Đứng quan sát từ xa, Henry giật mình khi nhìn thấy vẻ hoảng hốt rời khỏi của Iris, anh không nén nổi tò mò bước lại gần cô gái đang đứng bên cạnh cây phong.
Khi đứng cách cô vài bước chân, anh có thể đoán được cô đang khóc vì đôi vai kia đang run rẩy, giọng nói của anh mang theo vài phần lo lắng: “Angel, cô không sao chứ?”. Cùng với chiếc váy trắng, thân hình mỏng manh như hầu hết các cô gái châu Á khác, anh không do dự mà gọi cô là thiên thần.
Khi quay người lại, Lập Hân nhìn thấy một bóng đen bao trùm lấy cô. Vì người kia đứng ngược lại với ánh nắng nên cô phải nheo mắt lại để nhìn. Khi nhìn rõ hình dáng người trước mặt, Lập Hân hoảng hốt lùi ra sau hai bước, tay cô bịt chặt miệng để kiềm nén mà không hét lên. Vì đối diện cô lúc này là người con trai có đôi mắt màu xanh lam, như hồ nước cuốn cô vào, đôi mắt trong trí nhớ của cô.
“Anh… Anh…” Cổ họng Lập Hân như bị nghẹn lại, không thốt nên lời. Cô chỉ biết nhìn anh không dám chớp mắt, như sợ chỉ cần cô vừa chớp mắt anh sẽ biến mất.
Phong là anh sao? Anh đến mang em đi phải không?
Henry nhìn cô gái trước mắt, cô có đôi mắt to tròn, ngay cả giọt nước mắt bên khóe mắt kia cũng đang tràn ngập hình bóng của anh. Trong đó không có vẻ ái mộ như những cô gái khác, mà nó là sự bi thương, kinh ngạc, nhưng rồi nó chuyển thành niềm hạnh phúc vỡ bờ của một cô gái dành ột chàng trai, điều này anh chưa từng cảm nhận được ở những cô gái xung quanh anh.
Chỉ trong giây lát, anh mong muốn được độc chiếm đôi mắt kia, được hưởng thụ tình cảm chân thành đó.
Trong thế giới của anh, được yêu mến là một việc dễ dàng, nhưng để thứ tình cảm đó chuyển thành vĩnh viễn thuộc về anh, được hưởng thụ tình cảm ấm áp chân thành là một chuyện nực cười đến nhường nào.
Trong thế giới ấy, tình cảm cũng có thể trở thành một món hàng hóa để mang ra trao đổi. Trong thế giới ấy, chỉ cần anh mắc một sai lầm nhỏ, thứ tình cảm được xem là tốt đẹp đó sẽ lập tức phản bội lại anh.
“Phong, là anh phải không?... Anh về rồi phải không?... Anh mang em đi cùng được không?... Hãy mang em đi cùng với anh được không?” Lập Hân vội vàng nắm lấy tay Henry như sợ anh biến mất, miệng cô lẩm bẩm.
Henry không nghe rõ những gì Lập Hân nói nên anh ghé sát tai mình vào mặt cô: “Cô muốn nói gì?”
Henry chỉ nghe thấy cô thều thào lặp đi lặp lại câu: “Cầu xin anh, mang em đi cùng được không?” Trong giọng cô tràn đầy sự đau đớn, ánh mắt cô như đang cầu xin anh. Lần đầu tiên anh nhìn thấy trong đôi mắt của người khác là sự đau đớn đến tuyệt vọng như vậy.
Trước khi ngất đi, Lập Hân như cảm nhận được một vòng tay ấm áp ôm lấy cô. Cô cố gắng mở mắt ra để nhìn xem đó là ai, nhưng cô chỉ có thể nhìn thấy một bóng mờ ảo, bên tai vang lên giọng nói mang theo vài phần lạnh lẽo và vài phần ôn nhu: “Ngoan, tôi mang cô vào bệnh viện.” Trước khi chìm vào vô thức, cô bướng bỉnh phản bác: “Đừng, đừng mang em vào bệnh viện.”
