Lời Hứa Của Anh Là Biển Xanh Của Em

Hứa với em trọn một đời

Cuối tháng mười một, Cố Hoài Việt được vị bác sĩ già đồng ý cho xuất viện. Nhập viện từ đầu tháng mười đến nay đã gần hai tháng. Trước giờ Cố Hoài Việt chưa từng nằm viện lâu đến vậy, nên khi đáp hành lý lên xe chuẩn bị rời đi, anh thốt lên hai chữ đầy cảm thán: “Giải thoát!” Ngàn lời vạn ý tóm gọn hết thảy trong hai chữ này.

Nghiêm Chân cười cười, rúc sâu hơn vào trong chiếc áo khoác quân đội. Hai ngày trước khi họ đi, thành phố B bất chợt đón trận tuyết đầu tiên trong năm, ngoài vui sướng bất ngờ Nghiêm Chân còn nhớ ra mình đi vội vàng, quần áo mang theo chẳng là bao, thế nên Tham mưu trưởng Cố bèn gọi điện về Sư đoàn A nhờ người mang tới một chiếc áo khoác quân đội. Nghiêm Chân mặc vào liền cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.

Tạm biệt Đồ Hiểu và ông bác sĩ già, chiếc xe chầm chậm đi ra khỏi bệnh viện. Nghiêm Chân biết người lái xe, chính là Tiểu Mã - cậu thông tín viên của Cố Hoài Việt. Tiểu Mã rất lém lỉnh, vừa thấy Nghiêm Chân đã hô tướng lên “Em chào chị dâu” làm Nghiêm Chân nóng bừng đôi má. Điều này khiến cô cảm thấy rất lạ lùng, cô nhận ra bản thân mình ngày càng khó đào tạo, trước đây đã được gọi là chị dâu không biết bao nhiêu lần nhưng cũng không thấy có kiểu phản ứng như bây giờ, cứ giống như là vừa mới yêu đương vậy.

“Sao đấy?” Đang lúc ngơ ngẩn thì bị ai kia quàng vai, “Mặt đỏ thế kia, nghĩ gì vậy?”

Giọng điệu châm chọc làm Nghiêm Chân không nhịn được trừng mắt với anh, “Máy sưởi trong xe bí quá chứ sao.”

“Nóng thế cơ à?” Anh nhìn cô đã được bao bọc trong lớp áo dày dặn, nụ cười càng đậm, “Tranh thủ bây giờ hưởng thụ một lúc đi.”

Có ý gì? Mắt Nghiêm Chân chớp chớp, còn chưa kịp gặng hỏi anh thì đã trông thấy chiếc xe nãy giờ vẫn đi thẳng về phía trước đột ngột rẽ vào một khúc quanh, Nghiêm Chân vội túm vào cửa xe trông ra ngoài: “Đi đâu đây?”

“Ga xe lửa.” Người bên cạnh điềm tĩnh đưa ra câu trả lời.

“Ga xe lửa?” Nghiêm Chân ngơ ngác nhìn anh, “Đến đó làm gì?”

“Đi Tây Tạng.”

Nghe tới đó Nghiêm Chân ngẩn người, nhìn anh không chớp mắt. Cố Hoài Việt cũng không hối thúc, ngắm nhìn đôi mắt cô tỏa ánh sáng dịu dàng. Không lâu sau, Nghiêm Chân định thần lại, mắng anh một câu: “Vớ vẩn!”

Lời vừa thốt ra, cậu Tiểu Mã đang lái xe cũng phải phì cười. Còn Cố Hoài Việt lại càng bình tĩnh hơn, giơ tay kéo cô ngồi xuống, để tránh tình huống cô kích động quá lại va đập phải nóc xe.

“Em không muốn đi thăm bố mẹ ruột nữa à?”

“Thì cũng không thể đi ngay bây giờ được!” Nghiêm Chân cuống quýt, “Anh vừa mới ra viện, dù gì cũng phải để chân lành hẳn đã rồi đi!”

“Anh không sao.” Anh nắm tay cô, “Đợi chân anh lành hẳn thì cũng bắt đầu bận bịu rồi, đến lúc đó em lại phải đợi, chi bằng nhân lúc này đi luôn. Vả lại...”

“Vả lại sao?” Nghiêm Chân mở to mắt nhìn anh.

Cố Hoài Việt thoáng mỉm cười: “Vả lại anh đã liên hệ với đồng nghiệp của em rồi.”

Đến lúc này, Nghiêm Chân đã bị chấn động hoàn toàn “Đồng, đồng nghiệp của em? Anh liên hệ với đồng nghiệp của em rồi á?”

Trông bộ dạng cô trợn tròn mắt, Cố Hoài Việt không nhịn được cười. “Đúng thế, hôm nay đoàn giáo viên đi tình nguyện Tây Tạng lên đường, vừa hay chúng ta đi cùng họ luôn, có gì chưa thỏa đáng không?”

Nghiêm Chân ngớ ra nhìn anh, “Người ta có quen biết gì anh đâu, anh nói với họ thế nào?”

“Đơn giản thôi, có sao nói vậy.”

“…”

“Hơn nữa, anh đã nói rõ với cả nhà rồi, ông cụ, bà cụ, còn cả bà nội nữa đều ủng hộ chúng mình đi, thế nên em cũng không cần thiết phải lo lắng gì đằng sau đâu.”

“…”

Cố Hoài Việt nhìn cô cười tít mắt, “Thưa thủ trưởng, tôi đã nói đến thế rồi, chị vẫn không đồng ý?”

Nghiêm Chân ngẩng lên trừng mắt nhìn anh, sau cùng cúi đầu lầm bầm một câu: “Giờ phản đối có ích gì không?”

Quả đúng như những gì Cố Hoài Việt nói, khi họ đến nơi, đoàn giáo viên đi tình nguyện Tây Tạng đã tập hợp đầy đủ ở sảnh chờ. Đoàn giáo viên chủ yếu do các giáo viên cốt cán của hai thành phố B và C hợp thành cùng nhau xuất phát ở thành phố B đi đến thủ phủ Lhasa, rồi chuyển xe tới Lâm Chi.

Nghiêm Chân vừa xuống xe đã trông thấy Vương Dĩnh đứng chống nạnh trước mặt cô. Nhìn vẻ mặt “thành khẩn khai báo” của đối phương, Nghiêm Chân bỗng chốc cảm thấy mây đen che phủ. Cô nhích từng bước lại gần Vương Dĩnh, cẩn thận dè chừng cất tiếng chào: “Cậu đến đấy à.”

Vương Dĩnh nhếch miệng cười ớn lạnh: “Cậu... được... lắm! Lấy chồng bao lâu nay mà cũng không nói cho mình biết!”

Nghiêm Chân rụt cổ lại: “Thì tại bận mà.”

Vương Dĩnh trừng mắt với cô, trông về phía sau lưng cô nở nụ cười tươi: “Chào anh.”

Thủ phạm đầu sỏ Cố Hoài Việt mỉm cười bắt tay Vương Dĩnh: “Chào em.”

Nhìn họ người hát, kẻ phụ họa tay bắt mặt mừng, Nghiêm Chân tự biết phận mình chỉ có trơ mắt đứng đó mà thôi.

Hàn huyên một lúc, Vương Dĩnh có việc phải về trong đoàn, trước khi đi còn hạ thấp giọng thầm thì vào tai Nghiêm Chân: “Đợi mình rảnh nhất định sẽ túm cổ bắt cậu khai báo thành khẩn với mình.”

Cố Hoài Việt vẫn đứng bên cạnh cô tủm tỉm, đợi đến khi Vương Dĩnh đi khỏi rồi mới đưa tay về phía cô: “Đi nào.”

Nhìn ánh mắt anh dịu dàng trìu mến, đến cả sức để nổi giận Nghiêm Chân cũng không còn, hậm hực cười rồi nắm lấy tay anh.

Lâm Chi, nơi được mệnh danh là Giang Nam của Tây Tạng.

Với đoàn giáo viên trẻ tuổi mà đại đa số đều là những người lần đầu tiên vào Tây Tạng thì đến đây có hai cái lợi. Một là có thể thưởng thức cảnh đẹp say đắm lòng người; hai là độ cao bình quân so với mực nước biển ở đây vào khoảng trên dưới ba ngàn mét, hàm lượng oxy trong không khí cao hơn những nơi khác ở Tây Tạng, triệu chứng của phản ứng cao nguyên sẽ nhẹ nhàng nhất.

Trước đây Nghiêm Chân đã từng cùng Cố Hoài Việt đến địa khu Sơn Nam, góp nhặt được chút ít kinh nghiệm đối phó với phản ứng cao nguyên, lại cộng thêm điều kiện địa lý đặc thù của địa khu Lâm Chi nên suốt dọc đường đi không phải chịu nhiều khổ cực, chỉ có lúc đi qua một ngọn đèo cao là hơi cảm thấy khó chịu. So ra thì Vương Dĩnh thê thảm hơn nhiều. Sức cô ấy vốn yếu lại chịu thêm hai tầng hành xác từ quãng hành trình ngồi xe đường dài cùng độ cao so với mực nước biển, tối ngày thứ hai đến được Lâm Chi là Vương Dĩnh đổ bệnh. Vừa sốt cao vừa cảm nặng, làm cho Chủ nhiệm Đoàn và Nghiêm Chân một phen hú vía.

May sao Cố Hoài Việt từng sống ở Tây Tạng vài năm, kinh nghiệm phong phú, trước lúc lên đường đã sớm chuẩn bị thuốc. Khi bác sĩ chưa kịp đến đã cho cô ấy uống thuốc, phòng ngừa bệnh tình càng để lâu càng trầm trọng, lại cùng Nghiêm Chân túc trực chăm sóc cả một đêm, cuối cùng nhiệt độ cơ thể đã hạ xuống. Do vậy mà sau khi tỉnh lại, hai câu đầu tiên đồng chí Vương Dĩnh thốt lên là: “Mình muốn về nhà!” và “Cảm ơn em rể!”.

Nghiêm Chân ngay lúc ấy dở khóc dở cười, ánh mắt nhìn Cố Hoài Việt chừng như thêm phần rụt rè e lệ.

Ngày thứ năm vào đến Tây Tạng, sức khỏe của Vương Dĩnh đã phục hồi trở lại, Nghiêm Chân mới yên tâm đi cùng Cố Hoài Việt tới Phân khu quân sự Lâm Chi. Trước khi đến, ông cụ nhờ mối quan hệ đã tìm ra được nơi mà lúc sinh thời bố cô đứng gác, là một tiền đồn do Phân khu quân sự Lâm Chi thiết lập, nhiệm vụ chính là canh giữ đường ống dẫn nước, bảo đảm vấn đề nước dùng cho các tiền đồn khác ở những khu vực xa hơn. Vậy nên, bố của Nghiêm Chân được chôn cất tại nghĩa trang liệt sĩ riêng của Phân khu. Ông cụ sợ hai vợ chồng lạ nước lạ cái không tìm được đường nên đã trực tiếp điều một cán sự họ Lý phụ trách dẫn đường cho họ.

Lúc đến Phân khu quân sự Lâm Chi thì trời đã tối, cán sự Lý đưa thẳng họ tới nhà khách, “Nghĩa trang cách chỗ chúng ta hơi xa, nếu đi ngay bây giờ chắc chắn đến khuya mới về được, hay là hôm nay ở lại nhà khách nghỉ ngơi một đêm đã, ngày mai chúng ta lên đường?”

Cố Hoài Việt vui vẻ chấp thuận, tối hôm đó bèn ngủ lại nhà khách.

Nghiêm Chân theo anh đi khắp vùng Lâm Chi hơn nửa ngày, lúc này ngồi trên giường đã hiểu ra. Cô hít vào một hơi, bực bội hỏi: “Nói, anh bắt đầu mưu tính từ khi nào?” Có thể sắp xếp mọi chuyện chu đáo tỉ mỉ đến như thế phải tốn cả một thời gian dài mới thành, mà sao trước đó cô lại không nhìn ra một chút manh mối nào?

“Chuyện này ấy à, mất nhiều thời gian lắm đấy.” Anh kéo cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán, giọng nói chan chứa vẻ yêu chiều, “Thế mà, hiệu quả lại chẳng được như tưởng tượng gì cả.”

“Anh tưởng tượng thế nào?”

“Ờ, nếu theo như tưởng tượng của anh thì giờ này em phải cảm động đến mức ngã vào lòng anh rồi cơ.”

Anh nói rất nghiêm túc nhưng Nghiêm Chân lại ngượng chín cả mặt. Con người này sao càng ngày da mặt càng dày thế, cô muốn nói một câu cảm ơn cũng đã đánh rơi hết cảm xúc. Nhưng nghĩ lại, có lẽ là do anh cố ý, cố ý để cô tiếp nhận hết thảy những điều tốt đẹp của anh với tâm lý thật thoải mái.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, cán sự Lý liền dẫn họ lên đường tới nghĩa trang.

Nghĩa trang liệt sĩ nằm cách Phân khu quân sự khá xa, hơn nữa đường đi nhỏ hẹp, lầy bùn, quanh co khúc khuỷu, họ bất đắc dĩ chỉ có thể đi bộ đến đó. Cán sự Lý đi lính ở Tây Tạng đã được mấy năm, đương nhiên vô cùng quen thuộc với nơi đây, Cố Hoài Việt cũng là lính từ đây mà ra, đi một quãng đường như vậy chắc chắn không thành vấn đề, vậy là chỉ còn lại Nghiêm Chân. Cán sự Lý lo Nghiêm Chân không kham nổi chuyến đi này, thoạt đầu cũng đề nghị với Cố Hoài Việt, nói rằng đợi mấy hôm nữa đường dễ đi hơn rồi đến. Cố Hoài Việt ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn khước từ.

Anh hiểu lòng cô, từ sau khi đến Lâm Chi, cô chưa có giấc ngủ nào ngon lành, thứ nhất có thể là do vấn đề sức khỏe, thứ hai là trong lòng cô chất chứa tâm sự, không sao ngủ được. Người ta nói càng về gần đến quê hương thì lòng càng ngổn ngang trăm mối, khi về đến gần con người, có lẽ cũng vậy. Cô muốn gặp, nhưng vì xa lạ nên trong lòng vẫn còn ít nhiều lo sợ. Anh không muốn nhìn thấy cô như vậy nên mới quyết định sớm ngày đi gặp thì hơn. Vả lại, đến ngày lên đường hôm đó, phản ứng của Nghiêm Chân quả thực có phần vượt ngoài dự liệu của anh.

