“Mang vào đi. Dạo này nhiệt độ xuống thấp, rất dễ bị cảm.” Sau khi về đến nhà, Lập Hân và Iris vội mang mọi thứ đặt trên bàn phòng bếp. Chẳng biết từ lúc nào Iris đã đi lấy một đôi dép bông mang trong nhà đặt bên cạnh chân Lập Hân, Lập Hân cong môi mang vào thì một cốc nước ấm xuất hiện trước mặt cô.
Sự xuất hiện của cả hai làm vơi bớt không khí kỳ quặc giữa Hiểu Đồng và Rebecca, những cử chỉ thân mật ấy rơi vào mắt hai người đang ngồi trên sopha như pha thêm sự hứng thú trong mắt Hiểu Đồng cùng gia tăng bất ngờ cũng như ghen tỵ trong mắt Rebecca.
Rebecca vẫn luôn nghĩ người có bản chất hờ hững, lạnh nhạt như Iris thì cả đời cũng sẽ không thể có những cử chỉ quan tâm dịu dàng như bao người. Nhưng cô chợt nhận ra, hóa ra anh vẫn luôn là người biết quan tâm người khác, nhưng người khác đó không phải cô hay nhiều người khác mà chỉ duy nhất dành cho cô gái kia. Chính cô gái kia là người độc chiếm tất cả những quan tâm, sự dịu dàng và cả tình yêu của anh.
Những hành động, cử chỉ kia như đang mỉa mai cô, mỉa mai cho những cố gắng cùng tình cảm bao nhiêu năm của Rebecca. Nó là gai nhọn không ngừng đâm vào trái tim không chút phòng bị của cô, vào giây phút tưởng chừng như đã giành được. Chỉ còn một chút, một chút nữa thôi là cô có thể gạt bỏ sự tồn tại như vật cản là cô gái kia khỏi cuộc đời cô. Và cái một chút kia lại tồn tại lại, và nó trở thành lý do duy nhất đập tan mọi ảo tưởng ngọt ngào của cô, gạt cô ra khỏi cuộc sống của anh của hai người không một dấu vết.
Như chính giây phút của hai năm trước trong buổi tiệc đính hôn, ánh mắt chuyên chú đầy tình cảm khi nghĩ về cô bé đó nhưng giọng nói lãnh đạm xa cách lúc ấy như thần chú gim chặt vào tâm trí Rebecca: “Bé ngốc chết rồi thì đã sao! Cả đời này của tôi là của cô ấy, chẳng ai có thể thay thế được, Juli không thể, người khác càng không thể, cô lại càng không có khả năng.” Câu nói này có bao nhiêu tàn nhẫn.
Cái giây phút biết địa chỉ hiện tại của Lập Hân, Rebecca đã dùng hàng trăm lý do để giải thích khả năng đã xảy ra để ném ý nghĩ tồi tệ kia ra khỏi đầu, nhưng lúc trông thấy ánh mắt đã từng trông thấy hàng trăm lần khi nghĩ về cô bé kia của Iris lại dành cho Lập Hân thì mọi khả năng mà cô xây dựng lên đều sụp đổ và buộc bản thân phải học cười chua chát chấp nhận rằng Iris đã nhận ra Lập Hân là cô bé trong quá khứ, cô bé mà anh vẫn luôn tìm kiếm.
Nhưng rất nhanh sau đó khóe môi Rebecca cong lên, nụ cười như đang giễu cợt tất cả hành động của Iris.
Nhận ra thì đã làm sao? Yêu thương thì đã làm sao? Khi không dám đối mặt với người con gái mình yêu, không dám nói ra thân phận thật sự của mình. Chỉ cần lý do kia mãi tồn tại thì Iris chỉ có thể mãi mãi đứng phía sau mà không dám tiến lên vạch trần thân phận và tình cảm của bản thân, thay vào đó là dồn nén tình cảm của bản thân vào nơi sâu thẳm nhất. Như cái bóng của chính mình, thân thiết là thế, nhưng chỉ có thể đứng một nơi gần nhất ngắm nhìn nhưng chẳng thể nào chạm vào được.
Hiểu Đồng vẫn luôn chăm chú nhìn vào biểu hiện trên gương mặt của Rebecca, kinh ngạc, bất ngờ, ghen tỵ sau đó là mỉm cười mỉa mai, từng biểu hiện thật sinh động cùng lúc xuất hiện trên gương mặt vốn dĩ phải chỉ nên xuất hiện sự thuần khiết đẹp đẽ.
Tiếng ho khan của Hiểu Đồng chấm dứt màn chăm sóc của ai đó và cũng khiến hai người không nhận ra sự tồn tại của người khác quay đầu nhìn ra.
“Hai người làm ơn lựa lúc mà thể hiện tình cảm yêu thương “nồng cháy” được không? Tớ đây thì không sao, nhưng khách sẽ 'ngưỡng mộ' mà 'cháy' luôn đấy!” Vừa nói Hiểu Đồng vừa liếc mắt sang bên cạnh. Rebecca cũng sắp bốc khói luôn rồi.
Lập Hân hơi sửng sốt nhìn Rebecca nhưng cũng không quên đáp lại: “Cậu đi tìm Hàn Văn nhà cậu mà đốt lửa nhà tớ không chịu nổi đám cháy của hai người đâu. Rebecca, chị đến lúc nào vậy? Làm sao chị biết em ở đây?” Nhìn ánh mắt khiêu khích kia của Hiểu Đồng, Lập Hân không đoán cũng biết hai người vừa lại nổ ra “chiến tranh”, cô thở dài hết cách: “Tớ nói này Hiểu Đồng, cậu có thể 'trẻ con' hơn nữa được không? Lúc nào cũng trừng mắt với người ta, mắt thì đã to cẩn thận có ngày lại tranh giành ngôi vị 'mắt xinh' với loài ếch đấy.”
Lập Hân hơi khó hiểu, tại sao Rebecca lại đột ngột xuất hiện ở nơi này.
Chỉ là trong lòng cô hơi khó chịu, vì biết được địa chỉ nơi này chỉ có vài người, mà những người này chắc chắn sẽ không nói với Rebecca. Vậy chỉ còn lý do duy nhất đó là Rebecca điều tra về cô. Hay một khả năng nào đó đã xảy ra?
Nhưng cũng như vô tình Lập Hân đã loại ra khả năng Rebecca và Iris quen biết nhau.
Một người tưởng chừng như rất thân thiết với bạn rồi đột ngột một ngày bạn nhận ra bạn chẳng hiểu gì về họ, mọi thứ ở người đó đều không chân thực, đó chính là cảm giác hoang mang trong lúc này của Lập Hân. Hơn nữa đó chính là sự lo sợ trước nay chưa từng có ở cô, cảm giác này không biết từ lúc nào xuất hiện trong lòng, có thể là do không khí kỳ lạ trong lần gặp mặt gần đây, hoặc có thể là do ánh mắt mà Lập Hân đã bắt gặp từ hai năm trước, dù đó chỉ là trong giây lát nhưng Lập Hân có thể nhìn thấu đó là sự đố kỵ cùng oán hận. Vậy thì tại sao?
Dùng nụ cười hoàn mỹ, Rebecca đáp lời: “Báo trước thì còn gì bất ngờ, nhưng không ngờ nhà em lại mọc ra một 'thần giữ cửa' đấy!” Giọng nói thân thiết nhưng ánh mắt lại mang vài phần mỉa mai nhìn Iris.
Iris sững sờ nhìn Rebecca như không hiểu tại sao Rebecca lại xuất hiện ở trước mặt anh. Anh cứng ngắc quay sang nhìn gương mặt mỉm cười thân thiết của Lập Hân đối với cô gái kia, hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu anh khiến anh càng thêm bất an: Họ quen nhau sao? Tại sao chứ? Mục đích của Rebecca là gì? Làm sao có thể khi chính anh cũng không thể tìm hiểu được thân phận thực sự của Lập Hân? Người kia cũng biết rồi sao? Ông ta sẽ làm gì với cô bé của anh?
Càng nghĩ Iris càng sợ hãi với khả năng xấu nhất có thể xảy ra với Lập Hân. Bàn tay nắm chặt hơi run run lộ rõ đường gân xanh như muốn kiềm chế chính cảm xúc ấy.
Không khí im ắng lộ rõ dấu vết của những bí mật đằng sau mà chẳng ai muốn đề cập đến. Và rồi âm thanh gặm táo của Hiểu Đồng đúng lúc phá vỡ dòng suy nghĩ của ba người, Lập Hân hơi bối rối nhìn sang Rebecca và Iris giới thiệu: “Chị ấy là Rebecca, bạn em. Còn đây là Iris, chủ của nơi này.”
Mặc dù không hài lòng với cách giới thiệu này của Lập Hân về anh nhưng Iris cũng chẳng còn tâm trạng nào sửa chữa, bởi vì nếu anh càng tỏ ra thân thiết thì bé ngốc của anh càng nguy hiểm.