Henry ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào hai người phía trước, một cô gái nằm trên giường với đôi mắt nhắm nghiền, một chàng trai ngồi cạnh giường thỉnh thoảng còn vươn tay đo nhiệt độ trên tráng cô gái kia, hai tay của họ còn đang nắm chặt lấy nhau. Nếu không nắm rõ tình hình, anh sẽ không nghi ngờ mà nghĩ rằng: Đây là một đôi tình nhân rất yêu nhau.
Henry không khỏi khiếp sợ vì những việc vừa xảy ra. Lúc cô gái kia ngất, Iris không biết từ nơi nào xuất hiện đẩy anh ra, lo lắng ôm cô gái kia vào nhà, còn không quên trừng mắt với anh. Nghĩ lại đôi mắt lạnh băng kia, anh khẽ rùng người. Nhưng điều đáng sợ hơn là người lạnh băng như Iris, con người mà chỉ cần đứng gần trong phạm vi 1m trong thời tiết nóng bức cũng có thể bị đóng băng bởi đôi mắt kia mà lại biết lo lắng cho người khác.
Henry gõ vào đầu để chứng thực bản thân anh không nằm mơ.
“Có cảm giác, không phải mơ!” Henry bắt đầu nói chuyện một mình, từ ngày gặp và trở thành bạn với Iris thì đây là tình huống thường xuyên xảy ra.
Nghe thấy tiếng Henry, Iris quay người lại nhìn Henry nhíu mày tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn như muốn nói với anh rằng: “Sao cậu còn chưa về?”
Nhìn thấy ánh mắt như sắp lôi cổ anh ra khỏi nhà, Henry hắng giọng nói: “Angel là Jun của cậu hả? Chẳng phải Rebeca nói là vẫn không tìm thấy tung tích sao?”
Sau vài giây nhíu mày, Iris hiểu ra Angel trong lời nói của Henry là Lập Hân.
“Không phải chuyện của cậu!”
Nhìn vẻ thiếu kiên nhẫn kia của Iris, Henry đứng dậy nhưng ánh mắt vẫn nhìn cô gái trên giường: “Iris của chúng ta động lòng thật rồi! Chẳng biết sẽ có bao nhiêu cô gái sẽ rơi nước mắt vì tin này.” Sau khi nói xong, Henry vội vàng bước ra khỏi phòng để tránh bị lôi cổ ném ra ngoài.
Sau khi Henry về, Lập Hân bắt đầu sốt cao.
Cô nhìn thấy những hình ảnh mông lung, cô muốn bắt lấy nhưng cơ thể không chịu nghe lời, chân cô như bị một thứ vô hình nào đó tóm lấy khiến cô không thể di chuyển được.
Rồi dần dần sương mù tan đi, trước mắt cô lần lượt lướt qua rất nhiều hình ảnh trong quá khứ. Cô nhìn thấy cô đang vui vẻ bên cạnh bố mẹ và Phong, nhìn họ chìu chuộng cô, nhìn nụ cười rực rỡ trên môi của cô bé kia. Nhưng sau đó, hình ảnh tai nạn kia diễn ra trước mắt cô, hình ảnh bố gục đầu trên vô lăng, Lập Hân ngất bên cạnh bố, mẹ đang cố gắng lay cô dậy rồi cố cười dịu dàng với cô. Cô nhìn thấy cô vụt chạy ra ngoài, chiếc xe dần bốc cháy chôn vùi tất cả. Từ đầu đến cuối, cô chỉ biết đứng nhìn làn sương dần bao phủ mọi thứ trước mắt, cô chưa từng nếm trải cảm giác bất lực như lúc này. Rồi hình ảnh vườn mai anh đào lại một lần nữa tái hiện, nhưng cô nhìn thấy một chàng trai đang ngồi tựa vào gốc mai anh đào và quay lưng lại với cô, những cánh mai anh đào rơi xuống lướt theo cơn gió, cô khẽ gọi:
“Phong, là anh sao?”
Chàng trai đó dường như nghe được, sau đó đứng dậy bước đến chỗ cô. Nhưng mọi hình ảnh trước mắt nhòe đi, cô đưa tay về phía trước.
