Sau khi ăn tối xong, Lập Hân rửa bát còn Iris đứng bên cạnh lau chúng và đặt vào tủ. Không khí hài hòa và ấm áp giữa hai người như bao phủ cả căn biệt thự.
Thỉnh thoảng hai người còn trò chuyện với nhau, nếu người không biết mối quan hệ giữa hai người chắc chắn sẽ hiểu nhầm họ là một cặp vợ chồng hạnh phúc.
“Anh học nấu ăn ở đâu vậy? Khi nào rảnh rỗi có thể dạy em được không?” Lập Hân chà nhẹ chiếc đĩa, sau đó đưa cho Iris và nói.
“Cảm ơn vì lời khen! Nhưng anh đã hứa với thầy là sẽ không dạy ai rồi.” Đón chiếc đĩa từ tay Lập Hân, Iris thuần thục lau đĩa sau đó đặt vào tủ.
“Buồn ghê, vậy sau này em sẽ thường xuyên đến đây ăn ké nhé?” Nghĩ đến nếu rời khỏi là cô chẳng thể thường xuyên thưởng thức tay nghề của anh là cô chẳng muốn rời khỏi nữa. Vì vậy người ta mới nói thói quen là đáng sợ nhất, dạ dày cô được anh chiều chuộng nên giờ chỉ bị hấp dẫn bởi các món ăn của anh thôi.
Thấy bên cạnh im lặng, Lập hân nhìn sang bên cạnh thì thấy Iris đang mím môi. Theo hiểu biết của cô về anh thì đây là dấu hiệu anh đang tức giận “Anh giận à?”
“Không.”
Vì đã quen với thái độ của Iris vài ngày gần đây nên khi Lập Hân nhìn thấy vẻ mặt cố hữu trước đây của anh khiến cô có chút khó chịu. Nhìn gương mặt nghiêm nghị của anh, cô bỗng dưng thấy bản thân thật tham lam, nhìn thấy anh cười thì muốn sở hữu chúng cùng với sự dịu dàng của anh. Cô biết đây là hiện tượng không tốt, vì bản thân cô lúc này không phụ thuộc vào người khác, vì như thế chỉ cần họ lại một lần rời bỏ sẽ khiến cô không thể tự mình đứng dậy được.
Sau khi dọn dẹp xong, Lập Hân đi dạo trong vườn để tiêu bớt lượng thức ăn trong bụng. Do buổi sáng vừa mưa thêm vào đó là thời tiết vốn có nơi đây nên không khí buổi tối có nhiều hơi nước khiến Lập Hân hơi lạnh. Lập Hân kéo áo khoác sát vào người đễ giữ thêm sự ấm áp, cô vừa gập người để ngồi lên xích đu, nhưng mông chưa chạm xuống thì đã có bàn tay kéo cô lên, kèm theo đó là giọng nói trầm thấp mang theo vài phần tức giận vang lên trên đầu: “Em không biết buổi sáng mới mưa sao?”
Vừa kéo Lập Hân sang bên cạnh, Iris vừa cầm khăn tay lau những giọt nước còn đọng lại trên xích đu, sau đó lấy chiếc khăn lông vắt trên tay phủ lên xích đu.
Lập Hân ngẩn ngơ nhìn Iris thực hiện các động tác, cô nhìn góc cạnh bên má trái của anh, càng ngắm cô càng có cảm giác quen thuộc. Điều này khiến cô lầm tưởng tất cả mọi thứ của anh đều đã thuộc về cô từ rất lâu trước đây, nụ cười của anh, ánh mắt của anh, sự dịu dàng của anh. Anh khiến cô từng ngày từng ngày thêm khắc sâu hình ảnh của anh, anh như chiếc chìa khóa mở ra ký ức đã chìm sâu trong tiềm thức của cô, khiến cô có cố quên cũng không thể.
Sau khi xử lý ổn thỏa, Iris kéo Lập Hân ngồi xuống bên cạnh, anh cũng ngồi xuống bên cạnh.
“Iris, anh đừng quan tâm em nhiều như thế này, anh sẽ khiến em lầm tưởng rằng anh…” chìm sâu vào trong mặt ấm áp của anh.
“Khiến em lầm tưởng điều gì?” Bàn tay nắm chặt lộ rõ các khớp xương đã thể hiện sự kiềm nén của Iris.
Khiến em lầm tưởng rằng anh thuộc về em.
Lập Hân đưa mắt nhìn những cây mai anh đào. Vì vào đông nên chúng đã rụng toàn bộ lá khiến khung cảnh trước mắt càng thêm vài phần quái dị.
“Bố em từng nói: có những thứ vốn không thuộc về chúng ta thì dù chúng ta có tìm mọi cách để cướp đoạt thì cũng không đoạt được, còn những thứ được định thuộc về chúng ta thì dù có tìm cách xua đuổi trốn chạy thì một ngày nào đó nó sẽ lại đến trước mặt chúng ta. Giống như ban đầu, em tìm mọi cách để được sống ở đây, nhưng khi thực sự được đến ở nơi này, thì cảm giác đã không còn giống như lúc ban đầu, mọi ngóc ngách nơi này không thay đổi nhưng chúng đã không còn là của em. Iris, anh có thể cho rằng em thật ngốc, nhưng khi anh có được gì đó, anh sẽ sợ mất đi, khi mất đi lại sợ bị tổn thương. Nên tốt nhất là thuận theo lẽ tự nhiên: buông tay có thể là điều tốt nhất nên làm.”
Có thể là vì khung cảnh quá u ám, nên Lập Hân đã nói lên tất cả những điều kiềm nén trong lòng, có thể Iris không đáp lời nhưng ít ra có người lắng nghe cô nói cũng là một điều không tệ.
“Đôi khi, dẫu biết bản thân sẽ tổn thương, nhưng con người ta vẫn cố gắng níu kéo, ít ra cũng công bằng với chính bản thân mình, công bằng với tình cảm mà bản thân đã đặt ra. Giống như em, chẳng phải ban đầu cũng cố gắng dùng mọi cách để sống ở nơi này sao? Em có dám đặt tay vào trái tim mình mà khẳng định bản thân em không hạnh phúc? Vì không cam tâm nên phấn đầu giành lấy, khi giành được liệu em có cam tâm mà buông tay?”
Lập Hân vừa quay sang thì thấy Iris đang nhìn cô, trong đôi mắt đó như chất chứa rất nhiều tình cảm phức tạp chỉ đợi cơ hội mà vỡ tung.
Những lời Iris nói không sai, nhưng…
“Iris, cảm giác có được rồi lại mất đi thực sự rất đau.” Không biết tại sao, nhưng khi nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng kia, Lập Hân cảm nhận được rất nhiều cảm xúc phức tạp mà cô muốn chối bỏ phản chiếu từ đôi mắt kia, cô cố lảng tránh ánh mắt đó.
Lập Hân cởi giày rồi co hai chân lên xích đu, sau đó dùng hai tay ôm, má cô áp lên đầu gối ánh mắt dừng ở cây phong rồi từ tốn nói: “Trước đây từng có một người hứa sẽ quay về bảo vệ em, nên em đợi mãi, đợi mãi, cuối cùng đợi được là tin anh ấy đã bỏ rơi em mà đến một nơi rất xa, rất xa mà dùng mắt thường không nhìn thấy được, dùng bất cứ phương tiện nào cũng không đến được. Cảm giác lúc ấy như người khiếm thị bị rơi mất cây dẫn đường, giống như đùng một cái bị phán tội tử hình vậy. Thật sự cảm giác lúc ấy rất đau!”
Nghe những lời Lập Hân nói, Iris cảm thấy trái tim như bị ai đó ai đó bóp nghẹn, đến cả câu xin lỗi cũng nói không nên lời, anh không nghĩ bản thân lại khiến cô bé anh muốn che chở lại tổn thương như vậy, “Lập Hân, anh là…”
Không muốn nghe những lời thương hại từ Iris, Lập Hân vội nói: “Iris, vì thế anh đừng quá quan tâm em, như thế sẽ khiến em ngộ nhận tình cảm của anh đấy. Em sẽ ích kỷ mà không buông tay, em không muốn biến thành kẻ toan tính, vì vậy cầu xin anh đừng khiến em biến thành người mà chính bản thân em cũng không nhận ra.”
Iris mấp môi muốn nói rằng: Tình cảm của anh từ trước đến giờ vẫn luôn dành cho em. Nhưng những lời muốn nói ra, tất cả như nghẹn lại ở cổ họng không thể nào thốt nên lời.
“Iris, cảm ơn anh đã nghe em tâm sự. Anh có thể ôm em một lát được không” Nhìn thấy Iris vẫn im lặng, Lập Hân cười khổ, là cô yêu cầu quá đáng rồi.
Cúi người mang giày vào, Lập Hân đứng dậy khỏi xích đu và nói: “Chúc anh ngủ ngon!” Vừa bước hai bước thì bị Iris kéo tay, mặt cô đập mạnh vào ngực anh, tay anh gìm chặt cô vào lòng, cô còn có thể nghe được những nhịp tim mạnh mẽ đang đập trong lồng ngực kia. Ban đầu Lập Hân hơi sửng sốt, sau đó cô dùng hai tay ôm anh: “Iris, cảm ơn anh!”
“Xin lỗi, nhưng em có thể xem anh là một người khác không? Vì em còn chưa... chưa kịp nói lời tạm biệt với anh ấy.”
“Được!” Không biết có phải do ảo giác hay không, Lập Hân nghe thấy giọng Iris hơi khàn khàn như đang muốn kìm nén cảm xúc nào đó. Nhưng rất nhanh, cảm giác ấy của cô biến mất không dấu tích.
“Phong, tạm biệt anh!” Đây là lần cuối cùng cô gọi tên anh, cô sẽ cất giữ ký ức về anh nơi sâu thẳm nhất.
Lúc trước khi nghĩ rằng nếu bản thân đối diện với sự thật mất đi anh, chắc hẳn khi đó cô sẽ rất đau đớn, nên trước giờ cô luôn chạy trốn. Nhưng bây giờ, trái tim cô lại rất bình thản, giống như anh chưa hề biến mất, vẫn luôn hiện diện bên cạnh.
Chắc hẳn sẽ không ai có thể thay đổi được vị trí của anh trong tim, nhưng cô vẫn phải tiếp tục sống, sống để thực hiện giấc mộng mà cô từng hứa với anh.
“Hứa với Phong, bé ngốc phải luôn sống vui vẻ được không?”
“Jun hứa!”
“Phong, Jun sẽ luôn vui vẻ!”
Không biết tại sao nhưng cơ thể ôm Lập Hân trở nên cứng ngắc, tay Iris ôm cô run run, giọng khàn khàn của anh vang bên tai: “Lập Hân, anh thích em. Chúng ta hãy ở bên nhau được không?”
Dưới anh đèn, bóng hai người nhập thành một, hình bóng này giống hệt như mười lăm năm trước, cũng bên chiếc xích đu này, cô bé Jun đã tỏ tình với cậu bé Phong kia.
“Phong, Jun thích Phong. Khi lớn lên Jun sẽ lấy Phong.”
“Ừ!” Khi đó, cậu bé kia chỉ dịu dàng xoa đầu mà đáp lời.
Lập Hân không biết nên khóc hay nên cười, mười lăm năm trước cũng vào thời gian này cô tỏ tình với một người. Khi đó cô tin chắc người được cô tỏ tình sẽ là chồng của cô. Giây phút này, cũng khung cảnh này, cô được một người con trai tỏ tình, nhưng không phải cậu bé đó.
Đúng ra, cô nên đẩy người này ra. Nhưng tại sao, trái tim cô như được lấp đầy, cảm giác vốn dĩ nên là như vậy.