Lời Gửi Đến Ai


"Sen ơi! Dì của Sen đồng ý rồi!"
"Thật à?! Mừng quá! Được ở lại ăn cơm với Hồng rồi!"
"Sướng nhé, Sen ở đúng hôm cả chị An lẫn anh Đức vào bếp.

Đồ ăn hai anh chị làm ngon lắm luôn! Sen ăn là mê liền!"
Hồng vừa đi vừa hí hửng kể cho Sen biết bàn ăn hôm nay sẽ có gì, nhìn bộ dạng vui vẻ này làm Sen thật khó tin nổi vừa mới đây cô bạn vừa đau khổ khóc lóc về chuyện gia đình thế mà giờ đã có thể vui vẻ cười đùa.

Thật khó để hiểu nổi Hồng.

"Hồng!" Tiếng thầy Đức từ dưới nhà vọng lên.

"Đi mua cho anh chai nước mắm nhanh lên còn về ăn cơm!"
"Dạ! Sen đi cùng tao nhá, đi cùng cho vui!"
Tiệm tạp hóa cách nhà Hồng không xa, đi vài bước chân là đã tới.

Trong tiệm cũng chẳng có gì nhiều, đa số là đồ lặt vặt như gia vị, đồ vệ sinh cá nhân, chút bánh kẹo.

Bên ngoài có treo túi trứng đồ chơi toàn hình siêu anh hùng, nãy Sen có để ý em của Hồng cũng có đồ chơi siêu anh hùng giống với mấy quả trứng này, hình như thằng bé mê mấy món đồ như thế lắm.

Sen lục trong túi, may rằng vẫn móc được 5k chưa bỏ vào lợn đất.

Vẫn đủ lấy một quả.

"Em mua về rồi nè anh!" Nhân lúc Hồng cầm túi đồ chạy vào trong bếp Sen lại lẻn vào phòng mẹ Hồng, hy vọng em Hồng vẫn ở đó.

Đúng như Sen nghĩ, thằng bé vẫn ngồi bên góc giường chơi một mình, mẹ Hồng thì đã chuyển từ ghế lên giường nằm.

Sen không muốn làm phiền bác nghỉ ngơi, chỉ dám khẽ gọi:
"Em ơi!" Thằng bé tai rất thính, mới gọi câu mà đã quay phắt về phía Sen.

"Về đây chị có cái này nè."
Thằng bé ngó nhìn mẹ rồi mới chậm rãi đặt đồ chơi xuống, rón rén đến chỗ Sen.

"Em tên gì thế?"
"Em tên Việt Trường ạ." Thằng bé thật lễ phép, điểm trừ duy nhất là ngại người.

Hoàn toàn đối lập với tính cách cộc cằn, náo động của Hồng.

"Đây," Sen đưa vào tay Trường quả trứng có hình siêu nhân nhện.

"Chị Hồng mua cho đấy, tính chị Hồng ngại nên không dám đưa đâu.

Đừng nói gì với chị Hồng đấy, không khéo chị lại ngại quá không dám nói chuyện với em nữa đấy."
Thằng bé gật gật cái đầu trông dễ cưng quá trời, nếu Trường là em của cô thì tốt rồi, ngày nào Sen cũng sẽ dẫn nó đi chơi.

"Dạ, em cảm ơn chị Sen."
Thằng bé còn thông minh nữa, không cần giới thiệu cũng biết tên cô.

Có lẽ Trường giống thầy Đức hơn là Hồng, không biết nếu em nó giống cô bạn thì sẽ ra sao…
Chỉ hình dung cảnh tượng đó trong đầu cũng đủ cảm nhận được khung cảnh sẽ hỗn loạn thế nào nếu có Hồng bé con.

"Ăn cơm cả nhà ơi!" Tiếng chị An vang vọng khắp nhà đánh thức mẹ Hồng đang nằm trên giường, Trường thấy mẹ dậy liền nhanh tay giấu quả trứng đi rồi chạy tới bên giúp bà ngồi dậy.

Nhưng riêng sức thằng bé thì không thể nào đỡ bác đứng dậy nên Sen bước tới để làm điểm tựa cho bác đứng lên.

"Ô kìa, bác không thấy Sen đấy, cháu đã ở rồi thì ăn cơm luôn cùng bác đi cho bác vui, nhà ba người tự dưng có các con lại đông vui."
"Dạ!"
"Trường ra giúp anh giúp chị dọn bàn đi con, mẹ với chị ra sau." Thằng bé lại gật gật cái đầu, lon ton ra ngoài làm theo lời mẹ dặn.

Mâm cơm chị An dọn ra đều là những món giản dị Sen từng ăn trước đây khi từng ở với bố, nhưng dường như ăn ở đây hợp khẩu vị cô hơn.

Đương nhiên đồ nhà làm vẫn là nhất, cụ thể là đồ chú Minh nấu, đồ chị Nhi làm thì chắc chắn không thể ngon bằng chị An.

Chị An nói chuyện với mọi người trong mâm rất nhiệt tình, hầu như còn chẳng cần ăn cơm.

Chị rất hợp với Hồng, người từ nãy giờ ăn được vài miếng cơm lại tiếp chuyện rôm rả với chị.

Hai người chưa đủ còn kéo thêm Sen để câu chuyện thêm nhộn nhịp.

Như này cũng vui thật đấy, cả nhà ngồi với nhau đông vui thế này làm cơm ăn ngon hơn hẳn, cách mẹ Hồng cứ gắp cho Sen mọi thứ vào bát cô cũng thật giống dì Yến.

Cảm giác thật quen thuộc, làm Sen có cảm giác như đang ở nhà vậy.
Lúc đi Sen không có để ý lắm, lúc về mới nhận ra nhà Hồng lại cách rất xa nhà của Sen.

Không biết cô bạn lấy đâu ra sức để đạp hay chỉ cố tỏ vẻ mình khỏe lắm trước mặt Sen.

Sen ngồi sau xe Hồng, vỗ nhẹ tấm lưng để gọi cô bạn.

"Nhà Hồng xa thế này thì mỗi lần đến nhà mình có mệt lắm không?"
"Không, làm gì có.

Tao thấy bình thường à, đạp con xe này còn chẳng thấy mệt gì luôn."
"Chở cả mình nữa thì không mệt thật à?"
"Sen nhẹ thều luôn, nhẹ hơn đống hàng tao phải giao nhiều."
Hồng nói dối, tấm lưng ướt đầm mồ hôi mới là sự thật.

Sen cần phải giảm cân thôi.

"Sen đừng nhìn con xe ghẻ vậy mà vội đánh giá, nó từng là chiến mã của anh Đức suốt 4 năm đại học đấy! Đi khắp năm phố bốn hồ đều ngon lành, cũng chính con xe này anh Đức mới cưa đổ chị An được đó.

Chị có xe sang không ngồi lại thích đi con xe ghẻ này của anh Đức cơ."
Sen trầm trồ, không ngờ xe của Hồng có lịch sử lâu đời vậy.

"Mà sao chị An lại ở nhà Hồng thế?"
"Chịu thôi, hỏi thì chị bảo 'tập làm con dâu hiền thục, chị dâu tốt'.

Tao tranh việc với chị còn bị cấm, mẹ tao còn ủng hộ chị nữa làm tao không có chút quyền hạn gì trong nhà luôn!"
Hồng vẫn tiếp tục với câu chuyện 'bất bình đẳng trong nhà', kể cho Sen toàn bộ uất ức.

Cô bé lắng nghe bạn mình, đôi lúc sẽ đáp lại câu chuyện đó.

Đèn béo dừng chỉ khiến hai đứa càng có thời gian nói thêm chuyện phiếm, nhưng chừng đó thời gian vẫn không đủ, hai đứa vẫn còn cười nói rất vui vẻ ở trước cửa nhà Sen mặc dù cô bé đã về đến nhà.

"Tao phải về đây, thật sự không ở được nữa rồi.

Để tao bê đống bài tập của Sen lên rồi tao về."
"Để mình tự cầm được, không cần phiền Hồng đâu." Sen đỡ lấy chỗ bài tập của thầy Đức cho trước khi tạm biệt Hồng, nhìn vậy mà cũng nặng thật đấy.