“Là anh, anh về rồi.” Cô cảm nhận được một bàn tay ấm áp nắm lấy tay mình.
Trầm mặc nhìn vào bàn tay của Lập Hân đang nắm chặt lấy tay mình, Iris khẽ nhíu mày.
Khi nhìn thấy Henry đứng gần Lập Hân, trong lòng Iris xuất hiện nỗi lo, đó là anh sợ cô sẽ thích vẻ ngoài vui vẻ và dễ gần kia của Henry.
Trong giây lát anh muốn giấu cô đi, giấu ở một nơi mà bất kỳ ai cũng không tìm thấy cô, chỉ có anh và cô. Để ánh mắt cô luôn nhìn về phía anh, trong nơi đó cũng chỉ chứa hình bóng anh.
Trong giây phút Lập Hân nắm lấy tay Henry, anh đã không do dự bước tới đẩy Henry ra. Nhìn thấy cô ngất đi, anh lo lắng. Khi cô bướng bỉnh không muốn đi bệnh viện, anh không do dự mà đồng ý.
Cô sốt cao, anh nhìn bác sĩ bận rộn giảm sốt cho cô, trong lòng là một mảnh hỗn loạn. Nghe bác sĩ nói cô đã ổn, anh vẫn không tin tưởng mà thường xuyên đo nhiệt độ của cô.
Mọi thứ như đang hỗn loạn trong thế giới của anh, anh không thể phân biệt được đâu mới là người anh cần và anh đang tìm kiếm điều gì.
Cô gái trước mắt anh là ai? Cô gái trong lòng anh là ai?
Họ giống nhau, có mối liên hệ với nhau nhưng không phải là đối phương.
Lý trí nhắc nhở anh nên dừng lại, nhưng đâu đó trong tim anh lại đang chệch hướng.
Không gian tĩnh mịch, những chú đom đóm lập lòe trong đêm, màng sương mỏng giăng khắp nơi khiến không gian càng trở nên mờ ảo. Iris giật mình tỉnh dậy, anh quay đầu nhìn về giường, người đáng ra nên nằm trên giường giờ đây đã không thấy đâu. Anh lập tức quay đầu nhìn sang nhà vệ sinh nhưng không thấy ánh đèn, anh vội mang dép bông đi ra bếp vì nghĩ Lập Hân có thể khát nước, nhưng đến bếp người cần tìm vẫn không thấy đâu. Chiếc rèm cửa khẽ lay động cho thấy có người đã mở cửa.
Anh nhặt chùm chìa khóa xe và khoác vội áo khoác vào người rồi mở cửa chạy ra ngoài. Khi đến gara, anh nhìn thấy có bóng người trên xích đu, khi nhìn kĩ anh nhận ra là Lập Hân, cô dường như đã ngồi tại đó khá lâu vì anh đến gần mà cô vẫn ngồi im lặng, cô dùng đôi tay ôm lấy thân hình nhỏ bé của mình. Dáng hình cô độc nhỏ bé này đã khắc sâu trong tim anh mà nhiều năm sau khi nghĩ đến vẫn khiến anh đau lòng.
Như mất kiểm soát, anh hét lớn với cô: “Trương Lập Hân, cô điên rồi sao? Cô có biết hôm qua cô sốt bao nhiêu độ không, nếu muốn chết…” Từ “chết” trở thành cấm kỵ trong lòng anh bao nhiêu năm, khi mở miệng nói ra từ này, anh dường như nhìn thấy hình ảnh chiếc xe bốc cháy trước mắt khiến tim anh đau đớn. Lúc ấy anh đã cảm nhận được sự bất lực của bản thân, lúc ấy anh chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa điên cuồng thiêu cháy tất cả, hạnh phúc nhỏ bé mà anh nghĩ rằng đã có được như những giọt nước cuối cùng trong ly từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Phong, Jun lạnh…” Giọng nói run rẩy của Lập Hân như phá vỡ mọi sự tức giận rơi vào tai Iris. Lập Hân ngẩng đầu dùng đôi mờ mịt nhìn Iris, trong đôi mắt đó như chất chứa sự mờ mịt vô định cùng mệt mỏi.
“Jun…” là em sao? Chính là em sao? Giọng nói khàn khàn của Iris đã phản bội sự bình tĩnh trên gương mặt anh lúc này. Nhưng chỉ vài giây sau, sự bình tĩnh ấy cũng sụp đổ, ánh mắt tràn đầy sự vui mừng môi anh cũng mở ra một nụ cười, như không thể tin được anh từ từ vươn tay sờ vào gương mặt cô. Khi bàn tay run rẩy của anh chạm vào gương mặt lạnh buốt của cô, mọi xúc giác trên cơ thể anh như vỡ tung ra, cổ họng anh chỉ có thể phát ra những từ đứt quãng:
“Jun…Jun…”
“Phong, Jun lạnh…” Ánh mắt của Lập Hân vẫn mờ mịt, cô lặp lại câu vừa rồi trong vô thức.
“Lạnh sao? Jun lạnh sao?” Iris vội vàng cởi áo khoác choàng lên cô rồi ngồi xuống bên cạnh cô, anh nắm lấy hai bàn tay đã lạnh buốt của cô như lúc nhỏ đầu anh cúi xuống hà hơi và không ngừng chà xát đến khi bàn tay ấm áp dần lên, sau đó anh vụn về ôm cô vào lòng không ngừng lặp lại câu: “Ôm sẽ không còn lạnh… Ôm sẽ không còn lạnh…”
Rất nhiều năm trước đây Phong rất sợ những đêm mưa kèm theo giông. Tình cờ Jun biết được điều này, vì vậy cô bé Jun vào những đêm mưa sẽ dùng mọi cách mè nheo để ngủ cùng cậu bé. Khi cậu bé giật mình sợ hãi thì cô sẽ dùng bàn tay nhỏ bé của mình ôm cậu và không ngừng lặp lại câu: “Mẹ nói: Ôm sẽ không còn lạnh… Ôm sẽ không còn lạnh…”
“Phong… Phong…” Tiếng khóc của Lập Hân lớn dần khiến Iris không biết phải làm như thế nào, anh luống cuống vỗ lưng cô trong khi đó Lập Hân đang ôm chặt lấy anh mà khóc.
“Anh ở đây! Phong ở đây!” Iris như quay về mười lăm năm trước, mỗi lần Jun khóc anh cũng chỉ biết ôm và vỗ nhẹ lưng cô. Nhưng dường như phương pháp này không còn hiệu quả, cô gái trong lòng anh khóc càng lớn hơn.
Sau gần nửa tiếng khóc như chưa bao giờ được khóc, Lập Hân đã ngừng khóc thay vào đó bằng việc nấc liên tục và ấm ức nói: “Phong là kẻ lừa đảo... Jun còn chưa tạm biệt Phong… Phong mang Jun đi cùng được không?” Lập Hân ngẩng đầu nhìn Phong với vẻ tràn ngập hy vọng rằng anh sẽ mang cô đi cùng, “Nhé! Mang Jun đi cùng được không?... Được không?”
Iris xót xa nhìn đôi mắt mong đợi của cô, anh nâng hai tay của cô chạm vào mặt mình, một giọt nước mắt rơi xuống tay Lập Hân nhưng khóe môi anh lại khẽ nhếch lên: “Ừ, Phong sẽ mang Jun đi.” Ở bên cạnh anh.
“Phong, Jun mệt.” Hai tay Lập Hân ôm lấy cổ Iris và khẽ cọ vào nơi đó.
“Ừ, vậy Jun ngủ đi.” Một tay Iris vòng qua lưng cô, tay còn lại vòng qua chân rồi nhấc cô lên. Đầu anh ngẩng lên trời nhìn những ngôi sao không bị che lấp bởi mây rồi nhìn vào nụ cười hạnh phúc còn đọng lại trên môi Lập Hân, ánh mắt dịu dàng đã bao nhiêu năm không hiện hữu giờ đây như được nụ cười kia mở khóa.
Anh sẽ bảo vệ cô, sẽ không để sự việc kia lần nữa lặp lại.