Buổi sáng hôm nay lạnh hơn mọi ngày, không khí se lạnh khiến cho không ít sinh viên vội vàng tìm đến phòng học. Trên hành lang khu giảng đường phía Đông của trường, có một người dường như không bị ảnh hưởng bởi sự chuyển lạnh của thời tiết. Lập Hân mặc một chiếc khoác đỏ, hai tay cho vào túi áo, cô vừa đi vừa suy nghĩ, trong lòng cô đang có một cuộc đấu tranh khốc liệt.
Hôm trước, Hiểu Đồng quay về nhà hại cô phải ăn mì tôm qua bữa, điều quan trọng là cô còn chưa biết phải nói thế nào với Hiểu Đồng về việc cô sẽ chuyển đến sống tại căn biệt thự của nhà cô trước kia.
Lập Hân vò mái tóc dài của mình, cô khẽ thở dài.
Càng gần tới phòng học, cô càng phiền não. Cô biết chắc chắn Hiểu Đồng sẽ không đồng ý, cậu ấy sẽ đưa ra hàng trăm lý do để thuyết phục cô từ bỏ ý định. Nhưng cô nhất định phải chuyển đến sống ở nơi kia, dù chủ nhà có hơi kỳ quái, vì vậy cô phải tìm ra lý do thuyết phục Hiểu Đồng trước khi chính cô bị cậu ấy thuyết phục.
“Lập Hân, suy nghĩ đi, suy nghĩ đi.” Lập Hân gõ trán khẽ lẩm bẩm. Chính bản thân cô còn cảm thấy khó tin nếu thuyết phục được Hiểu Đồng, cậu ấy là quán quân trong cuộc thi hùng biện do trường tổ chức vào năm trước, cô có mơ cũng thấy không có khả năng thuyết phục được đối thủ đáng gờm này.
Đây là lần thứ năm Lập Hân thở dài mà Thiên Minh đếm được từ ngoài cổng đến lúc này. Từ xa Thiên Minh nhìn thấy Lập Hân nên vội đi theo, cậu thấy cô hết vò tóc đến gõ trán mình, sau đó là thở dài, bộ dạng có vẻ rất phiền não.
“Lập Hân, cậu làm ơn đừng thở dài nữa được không? Thần may mắn của tớ nhìn thấy cậu thì chạy mất tiêu rồi.” Thiên Minh nhịn không được bước đến vỗ vai Lập Hân.
“Thiên Minh, là cậu à! Chào buổi sáng!” Lập Hân cười ngốc nghếch với Thiên Minh.
“Mới sáng sớm cậu có chuyện gì mà đã thang ngắn thở dài rồi.” Vừa đi hướng về phòng học, Thiên Minh vừa hỏi.
Nghe Thiên Minh hỏi, Lập Hân lại nhớ đến vấn đề nan giải của cô, thật nan giải.
“Cậu và Hiểu Đồng cãi nhau à?” Nhìn vẻ mặt buồn bã của Lập Hân, Thiên Minh chỉ nghĩ ra lý do này.
“Không phải.” Là cãi nhau cũng tốt, có thể xung đột trực tiếp, nhưng bây giờ tình trạng của hai người có thể dẫn đến chiến tranh lạnh, chiến tranh lạnh đấy, cô sợ nhất là lạnh.
“Vậy thì là việc gì? Tớ có thể giúp gì không?” Thiên Minh thắc mắc.
“Chuyện này cậu không giúp được gì đâu.” Lập Hân buồn bã trả lời.
“Ờ.” Thiên Minh thầm nghĩ có thể cậu chưa đủ để Lập Hân tin tưởng sao, cậu cần phải cố gắng hơn nữa.
“Chúng ta vào lớp thôi.” Nhìn thấy Lập Hân chần chừ trước cửa phòng học, Thiên Minh vội khẽ nói.
“Cậu vào trước đi, tớ đi nhà vệ sinh một lát đã.” Cô còn chưa suy nghĩ ra phải nói phải mở lời như thế nào cả. Lập Hân bối rối nói với Thiên Minh.
“Hai cậu làm gì không vào mà đứng chặn ở đây vậy?” Hiểu Đồng khó hiểu nhìn Hiểu Đồng và Thiên Minh đang đứng trước cửa lớp.
“Hiểu Đồng, cậu đến rồi.” Thiên Minh chào Hiểu Đồng.
“Hiểu Đồng, chào buổi sáng.” Nghe giọng nói của Hiểu Đồng, Lập Hân giật mình, cô xoay lại nở một nụ cười đúng chuẩn với Hiểu Đồng.
“Mới sáng, cậu định nhát tớ à!” Nhìn nụ cười ngốc nghếch đúng chuẩn của Lập Hân, Hiểu Đồng phì cười. Mỗi lần Lập Hân nở nụ cười này là chắc chắn cậu ấy đang chột dạ.
Nghe vậy, Lập Hân lập tức thu hồi nụ cười lại, cô đưa tay xoa tóc. Nhìn hành động này, Hiểu Đồng càng chắc chắn với suy nghĩ của mình.
“Ai thế này, mới sáng sớm đã gặp phải vận xui rồi.” Giọng nói đanh đá của Giang Nhi vang lên.
“Đúng rồi! Mới sáng đã gặp xui rồi, Lập Hân chúng ta phải đi xả xui thôi.” Hiểu Đồng vội đáp trả lại.
“Cô…” Giang Nhi vốn định tiếp tục việc châm chọc Lập Hân cùng Hiểu Đồng, nhưng khi nhìn sang bên cạnh họ thì thấy Thiên Minh, cô ta đổi bằng giọng ẻo lả khiến người đối diện phải nổi da gà:
“Thiên Minh, chào cậu! Hôm nay, cậu ngồi cạnh tớ được không? Tớ có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi cậu.” Giang Nhi vừa nói vừa bước tới ôm tay Thiên Minh.
“Vào thôi! Mới sáng tớ không muốn ói bữa sáng của tớ tại đây đâu.” Hiểu Đồng kéo tay Lập Hân vào, cô không quên lườm Giang Nhi.
“Có gì không hiểu, cậu cứ việc hỏi Hạo Bân. Tớ vào trước đây.” Thiên Minh đẩy tay Giang Nhi ra, cậu vội đi theo hai người.
Giang Nhi mặt tràn đầy giận dữ, cô ta giẫm đôi giày cao gót trên sàn rồi bước vào.
Suốt hai tiết đầu của buổi học, tinh thần của Lập Hân luôn thấp thỏm không yên, cô không thể tập trung nghe cô giảng được.
“Hôm nay, cậu bị làm sao thế?” Hiểu Đồng cảm thấy Lập Hân đang dấu cô việc gì đó. Vừa được cho nghỉ giữa giờ, cô lập tức hỏi Lập Hân.
“Hiểu Đồng, tớ… tớ…” Lập Hân không biết phải nói với Hiểu Đồng như thế nào, cô ấp úng nói.
“Cậu nói cho tớ nghe xem nào, làm gì mà cậu như ‘gà mắc tóc vậy’?” Nhìn vẻ nửa úp nửa mở của Lập Hân, Hiểu Đồng càng thêm tò mò. Cô chỉ về nhà hai hôm mà Lập Hân đã có chuyện dấu cô rồi.
“Tớ… Tớ sẽ chuyển đến chỗ khác.” Nói xong, Lập Hân cúi đầu không dám nhìn Hiểu Đồng.
Nghe Lập Hân nói vậy, Hiểu Đồng bất ngờ nhìn Lập Hân cúi đầu mà không biết phải phản ứng như thế nào. Có phải Lập Hân còn giận chuyện cô chuyện kia không? Lòng cô khẽ buồn.
“Cậu còn giận tớ à? Ngay cả việc nhìn mặt tớ cậu cũng không muốn sao?” Giọng Hiểu Đồng buồn bã.
“Không phải, không phải như cậu nghĩ đâu.” Lập Hân ngẩng đầu lên thì nhìn thấy vẻ mặt sắp khóc của Hiểu Đồng, cô vội xua tay nói.
“Vậy cậu nói xem tại sao cậu lại muốn chuyển đi?” Hiểu Đồng chất vấn.
“Cậu còn nhớ người mà tớ ngã lên vào tuần trước, tớ còn làm bẩn áo anh ta không?”
“Ờ! Nhớ.” Hiểu Đồng nghi hoặc nhìn Lập Hân. Hiểu Đồng thầm nghĩ tại sao lại nhắc đến người lạnh băng đó chứ?
“Anh ta hiện tại là chủ của căn biệt thự trước kia của nhà tớ. Hôm trước, tớ đến thì tình cờ gặp anh ta, nên tớ đã, tớ đã…”
Nghe thấy Lập Hân nhắc đến nhà cũ, Hiểu Đồng hoảng sợ. Có phải cậu ấy vẫn chưa từ bỏ ý định đợi anh Phong?
“Nên cậu đã làm gì?”
“Tớ đã xin thuê một phòng ở đó.” Lập Hân cắn răng nói tiếp, cô biết thể nào cũng bị mắng.
“Anh ta đã đồng ý?” Hiểu Đồng bình tĩnh hỏi tiếp.
“Lúc đầu anh ta không đồng ý, nhưng sau đó tớ đã vận dụng hết mọi khả năng để thuyết phục anh ta,” Lập Hân nói đến đây nhìn thấy gương mặt sắp nổi giận của Hiểu Đồng, cô cúi đầu thành thật nói tiếp, “anh ta đã đồng ý nhưng với điều kiện tớ phải làm osin giúp việc cho anh ta trong một tháng để trả tiền tớ làm hỏng chiếc áo của anh ta.”
“Gì cơ? Não cậu bị chuột rút à?” Hiểu Đồng giận dữ hét lên. Gì chứ? Osin là việc gì chứ? Cô sắp nổi điên rồi. Chỉ để sống tại đó mà đồng ý làm osin, Lập Hân điên rồi.
Vì đã chuẩn bị tâm lý nên Lập Hân vội bịt miệng Hiểu Đồng lại, “cậu bé bé miệng thôi!”
Vì tiếng hét của Hiểu Đồng mà những người còn ở trong lớp nhìn vào nơi phát ra tiếng thét bắng ánh mắt hình viên đạn. Lập Hân vội nhìn mọi người và trấn an:
“Ha ha… Không có chuyện gì, mọi người tiếp tục, xin lỗi vì đã làm phiền.”
“Tớ đã suy nghĩ rất kỹ, được ở trong nhà mình thì còn gì hạnh phúc bằng. Hơn nữa, được ngắm trai đẹp hàng ngày sẽ giúp cho tinh thần tốt hơn. Chẳng phải cậu nói người đẹp là một nguồn tài nguyên, không ngắm là một loại lãng phí sao?” Lập Hân mơ màng nghĩ đến gương mặt của Iris.
“Đi làm osin mà cậu cứ như đi làm chủ nhà vậy?” Hiểu Đồng lườm Lập Hân. Cô thật phiền não, phải làm sao mới có thể ngăn cản đây?
“Có sao đâu, được ở miễn phí, được ngắm cây phong hàng ngày. Tớ có thể ở đó đợi Phong, chỉ cần anh ấy quay về là có thể tìm thấy tớ.” Lập Hân cười ngốc nghếch.
Hiểu Đồng nghe vậy thì sững người.
“Cậu… Nhỡ anh ta là người xấu thì sao?” Hiểu Đồng vội nghĩ ra một lý do.
“ Sẽ không đâu, tớ có cảm giác anh ta không phải người xấu. Anh ta chỉ hơi lạnh lùng một chút thôi. Vì thế cậu đồng ý nhé!” Lập Hân mong chờ nhìn Hiểu Đồng.
“Tớ… Cậu suy nghĩ kỹ lại được không? Nếu anh Phong trở về, dù cậu không ở đó anh ấy cũng có thể tìm thấy cậu mà.” Hiểu Đồng lẫn trốn ánh mắt của Lập Hân.
“Cậu cũng biết lâu như vậy rồi, tớ lo lắng anh ấy sẽ không nhận ra tớ. Bây giờ, nếu anh ấy đứng trước mặt tớ, có thể tớ cũng không thể nhận ra, điều duy nhất tớ nhớ chỉ là đôi mắt anh ấy có màu xanh lam. Nhỡ đâu anh ấy quay về mà không tìm thấy tớ, anh ấy bỏ đi thì sao. Vì vậy, tớ phải đến nơi đó đợi anh, chỉ cần anh ấy quay lại là có thể nhìn thấy tớ ngay. Cậu ủng hộ tớ nhé?” Lập Hân buồn bã nói.
“Tớ…” Hiểu Đồng do dự. Cô có nên ủng hộ cậu ấy không? Cho cậu ấy nhiều hy vọng thế này, nếu như, nếu như cậu ấy phát hiện tất cả niềm hy vọng kia đều như bong bóng nước thì cậu ấy sẽ hận cô không?