Lời Hứa Cả Đời

Editor: Lệ Cung Chủ

Đêm hôm đó, Mộ Cẩm và Trữ Nhược ngủ chung giường, Trữ Nhược thì huyên thuyên hết chuyện này đến chuyện khác, còn Mộ Cẩm thì phần lớn thời gian đều im lặng lắng nghe, Trữ Nhược cười y: “Mới có một năm không gặp mà đã trở nên y chang cái bình dầu ủ dột rồi!”

Mộ Cẩm nghiêng đầu nhìn hắn: “Một năm không gặp, mới đầu nghĩ rằng ngươi đã trở nên chính chắn hơn, không nghĩ vẫn líu lo suốt ngày như vậy.”

Trữ Nhược trừng mắt bậm miệng, một cú đấm hướng đến ***g ngực Mộ Cẩm, nhưng nắm đấm đến giữa chừng thì bị chặn lại. Ngón tay Mộ Cẩm lướt qua mạch tay Trữ Nhược, Trữ Nhược chỉ cảm thấy nửa người đều ê ẩm tê rần, nhất thời không thể động đậy. Mộ Cẩm xoay người, đè ở trên Trữ Nhược, tay kia thì chọt cù lét hắn.

Trữ Nhược sợ nhất là nhột, vừa giãy dụa không được, vừa cười đến nỗi thở không xong, đầu thì nghiêng qua ngẩng lại giống như cái trống lắc, thỉnh thoảng thốt lên hai chữ: “Ha ha… Dừng tay… Ô…”

Mộ Cẩm ngừng tay một chút, Trữ Nhược ngửa mặt nằm ở trên giường thở hổn hển, hung tợn nói: “Hỗn đản!”

Mộ Cẩm lại bắt đầu chọt hắn, Trữ Nhược cười đến nỗi cả người đều bủn rủn, chỉ có thể than ôi ôi.

Mộ Cẩm tà tà cười: “Không xin tha cho à?”

Trữ Nhược cứng đầu: “Không! Nhất định không!”

Tay Mộ Cẩm mò đến phía dưới xương sườn của hắn, Trữ Nhược co rụt lại, cười mà cả mặt đều đỏ lên, chỉ đành chịu thua: “Tha cho ta đi…tha cho ta đi!”

Mộ Cẩm ngừng tay, thấy trong mắt Trữ Nhược đã ngấn lệ, còn có bọt nước nhỏ lấp lánh đọng ở trên lông mi.

Trữ Nhược bình tĩnh lại, đay nghiến nói: “Không bao giờ … để ý tới ngươi nữa! Dám khi dễ người ta!”

Mộ Cẩm cười mà không đáp, một hồi sau, thấy người bên cạnh trầm mặc không nói, hình như thật sự tức giận, y liền vội vàng đứng dậy nhìn xem mặt của hắn. Trữ Nhược vùi mặt vào chăn, một bên tóc rối tung che đi gương mặt, Mộ Cẩm vén tóc hắn lên thì bị hắn hất mạnh tay ra. Tiếng hất tay vang lên trong đêm tối vừa rõ vừa to, trên mu bàn tay của Mộ Cẩm nhất thời in năm dấu tay đỏ bừng, y cười nói: “Người khác không biết chuyện chắc sẽ tưởng rằng ta trêu ghẹo vị tiểu thư nào đó nên bị tát cho một phát.”

Trữ Nhược nhịn không được bật cười, nhưng lập tức nén lại, quay về vẻ mặt nghiêm túc như cũ.

Mộ Cẩm dụ hắn: “Giận rồi à? Ta phải bồi thường thế nào đây?”

Trữ Nhược mặc cho y ngồi ở trên giường thở dài, chỉ nhắm chặt mắt không thèm nhìn tới.

Mộ Cẩm trầm mặc một hồi, lại nói: “Vậy ngươi có yêu cầu gì không? Ta nhất định sẽ giúp ngươi thực hiện.”

Trữ Nhược từ từ mở miệng: “Cái gì cũng đều có thể thực hiện à?”

Mộ Cẩm cam đoan: “Chỉ cần không phải chuyện gom sao hái trăng thì đều có thể thực hiện.”

Trữ Nhược quay ra sau vươn một ngón tay: “Được, vậy móc nghéo đi.” Hắn nhếch ngón út lên, Mộ Cẩm bất đắc dĩ: “Trò con nít, ngươi thật đúng là mãi vẫn không lớn được.” Nói xong Mộ Cẩm cũng vươn ngón út móc nghéo với hắn.

Trữ Nhược lúc này mới nằm thẳng lại, mỹ mãn ngủ say.

Một năm không gặp, cảm tình giữa hai người thế nhưng còn tốt hơn lúc thuở đầu.

Sáng sớm hôm sau, Trữ Nhược vội dẫn Mộ Cẩm đến bên bờ vực, chỉ vào đóa “mộ hương” trong vách đá, đắc ý nói: “Ta muốn nó!”

Gió thổi tung ống tay áo, Mộ Cẩm nhìn chằm chằm đóa “mộ hương” không nói một lời, Trữ Nhược giương mặt: “Thế nào, không phải nói chỉ cần không phải chuyện gom sao hái trăng thì ngươi đều có thể thực hiện sao?”

Trong lòng hắn thầm nghĩ, tiểu tử này năm trước còn chưa tới vách đá thì chân đã mềm nhũn, bây giờ lại có thể đứng vững vàng, mặt không đổi sắc, cũng không dễ dàng.