Rebecca nhướng mày, khóe môi nâng lên đáp lời: “Chị và Iris rất “thân quen”, mức độ thân quen ấy chắc rằng em không muốn biết đâu!”
Nghe âm lượng nhấn mạnh từ “thân quen” của Rebecca, Lập Hân nghi hoặc theo bản năng quay đầu nhìn sang bên cạnh nhìn Iris, giờ đây anh đang nhíu mày rồi mím môi, một biểu hiện nói lên sự tức giận của Iris.
Ánh mắt bài xích lạnh nhạt nhìn Rebecca, môi hơi mấp máy như muốn giải thích nhìn sang Lập Hân, ánh mắt hờ hững là thế nhưng lại tràn đầy bất an cùng lo sợ nhìn Lập Hân.
Không có cảm xúc tức giận trên gương mặt, như quen thuộc với thái độ này của Iris, môi Rebecca cong lên quyến rũ chậm rãi nói từng từ: “Đây là cách anh chào đón vị hôn thê của mình sao?” Nhưng bàn tay nắm chặt vào nhau như phá hủy sự hoàn mỹ trong nụ cười kia.
Lập Hân sững người nhìn sang Rebecca như muốn xác nhận lại điều vừa nghe thấy không phải ảo giác âm thanh, trong khoảng khắc ngắn ngủi Lập Hân muốn ngăn bản thân mình trước mọi điều được Rebecca đã và sẽ nói ra.
Lập Hân rũ mắt cười mỉa mai. Sợi tóc rũ xuống che khuất cả góc mặt nên chẳng ai nhìn thấy nụ cười của cô có bao phần mỉa mai, tựa như đang cười chính bản thân mình.
Lập Hân, Lập Hân… Thật ra bên trong cô đang ẩn chứa điều gì?
Phải chăng đó là những tình cảm lẫn lộn đầy phức tạp.
Trong thời gian dài Lập Hân không ngừng tự lừa dối mình hết lần này đến lần khác, sống bên cạnh một người nhiễm đầy hình bóng người đó, xem anh thành người đó, dùng tình cảm sâu kín nhất đã dành cho người đó cư xử với người trước mặt.
Phải, Lập Hân biết bản thân cô là người rất ích kỷ, trước như thế, bây giờ như thế và về sau vẫn thế. Vốn nghĩ tình trạng này sẽ kéo dài thêm một chút, nhưng đến hôm nay lại phát hiện thứ mình trộm đi, thứ mình cất dấu cứ như vậy bị người khác phát hiện, không một bức tường nào che đậy.
Dẫu biết rằng thứ tình cảm này như tầm gửi không ngừng leo bám hút hết những sức sống cũng như hy vọng còn sót lại của bản thân, nhưng tất cả cũng chỉ vì “buông không được, níu không xong”, mà nực cười thay cho những hành động ấy lại chỉ vì một cái bóng, cái bóng của ký ức.
Iris chăm chú nhìn hình bóng nhỏ bé bên cạnh, ánh mắt trốn tránh, sự xa cách theo bản năng cùng nỗi đau được che đậy quá kỹ bằng nụ cười hoàn mỹ trong thời gian qua có bao cố gắng anh đều nhìn thấy đều cảm nhận được, anh luôn đợi… đợi cô hỏi, bất kỳ câu hỏi nào anh sẽ đều trả lời, mặc dù bản thân anh biết có lẽ những điều cô muốn biết là những điều anh muốn che dấu nhất. Vậy mà sự trầm mặc hiện tại càng khiến anh lo sợ.
“Đói bụng quá!” Hiểu Đồng sau khi gặm xong quả táo cùng với quá trình chăm chú đánh giá thái độ của ba người.
Những mối quan hệ phức tạp đều có điểm xuất phát từ những tình cảm không rõ ràng, sự mập mờ ấy khiến người trong cuộc mệt mỏi cũng khiến người ngoài cuộc mệt mỏi cùng.
Chỉ là điều duy nhất Hiểu Đồng mong muốn là Lập Hân không bị cuốn vào để rồi tổn thương, nhưng dường như giờ đây người bị chìm sâu nhất lại là Lập Hân, người bị tổn thương nhiều nhất cũng là Lập Hân. Điều Hiểu Đồng lo sợ không biết từ lúc nào đã và đang diễn ra.
…………
Mặc dù không một tia nắng, cả bầu trời được che phủ bởi một màu xám nhạt, nhưng với thời tiết âm u lúc nào cũng có thể mưa gần đây thì bầu trời như thế này cũng có thể tạm xem là “đẹp”, thỉnh thoảng có cơn gió thoáng nhẹ qua lay động ngọn cây, không khí ẩm ướt lành lạnh rất thích hợp cho một bữa tiệc thịt nướng ngoài trời.
Lập Hân cùng Hiểu Đồng chăm chú nhìn Iris nướng đồ ăn, hễ có miếng thịt nào đã chín Lập Hân sẽ nhanh tay gắp trước, còn Hiểu Đồng thì chăm chú vào những miếng mực đang hấp dẫn, miệng còn nuốt nước bọt “Ực!”. Lập Hân nhìn sang: “Hiệu ứng âm thanh của cậu tạo ra thật quá hấp dẫn, khiến tớ có một niềm ham muốn ‘cướp’ chúng trước mặt cậu.”
Hiểu Đồng nghe xong vẫn với ánh mắt “thèm muốn” nhìn vào lũ mực đang “phơi người” trên vỉ nướng đáp lời: “Cậu lo cho mấy miếng thịt bò của cậu đi, cẩn thận bị người khác cướp mất thì đừng gọi tớ.”
Vừa thổi xong, Lập Hân đã cho miếng thịt vào miệng chậm rãi nhai. “Thịt nướng vẫn là ngoan nhất!” Và hài lòng liếm môi.
“Hiểu Đồng, cậu có cảm thấy hơi thiếu thiếu gì không?” Sau khi thưởng thức vài miếng thịt, Lập Hân nhíu mày đánh giá vị thịt.
Hiểu Đồng nheo mắt hài lòng thưởng thức lũ mực trên vỉ, ánh mắt hết cách nhìn Lập Hân: “Tớ nói này Lập Hân, cậu có cần phản ứng chậm như vậy không? Nhìn màu sắc là biết độ cay không đủ, vậy mà cậu có thể ăn vài miếng rồi mới nhận ra. Phục cậu sát đất luôn!”
Nghiêng đầu đánh giá màu sắc của thịt, gật đầu chấp nhận nhận xét của Hiểu Đồng, Lập Hân đánh mắt sang nhìn lũ mực bên vỉ nướng cạnh, với tốc độ nhanh nhất lúc Hiểu Đồng lơ đãng nhìn xung quanh gấp mực cho vào miệng.
Cay hơn thịt nướng một chút, vẫn nên cho thêm sa tế vào thịt.
“Lọ sa tế trên tủ gia vị, vị trí trong cùng bên tay phải.” Hiểu Đồng quét mắt xung quanh không tìm thấy người cần tìm nhưng vẫn chú ý hành động của Lập Hân và tất nhiên đã thấy hành động “trộm mực” vừa rồi. Nhìn theo bóng lưng Lập Hân không quên nhắc nhở: “Có ai nói với cậu câu: ‘Ăn vụng phải biết chùi mép’ chưa? Lần sau có ‘ăn trộm’ thì nên biết phi tang chứng cứ mà đặt đôi đũa của mình đúng vị trí hiểu chưa?” Có ai gắp trộm xong lại đặt đũa bên cạnh vỉ mình vừa trộm đồ ăn chứ?
…………
“Anh nghĩ rằng yên lặng ở bên cạnh Lập Hân thì sẽ không ai biết sao?” Nhân cơ hội Lập Hân và Hiểu Đồng tập trung vào thức ăn, Iris vội kéo Rebecca về phía cửa sau của nhà bếp. Rebecca nhìn vào cổ tay mình được Iris kéo đi, chỉ là cô không ngờ lần đầu tiên Iris chủ động chạm vào mình lại trong tình huống này.
“Em về đi!” Ánh mắt tĩnh lặng như xoáy sâu vào tâm hồn Rebecca, chính đôi mắt này đã cuốn lấy toàn bộ con người cô. Vậy mà nực cười thay, lần thứ hai sau bao năm lặng lẽ ở bên cạnh anh lại nhận được là câu xua đuổi, cũng như lần trước như muốn cắt đứt bao quan hệ với cô.
“Anh yêu Lập Hân… À! Không… Phải nói là Jun mới đúng phải không? Anh yêu Jun đến vậy sao? Dù rằng khi cô ấy khi biết sự thật sẽ căm hận, ghét bỏ anh. Anh vẫn yêu Jun sao?”