"Chào em." Sen ngây người, cô bé quay đầu sang phía bên hàng rào nơi chị Skyla đang đứng, chỉ thấy chị ấy nở nụ cười nhẹ.

"Em đó là bạn thân của em à? Trông hai em nói chuyện rõ vui làm chị ghen tị thật đấy, chị cũng muốn được trò chuyện với em."
"Dạ…"
"Hay em qua đây chơi với chị đi! Liam không có nhà để chị một mình cũng buồn chán lắm."
"Em còn có bài tập…" Sen không muốn nói chuyện với chị ấy nên chỉ cố tìm cái cớ để ngoảnh mặt rời đi, cũng may chị Skyla cũng không cố níu cô bé lâu thêm.

"Có dịp thì nhớ sang nhà chị nhé." Giọng chị Skyla chưa dứt thì Sen đã biến mất vào trong, cô bé đã đi thì chị cũng chẳng cần giữ cái mặt cười này làm gì nữa.

Cuối cùng chị ta cũng có cơ hội thả lỏng cơ mặt, nhưng lại lập tức phải nhặt bộ mặt cũ lên khi thấy chiếc xe đưa Liam và anh Huy đi đã trở lại.

Tâm trạng Liam vốn đã không tốt, gặp Skyla càng khiến anh chán nản hơn.

"What business do you have here?"
"I came to see you, I have the right.

After all, I am your fiance, that's what it said in the contract." Chị Skyla cố thu hẹp khoảng cách với Liam, anh ấy chẳng buồn bén mảng gì đến, lẳng lặng một mình đi vào trong.

"Phải nói thế nào cô mới tỉnh ngộ đây? Hợp đồng làm ăn bố cô ký với Liam không cho cô quyền hạn tự gán cho mình cái danh xưng 'vợ chưa cưới' đó.

Tỉnh mộng đi và làm người bình thường giúp tôi, đống giấy tờ đã đủ mệt rồi tôi không cần thêm cô nữa Skyla."
Câu nói này anh Huy đã lặp lại không biết bao lần, nếu là người thường thì lý lẽ đã hiểu.

Skyla khác những kẻ tầm thường nhàm chán kia, cô tin mình có sứ mệnh đứng trên cao kia làm người ban phước lành của mình cho kẻ bề dưới, và Liam là người có thể đưa cô đến tầm cao đó.

"Thành công của người đàn ông luôn có hình bóng của người phụ nữ, ngay từ đầu em đã rất phù hợp với con đường Liam đang đi.

Mọi thứ đang đi đúng theo những gì em vẽ ra, anh chỉ cần giúp em, sau này anh sẽ không cần lo nghĩ gì nữa đâu Joshua."
Lời đề nghị của Skyla không khiến anh Huy dao động chút nào, ngược lại anh còn cảm thấy nó rất buồn cười.

"Mua chuộc tôi là bước thứ mấy của cô nhỉ? Nếu nhớ không nhầm thì có vẻ nó rất gần với vu khống kẻ vô tội rồi, chỉ không biết lần này cô tính hủy hoại ai đây."
"Anh thực sự muốn biết sao?" Nụ cười quỷ dị của Skyla lộ rõ hứng thú khi nói tới chủ đề này.

"Con bé nhà bên đó.

Tại sao Liam có hứng thú với nó?"
"..." Anh Huy nhất thời im lặng, vẫn giữ ánh mắt đối diện với Skyla.

"Con bé đó là giới hạn cô không được vượt.

Tôi sẽ giết cô nếu có chuyện xảy ra với nó."
"Ồ, thật hiếm thấy.

Đã lâu rồi chưa thấy một giới hạn mới được anh thêm vào, chắc hẳn nó phải đặc biệt lắm nhỉ?"
Về mặt cảm xúc, Skyla rất giỏi thao túng biểu cảm của mình để người xung quanh dễ dàng rơi vào lưới của chị ta.

Nhưng anh Huy hiểu Skyla, hiểu bản chất con người cô ta sẽ không cho qua việc kẻ khác được chú ý hơn mình, rồi chị ta cũng sẽ làm điều gì đó ngu ngốc khi bị chọc tức.

