“Cậu nói xem chúng ta nên làm gì để xả stress đây?” Sau khi bước ra khỏi phòng thi, Lập Hân phấn khởi khoác vai Hiểu Đồng.
Hiểu Đồng mang balo lên vai quay sang dùng ánh mắt khó lường nhìn Lập Hân: “Tất nhiên là về nhà rồi, chúng ta nên về nhà, về nhà là có thể xóa được căng thẳng ngay.”
Nhún vai, dùng gương mặt đã hiểu rõ bảy phần là về nhà tức là nhà cô và không thiếu một màng tự kiếm chuyện gây rối với Iris, Lập Hân không hiểu tại sao Hiểu Đồng lại hứng thú với trò trêu đùa Iris dù lần nào cũng mang gương mặt bại trận, nhưng vài giây sau đó lại vui vẻ như lừa được ai đó. Iris thật đáng thương mà…
“Xin cho người bạn này phỏng vấn một chút, sau mỗi lần thua trận cậu có cảm xúc gì? Lý do nào dẫn đến hành động kỳ cục và kết quả ê mặt mà cậu vẫn không bỏ cuộc? Phải chăng Hiểu Đồng xinh đẹp nhà ta đã trúng tiếng sét ái tình của Iris, và đây là cách theo đuổi mới?” Lập Hân cuộn tay phải thành nắm đấm để trước mặt Hiểu Đồng, môi cong lên nhịn cười đến run rẩy.
Nghe xong, Hiểu Đồng cười khuẩy khinh thường đáp: “Iris, anh ta sao? Chỉ có kẻ ngốc mới thích đầu gỗ như anh ta thôi. Tớ thua sao, đây là chiến thuật thu thắng lợi dựa trên thất bại, cậu thì sao hiểu được.” Vỗ vai an ủi Lập Hân, miệng còn lẩm bẩm: “Kẻ ngốc và đầu gỗ, rất hợp đôi. Sắp tới sẽ có nhiều trò vui đây.” Nói xong không quay đầu mà vẫy tay với Lập Hân. “Tớ về nhà lấy vài thứ, cậu tự về nhà đi.”
Nhìn cái vẫy tay tạm biệt của Hiểu Đồng, Lập Hân trừng mắt nhìn bóng lưng kiêu ngạo kia, khóe miệng giật giật. Còn chưa biết ai mỗi lần thua cuộc lại đen mặt rồi cười nham hiểm.
Vừa nhăn nhó vừa đến trạm xe bus, Lập Hân nhìn trời u sầu. Sau tiệc sinh nhật ở cô nhi viện, xe đạp thân yêu vẫn ở chỗ đó nên bây giờ cô phải đi một vòng thật xa để đến đó.
“Reng…” Đang nghe nhạc thì tiếng chuông điện thoại reo. Là số lạ, Lập Hân hơi nhíu mày sau vài giây rồi nghe máy: “Alo, tôi là Lập Hân. Cho hỏi ai vậy?”
“Là chị đây!” Giọng nói vui vẻ phát ra từ loa điện thoại.
“Chị…” Chị hả? Chị nào chứ? Nhằm số sao? Lập Hân bối rối lấy điện thoại nhìn vào số hiển thị, vốn định từ tốn giải thích về sự cố nhằm số: “Xin lỗi, hình như chị…”
Chưa nói xong, thì từ loa đã phát ra giọng nói giận dữ nhưng đầy ý cười: “Buồn ghê! Chị đi nửa vòng trái đất về gặp em. Vậy mà…” Sau đó là tiếng thở dài tỏ rõ tâm trạng thất vọng.
Sau vài giây nghi hoặc, Lập Hân nở nụ cười vội vàng nói: “Rebecca, là chị sao? Chị về khi nào? Sao không báo trước cho em để em tới sân bay đón chị?”
“Chị vừa về thôi. Hiện tại, em bận gì không?”
“Không ạ!”
Sau khi trao đổi địa chỉ, Lập Hân vội bắt một chiếc taxi đến điểm hẹn, môi cong lên vui vẻ cả ánh mắt cũng sáng ngời.
Rebecca, chị ấy về rồi!