Suốt dọc đường tuy là anh nắm tay cô, nhưng cô cũng không hề rớt lại phía sau dù chỉ nửa bước. Thấy cô kiên trì là thế, Cố Hoài Việt tức thì tỉnh ngộ. Sao anh lại có thể quên mất, trước nay cô vẫn luôn khiến anh đi hết từ bất ngờ này đền bất ngờ khác.

Đi bộ gần hai tiếng rưỡi mới tới được nghĩa trang liệt sĩ của Phân khu. Vừa bước chân vào cổng lớn, Nghiêm Chân đã có thể cảm nhận được không khí trang nghiêm chỉ có riêng ở nơi đây. Cô vô thức dừng bước chân, hít thật sâu rồi mới tiếp tục đi về phía trước. Trong khuôn viên nghĩa trang có năm hàng mộ, không thể nói là được chế tác tinh xảo, trên mỗi phần mộ thấp dựng một tấm bia trắng bằng đá cẩm thạch, có tấm mộ bia ngoài tên người quá cố còn khảm một bức ảnh và ngày tháng năm mất, lại có những ngôi mộ chỉ khắc một dòng tên.

“Những người được chôn cất ở đây, đều là quân nhân đã hy sinh nơi này ạ?” Chạm tay lên tấm mộ bia, Nghiêm Chân thấp giọng hỏi.

Cán sự Lý ừ một tiếng: “Được chôn ở đây đều là những đồng đội đã hy sinh ở Tây Tạng bao năm qua.” Phàm là quân nhân khi đi qua đây đều sẽ tự khắc dừng bước lại, nơi đây cũng từng vang lên tiếng súng vì những người đã nằm xuống. Tất cả đều là để mặc niệm những đồng đội đã ra đi, mong cho họ được yên nghỉ.

Nghiêm Chân lặng lẽ lắng nghe, bước lên trước đi qua từng ngôi mộ, cuối cùng dừng lại trước hai phần mộ nằm song song, một linh cảm đột ngột xuất hiện khiến tim cô đập nhanh hơn, cô gần như cắt ngang lời trước khi cán sự Lý lên tiếng: “Đây có phải là…”

Cán sự Lý gật đầu, “Đúng thế.”

Lòng Nghiêm Chân xúc động vô vàn, thì ra, mối liên hệ huyết thống diệu kỳ đến như vậy.

“Trước khi tới tôi nghe Chính ủy bảo rằng lúc chôn cất bố chị còn có đồ tùy táng.”

“Sao ạ?”

“Là một bộ quân phục.” Cán sự Lý nói, “Vì nguyên tắc bảo mật nên phần lớn thời gian bố chị đều mặc thường phục, chỉ có dịp lễ Tết mới có thể mặc quân phục, vậy nên khi mai táng mới mang theo một bộ.”

Nghiêm Chân nghe vậy mà nghẹn lời, còn Cố Hoài Việt lại mỉm cười, “Ít nhiều gì cũng đã không còn hối tiếc.”

Cúi người gạt đi lớp tuyết bám trên bia mộ, Nghiêm Chân chăm chú ngắm nhìn hai dòng tên đặt song song. Đó là hai cái tên được ghi lại trên tấm bia Tổ quốc ghi công của Phân khu quân sự, cũng là hai cái tên mà từ nay về sau cô sẽ mãi khắc ghi trong lòng. Tuy đáng tiếc là không có ảnh nhưng Nghiêm Chân vẫn thấy nhẹ nhõm vì cô có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ của họ. Nếu như trước đây cô còn dằn vặt không muốn tin những lời bà Tưởng Di đã nói thì hôm nay, đứng ở nơi này, cô thầm đếm nhịp đập trái tim mình, dần dần để cho lòng mình yên ổn lại.

Hai tấm bia không ảnh, chốc lát đã đưa Nghiêm Chân trở về hơn hai mươi năm trước. Cô gần như có thể tưởng tượng ra được khung cảnh khi đó, một người chiến sĩ thật thà chất phác cùng với vợ mình bước đi giữa tuyết trắng mênh mông, tận hưởng cuộc sống còn nhiều gian khổ mà bình lặng, vinh quang, vậy chẳng phải là hạnh phúc hay sao? Mà niềm hạnh phúc ấy, giờ đây chính cô cũng đã cảm nhận được sâu sắc rồi. Vậy là, không còn ai phải nuối tiếc thêm nữa.

Cô dụi dụi đôi mắt ướt nhòa, từ từ đứng dậy, còn Cố Hoài Việt vẫn đứng sau cô lúc này lại bước lên một bước. Anh nhìn chăm chú hai phần mộ phía trước, chầm chậm nâng tay phải lên, kính cẩn làm một động tác chào theo nghi lễ quân đội. Với hai vị trưởng bối chưa từng gặp gỡ này, anh có kính trọng cũng có biết ơn. Với anh mà nói, hành động duy nhất có thể bày tỏ tất cả, ấy là nghi lễ quân đội. Bởi vì điều đó đại diện cho sự trang nghiêm, tôn kính và không thể khinh nhờn.

Từ nghĩa trang trở về, tâm trạng của Nghiêm Chân thư thái hơn rất nhiều. Một là vì nhẹ nhõm, hai là vì... sắp được về nhà.

Vương Dĩnh nhìn cô, mếu máo chực khóc: “Đi thật à? Thế là chỉ còn lại mỗi mình mình thôi.”

Nghiêm Chân vỗ vỗ nhẹ lên mặt cô ấy, an ủi: “Sau này mình sẽ lại đi cùng cậu.” Cô nhớ nhà, cũng nhớ cậu bé, đã rất lâu rồi không gặp cậu, cũng không biết nhóc con kia có thấy nhớ cô hay không.

Do địa khu Lâm Chi cách thủ phủ Lhasa khá xa nên cán sự Lý lái hẳn xe từ Phân khu tới, nhờ một tài xế dày dặn kinh nghiệm tiễn họ đến sân bay Lhasa.

“Nhìn trời thế này, tôi đoán sẽ còn rơi trận tuyết lớn nữa.” Anh tài xế Tiểu Lưu vừa lái xe vừa nói.

Nghiêm Chân trông ra ngoài cửa xe, lại hỏi Cố Hoài Việt: “Anh nói xem, mình nhằm lúc này về nhà có phải không ổn cho lắm không?”

Cố Hoài Việt cúi nhìn cô, trầm giọng cười: “Cũng chưa chắc, anh thấy tuyết thế này, hôm nay không rơi được đâu.”

Nghiêm Chân thở dài: “Việc gì phải đi máy bay, thà đi tàu về còn an toàn hơn.”

Cố Hoài Việt nhéo má cô, “Còn không phải có ai đấy nóng lòng muốn về lắm rồi à.” Dứt lời, liền thấy Nghiêm Chân đỏ mặt trừng mắt với anh. Anh cười sảng khoái, ôm cô vào lòng: “Em ngủ thêm một lát đi, còn lâu mới tới Lhasa.”

“Vâng.” Buổi sáng dậy sớm quá, quả thực cô cũng hơi buồn ngủ, nhưng vừa rúc vào lòng anh, Nghiêm Chân chợt nhớ ra một chuyện, ngẩng đầu lên nói: “Đúng rồi, em cảm thấy, anh đừng đến trường quân sự dạy học thì hơn.”

“Hả? Tại sao?”