“Đúng vậy!” Không chút do dự, khoé môi hơi cong lên trả lời, ánh mắt mang bao ấm áp. Chỉ cần có ai đó nhắc đến cô gái kia, Iris đều chỉ mang một gương mặt không chút dấu diếm: yêu thương, chiều chuộng, hạnh phúc… Mọi thứ tốt đẹp có thể thể hiện được, Iris đều mang chúng thể hiện qua đôi mắt, nét mặt của mình.
Nhưng câu nói tiếp theo của Rebecca khiến nét mặt ấy chuyển sang rét lạnh. “Iris rất hạnh phúc phải không? Jun là hạnh phúc của anh phải không? Vậy thì anh hãy chờ xem tôi sẽ phá hủy hạnh phúc ấy của anh như thế nào… Anh khiến tôi không hạnh phúc, vậy thì… anh cũng phải nến bất hạnh như tôi.” Rebecca nhướng người kề môi bên tai Iris chậm rãi thốt lên.
Ánh mắt chăm chú nhìn vào hai người, vốn Lập Hân muốn nhanh chóng quay lại chỗ vỉ nướng nên mới đi con đường này. Chỉ là cô không ngờ bản thân lại bắt gặp tình huống này, nhìn vào góc độ này của cô, trông họ như hai người tình nhân đang “hôn nhau”.
Vốn ích kỷ nghĩ ai đó là của mình, mọi hành động, cử chỉ quan tâm luôn thuộc về mình. Nhưng rồi một ngày nhận ra điều đó còn thuộc về ai đó, thậm chí còn thân thiết hơn, trong lòng Lập Hân không khỏi khó chịu.
Sau vài giây, Lập Hân vội quay lưng lại với hình ảnh kia. Giống như trước kia, Lập Hân thực hiện theo cách của mình “không nghe, không nhìn” như đà điểu vùi đầu vào cát, nhưng trước mắt hình ảnh kia như thước phim quay chậm không ngừng tua đi tua lại trước mắt, xua đi không được.
Bầu trời u ám cũng như tâm trạng lúc này của cô, và sau bầu trời u ám kia phải chăng là một cơn bão lúc nào cũng có thể ập đến cuống trôi mọi thứ cũng như sau cơ bão ấy mọi thứ cố sức che đậy cứ thế phơi trần, dù có chấp nhận nó hay không thì nó vẫn ở nơi ấy, trước mắt nhiều người, không một phút chần chừ tổn thương bao người.
Lùi ra sau vài bước, Iris nhanh chóng thay bằng nét mặt lạnh nhạt, ánh mắt xa cách nhìn Rebecca ở nơi đó, không một từ ngữ nào có thể nói lên sự chán ghét lúc này của anh. “Vậy em cứ việc làm theo ý mình.” Sau khi bỏ lại một câu, cứ như mọi việc Rebecca sẽ làm ấy không một chút mảy may ảnh hưởng đến mình, Iris đã quay lưng bỏ đi không cho ai nhìn thấy sự lo lắng ẩn sâu trong lòng lúc này.
Từ góc độ của Rebecca, cô nhìn thấy gương mặt hay cười vui vẻ gọi cô là chị của Lập Hân giờ đây phủ đầy hoảng hốt và tổn thương, ánh mắt trong phút chốc chùng xuống. Có phải vì tiếp xúc quá lâu nên bản thân cô cũng trở nên mềm yếu và không nỡ tổn thương Lập Hân không? Sự do dự vừa nổi lên trong giây lát ấy đã bị bóng lưng hờ hững của Iris che lấp.
Rebecca tựa lưng vào tường, nụ cười mỉa mai không biết dành cho sự thất bại của chính mình hay sự che dấu nội tâm đang nổi sóng của Iris. Hơn ai hết, Rebecca hiểu tâm trạng giờ đây của Iris, càng tỏ ra không sao cả càng thể hiện bản thân đang lo lắng, con người ấy cũng như cô, yên tĩnh mặc kệ mọi thứ nhưng thực ra là người khao khát hạnh phúc hơn ai hết, tỏ ra vô tâm nhưng lại để tâm từng li từng tý với người trong lòng mình. Chỉ là cô còn biết thể hiện ra nét mặt, dũng cảm theo đuổi, nhưng con người kia mọi thứ đều dấu sâu trong lòng, hờ hững với mọi thứ để mọi người nhìn thấy, tâm trạng ấy có bao nặng nề.
“Các người biến tôi thành kẻ thật đáng thương!” Nhưng sự đáng thương ấy Rebecca sẽ không bao giờ cho ai nhìn thấy, cô rất kích kỷ và sự đáng thương kia cũng chỉ riêng cô được phép độc chiếm.