…………
Sau khi tắt điện thoại, ánh mắt Rebecca trở nên tĩnh lặng mà nhìn về dòng xe đang chạy nhộn nhịp phía dưới.
“Từ khi nào em lại có một đứa em gái vậy? Thật tò mò!” Chàng trai đối diện tỉ mỉ quan sát từng cử chỉ trên gương mặt của Rebecca, vì sau cuộc gọi kia ánh mắt Rebecca lộ rõ sự đấu tranh, bất an cùng lo lắng.
“Henry, từ khi nào anh lại nhiều chuyện như vậy?” Ngón tay thon dài của Rebecca xoa nhẹ chiếc nhẫn có hai chú cá heo được đeo trên ngón trỏ, môi cười nhợt nhạt ánh mắt vẫn như có như như không nhìn vào dòng xe.
Henry cười nhẹ, ngón trỏ xoa nhẹ vào làn môi chăm chú nhìn Rebecca: “Đây là thú vui từ khi quen biết Iris, kể cũng lạ một người suốt ngày im lặng như cậu ấy mà anh lại muốn làm bạn chứ… Số phận thật kỳ lạ.”
Bất chợt, Rebecca quay sang nhìn Henry nghiêm túc một cách kỳ lạ. “Henry, có thể giúp em chăm sóc một cô gái được không? Hãy khiến cô ấy yêu anh, cô ấy… kỳ thật rất tốt.”
Nghe vậy, Henry bật cười: “Bây giờ em còn biết lợi dụng sức hấp dẫn của anh kia đấy. Nói xem, cô gái kia là ai?”
“Cô bé ấy sắp đến rồi. Xem như đây là lời cầu xin của em.”
Ánh mắt nheo lại nhìn Rebecca, ý cười trong mắt Henry lan rộng. Thật thú vị, một người kiêu ngạo như Rebecca lại có một ngày cầu xin người khác.
Tiếng chuông gió bất chợt vang lên khiến cả hai phản xạ không điều kiện mà nhìn ra cửa.
Ánh sáng nhạt bao trùm lên một cô gái, trang phục bình thường, gương mặt bình thường, điểm nổi bật là đôi mắt, đượm buồn nhưng trong sáng, khóe miệng hơi cong lên để lộ chiếc lúm đồng tiền. Tựa như một đóa hoa dại tuy mỏng manh nhưng đầy kiên cường.
Ánh mắt Rebecca thoáng ngạc nhiên, khẽ nghiêng đầu vẫy tay với Lập Hân.
Lập Hân vừa vào cửa thì đã thấy cánh tay giơ lên của một cô gái. Ấn rượng đầu tiên đó chính là sự tự tin trước kia, ánh mắt thêm vài phần kiêu ngạo nhưng quen thuộc. Cô mỉm cười bước nhanh về phía Rebecca. Vừa ngồi xuống đã hết cách nói: “Chị quay về mà không nói với em tiếng nào cả.”
“Xin lỗi mà! Trước hết, chị giới thiệu với em một người bạn của chị, Henry.”
Từ lúc Lập Hân xuất hiện Henry đã chăm chú nhìn cô không rời mắt.
Là cô gái đó. Là cô gái mà Iris dùng ánh mắt dịu dàng và lo lắng. Cô gái tựa như thiên sứ phương Đông.
Chuyện gì đang xảy ra… Thật thú vị.
Henry hứng thú nhìn sang Rebecca, ánh mắt dù mang ý cười nhưng xen lẫn vào đó là sự bất an. Bất an sao? Giữa họ hẳn là có một câu chuyện đầy thú vị.
Vừa nhìn theo hướng Rebecca, Lập Hân bắt gặp đôi mắt đầy ý cười. “Chào…” Một đôi mắt màu xanh lam, thu hút mà tĩnh lặng. Khóe môi Lập Hân cứng ngắc, bao nhiêu từ ngữ như bị đông cứng không thể thốt thành lời.
Là ai nói sẽ quên đi? Là ai nói sẽ buông bỏ? Là ai… Là ai hứa sẽ tạm biệt với quá khứ…
Nhưng chỉ cần gặp bất kỳ ai, bất kỳ vật nào hay bất kỳ thứ gì đó lên quan đến anh cũng khiến cô nhớ đến… Trái đất này rộng lớn là vậy, nhưng vì sao ở bất kỳ nơi nào cô cũng nhìn thấy hình bóng của anh.
Lại nhìn thấy sự xót xa và hụt hẫng của cô như lần trước, ánh mắt như đang thông qua anh mà nhìn ai đó, Henry hứng thú nói: “Chào em! Mặt anh có gì sao?”
Nghe câu hỏi kia, Lập Hân thu hồi tầm mắt nhìn về ly nước trên bàn bối rối vuốt tóc: “Chỉ là… Chỉ là đôi mắt của anh rất đẹp.”
Henry khẽ cười vuốt lên khóe mắt. Đẹp sao?
Rebecca nhìn hai người, trong lòng tính toán. Cuộc gặp như thế này là hoàn mỹ chứ? Lập Hân sẽ thích Henry chứ?
“Khi nào chị đến nhà em chơi nhé?” Câu hỏi bất chợt của Rebecca hỏi khiến Henry cũng bất ngờ.
Bất ngờ khi nghe câu hỏi của Rebecca, Lập Hân đan chặt mười ngón tay vào nhau khó hiểu nói: “Nhà em sao? Hiện tại, em đang ở nhờ… Em sẽ hỏi anh ấy xem sao, có kết quả em sẽ báo cho chị nhé!”
Rebecca hơi nhíu mày rồi thoải mái cười. “Ở nhờ sao? Được thôi!”
“Bao nhiêu năm rồi nhỉ? Cũng gần năm năm rồi chị không quay lại, lũ nhóc nhớ chị lắm đó.” Sau vài phút khó hiểu Lập Hân đã vui vẻ trò chuyện với hai người, không khí vì thế mà có chút kỳ quặc, một người nói cười hết kể về chuyện này đến chuyện kia, một người nheo mắt lại đánh giá hai người kia, một người thỉnh thoảng đáp lời cùng mỉm cười nhưng không dấu được sự lo lắng cùng đấu tranh trong ánh mắt.
Bóng dáng thời gian dường như vẫn luôn tiếp diễn trong ký ức của mỗi người, sự bất an hay lo lắng ngày càng lại gia tăng nhưng chẳng thể nào kết thúc. Bất kỳ ai đều luôn chạy theo mục đích của bản thân, một vài người không trừ bất kỳ thủ đoạn nào mà tổn thương người khác, một vài người vì chẳng thể tổn thương bất kỳ ai mà lựa chọn từ bỏ.
Tựa như những câu hỏi tại sao đối lập nhau. Tại sao giữa người và người cứ phải tổn thương lẫn nhau? Tại sao giữa người với người lại không thể tổn thương nhau? Dù đó là câu hỏi đơn giản hay phức tạp thì chỉ có thời gian mới có đáp án chính xác nhất.
Nhưng câu trả lời trong hiện tại chỉ có bản thân người lựa chọn mới biết rõ. Ví như, khi Rebecca lựa chọn con đường kia cũng đồng nghĩa với việc tổn thương một vài người. Nhưng cũng có một vài người lại lựa chọn cam tâm tình nguyện bị tổn thương.
Đang trò chuyện thì bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, Lập Hân áy náy nhìn Rebecca và Henry rồi bước nhanh ra ngoài nghe điện thoại.
Vừa bắt mắt chưa kịp nói gì đã bị giọng nói lạnh lùng xen lẫn vài phần lo lắng của Iris cắt ngang: “Đang ở đâu? Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?” Lập Hân giật mình nhìn vào đồng hồ theo phản xạ, gần 6h chiều.
Lập Hân nhíu mày khó hiểu, Iris dạo gần đây thật kỳ lạ chỉ cần cô rời nhà vài tiếng lại gọi điện thoại tra hỏi đang ở đâu, cùng với ai. Có khi còn tự mình đến đón cô, cảm giác này giống như… một người anh trai đang quan tâm em gái. Nhưng khi có Thiên Minh và Hạo Bân thì buộc cô phải về ngay lập tức hoặc đến đón ngay sau cuộc gọi. Điều này khiến cô rất khó xử, tựa như quan hệ giữa hai người có chút gì đó mập mờ, không phải người thân cũng chẳng phải người xa lạ.
Có thể vì nhìn thấy có người bắt máy nhưng không có người đáp lại, Iris sốt ruột nói: “Lập Hân… Lập Hân… Em có ở đó không? Trả lời anh đi!” Tiếp đó là âm thanh sột soạt như đang vừa di chuyển vừa mặt áo.
Từ trạng thái thất thần, Lập Hân giật mình vì âm lượng bỗng dưng lên cao của Iris. “À, em đang… đang gặp mặt một vài người bạn.” Sau khi tìm từ ngữ thích hợp Lập Hân đáp lời.
“Tới giờ cơm chiều rồi. Khi khác lại gặp mặt được không?” Nghe được giọng của Lập Hân, Iris thở phào nhẹ nhõm giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, anh nhíu mày nhìn đồng hồ. Lập Hân có thói quen ăn uống không đúng giờ, anh chỉ lo cô sẽ bị đau dạ dày.
“À, ờ… Nhưng mà, rất lâu rồi em không gặp họ…”
“Em đọc địa chỉ chỗ đó đi, anh sẽ đến ngay.”
Nghe giọng nói mặt dù nhẹ nhàng nhưng lại không cho cơ hội được thương lượng, giống như khi cô đáp “không” anh sẽ lập tức nổi giận, Lập Hân đành đọc địa chỉ. Rồi ỉu xìu đi vào, tiếng chuông gió lại lần nữa vang lên. Sau khi chào tạm biệt với Rebecca và Henry, Lập Hân đứng đợi Iris. Chỉ một lúc Iris đã có mặt, mở cửa xe, kéo cô vào, đóng cửa, thắt dây an toàn, các động tác thuần thuật tự nhiên. Lúc đầu Lập Hân còn cự tuyệt nhưng sau vài lần nhìn vào ánh mắt “cứ thử xem” của Iris cô đành âm thầm chấp nhận, dần dần nó như một sự ăn ý giữa hai người.
Sau khi nhìn chiếc xe rời khỏi, bỗng Henry nhướng mày hứng thú nhìn Rebecca. “Anh đồng ý giúp đỡ em.”
Rebecca thất thần nhìn theo hướng chiếc xe vừa chạy, giật mình sau đó hiểu ý của Henry chỉ ngạc nhiên “À…” một tiếng.
“Là cô gái kia sao?” Nhìn thấy vẻ mặt của Rebecca, Henry đã đoán được phần nào câu chuyện. “Nhưng anh có một điều kiện, anh muốn biết toàn bộ câu chuyện, tất nhiên cả quá trình chứ không phải tóm tắt.”
“Được!” Vẻ mặt đấu tranh trước kia giờ đã hoàn toàn thay thế bằng vẻ không cam lòng. Đôi môi mím chặt, sự ghen tỵ như nứt toát ra từ đôi mắt kiêu ngạo kia.
“Em chắc chứ?” Nụ cười tùy ý trên gương mặt đã bị vẻ nghiêm túc lấn át, Henry chăm chú nhìn sự thay đổi của Rebecca.
Ánh mắt quyết tâm kia đã cho Henry hiểu rõ đáp án, nụ cười lại xuất hiện trên gương mặt như thể sự nghiêm túc kia chưa từng xuất hiện.
Thật thú vị. Chỉ cần nghĩ đến người nào đó biết anh theo đuổi cô gái của mình thì Henry đã có thể cảm nhận sự lạnh băng từ ánh mắt của ai đó. Henry thích thú chấp một ngụm trà, khóe môi dường như không khi nào giảm độ cong.
Bàn tay Rebecca nắm chặt với nhau, từng ngón tay đâm vào da thịt như áp chế sự bùng nổ trongg lòng.
Tại sao bao nhiêu năm anh vẫn thích cô gái đó?
Tôi nhất định phải có anh. Nhất định…
Ý nghĩ kia như điên cuồng cắn nuốt sự áy náy cuối cùng còn sót lại của Rebecca đối với Lập Hân, à không... phải nói là cô bé có tên Jun.