinh.
Nếu như Lăng Hồng là con của Thẩm Trí Nguyên thì Lục Á Tinh sẽ có động cơ rất lớn là giúp cô độc chiếm tài sản thừa kế. Tuy nhiên, cô vẫn muốn tin rằng Lục Á Tinh trong sạch. Đường Mộc Nhi và Tạ Lâm không tìm thấy “lời gọi từ cõi chết” trong nhà nên khả năng cao là hắn đã mang theo, để chắc chắn thì cần phải kiểm người của hắn khi hắn vừa mới về nhà.
Cuối cùng thì Lục Á Tinh đã có mặt tại nhà, hắn nhìn thấy Đường Mộc Nhi và Tạ Lâm ở đây thì vô cùng ngạc nhiên.
“Lăng Hồng, sao em lại để họ vào đây?” Hắn hỏi.
“Họ có một số nghi vấn, nên em giúp họ làm rõ. Lục Á Tinh, đưa túi của anh cho em.” Lăng Hồng nói.
“Có chuyện gì vậy? Giống như anh đang phạm tội gì vậy.” Hắn thoáng thấy két sắt đã bị mở. Mặt của hắn có chút biến sắc “Lăng Hồng, em đã mở két sắt sao?”
“Không phải em, là cô ấy.” Lăng Hồng chỉ sang Đường Mộc Nhi.
Lục Á Tinh nhìn sang Đường Mộc Nhi như nhìn một kẻ trộm khiến cô thấy hơi khó chịu. Hắn giải thích “Có lẽ em đang thắc mắc việc tại sao anh giấu em chuyện Thẩm Trí Nguyên là ba ruột em. Mọi chuyện là thế này, anh cảm thấy em không nên xuất hiện trong gia đình họ lúc này, bọn họ toàn là lũ vì tiền dám làm tất cả. Sự có mặt của em đồng nghĩa là số tiền thừa kế của họ sẽ ít đi, em nghĩ họ có để yên không?”
“Chuyện đó thì em có thể hiểu. Nhưng có một điều em thấy rất kì lạ, những vụ tự sát dường như bắt đầu ngay sau khi anh phát hiện ra bí mật này.” Lăng Hồng trông chờ một lời giải thích thật hợp lý của Lục Á Tinh.
“Chỉ là trùng hợp thôi.” Hắn nói, có thể nhận ra Lăng Hồng không hài lòng với cách giải thích này.
“Muốn làm rõ mọi chuyện thì dễ dàng thôi, chỉ cần kiểm tra xem anh có giữ thứ gì đó để kiểm soát hồn ma hay không là được. Anh không ngại để chúng tôi kiểm tra túi của anh chứ?” Tạ Lâm lên tiếng.
“Đương nhiên là ngại, anh có quyền gì đòi soát đồ của tôi.” Lục Á Tinh không nhượng bộ, hắn nhìn với ánh mắt đe dọa.
Lăng Hồng liền tới giật lấy chiếc túi của hắn, nói “Cứ cho họ kiểm tra, như vậy mới chứng minh được mình trong sạch.”
Lục Á Tinh muốn ngăn cản nhưng không tìm được cách, hắn đành nhìn cô lấy từng món ra.
“Nhìn xem, chỉ có đồ dùng cơ bản như khăn giấy, bật lửa và… chiếc hộp đen này là gì đây?” Lăng Hồng khựng lại khi thấy vật kì lạ.
“Nếu tôi đoán không nhầm thì đó là vật chứa hồn ma.” Đường Mộc Nhi nói.
“Sao cô không nghĩ đây là một chiếc hộp đen bình thường?” Lục Á Tinh biện hộ.
“Nếu đây đúng là vật chứa hồn ma, bên trong nó chắc chắn sẽ vẽ một bùa chú giống với “nhà thương điên” của Quan Tử Vân. Làm gì có chuyện lại trùng hợp có hai bùa chú giống hệt nhau được.” Đường Mộc Nhi phản bác.
Lăng Hồng đưa chiếc hộp cho Đường Mộc Nhi. Sau khi niệm chú để thanh tẩy linh hồn bên trong, cô mở chiếc hộp ra.
Bên trong quả là được viết chi chít bùa chú, Lăng Hồng không cần so sánh với bùa chú của “nhà thương điên”, cô thấy không có lý do gì để Lục Á Tinh giữ một chiếc hộp với bùa chú vô nghĩa cả.
“Lục Á Tinh, anh giải thích xem, thế này là thế nào?” Lăng Hồng tức giận tra hỏi.
“Được rồi, anh không giấu nữa. Chắc em cũng đoán được mà phải không? Anh làm điều này là vì em còn gì.” Lục Á Tinh quyết định thừa nhận.
“Sao anh không hỏi ý kiến em chứ? Anh nghĩ em cần số tài sản đó đến mức muốn anh chị mình chết sao?” Lăng Hồng vô cùng thất vọng, cô không ngờ bạn trai mình lại là kẻ tàn nhẫn đến vậy.
“Anh chị ư? Không phải họ chỉ là người lạ thôi à? Đó chỉ là veef mặt huyết thống thôi, không có ý nghĩa gì cả.”
“Cho dù là một người chưa từng gặp lần nào thì cũng không có quyền tước đoạt mạng sống của họ. Em yêu cầu anh ngừng lại ngay.”
“Em không yêu cầu thì cũng thế thôi, hồn ma đã bị thanh tẩy rồi còn đâu.” Lục Á Tinh chỉ về phía chiếc hộp.
Lăng Hồng hít thở vài hơi để lấy lại bình tĩnh, cô nói “Giờ anh cũng không thể hại ai thêm nữa rồi, em cũng không thể bắt anh chịu trách nhiệm trước cái chết của Thẩm Đức và Thẩm Mai được. Dù nhứng gì anh làm là muốn tốt cho em đi nữa thì em cũng không thể chấp nhận được. Từ đây em không muốn gặp lại anh nữa.”
Cô bước qua Lục Á Tinh và chạy nhanh ra cửa, hắn xoay đầu nhìn theo cô, biết không thể nào thay đổi suy nghĩ của cô nên hắn cũng không muốn đuổi theo làm gì. Lục Á Tinh quay về phía Đường Mộc Nhi và Tạ Lâm “Còn hai người, sao không mau về.”
Đường Mộc Nhi thả chiếc hộp xuống đất, nói “Hồn ma của anh đã bị thanh tẩy rồi, nhưng chiếc hộp này vẫn là mối đe dọa. Sau khi xử lý xong nó thì chúng tôi sẽ đi ngay.”
Nói rồi, cô liền lấy chân đạp mạnh lên chiếc hộp. Nó không vỡ. Cô thử vài lần nữa nhưng vẫn không có tác dụng, Đường Mộc Nhi liền nhìn sang Tạ Lâm cầu cứu. Anh liền giúp cô đạp vỡ chiếc hộp. Sau đó cả hai rời khỏi nhà của Lục Á Tinh.
Hắn đóng cửa lại, nhìn chiếc hộp vỡ với chút tiếc nuối. Lục Á Tinh ngồi xuống ghế, nói vào không khí “Lăng Hồng, dù em không muốn làm hại ai, nhưng anh vẫn sẽ chịu tội lỗi để giúp cho em.”