“Anh không hợp với nơi đó đâu.” Nghiêm Chân đáp, “Anh đi lính mới hợp.” Dẫu rằng trong mắt số đông anh là một người đàn ông thâm trầm, hướng nội, thông minh sắc sảo, nhưng trong mắt cô thì lối tư duy của anh vẫn rất giản đơn. Anh nên làm lính, phát huy hết bản lĩnh của mình trên thao trường hoặc trên chiến trận chứ không phải là một giảng viên hay một người làm công tác nghiên cứu, đứng trên bục dõng dạc giảng bài cho một nhóm những người chưa bao giờ biết đến mùi súng đạn chiến trường. Một hai lần còn có thể, nhưng qua nhiều năm tháng, nhất định anh sẽ cảm thấy bị bó buộc. Người đàn ông này, anh thích hợp với chiến trường rộng lớn hơn.

Cố Hoài Việt không ngờ cô lại nghĩ ngợi nhiều như vậy, nhất thời không biết nên trả lời ra sao, đến khi Nghiêm Chân mất kiên nhẫn huých vào cánh tay anh thì anh mới định thần trở lại, mỉm cười đáp: “Biết rồi, để anh cân nhắc thêm.”

Nghiêm Chân ừ một tiếng, lại dựa lên vai anh. Cố Hoài Việt thuận tay ôm choàng lấy cô, vừa vuốt khẽ mái tóc dài mềm mại vừa suy nghĩ vấn đề cô vừa nói. Không biết đã qua bao lâu, vào lúc anh tưởng cô đã ngủ thì chợt nghe thấy từ trong vòng tay mình vang lên giọng cô thì thầm: “Phải rồi, có chuyện này em quên chưa nói với anh, em định thi làm nghiên cứu sinh ở Đại học B.”

Bàn tay phải đang vuốt tóc cô cứng lại giữa khoảng không. Nghiên cứu sinh? Đại học B? Thành phố B? Hiểu ra được mối liên hệ giữa những chi tiết ấy, Cố Hoài Việt nở nụ cười.

Chiếc ô tô chậm rãi đi trên con đường Lâm Chi. Thời gian trước ở đây vừa đổ một trận tuyết lớn, tuyết tích tụ lại còn chưa tan hết, đi trong huyện lị chưa có cảm giác gì, đợi đến khi vừa vào đến đường quốc lộ thì tất cả những gì trông thấy là từng dãy, từng dãy núi tuyết đã phủ trắng xóa.

Xe đi đến đây, tài xế giảm tốc độ xuống. Cố Hoài Việt và Nghiêm Chân đều nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế sau, không biết qua bao lâu, bỗng chiếc xe đột ngột phanh gấp. Hai người ngồi sau theo quán tính bổ nhào về trước, cũng giật mình mở to mắt.

“Sao thế?” Nghiêm Chân hốt hoảng tỉnh giấc, tim đập loạn.

Anh tài xế Tiểu Lưu bối rối quay đầu lại: “Phía trước kẹt xe mất rồi.”

Quả thật vậy, từ trong xe nhìn ra bên ngoài, phía trước một dãy dài đã dừng cả lại, giữa lòng đường cũng có rất nhiều người đang đứng, xem tình hình có vẻ trong chốc lát chưa thể đi ngay được.

Cố Hoài Việt hơi nhíu mày: “Chuyện gì thế nhỉ?”

Tiểu Lưu lắc đầu, “Xin phép Thủ trưởng tôi xuống xem thế nào, kiểu này cầm chắc là có sự cố gì rồi.”

Nghiêm Chân vừa nghe đến hai chữ “sự cố” tim cũng đập mạnh theo, “Tai nạn ạ?”

Cố Hoài Việt bất giác kéo cô sát lại, “Còn chưa biết rõ, đợi Tiểu Lưu về rồi tính.”

Nghiêm Chân gật đầu, nhìn lớp tuyết dày tích lại trên một dải núi tuyết trập trùng ngoài cửa sổ kia, trong lòng bất chợt thấp thỏm. Cô túm mạnh lấy tay Cố Hoài Việt, đang định nói gì thì Tiểu Lưu hổn hển chạy về, “Thủ trưởng, phía trước, phía trước gặp phải tuyết lở, có đoạn đường khoảng hai cây số bị tuyết lấp kín rồi, xe ta không đi qua được nữa!”

Nghiêm Chân bỗng mở to mắt, bàn tay túm lấy Cố Hoài Việt siết chặt. Cố Hoài Việt nhận ra sự khác thường của cô, lật tay lại vỗ vỗ tay cô, rồi hỏi Tiểu Lưu: “Hiện trường đã có người cứu viện chưa?”

“Chính quyền địa phương đã cử một đội cứu hộ, giờ đang đào ạ, nghe nói lúc xảy ra lở tuyết có một đội công nhân đang thi công, tuyết đè xuống vùi hết toàn bộ rồi!”

Nói vậy thì, hiện giờ đang là thời khắc nguy cấp. Cố Hoài Việt trầm ngâm giây lát, mở cửa xe ra, “Tôi qua đó xem sao, Tiểu Lưu cậu ở lại xe, để mắt đến chị…”

“Em cũng đi!” Nghiêm Chân cuống quýt ngắt lời anh.

“Không được.” Cố Hoài Việt cự tuyệt không do dự, “Phía trước là tuyết lở đấy, nguy hiểm!”

“Em biết.” Nghiêm Chân vội khoác một chiếc áo ấm lên, nhảy xuống túm chặt lấy cánh tay anh, “Nhưng lần này anh nhất thiết phải đưa em đi cùng.”

Cô hiếm khi bộc lộ ra tính khí gàn bướng thế này, nhất thời Cố Hoài Việt không biết phải từ chối ra sao. Anh biết cô nhớ đến chuyện gì, lần trước anh đi cứu hộ vùng thiên tai, mang theo một chiếc chân bị thương trở về, lần này lại là tuyết lở, cô lo sợ anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy nên mới khăng khăng đòi đi cùng anh. Cố Hoài Việt nhìn cô, im lặng thoáng chốc, nở một nụ cười bất đắc dĩ: “Bướng!”

Nghiêm Chân nhoẻn cười, nắm chặt bàn tay anh.

Vừa rồi họ còn ở cách xa, chưa rõ tình hình cụ thể ra sao, tới khi đến gần rồi mới phát hiện chuyện còn nghiêm trọng hơn những gì tưởng tượng. Vì tuyết lở đột ngột, lại ảnh hưởng đến tuyến đường quốc lộ, cho dù tài xế có xử trí kịp thời cũng chưa chắc đã tránh được tai nạn xảy ra. Theo Nghiêm Chân được biết, đã có ba chiếc ô tô lớn, nhỏ tông vào đuôi nhau, những người trong xe đều bị thương theo nhiều cấp độ. Bên cạnh đó, lúc tuyết lở còn có một đội công nhân đang thi công, có khoảng tám mươi người, trước mắt đều đang mắc kẹt trong tuyết. Chính quyền địa khu Lâm Chi cùng Sở Giao thông đã cử nhân viên cứu hộ đến ứng cứu, các đơn vị quân đội có liên quan nhận được thông báo cũng đang gấp rút trên đường đến, công tác cứu hộ đang được tiến hành theo đúng trình tự.

Cố Hoài Việt đứng ngoài rào chắn xem xét một lúc, vừa định bước qua rào chắn thì bị ngăn lại. Lúc này Cố Hoài Việt mới nhớ ra mình đang mặc thường phục, thoáng nghĩ rồi lấy chứng minh quân đội ra, đưa cho người nọ xem: “Tôi là quân nhân.”

Người kia nhìn qua, cười áy náy: “Vậy thì vào đi.”

Cố Hoài Việt và Nghiêm Chân đi thẳng đến chỗ đơn vị cứu hộ, anh trình chứng minh quân đội của mình cho anh đội trưởng, “Tính cả tôi nữa.”

Đội trưởng nhìn anh và Nghiêm Chân, nói: “Được!”

Cởi áo khoác ngoài, đeo vào một đôi găng tay, Cố Hoài Việt sải bước đi về phía nơi tuyết đắp dày nhất. Nghiêm Chân ôm chiếc áo khoác của anh, vốn dĩ cũng muốn đi theo, nhưng đảo mắt nhìn, lại trông thấy một bé gái tầm mười một, mười hai tuổi. Có lẽ vừa mới được cứu ra, cô bé đứng ngay bên cạnh tuyết phủ đầy người, rụt đầu rụt cổ co ro.

Nghiêm Chân đi tới trước mặt bé gái, nhìn chiếc mũi và đôi mắt rát đỏ vì giá lạnh của cô bé, ngồi xuống, mở rộng chiếc áo khoác trong tay bọc lấy cô bé vào trong.

Hơi ấm bất chợt làm cô bé con không nhịn được hắt xì, cô bé mở to đôi mắt đỏ hoe, nhìn Nghiêm Chân, “Con cảm ơn cô.”

Nghiêm Chân mỉm cười: “Lạnh không con?”

Bé gái lắc dầu.

Nghiêm Chân lại nhìn ngó xung quanh, nói với cô bé: “Cô đưa con ra phía ngoài nhé, ở đây nguy hiểm lắm.”

Cô bé lại lắc đầu nguầy nguậy, chỉ về ụ tuyết dày đến năm, sáu mét xa xa nói: “Bố con vẫn ở trong đó.” Bố cô bé là công nhân của đội thi công, lúc này đang bị kẹt lại trong ụ tuyết dày kia, đợi người đến cứu. Còn cô bé vì ở cách khá xa nên được cứu ra trước.

Nghiêm Chân trông theo ánh mắt bé gái, nhìn thấy một bóng dáng cao cao đang rất khẩn trương. Quay đầu lại, cô mỉm cười với cô bé, siết chặt thêm tấm áo.

Ở hiện trường có rất nhiều nhân viên cứu hộ, lần lượt có người được cứu ra ngoài, còn cả mấy chiếc máy xúc lớn nhỏ đang thông đường, các nhân viên gặp trở ngại nhanh chóng bình tĩnh lại, ai có thể giúp được đều vào trong giúp đỡ, những người không thể vào thì góp quần áo mặc lên cho những người vừa được cứu ra đang run lên vì lạnh.

Nghiêm Chân đợi cùng bé gái một lát, bỗng nhìn thấy một phụ nữ khắp người đầy tuyết từ trong chạy ra, bước chạy lảo đảo, xông thẳng về phía họ. Nghiêm Chân định che chở cô bé lùi lại mấy bước, không ngờ người kia đột nhiên ngã gục trước mặt họ. Nghiêm Chân giật mình, thả tay cô bé bước lên trước kiểm tra, chỉ thấy người kia mở mắt trừng trừng, thở hổn hển, nhìn thấy Nghiêm Chân thì túm ngay lấy tay cô gào lên: “Tuyết lở đấy, chạy mau!”

Thì ra người này sau khi được cứu ra ngoài vẫn chưa kịp hoàn hồn lại, ngỡ rằng tuyết đang lở, liều mạng chạy về phía trước, không ngờ toàn thân đã mất hết sức lực, chưa chạy được bao xa đã gục xuống đây. Nghiêm Chân nhìn sắc mặt chị ta trắng bệch, vội đi gọi hai người nữa tới, cùng nhau đưa người phụ nữ nọ ra ngoài rào chắn.

Phía bên ngoài rào chắn có một người đàn ông sốt sắng sải bước tới, nhìn thấy người phụ nữ họ đang khiêng, ánh mắt sáng rực lên, vội vã đi về phía họ, đến cả chiếc áo khoác rơi trên nền đất cũng không kịp nhặt, bước lên trước ôm chặt lấy người phụ nữ này. Nghiêm Chân ngẩn người, trông rõ vẻ lo lắng trên gương mặt người đàn ông kia mới giao lại người phụ nữ cho anh ta. Chừng như là vì hoảng sợ, người phụ nữ dựa sát vào vòng tay thân thuộc, òa khóc. Người đàn ông vừa khoác áo lên cho chị ta vừa hôn lên má chị dỗ dành: “Không sao hết, không sao, không sao.”

Nghiêm Chân đứng một bên lẳng lặng nhìn hai người họ dựa vào nhau, bỗng thấy xốn xang.

Vất vả mãi mới trấn an được người phụ nữ, người đàn ông chạy tới nắm chặt tay Nghiêm Chân, ra sức cảm ơn: “Cảm ơn cô! Cảm ơn cô! May nhờ có cô đã cứu được vợ tôi.”

Hai tay Nghiêm Chân bị anh ta siết đến đỏ lừ, nhưng cô vẫn tươi cười, còn có vẻ ngần ngại, “Anh đừng nói thế, có điều là, khu vực nguy hiểm thế này, về sau để phụ nữ ít đến thì hơn.”

Người đàn ông gãi gãi đầu, nghĩ lại mà sợ, “Chúng tôi cũng không ngờ gặp phải tuyết lở, ôi lúc đó, tuyết bay ngập trời…”

Tuyết bay ngập trời.

Như cảm nhận được cơn lạnh đó, Nghiêm Chân rụt cổ lại. Đúng lúc này, sắc trời tối dần, Nghiêm Chân ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng chợt dấy lên một dự cảm chẳng lành. Thế nhưng cô còn chưa kịp làm gì thì một cơn gió đã cuốn theo hạt tuyết thổi tới, theo phản xạ cô giơ tay lên cản, lại bị tiếp một cơn gió mạnh ào ạt đẩy cho loạng choạng. Cùng với đó là tiếng la hét không ngừng của những người xung quanh, cô mới hiểu sắp xảy ra chuyện gì.

“Nổi gió rồi! Tránh xa khu vực nguy hiểm mau! Mau lên! Mau lên!”

“Gió to thế này liệu có lở tuyết lần thứ hai không? Mau lùi về sau! Mau lùi lại!”

Lở tuyết lần thứ hai.

Lúc nghe thấy câu này động tác chắn gió của Nghiêm Chân khựng lại, khi hạ tay xuống cô nhìn thấy các nhân viên cứu hộ cách đó không xa đang hò hét mọi người tránh xa, đám đông đứng quanh rào chắn lùi lại phía sau, chuẩn bị rút đến khu vục an toàn. Người đàn ông thấy Nghiêm Chân vẫn đứng đó ngơ ngác bèn vỗ vai cô, hét lên trong gió lớn: “Lùi! Lùi!”

Nghiêm Chân lùi theo mấy bước, lại đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của trẻ nhỏ lẫn trong tiếng gió ào ào. Mắt cô sáng rực lên, như chợt nhớ ra điều gì, xoay người chạy về phía ụ tuyết chất đầy.

“Đừng chạy ra đấy nữa! Ê! Này này này!” Người đàn ông hét lớn, lại bị ngay một luồng gió thốc vào trong miệng, sặc đến nỗi không nói được ra lời.

Vì chạy ngược gió, động tác của Nghiêm Chân hết sức khó khăn. Đôi lúc có cơn gió cuốn theo hạt tuyết làm mắt cô nhắm tịt lại, cô bịt mắt, chạy thật nhanh vài bước lại không cẩn thận va phải những người đang chạy thoát khỏi hiện trường tuyết lở.

Đúng vào lúc cô đang chạy điên cuồng nghiêng ngả, có một bàn tay túm chặt lấy tay cô kéo lại. Cô ngẩng đầu nhìn, là Cố Hoài Việt.

Gió thổi lớn đến độ anh gần như không mở được mắt ra nữa, nhưng anh vẫn chỉ cần nhìn thoáng qua là nhận ra Nghiêm Chân đang quay cuồng không có phương hướng giữa đám đông người, thấy cô vẫn muốn bổ nhào về phía trước, anh giữ chặt cô, nói lớn: “Em điên à? Lùi ra mau!” Tuyết trắng dày đặc lại thêm gió lớn, rất dễ gây ra đợt sạt lở tiếp theo.

Nghiêm Chân lắc đầu, “Trẻ con!”

Trong gió lớn, anh chỉ nhìn thấy miệng cô mấp máy, không nghe rõ lời cô nói, thấy cô vẫn cương quyết muốn vào trong, gần như hét lên giận dữ: “Mau lùi ra ngoài, bên trong nguy hiểm không vào được!”

“Bên trong có một đứa trẻ!” Cô gào lên, nhân lúc anh phân vân, giật thoát khỏi tay anh chạy vào phía trong. Cố Hoài Việt trông cô chạy đi, cũng đã hiểu ra ý của cô, siết chặt nắm tay, nghiến răng quay trở lại.

Giữa khung cảnh tuyết trắng xóa một màu trong mắt, muốn tìm một người thật không dễ dàng gì. May sao Nghiêm Chân đã mặc cho cô bé chiếc áo khoác quân đội, dựa vào màu xanh sẫm ấy, Nghiêm Chân đã tìm ra được cô bé. Nhưng đúng vào lúc cô định bước tới thì chuyện khiến người ta lo sợ nhất xảy ra.

Vì gió lớn, ụ tuyết lớn năm, sáu mét rung động, những viên tuyết nhanh chóng rơi rụng xuống. Lúc mới đầu chỉ là một cục tuyết nhỏ, chỉ mấy giây sau đã biến thành một cục tuyết lớn, va thẳng về phía cô bé con đang co quắp dưới ụ tuyết không thương tiếc.

Nghiêm Chân hít sâu một hơi, ngay lập tức lao về phía trước. Cô nhanh chóng bế bé gái lên, còn chưa kịp đứng dậy đã nghe thấy một tiếng răng rắc, sau đó mấy cục tuyết nữa theo đà lăn xuống, theo lực hút của trái đất cứ thế nện thẳng vào xương sống của cô, Nghiêm Chân thở gấp một chặp, hai chân chốc lát đã quỳ gập xuống đất, đôi tay bế cô bé con run cầm cập.

“Cô ơi.” Bé gái sợ hãi trốn vào lòng cô.

Nghiêm Chân hổn hển, nhịn đau, ôm chặt cô bé, “Không sao, cô, cô đưa con ra ngoài.”

Cô bế bé gái muốn đứng dậy, nhưng mấy cục tuyết rơi nhanh đập trúng vai cô, còn ướt cả tóc cô, nước tuyết ngấm vào trong người làm thân nhiệt cô giảm xuống, nhất thời chỉ có thể vịn đầu gối từ từ đứng dậy.

Sau khi đã đứng vững, Nghiêm Chân khẽ động đôi chân, một cơn đau thấu ruột gan suýt làm cô rơi nước mắt. Cô bé con cũng đã nhận thấy sự bất thường ở cô, nhỏ giọng hỏi: “Cô ơi, cô sao thế?”

Nghiêm Chân lắc đầu, cúi gập người che chở cô bé dưới thân mình: “Không sao.” Cô vuốt mái tóc bé gái, khẽ khàng an ủi cô bé: “Con có đi được không?”

“Được ạ.”

“Vậy được, cô đặt con xuống, chúng ta cùng đi ra ngoài được không?”

“Vâng.” Bé gái run rẩy đáp lời.

Nhưng Nghiêm Chân chỉ vừa đặt cô bé xuống thì một mảng tuyết trượt xuống đập trên nền đất phát ra tiếng nổ inh tai khủng khiếp ngay cạnh, tiếng sau lớn hơn tiếng trước, ập về phía họ bằng tốc độ sấm sét. Bé gái mở to mắt nhìn Nghiêm Chân, hai tay túm chặt gấu áo cô. Nghiêm Chân cũng kinh hoàng nhìn phía trước.

Tuyết trắng im lìm che phủ trên ngọn núi những ngày qua lúc này đã biến thành từng dòng thác lũ lăn xuống sườn núi, Nghiêm Chân chứng kiến tất cả, phản ứng đầu tiên là xoay người cô bé con lại nhét vào trong lòng. Bé gái nghe tiếng động lớn sợ phát khóc, Nghiêm Chân muốn vỗ về cô bé, nhưng vừa nói ra ba tiếng “không sao đâu”, thì tuyết lớn giống như nước lũ đã cuốn về phía họ, trên đầu những cục tuyết lớn nhỏ đập xuống, tiếng nổ vang rền bên tai Nghiêm Chân, đầu óc cô trống rỗng.

Cực kỳ đau đớn, nhưng tuyết vẫn không ngừng nghi, tranh thủ từng phút từng giây nhào về phía cô, đập vào người cô, ngập qua đầu cồ. Đúng lúc cô đau đến phát run, cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, cánh tay ôm chặt bé gái cũng sắp rời ra thì đột nhiên bị một sức mạnh to lớn ôm chặt lấy, tiếp đó cảm giác ấm áp khiến ý thức của cô tỉnh táo được chốc lát.

Cô từ từ ngẩng đầu lên, xoay người lại, nhìn thấy một người. Sau đó, chút ấn tượng cuối cùng của cảnh tượng đất trời rung chuyển này chính là được anh lấy thân chắn đỡ gió to tuyết lớn và đôi mắt đen nhánh thân quen ngay trên đỉnh đầu.

Trong cơn hoảng sợ, Nghiêm Chân như vừa trải qua một giấc mơ. Lâm Chi trong mơ vừa độ tháng ba, hoa đào bừng nở đua nhau khoe sắc, cả một vùng bạt ngàn rực rỡ đỏ tựa ráng chiều, đẹp đến nỗi khiến người ta như ngừng thở. Nhưng chớp mắt, phong cảnh ngoạn mục ấy đã bị một trận tuyết lớn phủ lấp. Tuyết lở. Từng mảng trắng xóa ập về phía cô, cô muốn chạy, nhưng lại nhận ra mình không nhúc nhích nổi. Cô bị tuyết kẹp chặt rồi, cuộn tròn trong chiếc áo khoác quân đội dày dặn, tuyết chảy tan ngấm vào cơ thể, đôi chút lạnh giá trong làn hơi ấm. Lắng nghe âm thanh huyên náo bên ngoài, cô lại không hề tỏ ra lo lắng.

Chợt có tiếng trẻ con thút thít hỏi cô: “Cô không thấy lạnh ạ? Sao cô lại cười?”

Cô khó nhọc cúi đầu, phát hiện thấy dưới lớp áo khoác của mình còn đang bao bọc một cô bé con. Nghiêm Chân chăm chú nhìn bé gái, đáp giọng nhẹ nhàng: “Cô không lạnh.”

Cô bé chừng như không hiểu, vẫn nhìn cô, chớp chóp đôi mắt to đen láy.

“Bởi vì, cô nhớ từng có người nói với cô. Chú ấy bảo rằng, con người luôn có rất nhiều kỷ niệm trong quá khứ, khi chìm trong những kỷ niệm ấy sẽ cảm nhận được hơi ấm đã thiếu vắng từ lâu.” Nghiêm Chân nói, dòng suy nghĩ dần trôi xa. Anh nói, sau mấy năm đóng quân ở Tây Tạng anh mới tiến vào Binh chủng Đặc công, không biết trước khi nào sẽ nhận được nhiệm vụ nguy hiểm, thời khắc thập tử nhất sinh cũng đã từng trải qua.

Anh nói, anh từng mai phục trong tuyết suốt hai ngày để theo dõi mục tiêu, tay chân buốt cóng đến mất hết cảm giác, nhưng súng nhất quyết không được buông. Rồi Đại đội trưởng nói với anh, đừng lúc nào cũng căng như dây đàn, phải thả lỏng ra, nghĩ tới những chuyện vui vẻ. Anh lục tìm trong trí nhớ, nghĩ tới điều gì đấy, thế là anh chìm vào hồi ức, và rồi quên cả cái lạnh.

Giờ này, cô bị mắc kẹt trong tuyết lạnh run bần bật, thế là cô cũng lục tìm trong trí nhớ, nhớ đến chuyện vui vẻ nào nhỉ?

Cô nhắm mắt, bắt đầu hồi tưởng.

Cô có rất nhiều kỷ niệm. Những kỷ niệm đó giống như từng giấc mơ qua, lần lượt hiện lên chớp tắt trong đầu cô như vòng xoay của những chiếc đèn cù, tùy ý chọn ra một chuyện cũng đủ khiến cô hoài niệm hồi lâu.

Cô nhớ đến bà nội, nhớ đến cậu bé, nhớ đến bố ruột, người quân nhân trẻ tuổi đã vùi mình trong tuyết lở. Sau cùng, lại nhớ đến anh.

Nhớ mãi nhớ mãi, cô dường như nhìn thấy anh thật. Anh đi về phía cô, chỉ có một mình, chắn cho cô trận tuyết lớn cuồn cuộn đổ xuống. Cô cuộn mình giữa nơi trời đất ấy, lại cảm nhận được ấm áp vô cùng. Nhưng cô chưa kịp lưu luyến hơi ấm này được bao lâu thì anh đã biến mất, chỉ còn lại một luồng sáng trắng, chiếu rọi vào mắt cô nhức nhối.

“Hoài Việt!” Nghiêm Chân gọi tên anh, mở choàng mắt.

Cảm giác nguy cấp mà trận tuyết lở đem đến chưa tan biến, tim cô vẫn đập mạnh dữ dội. Mất một lúc mới từ từ hồi lại, Nghiêm Chân nhìn rõ hết thảy mọi thứ trước mắt, bỗng lại thấy mù mịt. Không có cô bé con, không có tuyết lớn, cũng không có anh, chỉ có một căn phòng bốn bề yên lặng khiến cô sợ hãi. Chuyện gì đã xảy ra? Cô giữ chặt tim mình, chớp chớp mắt, mơ màng nhìn ngó xung quanh.

Chợt có tiếng “kẽo kẹt”, cửa phòng mở ra. Cô quay đầu lại, trông thấy một người phụ nữ từ cửa đi vào.

Người phụ nữ nhìn thấy cô thoạt ngây người, rồi mỉm cười ngay: “Ôi! Em tỉnh rồi à?”

Nghiêm Chân nhìn chị ta, khàn giọng hỏi: “Đây là đâu?”

Người phụ nữ nhìn thoáng qua bộ quần áo bệnh nhân đang mặc trên người mình, đáp: “Đây là bệnh viện!”

Bệnh viện? Sao cô lại ở trong bệnh viện?

Nghiêm Chân tần ngần nghĩ ngợi một lúc, vịn vào thành giường định đứng dậy. Nhưng vừa nâng được nửa người lên thì cơn đau đớn bất chợt khiến cô hít sâu một hơi, suýt nữa thì ngã vật ra giường. Người phụ nữ định đưa tay dìu cô dậy nhưng bị cô cản lại: “Em không sao, cứ để tự em.”

Người phụ nữ kia chỉ đành đứng cạnh trông chừng cô, nhìn cô vật vã xuống giường, không kìm được lên tiếng nhắc: “Chậm thôi.”

Cô chầm chậm xuống được khỏi giường, rồi lại nhích từng bước đến bên cửa sổ. Bên ngoài vốn là một vườn hoa nhỏ, vì vừa có tuyết rơi nên lúc này chỉ có thể nhìn thấy một màn tuyết trắng. Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh nắng tràn trề chiếu vào khung cửa sổ, bị phản xạ bởi lớp tuyết ở dưới, làm mắt cô nhức nhối. Nghiêm Chân vô thức lấy tay che mắt, trong đầu lại đột nhiên nhớ ra chuyện gì. Ánh sáng trắng, tuyết lở, còn cả bóng dáng anh che chắn trước mặt mình...

Nghiêm Chân chợt mở to mắt, trừng trừng nhìn ngoài cửa sổ một lúc, xoay người lại túm lấy người đang dè dặt quan sát cô phía sau lưng hỏi: “Đâu rồi? Anh ấy đâu rồi?”

Người phụ nữ cũng mới chuyển tới phòng bệnh này chưa được bao lâu, nhìn cô không hiểu chuyện gì, “Ai đâu rồi cơ, hay là em đợi một lát, chị đi gọi y tá đến cho em nhé?”

Nói xong người phụ nữ bước vội ra ngoài, một mình Nghiêm Chân ở lại trong phòng, vừa loay hoay một chỗ vừa nhắc mãi: “Hoài Việt, Hoài Việt...”

Liếc thấy trên giá treo quần áo trong phòng bệnh có hai chiếc áo khoác, Nghiêm Chân vịn vào giường loạng choạng đi tới, với tay lấy xuống, lật giở trong ngoài ra xem. Là áo mà anh và cô đã mặc trên đường về, bên trong thậm chí còn có cả chứng minh quân đội của anh. Nghiêm Chân sờ lên cuốn sổ màu đỏ đã bị gập cong, tâm trạng lo lắng không thôi.

Cửa phòng bệnh khép nửa, Nghiêm Chân vịn vào tường, đi ra phía cửa.

Dãy hành lang nhộn nhịp người qua lại, có người là bệnh nhân, có người là người thân, Nghiêm Chân bước lảo đảo qua họ, chỉ trông thấy những gương mặt xa lạ. Anh không có ở đây.

Nghiêm Chân chau mày, túm lấy một y tá đang bê đống đồ vội vã đi qua lại hỏi: “Hoài Việt đâu, Cố Hoài Việt đang ở dâu?”

Cô y tá đang bận, cơ bản là không có thời gian nghe cô nói, chỉ đáp: “Chị nhường đường đã ạ, có chuyện gì đợi tôi quay lại rồi tính.” Nói xong vội vã bỏ đi.

Nghiêm Chân sốt ruột dậm mạnh chân, lại chặn thêm một y tá trẻ. “Cố Hoài Việt đâu?” Tranh thủ lúc cô y tá còn chưa kịp nói, cô rút quyển chứng minh quân đội trong tay ra, “Anh ấy là quân nhân, vừa rồi tuyết lở, anh ấy bị kẹt trong tuyết. Chắc chắn là anh ấy đang ở đây!”

Có lẽ do giọng nói của cô nghe bức thiết quá nên cô y tá trẻ co rúm lại một chốc mới lên tiếng: “Những người được đưa tới từ chỗ tuyết lở ở Lâm Chi đều đang ở đây ạ.”

“Không thể nào! Em nhìn đi! Đây là ảnh của anh ấy! Tuyết lớn như thế, chắc chắn anh ấy đã bị thương rồi, xin em tìm anh ấy giúp chị với.” Cô nhìn bức ảnh của người đó trong chứng minh quân đội, hốc mắt thoáng chốc đã đỏ hoe, đến cả giọng nói cũng lạc đi, “Chắc chắn là anh ấy bị thương rồi, xin em tìm anh ấy giúp chị với.”

Cô y tá trẻ không có bao nhiêu kinh nghiệm, nhìn bộ dạng cô thế này chỉ biết lí nhí: “Hay chị qua bên kia tìm thử xem, có mấy người được đào lên, ở trong đó…”

Y tá chỉ hướng cho cô, Nghiêm Chân rối rít cảm ơn rồi đi vội về phía đó, nhưng đến khi nhìn rõ tấm biển trước cửa cô liền sững sờ.

Phòng cấp cứu.

Nhìn tấm biển kia, Nghiêm Chân không biết tại sao lại đột nhiên nhớ lại lần trước ở bệnh viện thành phố B. Lần ấy, chính từ nơi này, cô y tá trẻ bưng ra một chiếc khay, trong khay đựng chiếc quần đã bị máu anh thấm đẫm.

Nếu như lần này anh lại nằm trong đây, thì sẽ thành ra nông nỗi nào? Nghiêm Chân không dám nghĩ tiếp, nắm chật cuốn chứng minh quân đội trong tay, mắt ướt nhòa thẫn thờ nhìn cậu bé đang ngồi trên dãy ghế bên ngoài phòng cấp cứu. “Cháu có thấy chú này không?

Cậu bé lắc đầu, hốc mắt cũng đã đỏ hoe, “Cháu đang chờ bố cháu.”

Bố. Tiếng “bố” này như một mũi kim đâm vào tim cô đau nhói. Cô không chờ được bố nữa, cô chỉ còn duy nhất có anh thôi.

Nghiêm Chân bỗng cảm thấy mất hết sức lực, cô gục xuống, ôm mặt lẳng lặng khóc nức nở. Cậu bé vốn mải lo lắng cho người bố đã được đưa vào phòng cấp cứu, nhìn thấy Nghiêm Chân đang khóc, dường như cũng thấy sợ lây, xuống khỏi ghế, ngồi xổm trước mặt Nghiêm Chân, òa lên cùng khóc.

Vậy là, giữa bệnh viện người qua kẻ lại, một lớn một nhỏ ôm nhau khóc tủi thân vô cùng, thậm chí còn không để ý gì tới hai bóng người đang vội vã chạy về phía họ.

“Nghiêm Chân!” Bóng người kia lớn tiếng gọi tên cô, nhưng tựa hồ như cô không hề nghe thấy, tiếp tục lặng lẽ khóc.

“Nghiêm Chân!” Người ấy lại gọi to một lần nữa, giờ thì Nghiêm Chân nghe rõ rồi. Cô sửng sốt ngẩng đầu lên, chầm chậm nhìn ra đằng sau.

Người ấy chạy ngược chiều ánh sáng, lúc này đây cô chỉ có thể nhìn thấy đường nét cao lớn của anh, đến khi anh chạy lại gần cô mới trông rõ diện mạo. Khoảnh khắc đó, dường như có một bàn tay bóp nghẹn trái tim cô, quên cả hít thở.

Cô nhìn người ấy chạy lại, trông khuôn mặt thân thuộc ấy, thấy anh vừa mừng rỡ vừa ngỡ ngàng, phút chốc lại cảm thấy khó nói được thành lời. Là Cố Hoài Việt sao? Là anh thật sao?

“Nghiêm Chân.” Người ấy lo lắng nhìn cô đăm đăm, thấy cô không nói gì lại vội vội vàng vàng nhìn ra sau phía người phụ nữ vừa cùng anh chạy tới, “Có chuyện gì thế?”

Người phụ nữ cũng không nói được rõ ràng, nhìn anh, nhỏ giọng ấp úng: “Tôi cũng không rõ nữa, tôi không biết cô ấy muốn tìm ai, đành phải đi tìm y tá cho cô ấy...”

Người ấy khom lưng xuống, vỗ vỗ lên mặt Nghiêm Chân, giọng nói gấp gáp: “Nghiêm Chân. Em nhìn anh này!”

Nghiêm Chân chừng như vẫn còn mù mờ, cô nhìn vào đôi mắt đầy lo âu của anh đã hoe hoe đỏ, níu chặt gấu áo anh, thì thào hỏi, như đang xác nhận: “Cố Hoài Việt?”

“Anh đây, anh ở đây.” Cố Hoài Việt vội vã trả lời.

Còn Nghiêm Chân dường như cuối cùng đã hoàn hồn lại, thả gấu áo anh ra, lúc anh cúi xuống định bế cô lên, cô bất chợt ôm chặt lấy chân anh, òa lên khóc: “Anh biến mất, em nằm mơ thấy anh biến mất, em tỉnh dậy cũng không thấy anh đâu, em tìm anh khắp nơi, họ đều không đếm xỉa gì đến em...”

Cố Hoài Việt ngẩn người. Anh chưa bao giờ thấy cô khóc lóc thế này, gào khóc thảm thiết, như một đứa trẻ phải chịu đựng hết thảy tủi hờn, ôm lấy anh vừa khóc vừa nói, tất cả những gì cô cần, có lẽ chính là một chút an ủi.

Nghĩ vậy, anh ngồi thụp xuống, vuốt nhẹ mái tóc đen dài ôm cô vào lòng, giọng nói khàn khàn cất lên: “Không khóc nữa, không khóc nữa nhé. Anh không sao, em trông anh vẫn khỏe đây này...”

Hệt như người phụ nữ được cứu ra từ ụ tuyết lúc nãy vậy, vừa rúc sâu vào trong vòng tay người đàn ông là khóc òa lên để trút bỏ nỗi sợ hãi. Còn những gì Cố Hoài Việt có thể làm đó là dỗ dành cô một cách vụng về: “Không sao mà, nền đất lạnh, mình đứng lên đi, nào...”

Giờ phút này, tất cả những điều nghĩ lại mà sợ tới tấp ập vào Nghiêm Chân, khiến cô không còn hơi sức đâu để mắt đến bàn tay anh giơ ra, chỉ ôm cứng lấy anh, giống như báu vật tưởng đã mất lại tìm về được, một khi đã nắm chặt thì sẽ mãi không buông tay.

“Cố Hoài Việt.” Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh nói giọng nghẹn ngào, “Đừng rời xa em.”

Người đàn ông được gọi đến tên mắt đã đỏ hoe, anh ôm cô trong lòng, vuốt nhẹ mái tóc cô mềm mại, khẽ đáp: “Được, không rời xa.”

Mãi mãi cũng không rời xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui