Lời Hứa Của Gió


“Này, em đừng nghịch nữa được không?” Giọng nói của Lập Hân đầy uy hiếp.
Bé bự vẫn vui vẻ mà không nhận ra sự tức giận của cô, nó thích thú với trò chơi mới là nghịch chân váy của cô.
Bé bự dùng hai chi trước cào nhẹ làm làn váy của cô tung lên. Vì hôm nay cô mặc chiếc váy khá dài, mọi khi vẫn là quần short ngắn hay quần co dãn, nhưng hôm nay với chiếc váy này trông cô dịu dàng hơn hẳn.
Lập Hân tức giận dừng tay đang kéo căng những tấm rèm vừa được phơi lên, cô đứng im trừng mắt với bé bự vẫn đang thích thú với chân váy của cô.
Lập Hân bước ra sau vài bước tránh chi trước của bé bự đang cố vươn lên chạm vào thứ đồ chơi mới.
“Bé bự đáng ghét! Chiếc váy này chị mới mua đấy.” Lập Hân tiếp tục đấu mắt với bé bự. Hễ bé bự muốn tiến lại gần cô thì cô sẽ lùi ra sau. Điều này càng khiến bé bự thích thú mà vươn chân trước với cô, chiếc đuôi không ngừng vẫy khiến cái mông trắng đầy thịt lắc lư trông rất đáng yêu.
Lập Hân phì cười với hành động đáng yêu này, cô ngồi xổm xuống nâng tay phải lên.
“Bé bự, bắt tay nào!” Bé bự nghiêng đầu nhìn cô, sau đó ngồi xuống giơ chi trái lên đặt vào tay cô.
“Thông minh lắm!” Lập Hân xoa đầu bé bự, được vuốt ve chiếc đuôi của nó vẫy không ngừng.
“Không được nghịch nữa hiểu không? Chị phải làm việc nếu không chủ nhân khó tính của em sẽ không cho chị ở lại. Nếu như vậy, chị sẽ không thể chơi đùa với em, không thể nấu cho em những món ngon.” Lập Hân giọng đầy uy hiếp nhưng đôi mắt tràn đầy ý cười , bàn tay cô vẫn xoa chiếc đầu với bộ lông mềm mại của bé bự.
“Ở yên đây, lát nữa chị sẽ tắm cho em. Ôi, người em hôi quá đi.” Lập Hân ngửi ngửi bé bự, sau đó bịt mũi lại. Bé bự dường như hiểu những gì cô nói, nó nằm rạp xuống cỏ dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô.
Lập Hân đứng dậy tiếp tục công việc, vừa đi mấy bước cô đột ngột dừng lại quay đầu ra sau. Bé bự vừa nhỏm người dậy, nhìn thấy cô đột ngột quay lại, nó vội nằm xuống tiếp tục dùng đôi mắt ngây thơ nhìn cô.
“Đừng tưởng chị không nhìn thấy nhé! Ngoan ngoãn mà ở yên đó đi. Không biết là giống ai mà gian manh như vậy, đúng là chủ nào chó đấy.” Lập Hân trừng mắt nhìn, sau đó đi lại chỗ chiếc sọt chứa những chiếc rèm còn lại.
Bất chợt nhớ đến Iris, Lập Hân ngẩng đầu lên nhìn ban công phòng anh. Vừa nhìn lên, chạm phải ánh mắt Iris đang nhìn cô không biết là từ lúc nào.
Iris đang cầm chiếc cốc quan sát cô, anh nhìn cô trò chuyện với bé bự, cười đùa với bé bự, giận dữ với bé bự. Trong lòng anh xuất hiện một cảm xúc kỳ lạ, đó là ghen tỵ, anh ghen tỵ với bé bự, ánh mắt của cô, nụ cười của cô chỉ trong giây lát anh mong muốn nó thuộc về anh. Tất cả của cô đều thuộc về anh, đây là cảm xúc mà trước giờ anh chưa từng có.
Trước đây anh luôn nhìn mọi người, mọi việc bằng ánh mắt lạnh nhạt. Không có bất cứ điều gì khiến anh phải ham muốn, chỉ trừ cô bé ngốc của anh. Nhưng bé ngốc của anh cho anh cảm giác yên bình của gia đình, còn cô cho anh là ham muốn, ham muốn được hạnh phúc, thứ mà anh nghĩ sẽ không bao giờ có được.
Nhìn cô lúng túng khi chạm vào ánh mắt đang nhìn cô của anh, khiến anh thỏa mãn. Lúc đó trong lòng anh hiện lên một câu nói: Cô ấy nhìn thấy rồi, nhìn thấy sự tồn tại của anh.
Từ sau khi được nghe giải thích của cô về những bức tranh kia, lòng anh càng thêm rối loạn, nó đang dần bị cô chi phối. Điều đó khiến anh sợ hãi, vì anh không muốn những cảm xúc này tiếp tục.
Nếu như không điều tra thân phận của cô anh sẽ nghi ngờ rằng cô là cô bé của anh, họ quá giống nhau khiến anh lầm tưởng, rất nhiều lúc anh không ngừng hy vọng hai người họ là một.
Anh từng nghi ngờ những thông tin điều tra được từ thám tử là sai, nhưng qua nhiều công ty thám tử kết quả vẫn chỉ có một là cô không phải, tuyệt đối không phải. Sự thật này khiến anh hoang mang.
Anh không ngừng nhắc nhở bản thân là anh đang lợi dụng cô để tìm người anh muốn tìm, cô chỉ là một con cờ giúp anh đạt được mục đích. Mà cách giả vờ để qua mắt người khác anh đã được học quá nhiều từ gia đình kia.
Khoảnh khắc chạm vào mắt nhau, cả hai người đều có cảm xúc hoang mang và rối loạn.
Lập Hân vội vàng tránh khỏi ánh mắt kia và tiếp tục công việc.
Từng tia sáng yếu ớt rơi qua kẽ lá, làn gió nhẹ nhàng khẽ lướt qua làm rung động những chiếc lá. Cái cảm giác lành lạnh của làn gió khiến Lập Hân tỉnh táo hơn với giây phút rung động của bản thân. Cô biết chắc chắn một điều rằng: Cô đang rung động là rung động của một cô gái đối với một chàng trai, mà điều này là điều không nên có ở cô, vì cô đang đợi một người, và người này rất quan trọng với cô. Sự rung động này cho cô cảm giác bản thân đang phản bội với phần tình cảm kia, và nó đang dần thay thế sự hiện hữu của Phong trong lòng cô.
“Phong, nếu anh không quay về, em không chắc sẽ giữ được trái tim này đâu.” Lời thú nhận của cô khẽ bay trong làn gió.
Sau khi phơi những tấm rèm lên, Lập Hân bắt đầu chuẩn bị tinh thần với công việc vô cùng khó khăn và nan giải đó là tắm cho bé bự.
Bé bự đặc biệt ngoan ngoãn và nghe lời cô nhưng chỉ việc này là nó không chịu hợp tác với cô. Mỗi lần sau khi tắm xong cho bé bự, cô cũng được tắm qua một lượt.
“Bé bự đáng yêu, dễ thương của chị lại đây nào.” Giọng nói đầy dụ dỗ, Lập Hân nhẹ nhàng từng bước tiến lại gần chú nhóc.
Nhìn thấy sự dụ dỗ của cô, bé bự đứng dậy ánh mắt đầy đề phòng nhìn cô. Lập Hân vẫy tay với bé bự:
“Bé bự lại đây”
Bé bự lui ra vài bước. Lập Hân bắt đầu suy nghĩ đến những kiến thức khoa học được Hiểu Đồng nhồi nhét vào đầu, cô nhẹ nhàng nhìn ánh mắt cảnh giác của bé bự và ngồi xuống thương lượng:
“Chị có một người bạn rất đáng yêu tên là Hiểu Đồng,” nghĩ đến mức độ đáng yêu của Hiểu Đồng, cô khẽ rùng người, như thế này không tính là nói dối chứ, nhưng mà Hiểu Đồng đáng yêu theo phong cách khác người, vì vậy cô không phải là nói dối.
Sau vài giây mặc niệm, Lập Hân bước về phía trước một bước tiếp tục thương lượng, “chị ấy nói cho chị biết rất nhiều điều, mà trong đó chị ấy có nhắc đến, nếu mà không tắm rửa sạch sẽ thì các vi sinh vật nhỏ xíu xiu sẽ tấn công vào bộ lông xinh đẹp của em,” vừa nói trên gương mặt cô là những biểu hiện cực kỳ sinh động, “nó sẽ sinh con đẻ cái trên người em, nó sẽ khiến em bị ốm,” trên mặt cô bắt đầu có nét biểu hiện kinh dị của Hiểu Đồng, “sau đó, em sẽ teo tóp lại, lông của em sẽ rụng dần rụng dần và sạch lông, trông em sẽ giống như, giống như…” Lập Hân tưởng tượng ra thảm cảnh của bé bự.
Tiếng phì cười vang lên phía sau lưng khiến Lập Hân quay lại.
“Ngu ngốc!” Iris không thể tiếp tục nghe được những câu nói quái dị kia nữa, anh thật không thể tưởng tượng được trong đầu cô gái trước mặt chứa những gì.
Bé bự trưng ra bộ mặt đáng thương nhìn Iris như đang muốn nói rằng Lập Hân đang bắt nạt nó.
“Cô tắm cho Stephen chưa?”
“À, ừ…” Lập Hân bối rối trưng ra nụ cười ngốc nghếch, “tôi đang làm công tác tư tưởng cho bé bự trước khi tắm.” Lập Hân hồn nhiên không nhận ra gương mặt đen thui của Iris. Như chợt nhớ đến một vấn đề, Lập Hân vội vàng bịt miệng.
Xong rồi, mất một ngày của cô rồi. Lập Hân ảo não nhìn Iris.
Vờ như không nhận ra lỗi sai của cô, Iris bước bước đến chỗ để tắm cho bé bự.
“Stephen, đi tắm thôi!” Không như mọi lần, bé bự rất ngoan ngoãn đi theo Iris, đến bên vòi nước và ngồi xuống.
Sau khi thử độ nóng của nước, Iris bắt đầu tắm cho bé bự. Lập Hân há hốc mồm không thể tin được mức độ ngoan ngoãn của bé bự, chẳng phải mọi khi nó rất không nghe lời sao? Nhưng như thế kia, còn chủ động xoay thân hình mập mạp cho Iris tắm.
Thật đáng ghét! Lập Hân không ngừng mắng bé bự trong lòng. Cô đen mặt bước lại gần.
“Đồ phản bội!” Lập Hân trừng mắt với bé bự mắng.
Bé bự trưng ra đôi mắt đáng thương như muốn nói với cô rằng nó bị ép buột, Lập Hân khinh bỉ nhìn nó.
“Cô đứng đó làm gì, lại đây kỳ lưng cho Stephen.” Nhìn thấy vẻ tức tối của Lập Hân , môi Iris cong lên.
Lập Hân nhận bàn chải từ Iris, Lập Hân gian manh nở nụ cười với bé bự và bắt đầu công việc. Nhìn thấy nụ cười kia bé bự rùng mình, ánh mắt vô tội nhìn Iris.
“Cô định lột lông cho Stephen à, nếu muốn tôi sẽ đưa cô đến cửa hàng vật nuôi để tham khảo kỹ năng.” Nhìn bộ dạng nhiệt tình của Lập Hân, Iris cao giọng nói.
“Ha ha… Không cần, tôi sẽ từ từ luyện tập với bé bự.”