Hắn vỗ vỗ tay, xoay người đi xuống chân núi: “Thôi được rồi, về thôi, giỡn với ngươi đó, về sau đừng có mà bốc phét nữa.”

Mộ Cẩm đứng bất động tại chỗ: “Ngươi thật sự muốn sao?”

Trữ Nhược thuận miệng đáp: “Ba trăm năm mới nở hoa một lần, đó là đóa hoa cuối cùng rồi, vừa đúng thời gian tốt nhất để chiết hương liệu, ai mà không muốn chứ?”

Mộ Cẩm cười khẽ: “Chỉ có tiểu cô nương mới cảm thấy hứng thú với hương liệu, ngươi sao lại cũng đỏ mắt mong mỏi vậy?”

Trữ Nhược mặt ửng hồng lên, vừa định trả lời lại một cách mỉa mai thì chỉ nghe thấy một câu nhẹ nhàng bâng quơ của Mộ Cẩm: “Thôi, nếu đã muốn như vậy thì ta sẽ hái cho ngươi.”

Trữ Nhược đột nhiên quay đầu lại thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng Mộ Cẩm, chỉ thấy ánh sáng xanh chớt lóe trên vách đá, đúng là nửa mảnh cẩm bào của Mộ Cẩm.

Trữ Nhược sợ hãi, vội vàng chạy đến nhìn xung quanh vách đá, chỉ nghe thấy tiếng lộp cộp. Hai hòn đá nhỏ trên vách đá xen lẫn bụi đất rơi xuống vực sâu. Trữ Nhược còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, Mộ Cẩm đã đứng vững vàng bên cạnh hắn, đặt “mộ hương” vào lòng bàn tay hắn: “Đây, cầm lấy đi.”

Trữ Nhược cảm thấy một trận trời xoay đất chuyển, đặt mông ngồi dưới đất, tay chân như nhũn ra, rốt cuộc không đứng dậy nổi, trong lòng sông cuộn biển gầm, nói không rõ là tư vị gì.

Mộ Cẩm ngồi xổm bên cạnh hắn, thấy nét mặt hắn âm tình bất định, mắt nhìn đóa “mộ hương” trong tay mà dại ra. Y vươn tay sờ trán hắn, nguyên bàn tay ướt sũng mồ hôi lạnh, Mộ Cẩm lo lắng nói: “Sao lại thế này? Đừng ngồi ở đầu gió, nhanh đi về để cho Hoắc tiền bối xem xem.” Nói xong thì y liền kéo hắn đứng dậy.

Trữ Nhược không nói được một lời, khóe miệng chậm rãi mấp máy, bộ dáng như sắp khóc.

Hắn hít hít mũi, nắm cổ tay Mộ Cẩm, đầu ngón tay bấu vào trong da thịt y, giống muốn xác nhận sự hiện hữu của y, cuối cùng không đầu không đuôi khóc nức nở, quát một câu: “Đều là ngươi không tốt!”

Mộ Cẩm sửng sốt, dịu dàng nói: “Là ta không tốt, là ta không tốt.”

Trữ Nhược giơ tay lên lau lau mắt, tiếp tục nói: “Ta không phải thật sự muốn ngươi đi hái ‘mộ hương’ đâu!”

Mộ Cẩm không biết nói tiếp thể nào, chỉ có thể gật đầu.

Trữ Nhược trợn tròn đôi mắt đỏ hồng như con thỏ nhỏ trừng y, ngập ngừng nói: “Nếu như ngươi trượt chân ngã xuống thì làm sao giờ?”

Thần sắc Mộ Cẩm phút chốc hơi kinh ngạc, sau đó nét mặt y giãn ra, cười nói: “Ta không phải đã an toàn đứng ở bên cạnh ngươi sao?” Y ôm Trữ Nhược càng chặt hơn, che chở đầu gió cho hắn, “Nếu như ta trượt chân ngã xuống, ngươi có phải sẽ hối hận áy náy cả đời hay không?”

Trữ Nhược oán hận nhìn y: “Đương nhiên.”

“Được ngươi nhớ đến cả đời cũng tốt.” Mộ Cẩm giống như đang nói đùa.

Trữ Nhược cắt ngang y: “Này, ngươi đừng có quên, ta là ân nhân cứu mạng ngươi, ngươi đã đáp ứng là cả đời sẽ đối tốt với ta! Nếu như ngươi chết đi thì là bội ước đó!”

Mộ Cẩm nhìn vẻ mặt quật cường của hắn, chậm rãi nhếch khóe miệng: “Ta biết rồi.” Y còn thật sự nghiêm túc hỏi, “Vậy ngươi cũng đáp ứng ta, cả đời đối tốt với ta được không?”

Trữ Nhược kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Mộ Cẩm, Mộ Cẩm cũng nhìn vào đôi mắt hắn. Trữ Nhược cảm thấy chính mình như bị cặp mắt đen sâu không thấy đáy ấy mê hoặc, vô thức mở miệng đáp ứng: “Được, ta đáp ứng ngươi.”

Ai nha, y đâu phải là ân nhân cứu mạng của mình chứ, tại sao lại dễ dàng đáp ứng như vậy?

Chỉ vì một đóa “mộ hương” thôi sao?

Hay vì đôi mắt ấy?

Thôi thôi, đáp ứng thì đã đáp ứng rồi.

Thừa quân nhất nặc, tất thủ nhất sinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui