Mùa xuân…
Phố phường ở thật tấp nập và nhộn nhịp. Đường phố đông nghịt, những dòng người hối hả chen lấn nhau mua sắm mọi thứ để chuẩn bị cho những ngày xuân sắp tới.
Nơi đẹp nhất ở Hàn Quốc vào mùa này có lẽ là “Phố Hoa Anh Đào”. Cả một con đường lớn hai bên đều là anh đào, những cây anh đào to lớn nở hoa rợp trời, mùi hương thoang thoảng cuốn theo làn gió nhẹ phát tán khắp nơi làm bầu không khí trở nên vô cùng dễ chịu.
Chiều tối…
Haly tung tăng bước ra phố để ngắm hoa anh đào, cô rất thích loài hoa này nên năm nào đến mùa hoa nở rộ Haly cũng ra phố đi dạo hang giờ. Cô diện bộ váy trắng chiết eo bằng ren dài ngang gối và đôi giày búp bê màu hồng, trên mái tóc dài có cài một dải lụa màu hồng nhạt. Đơn giản vậy thôi cũng khiến Haly trở nên xinh đẹp gấp bội phần rồi :)))
Nhưng sao lạ quá! Ngoài phố không có một bóng người nào cả. Anh đào vẫn nở bát ngát, vẫn bồng bềnh đong đưa trong gió như những đám mây hồng nhưng đường phố tại sao lại vắng lặng thế này?
Bỗng nhiên tất cả đèn vụt tắt, con đường tối sầm lại, gió lạnh hiu hiu thổi làm không khí âm u đến đáng sợ. Haly hơi hoảng nhưng nhanh chóng có một sự việc khác làm thu hút sự chú ý của cô hơn, tấm biển nhỏ có hình mũi tên chỉ đường đượng treo trên cây anh đào nhấp nháy phát sang. Cách vài cây lại có một tấm biển dẫn đường như vậy, Haly tò mò bước theo hướng mà những tấm biển ấy chỉ dẫn. Trong lòng vừa lo sợ vừa hồi hộp, không biết là ai đã làm chuyện này nữa. Đi được một đoạn thì hết biển dẫn đường, đang hoang mang thì không gian chợt bừng sáng khi có vô vàn bong đèn nhỏ đầy màu sắc sáng lên. Trước mặt Haly là hình trái tim lớn được trải đầy cánh hoa hồng đỏ, ở giữa có một thùng giấy lớn, Haly tò mò bước tới xem xét, trên cái thùng ấy có một tấm thiệp nho nhỏ màu hồng, mở ra là hang chữ “Quà của Haly”. Cô hơi rụt rè, bỏ tấm thiệp xuống, cẩn thận mở cái thùng bự chà bá ấy ra, trong long thầm mong bên trong không phải bom nguyên tử hay đại loại là thứ gì khác mang tính sát thương (>.