“Trừ hai ngày.” Câu nói của Iris có lực sát thương to lớn khiến Lập Hân chỉ trong giây lát quên đi mục tiêu trả thù bé bự. Cô nhăn mặt làm dáng vẻ đáng thương với Iris.
“Anh đừng như vậy mà, tôi thề là tôi chỉ có ý nghĩ muốn lột lông của bé bự trong vài giây thôi,” Iris đen mặt nghe cô nói, bé bự rùng mình vì câu nói kia, thấy Iris đen mặt nhìn Lập Hân cúi đầu thú nhận, “thật ra là hơn vài phút.” Giọng cô cũng trở nên nhỏ dần.
Bé bự rưng rưng nhìn hai người.
“Còn gì nữa không?” Màn tra khảo bắt đầu.
“Tôi không nên tưởng tượng anh là công hay thụ. Ừ thì ai bảo anh không biết thương hoa tiếc ngọc, lúc nào cũng lạnh lùng tôi, khiến tôi cũng sắp đóng băng rồi. Nhưng anh yên tâm, tôi nghiêng về suy nghĩ anh là công hơn” Giọng nói trở nên nhỏ dần, trên mặt Iris bắt đầu xuất hiện một tầng sương lạnh.
“Cô lặp lại lần nữa!” Giọng nói trở nên lạnh lẽo.
Lập Hân sợ hãi nhìn Iris. Trong lòng cô đang rớt nước mắt âm thầm.
Anh ta sẽ không ném cô ra khỏi đây chứ.
“Anh đừng giận dữ, tức giận sẽ khiến các tế bào lão hóa nhanh hơn đấy. Nhìn này trên mặt anh xuất hiện nếp nhăn rồi này.” Lập Hân chỉ chỉ vào mặt anh.
“Trương... Lập… Hân…” Iris chậm rãi nói từng từ rồi bước lại gần cô.
“Tôi xin lỗi! Tôi sai rồi!” Nhìn vẻ mặt như muốn bóp chết cô của anh, cô vội cuối đầu nhận lỗi.
Một giây trôi qua, hai giây rồi ba giây… vẫn không có việc gì xảy ra, rất yên tĩnh. Lập Hân tò mò ngẩng mặt lên nhìn xem có việc gì đang xảy ra.
Vừa ngẩng lên, một lực nước rất mạnh phun vào mặt cô. Vì bất ngờ nên Lập Hân bị sặc nước.
“Khụ… Khụ…” Lập Hân theo bàn năng chạy tránh khỏi vòi nước đang phun của Iris.
“Anh đừng lại đây. Khụ… Khụ…” Vừa chạy, cô vừa hét lên.
“Trương Lập Hân, hôm nay cô chết chắc.” Iris bước theo, anh thích thú nhìn vẻ mặt bị sặc nước của cô.
Lập Hân suy nghĩ một chút sau đó chạy vội lại nhặt chiếc vòi nước khác trả thù Iris, điểm khác biệt ở đây là vòi nước của Iris có độ ấm vừa phải nên cũng không sợ bị cảm lạnh, còn vòi nước của cô là vòi nước lạnh.
Lập Hân vặn nước ra, cô hướng ống nước lại phía Iris. Cuộc chiến nước diễn ra, không ai biết rằng đây chính là điểm khởi đầu của hạnh phúc cũng như là nỗi đau giữa hai người.
Con người rất kỳ lạ chỉ cần một chút hạnh phúc sẽ khiến họ lao đầu vào như thiêu thân mà không suy nghĩ, họ sẽ bằng mọi cách mà bám víu vào thứ hạnh phúc nhỏ nhoi ấy.
Ánh mặt trời như càng tô thêm sự vui vẻ giữa hai người, những giọt nước tung lên cao như có thể phản chiếu lên chiếc cầu vồng đẹp đẽ.
Hạnh phúc? Liệu có nên nắm bắt.
Kết quả của cuộc chiến nước là sau đó cả hai đều bị cảm lạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui