“Tớ…” Cả hai cùng đồng thanh.
“Cậu nói trước đi.” Lập Hân đề nghị trước.
“Thôi, cậu nói trước đi.” Thiên Minh đáp lời.
“Tớ khát nước.” Không biết phải nói gì, cô vội nghĩ ra, nhưng thực sự cũng hơi khát.
“À” Thiên Minh đi lại góc phòng lấy nước cho Lập Hân.
Sau khi uống nước xong, Lập Hân vội nói:
“Thiên Minh, nếu cậu bận thì không cần ở đây đâu, tớ ổn rồi nên ở một mình cũng không sao cả, với lại Hiểu Đồng cũng về ngay thôi. À, hình như ngày mai có bài tập thì phải.” Lập Hân cố gắng nói ra mọi lý do có thể, mặc dù không muốn Thiên Minh buồn nhưng hễ gặp cậu là cô cảm thấy không tự nhiên và xen lẫn cảm giác có lỗi.
“Ngày mai chúng ta được nghỉ.” Nhìn vẻ bối rối của cô, anh cảm thấy thật buồn cười.
“À! Tớ quên mất! Ha ha…” Lập Hân ơi Lập Hân, tại sao lại không nghĩ ra ngày mai là chủ nhật chứ, thật quá mất mặt, muốn đập đầu vào gối quá!
“Tớ có chuyện muốn nói với cậu.” Thiên Minh cho là đây là thời cơ tốt nhất để tỏ tình, cậu bước lại gần ngồi lên giường bệnh, nhìn thẳng vào mắt cô.
“À! Ha ha…” Nhìn Thiên Minh nhìn chăm chú mình, cứ như là sắp tỏ tình với cô. Làm sao đây? Phải làm sao đây?
“Thật ra, tớ…”
“Hôm nay, trời đẹp thật! Ha ha…” Nhìn vẻ mặt nhịn cười của Thiên Minh, Lập Hân nhìn theo hướng cửa sổ. Theo câu nói của cô, quả là “trời rất đẹp”, mây đen che cả bầu trời, chắc hẳn sẽ có một trận mưa rất to. Cô “dấu đầu hở đuôi”, mất mặt toàn tập, rất muốn tìm một cái lỗ để chui.
Nhìn vẻ mặt sắp khóc của Lập Hân, Thiên Minh lấy hết dũng khí để nói:
“Lập Hân, tớ thích cậu!” Ôi, nói ra thật rồi. Lập Hân bối rối cuối đầu.
“Tớ đã suy nghĩ rất lâu, tớ sợ khi nói ra cậu sẽ từ chối, tệ hơn là cậu sẽ lãng tránh tớ. Từ năm đầu, khi nhìn thấy nụ cười vui vẻ của cậu, tớ đã không cách nào kháng cự lại. Lúc đầu, tớ nghĩ bản thân mình chỉ đang ngộ nhận, chỉ là bị cảm nắng mà thôi. Nhưng tình cảm ấy, càng ngày càng lớn tớ không kiềm chế được nhìn trộm cậu, suy nghĩ về cậu. Khi cậu bị ngất, tớ thật sự rất sợ hãi, trái tim tớ đau, tớ nhận ra tớ không phải thích mà là yêu, yêu cậu.”
“Tớ… Tớ…” Nghe lời bày tỏ chân thành của Thiên Minh, Lập Hân không có cách nào từ chối cậu ấy. Khi nghe lời tỏ tình, cô không biết tại sao tim mình lại tràn ngập đôi mắt xanh lam trong giấc mơ kia, tim cô, nó trở nên đau đớn.
Nhìn Lập Hân cúi đầu, Thiên Minh rất buồn, nhưng không sao cả, ít nhất cậu đã nói ra tình cảm thật của bản thân.
“Tớ nói ra, không phải buộc cậu phải nhận lời, tớ cũng không muốn cậu phải khó xử. Tớ nói ra vì ít nhất tớ đã công bằng với tình cảm của bản thân, chỉ cần cậu cho phép tớ ở bên cạnh cậu với tư cách là một người bạn, tớ cũng đủ thỏa mãn, được không?” Chỉ cần đứng ở phía sau lưng cô, đến một ngày nào đó cô sẽ nhận ra tình cảm chân thành của cậu.
“Chúng ta đã và đang là bạn mà!” Nhìn vẻ mặt khẩn trương và mong chờ câu trả lời từ cô, Lập Hân rất đau lòng. Thiên Minh là chàng trai rất tốt, tại sao lại thích cô chứ, cô không xứng đáng, trái tim cô không thể trao cho cậu được.
“Thật không?” Thiên Minh vui vẻ hỏi Lập Hân.
“Tất nhiên rồi!” Lập Hân cười ngốc nghếch trả lời Thiên Minh.
“Từ các tiết sau, tớ ngồi bên cạnh cậu được không?”
“Được.”
“Tớ có thể cùng nhóm với cậu và Hiểu Đồng trong các bài tiểu luận sau được không?”
“Được.”
“Tớ có thể đi chơi cùng cậu và Hiểu Đồng được không?”
“Được.”
“Tớ có thể tám chuyện điện thoại với cậu và Hiểu Đồng được không?”
“Gì chứ? Tớ nghi ngờ cậu đang muốn cướp Hiểu Đồng với tớ đấy?”
“Không, tớ muốn giành cậu với Hiểu Đồng.”
“Hả? Đừng nói cậu muốn làm con gái luôn nhé!”
“Cậu nghĩ xem?” Thiên Minh nở nụ cười gian với Lập Hân.
“Cậu biến thái, cậu tránh xa tớ ra.” Lập Hân làm vẻ mặt sợ hãi.
“Không tránh.”
“Biến thái, biến thái.”
“…” Thiên Minh tiến lại gần Lập Hân.
“Hiểu Đồng ơi, cứu tớ với, có biến thái.” Nhìn nụ cười gian của Thiên Minh, Lập Hân lấy chăn trùm lên người.
Hai người cười đùa rất vui vẻ, không biết ngoài cửa đang có một người đang nở nụ cười gian.
Ở trong bệnh viện, hết ăn rồi ngủ, may mắn là ngày nào cũng có Hiểu Đồng, Thiên Minh và Hạo Bân đến trò chuyện cùng, nếu không Lập Hân thấy buồn chán đến mốc meo.
Chỉ ở trong bệnh viện ba ngày, Lập Hân thấy mình tăng cân lên không ít. Hôm nay, là ngày cuối cùng, cuối cùng đã thoát khỏi nơi này. Mẹ Ngọc Vân đến từ sớm, nhưng chẳng thấy người đâu, chỉ thấy mẹ nhờ các chị y tá mang túi xách đến để ở đây.
“Lập Hân, cậu đoán xem hôm nay tớ mang gì đến cho cậu?” Thiên Minh vừa bước vào phòng, mặt tỏ vẻ thần bí dấu diếm gì đó sau lưng.
Đúng là trò trẻ con, nhắm mắt cô cũng có thể đoán được.
“Tớ không thích hoa đâu.” Nhìn vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi của Thiên Phong, thật buồn cười.
“Ơ? Sao cậu đoán là hoa?” Thiên Minh khá ngạc nhiên khi cô đoán vậy.
“Hôm xuất viện, ai mà chẳng được tặng hoa, nhắm mắt cũng có thể đoán được.” Trong lòng Lập Hân đang gào thét. Tại sao lại tặng hoa chứ, nếu tặng tiền thì tốt biết bao. So với được sở hữu thì cô thích ngắm nhìn chúng hơn.
“Lúc đầu tớ cũng định tặng cậu hoa, nhưng sau đó đổi ý, cậu đoán xem.”
Tặng gì nhỉ? Chắc chắn là Hiểu Đồng giở trò rồi, tặng gì nhỉ? A…
“Cậu nhanh mang ra đây, kem chảy ra hết!” Lập Hân với ra sau lưng Thiên Minh lấy quà.
“Woa, sao cậu biết, cậu tài thật.” Thiên Minh ngạc nhiên toàn tập.
“Không cần đoán cũng biết được mua hoa là ý kiến của cậu và Hạo Bân, mua kem là ý kiến của Hiểu Đồng, mà về tranh luận thì cậu và Hạo Bân thua Hiểu Đồng là cái chắc.”
Thiên Minh đưa kem cho Lập Hân, cô vui vẻ cười híp cả mắt, khó có dịp Hiểu Đồng dễ tính như thế này.
“Mà Hiểu Đồng đâu rồi!” Lập Hân vừa ăn kem vừa thắc mắc, mọi khi Hiểu Đồng đến sớm nhất mà, hôm nay không biết lại bày trò gì nữa đây.
“Cậu ấy bảo có việc gấp nên đến sau.”
Đang ăn kem, tiếng điện thoại trong túi xách của mẹ Ngọc Vân vang lên, điện thoại vang lên vài lần. Chắc là có việc gấp, cô lấy điện thoại ra nhấn nút nghe.
“Alo, ai đó ạ?” Qua cuộc nói chuyện, Lập Hân biết được người nói chuyện với cô là cô Trịnh, cô Trịnh mở một triển lãm tranh nên mời mẹ Ngọc Vân tham dự, chiều hôm nay sẽ tiến hành. Theo thông tin về số người tham gia, thì có thể số tiền quyên góp được sẽ rất lớn.
“Thiên Minh, cậu ở đây giúp tớ sắp xếp một số đồ, tớ phải tìm mẹ Ngọc Vân có việc gấp.” Lập Hân vội vàng rời khỏi phòng.
Lập Hân nhìn đồng hồ thì đã 10h30, 13h thì triển lãm bắt đầu, cô phải tìm được mẹ thật nhanh. Cô vội vàng chạy trên hành lang, nhìn thấy một chị y tá, cô vội chạy lại hỏi:
“Chị ơi! Chị có nhìn thấy mẹ Ngọc Vân của cô nhi viện Hồng Đức không ạ?”
“À! Lúc nãy, chị nhìn thấy mẹ đi theo hướng kia, chắc là đi tìm trưởng khoa Lâm.” Chị y tá chỉ theo hướng phía trước Lập Hân.
“Chỉ cần đi về phía trước là tới ạ?” Lập Hân vội hỏi đường đi.
“Em đi thẳng theo hướng kia, tới ngã rẽ, em rẽ phải, sau đó đi thẳng, khoảng năm mét, nhìn về phía tay trái sẽ thấy phòng của trưởng khoa Lâm.” Chị y tá nhiệt tình chỉ đường cho Lập Hân, chị ấy có ấn tượng rất tốt với Lập Hân, cô bé rất hay cười, lúc nào vào phòng bệnh của cô bé chị cũng thấy rất vui vẻ.
“Vâng, cảm ơn chị! Chào chị!” Lập Hân vội vàng chào chị y tá, sau đó chạy theo hướng vừa được chỉ dẫn.