Đường Mộc Nhi lục tìm trong tủ quần áo một bộ đồ sang trọng nhất có thể, ít nhất là cô nghĩ như vậy. Tạ Lâm bảo rằng những ngày này không bận rộn lắm nên có thể đi cùng cô.
“Anh nghĩ sao về vụ việc lần này? Liệu có phải là một loại tà pháp nào đó mà chúng ta không biết tới không?” Đường Mộc Nhi hỏi ý kiến.
“Anh không nghĩ là tà pháp, việc gieo suy nghĩ vào đầu như Sử Bá hay Lạc Thiếu Hoa đã là khó tin rồi, tạo ra một giọng nói để thao túng đầu óc người khác càng khó hơn. Có lẽ đây là một hồn ma.” Tạ Lâm suy đoán.
“Nhưng mà hồn ma đó từ đâu ra được?”. Tiên Hiệp Hay
“Anh không biết, hơn nữa việc hồn ma này chuyển từ Thẩm Đức sang Thẩm Lực cũng rất đáng chú ý.”
“Đúng vậy, hồn ma khó có thể nào di chuyển tự do như vậy, trừ khi có sự hỗ trợ từ pháp thuật.” Đường Mộc Nhi nhận định.
“Ý em là việc này có sự nhúng tay của tà sư?” Tạ Lâm bỗng thấy căng thẳng. Để đối phó với hồn ma thì việc cần làm chỉ là tìm mọi cách thanh tẩy chúng, còn với tà sư thì rắc rối hơn, vì không thể kết tội họ, chỉ có thể tìm cách ngăn chặn. Trước đây họ từng đối đầu với một tà sư là Quan Tử Vân, nhưng thực sự thì họ cũng không biết nếu tóm được hắn thì phải xử lý thế nào.
“Chúng ta lên đường thôi.” Đường Mộc Nhi nhìn đồng hồ, cũng đã đến lúc tới nhà của Thẩm Lực, mẹ cô đã ghi lại địa chỉ trước khi rời đi.
Tạ Lâm lái xe tới đó. Họ thấy rất ấn tượng về ngôi biệt thự này, vừa nhìn vào là đã biết chủ nhân của nó giàu có cỡ nào. Bước tới cổng và nhấn chuông cửa, Đường Mộc Nhi thấy một người chạy ra và bảo “Hai người là Đường Mộc Nhi và Tạ Lâm?”
Cả hai gật đầu xác nhận.
“Bà chủ bảo mọi người hãy tới bệnh viện Vạn Long, ông chủ gặp chuyện không hay rồi.”
“Chuyện không hay?” Cả hai đồng thanh hỏi lại.
“Phải, ông chủ vừa mới nhảy lầu tự sát. Nhưng may mắn là chưa chết, hiện đang cấp cứu tại bệnh viện.”
Vừa nghe dứt câu, họ liền đi xe tới bệnh viện. Trong lòng họ thầm trách đáng lẽ lúc Lý Mộng Hàm tìm tới phải đi kiểm tra Thẩm Lực ngay mới phải.
Lúc họ tới bệnh viện thì Thẩm Lực vừa được chuyển vào phòng bệnh riêng. Họ theo chỉ dẫn của Lý Mộng Hàm để tới đó.
“Con nghe bảo chú ấy tự sát?” Đường Mộc Nhi hỏi ngay.
“Phải, nhưng may mà không sao. Mẹ cứ nghĩ ông ấy vẫn còn cầm cự được đến hết hôm nay, không ngờ lại bị giọng nói đó khống chế nhanh đến vậy.” Lý Mộng Hàm giải thích.
Tạ Lâm không tin lắm, tự hỏi có phải bà muốn chồng chết sớm để lấy tài sản không. Nhưng nghĩ lại thì phần lớn gia sản nhà họ Thẩm vẫn còn trong tay Thấm Trí Nguyên, đợi ông lão chết và chồng bà được thừa kế thì mới là thời cơ chín muồi.
Như nhìn thấy những suy nghĩ không hay về mình, Lý Mộng Hàm liếc nhìn Tạ Lâm vẻ không ưa. Bà nói tiếp với Đường Mộc Nhi “Con hãy mau vào kiểm tra có phải một hồn ma nào đó đã ám lấy ông ấy không.”
Đường Mộc Nhi và Tạ Lâm bước vào. Lúc này Thẩm Lực đang ngủ, trên tủ đầu giường có một giỏ trái cây.
“Ai đó đã đến đây trước rồi ạ?” Đường Mộc Nhi hỏi.
“Phải, là Thẩm Tài, em của Thẩm Lực. Cậu ta gọi đến để mượn tiền, mẹ thông báo rằng anh trai cậu ta đang nằm viện, vừa được cửu sống, thế là cậu ta vội vã tới đây thăm anh trai.” Lý Mộng Hàm nói.
“Xem ra tình anh em cũng không đến nỗi nào.” Tạ Lâm nhận xét.
“Cậu ta chỉ đang cố tỏ ra có thành ý để sau này dễ mượn tiền thôi.” Lý Mộng Hàm tỏ vẻ khinh thường.
Đường Mộc Nhi lấy trong túi ra một lá bùa và dán lên trán của Thẩm Lực. Cô niệm chú trong miệng và thực hiện việc kiểm tra âm dương khí của ông ta.
Một lúc sau, Đường Mộc Nhi tháo lá bùa ra và nói với hai người còn lại. “Không có bất cứ dấu hiệu của một hồn ma nào.”
“Con chắc chứ?”
Đường Mộc Nhi gật đầu. Tạ Lâm nói “Nếu vậy thì không có hồn ma nào ở đây cả, có lẽ đây là vấn đề tâm lý của gia đình này.”
“Một người thì không nói, sao hai người lại có thể trùng hợp gặp vấn đề tâm lý được?” Lý Mộng Hàm không tin.
“Có thể là hồn ma đã thoát ra ngoài vì tưởng bác ấy đã tự sát thành công chăng?” Đường Mộc Nhi nêu ý kiến. “Mặc dù vẫn chưa rõ hồn ma này chuyển từ người này sang người khác thế nào, nhưng không loại trừ được khả năng nó đã chuyển sang một thành viên khác trong gia đình.”
“Có lý.” Lý Mộng Hàm cũng nghĩ giống cô. “Vậy mẹ sẽ sắp xếp để ngày mai con kiểm tra từng thành viên một trong gia đình.”
“Lại đợi tới ngày mai ạ?” Đường Mộc Nhi cho rằng lúc này nên tranh thủ từng phút từng giây.
“Chứ đâu thể gọi gấp mọi người tới rồi dán lá bùa lên đầu họ niệm chú này kia. Mẹ phải tìm lời giải thích phù hợp. Con cứ về trước đi, mẹ sẽ thông báo tình hình sau.”
Sau khi cân nhắc, thấy rằng thời gian giữa hai vụ tự sát không phải là ngắn, có lẽ cũng không đến mức chậm trễ lần nữa, Đường Mộc Nhi và Tạ Lâm theo ý Lý Mộng Hàm ra về.