Vũ Bắc Nguyệt đang ngồi suy tư về cái chết bất ngờ của Giang Đạt thì đột nhiên nghe tiếng chuông cửa vang lên, cô nhíu mày đứng dậy đi ra thì thấy Nam Dạ Huyền đứng bên ngoài cổng Vọng Nguyệt Trang.
Vũ Bắc Nguyệt mở cổng ra, Nam Dạ Huyền lên tiếng trước “Tôi đến trò chuyện với cô được không?”
Vũ Bắc Nguyệt nhíu mày thầm nghĩ trong đầu [Sao đột nhiên anh ta lại đến đây làm gì vậy chứ?]
Mặc dù trong lòng nghĩ khác nhưng Vũ Bắc Nguyệt vẫn mời Nam Dạ Huyền vào trong nhà, anh bước vào rồi lên tiếng hỏi “Tôi muốn đến chỗ chiếc xích đu gỗ mà cô và A Sở từng ngồi giống như trong bức tranh hôm trước được không?”
Vũ Bắc Nguyệt không biết lý do vì sao Nam Dạ Huyền đột nhiên muốn đến chỗ cái xích đu nhưng vẫn gật đầu đưa anh đến đó.
Lúc Nam Dạ Huyền nhìn thấy vườn Diệp Hà Sơn với những bông hoa trong suốt do sương sớm còn động lại chưa tan hết thì lại có cảm giác đau đầu, trong tâm trí anh lại văng vẳng giọng nói trong trẻo của một cô gái.
[Muốn xem tôi làm ảo thuật không hả?…Tên khoa học của nó là Diphylleia grayi, tên gần gũi hơn là Diệp Hà Sơn hay người ta còn gọi là hoa thủy tinh hoặc là hoa xương, loài hoa này rất đặc biệt chỉ cần bị dính nước thì sẽ chuyển sang trong suốt như là tàng hình trong không gian vậy.
]
Ánh mắt của Nam Dạ Huyền nhìn tới cái xích đu gỗ gần đó liền nhìn thấy hình ảnh một người nam đẩy xích đu cho một người nữ, anh có thể nghe thấy tiếng cười giõn giã vui vẻ của hai người bọn họ.
Những hình ảnh mơ hồ xuất hiện trong đầu Nam Dạ Huyền ngày càng nhiều nhưng lại không rõ nét chi tiết, anh không thể nhìn rõ được mặt của hai người đó, chỉ biết rằng cảnh vật trước mắt vừa gần gũi mà cũng vừa xa lạ, anh đưa tay ôm đầu nhíu mày nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu.
Vũ Bắc Nguyệt thấy những biểu cảm lạ lùng của Nam Dạ Huyền thì lên tiếng hỏi “Nam Dạ Huyền anh có sao không vậy hả?”
Nam Dạ Huyền đột nhiên bắt lấy cổ tay của Vũ Bắc Nguyệt kéo lại gần mình rồi lên tiếng hỏi “Những bông hoa trong suốt bên đó có phải tên là Diệp Hà Sơn không hả?”
Vũ Bắc Nguyệt gật đầu “Phải, loại hoa này khá hiếm có ở Nam Đô sao anh biết được hay vậy?”
Nam Dạ Huyền mờ mịt lên tiếng đáp “Tôi nhớ hình như là có một cô gái nói với tôi như thế, hơn nữa nhìn thấy cảnh vật ở nơi này khiến tôi cảm thấy dường như mình từng sống ở đây vậy.
”
Vũ Bắc Nguyệt nghe Nam Dạ Huyền nói vậy thì ôm hy vọng anh chính là A Sở cô cũng nôn nóng lên tiếng “Có khi nào anh là A Sở không hả?”
Nam Dạ Huyền lúng túng khẽ cười né tránh “Chắc không phải đâu, thôi tôi về trước đây.
”
Vũ Bắc Nguyệt nhìn theo bóng lưng của Nam Dạ Huyền mà rủ mắt thầm nghĩ [Nếu không phải là A Sở tại sao anh lại có cảm giác quen thuộc với Vọng Nguyệt Trang, người duy nhất cùng tôi ngắm Diệp Hà Sơn chỉ có mình A Sở mà thôi.
Nam Dạ Huyền rốt cuộc anh là ai chứ? Tại sao lại xuất hiện trong cuộc đời tôi như thế?]
Trên đường trở về khách sạn Nam Dạ Huyền gọi điện cho Chu Thời Niệm, cô vui vẻ bắt máy ngay lập tức “Em nghe đây anh Dạ Huyền.
”
Nam Dạ Huyền chần chừ rồi lên tiếng hỏi “Thời Niệm em có từng nghe qua một loài hoa tên Diệp Hà Sơn chưa hả?”
Chu Thời Niệm cau mày “Sao tự nhiên anh lại hỏi em vấn đề này?”
“Mấy hôm nay anh đến Xuân Phong Cổ Trấn để trừ khử kẻ thù thì phát hiện ra một biệt trang, ở nơi đó anh cảm thấy rất quen thuộc, hình như anh và một cô gái nào đó đã từng sống ở đó thì phải.
”
Chu Thời Niệm đem lòng yêu Nam Dạ Huyền từ cái nhìn đầu tiên, do anh bị mất trí nhớ nên cô và Chu Minh đã lừa gạt anh rằng anh và cô có hôn ước với nhau từ nhỏ, hôm nay Chu Thời Niệm nghe Nam Dạ Huyền nói về những ký ức mơ hồ và một cô gái khác thì bắt đầu lo sợ.
Chu Thời Niệm cắn môi thầm nghĩ [Bình thường anh Dạ Huyền ở bên cạnh mình cũng vì trách nhiệm thôi, nếu như anh ấy tìm lại được ký ức nhớ ra người con gái anh ấy từng yêu vậy tình cảm của mình phải làm sao, không được mình nhất định không thể đánh mất anh Dạ Huyền được.
]
Vừa lúc đó Nhật Minh và mấy anh em trong U Minh Ám Dạ quay trở về, Chu Thời Niệm không thấy Nam Dạ Huyền trở về cùng thì nhíu mày lo lắng.
Chu Thời Niệm cúp máy lên tiếng hỏi Nhật Minh “Anh Dạ Huyền đâu, sao không quay về cùng mọi người vậy hả?”
Nhật Minh thành thật lên tiếng đáp “Dạ thưa tiểu thư, anh Dạ Huyền nói muốn ở lại Xuân Phong Cổ Trấn vài hôm.
”
Chu Thời Niệm nghe vậy thì mặt liền biến sắc cô thầm nghĩ trong đầu [Những người mất trí nhớ một khi nhìn thấy cảnh tượng hoặc người quen thuộc chắc chắn sẽ có ấn tượng, lúc Dạ Huyền hôn mê vẫn luôn gọi tên Bắc Nguyệt rất có thể đó là người con gái trong ký của anh ấy, mình không thể để Dạ Huyền nhớ lại cô gái đó được.
]
Chu Thời Niệm lại lên tiếng hỏi Nhật Minh “Có biết tại sao anh ấy ở lại đó không hả? Chuyện của Giang Đạt xử lý chưa xong hả?”
Nhật Minh lắc đầu đáp “Dạ không, chuyện của Giang Đạt đã xử lý êm xuôi hết rồi ạ, em thấy anh Dạ Huyền thường lui đến một biệt trang hình như là gặp một cô gái nào đó.
”
“Cậu biết cô gái đó và anh Dạ Huyền có quan hệ gì không hả?”
Nhật Minh lắc đầu đáp “Dạ không ạ, lần trước anh Dạ Huyền đòi đi dạo một mình em không yên tâm nên lén lút đi theo rồi thấy họ vào một biệt trang rất lớn tên là Vọng Nguyệt Trang.
”
Chu Thời Niệm suy nghĩ rồi lên tiếng nói với Nhật Minh “Cậu lái xe đưa tôi đến Xuân Phong Cổ Trấn ngay lập tức đi.
”
Nhật Minh liền gật đầu “Dạ được ạ.
”.