"Con bé đó đặc biệt hơn cô."
Bản thân Skyla luôn nghĩ mình rất vĩ đại, giờ nhìn cô ta nổi điên đi tìm Liam chỉ vì một câu nói của anh Huy mới thấy chỗ đứng của cô ta thật sự ở đâu, nó nằm sâu dưới lòng đất nơi kẻ hèn mọn ký sinh lên những con người khác để trồi lên mặt đất.

"Hope rumors are just myths Liam, you wouldn't bat an eye on me, let alone any woman.

But would spend your precious time alone with some girl isn't 15 yet?"
Không gõ cửa, không chào hỏi, ngay lập tức nói tới chủ đề chính.

Đáp lại Skyla lại chỉ là một dàn im lặng, Liam vẫn dành mọi chú ý cho cây sen đá trên bàn anh.

"I need an answer Liam.

Silent won't make me go away, and the guilt you'd made."
Liam vẫn giữ cho mình nét mặt điềm tĩnh, thờ ơ đáp.

"And your accusing me of molesting will?"
Không gian trong phòng đột nhiên căng thẳng đến khó thở, Liam vẫn nói tiếp.

"I know all your tricks and little games, nothing about you surprise me anymore Skyla.

Keep recording however you like, but you can't blackmail me like my old man."
Skyla vẫn đứng yên bên cánh cửa, nhưng ngón tay thon dài giấu trong túi áo đã âm thầm tắt nguồn chiếc điện thoại đang ghi âm.

"I would never do anything to ruin you Liam."
Skyla giấu chiếc điện thoại đi, ngồi bên bàn làm việc của Liam.
"I just want to know more about your play toy, I'm still your fiance on paper, and I believe I have the right to know your feelings with that girl."
"If answer is what you need to get lost then hear it loud and clear: My perspective of Sen is completely different from yours.

I treasure her more than you'll ever know, she's the only peace I find in this hell crumpling surface.

For once, I am alive, and I'm sure as fuck won't let you ruin the only mean in life I have left."
Căng thẳng vốn có trong phòng đã ngột ngạt, giờ cộng thêm áp lực từ Liam càng khiến Skyla khó chịu.

Đương nhiên chỉ chút đe dọa này không khiến Skyla chùn bước, muốn là kim cương phải có áp lực.

Dẫu vậy Skyla cũng không thể để Liam nghĩ anh là người duy nhất có quyền lực.
"You wouldn't even be able to travel to Vietnam if it wasn't because of me.

All this 'peace' you could find happened because of me, no need to thanks, you're welcome."
Liam vẫn không bộc lộ những cảm xúc mà Skyla mong, thậm chí còn không nhìn cô ta lấy một lần.

Kể khi Mitch đột nhiên xuất hiện giữa chừng câu nói của Skyla, anh vẫn chỉ chú tâm gãi cằm cho nó mà chẳng đoái hoài gì đến cô ta.

Skyla nói tiếp: "May I resume your end goal? Once you meet your mother, it's over.

Your idyllic dream will fall down once you return back to America with me.

And I'll make sure you won't come back here anymore, not when I know you have someone else."
"I have time." Liam nói.

"She needs time to grow as well.

Until then I will clean the path for her to come to me.

Nothing will stand in my way, including you." Liam bình thản đáp.

Lần đầu duy nhất anh đối diện với cô ta cũng là lúc cuộc nói chuyện này kết thúc.

"Get out, I ran out of time for you."
Cho dù có cố vờ như bản thân ổn nhưng khi Skyla đi lướt qua anh Huy vẫn có thể thấy ngọn lửa giận dữ phập phồng trong mắt cô ta.

Thật hiếm thấy Skyla lộ đúng bản chất là kẻ đi săn mưu mô, thâm độc luôn tìm cách khống chế con mồi của mình để rồi phải cúi đầu trước Liam.

"Impressive, you're the only man that can bring Skyla the predator showcasing her true color by words." Lời khen châm biếm của anh Huy chỉ như lời gió thổi, có việc khác cần bận tâm hơn tán gẫu chuyện phiếm.

"Close the door, I need to speak with you in private about little lady.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui