"Mình không thể cứ làm cái chiêu gọi điện bảo về nấu bữa trưa mãi được. Phải nghĩ ra cách nào đó tiện lợi hơn nhưng là cách gì đây?" – Kỳ Phong vừa dạo bước trong sân vườn vừa nghĩ mưu kế.
Anh chàng ranh ma này đang cố gắng tìm cách để có thể giám sát được cuộc hẹn hò của Lệ Chi và Quang Dương. Để xem Lâm Kỳ Phong sẽ lại giở chiêu gì.
"Chắc mình nên giả vờ đồng ý với cách làm của Lệ Chi nhưng bên cạnh đó mình sẽ lén lút theo dõi. Muốn làm được điều đó mình phải tập lái xe. Xe môtô rất nguy hiểm với lại không nên để Hoàng Cường biết vì vậy xe đạp là tiện lợi nhất. Mình sẽ tập chạy xe đạp nhưng tập ở đâu và kiếm đâu ra chiếc xe đây?"
Anh chàng họ Lâm bắt đầu suy nghĩ miên man. Rồi chợt, Kỳ Phong nhìn sang sân nhà bên cạnh, chẳng biết thấy gì mà anh cười gian sảo.
... Kỳ Phong quay sang bên, cười:
"Thế nhé, chúng ta thỏa thuận như vậy đi!"
Kế bên, thằng bé trạc bảy tám tưởi giương mắt nhìn:
"Em cũng thích ăn kẹo lắm nhưng mà em thích ngồi xe đạp hơn. Anh trả xe cho em đi!"
Hóa ra anh chàng tóc bạch kim này đang dụ dỗ một cậu bé để cướp xe của nó.
"Ngoan, anh sẽ đưa thêm tiền để em mua thêm bánh kẹo đãi bạn bè. Anh chỉ mượn xe em ba tiếng thôi rồi anh sẽ trả!" – Kỳ Phong buông lời ngon tiếng ngọt.
"Không, em không chịu đâu." – Thằng bé lắc đầu – "Xe em nhỏ xíu hà, anh mà ngồi thì gãy xe mất."
Kỳ Phong nhìn lại chiếc xe đạp, quả thật nó hơi nhỏ một tí so với thân hình của anh. Xe đạp của đứa trẻ bảy tuổi mà. Nhưng nếu trả xe lại thì làm sao tập lái xe được. Nghĩ vậy anh chàng tiếp tục dụ ngọt:
"Anh hứa sẽ không làm gãy xe, được chứ. Thế nên em cho anh mượn một tí, một tí thôi."
"Em không chịu, anh trả xe đi!" – Thằng bé bắt đầu giãy nãy.
Kỳ Phong đang cười, thấy thái độ của bướng bỉnh của đứa trẻ, liền chuyển sang mặt đe dọa, giọng nói có chút kinh dị:
"Nhóc nghe lời đi, đừng để anh phải đóng vai ác!"
Cậu bé nọ chợt nhiên hơi hoảng trước gương mặt không thiện cảm của vị khách lạ. Nó gật đầu nhưng xem ra có vẻ bấn loạn:
"Được anh cứ mượn đi..."
"Có thế chứ, đây anh đưa tiền để em mua kẹo."
Nhận tiền từ tay Kỳ Phong xong, thằng bé bước ra khỏi sân nhà anh với gương mặt ỉu xìu, buồn xo. Thế mới nói anh chàng Lâm Kỳ Phong này có nhiều chiêu quái ác!
Còn lại một mình trong sân, Kỳ Phong bắt đầu tập chạy xe đạp. Việc tập lái xe không đơn giản như anh nghĩ. Đạp bàn đạp được mấy cái xe lăn bánh chưa được nửa vòng thì ngã. Nhưng điều đó không quan trọng, thứ quan trọng được đề cập ở đây là thấy thân hình to lớn của Kỳ Phong ngồi trên chiếc xe bé tí kia quả thật ai cũng phải cười. Vậy mà anh chàng này vẫn can đảm lái xe trong sân nhà.
Sau mấy trăm lần ngã lên ngã xuống thì Lâm Kỳ Phong có vẻ đã lái được tàm tạm. Vì lúc nhỏ anh cũng có đi xe đạp nhưng sau đó thì bỏ, do bỏ lâu quá nên sau này lớn lên không đi được xe nữa. Bây giờ tập lại tuy hơi khó nhưng dường như tập nhanh hơn bọn trẻ nhỏ.
Chợt, thằng bé, chủ nhân chiếc xe đạp đi vào sân:
"Anh ơi, trả xe cho em ba tiếng đã trôi qua rồi!"
Kỳ Phong nhìn lại đồng hồ, lúc mượn xe là tám giờ ba mươi phút bây giờ là mười một giờ ba mươi phút quả nhiên ba tiếng đã qua. Bản thân còn muốn tập thêm nên anh chàng liền thỏ thẻ:
"Anh tập sắp xong rồi, em cho anh mượn thêm một chút nhé. Khoảng một tiếng nữa thôi đến lúc đó anh sẽ trả!"
"Không được anh đã hứa chỉ mượn trong ba tiếng, em không cần biết gì hết anh trả xe cho em mau!"
Thái độ thằng bé có vẻ quyết liệt nên Kỳ Phong chuyển sang chiêu năn nỉ:
"Anh xin em đó, cho anh tập thêm một chút, nửa tiếng nữa nhé?"
Chợt, Kỳ Phong thấy thằng bé cứ nhìn nhìn gì đó sau lưng mình, khó hiểu nên anh liền quay lại xem sao. Gương mặt anh chàng tóc bạch kim đột nhiên biến dạng nặng nề, lúc đó thấy đất trời quay cuồng, một nỗi nhục nhã đang dâng trào. Chưa bao giờ Kỳ Phong ước mình hãy biến thành con chuột chũi đào đất chui tọt xuống đó luôn cho rồi. Ước muốn "giản dị" ấy chưa khi nào mãnh liệt như lúc này.
Lệ Chi đang ngồi trên chiếc xe đạp và giương mắt nhìn anh bạn đầy ngơ ngác. Trong thoáng chốc, con bé bất động không biết chuyện gì đang diễn ra nữa.
"Lâm Kỳ Phong, anh làm cái trò gì vậy?" – Mấy giây sau, Lệ Chi chợt tỉnh rồi hỏi liền.
Tuy nhục nhã nhưng Kỳ Phong vẫn phải trả lời:
"Cô không thấy à? Tôi đang tập... tập lái... lái... xe đạp!"
Lệ Chi quay mặt đi cười, cái nụ cười "không ngờ trên đời này lại có chuyện như vậy". Xong, con bé quay trở lại, tiếp:
"Tôi đi chiếc xe như thế năm tám tuổi, sau đó mười hai tuổi thì tôi đã không ngồi vừa nữa rồi. Còn anh, Lâm Kỳ Phong, anh bao nhiêu tuổi mà có thể "dũng cảm" ngồi trên chiếc xe đó vậy?"
"Thì tôi hai mươi ba tuổi, thế thì đã sao?" – Anh chàng họ Lâm có vẻ chưa hiểu rõ vấn đề.
"Hai mươi ba tuổi? Anh đã lớn như thế mà ngồi trên chiếc xe của đứa trẻ bảy tuổi nhìn giống như là "con voi mà ngồi trên lá cây" ấy!"
Mặt Kỳ Phong bốc lửa:
"Diệp Lệ Chi! Cô sỉ nhục tôi vừa phải thôi, tôi muốn tập lái xe thì có gì là xấu?"
Lệ Chi thấy khó hiểu:
"Nếu muốn tập lái xe thì sao anh không ra đầu phố mướn xe đạp hoặc nếu không anh có thể hỏi mượn xe của tôi, vậy mà anh lại đi cướp xe của đứa trẻ bảy tuổi."
"Ai nói tôi cướp? Tôi và nó giao dịch đàng hoàng đấy!" – Kỳ Phong "liếc sang" thằng nhỏ.
Thằng bé tội nghiệp vì sợ nên gật đầu.
Kỳ Phong nghênh mặt lên như thể muốn bảo mình không nói láo. Thở dài, Lệ Chi lắc đầu:
"Thôi anh trả xe cho nó đi, tôi cho anh mượn xe."
Bây giờ nỗi nhục lên tận đầu rồi đành phải trả xe thôi, anh chàng tóc bạch kim trao xe cho đứa trẻ rồi đến bên cô bạn nhận xe..
"Tôi vào nhà nấu cơm đây, anh cứ từ từ mà tập." – Lệ Chi lấy thức ăn trên rổ xe xuống.
Cô nàng cận quay bước đi, được một đoạn liền xoay lại hỏi:
"Kỳ Phong, có cần gắn thêm hai bánh xe nhỏ phía sau không để thành xe bốn bánh cho dễ chạy không?"
Biết cô gái giễu cợt mình, Kỳ Phong nghiến răng:
"Diệp Lệ Chi!"
Lệ Chi cười bỏ chạy vào trong. Kỳ Phong lầm bầm, nhìn qua chiếc xe của cô gái nghĩ:
"Tập xe của người lớn nếu ngã chắc đau lắm đây."
Chợt, anh chàng thấy đứa bé khi nãy nhìn mình. Có lẽ nó đang chờ xem "cậu bé to xác" này sẽ lái xe đạp của người lớn như thế nào. Dĩ nhiên Lâm Kỳ Phong hiểu và sẽ không để bị sỉ nhục thêm một lần nào nữa thế nên anh dẫn xe ra tận đầu phố (ở nơi hoang vắng không có ai). Chẳng biết Kỳ Phong tập thế nào nhưng thôi vấn đề này không còn gì quan trọng để bàn nữa...
***
"Chà mùi thức ăn thơm quá, làm bụng kêu ầm ĩ!" – Hoàng Cường nhìn thèm những món ăn được dọn lên bàn.
"Vậy thì anh ăn mau kẻo nguội." – Lệ Chi tháo tạp dề, ném bừa lên cái rổ quần áo.
Lệ Chi đi lại bàn ăn, vừa ngồi xuống thì Kỳ Phong bước vào. Xem ra việc tập lái xe có vẻ khó khăn nên trông gương mặt anh chàng rất mệt mỏi.
"Cậu làm gì từ sáng đến giờ thế?" – Hoàng Cường nhai nhóp nhép, quay sang hỏi.
Không thể để cậu bạn biết mình đang tập lái xe, nếu không sẽ lại bị nhục thêm lần nữa. Nghĩ thế, Kỳ Phong bịa đại một lý do:
"Tớ đến Hội xem lại vài thứ."
Tiếng ai đang cười khúc khích, Kỳ Phong nhìn qua thì ra là Lệ Chi, bởi cô bạn này biết rõ sự tình nên bật cười trước lời nói dối của anh.
"Có chuyện gì vui mà cô cười?" – Anh chàng họ Hoàng ngạc nhiên.
"Không, cũng chẳng có gì."
Lệ Chi nhún vai rồi lén nhìn lên Kỳ Phong, thấy anh dường như đang bị quê. Anh chàng tóc bạch kim ngồi xuống với vẻ bực bội.
"Anh "đi Hội" về chắc mệt lắm, ăn nhanh kẻo đói!"
Giọng điệu Lệ Chi quả nhiên là giễu cợt Kỳ Phong.
"Ừ, cám ơn cô." – Kỳ Phong cười giả vờ, tay cầm đũa, mắt "liếc" đối phương.
Lệ Chi cười thầm, tiếp tục bữa ăn dang dở.
Cả ba đang ăn thì "Reng! Reng!" chuông điện thoại reo, Lệ Chi cầm lên xem là ai gọi. Xem xong cô nàng đứng dậy bảo đi nói chuyện điện thoại một lát.
"Là Quang Dương đấy!" – Hoàng Cường nói khi bóng cô gái đã khuất.
"Sao cậu biết?"
"Hồi nãy chuông đỗ, tớ nhanh chóng nhìn vào màn hình điện thoại, thấy hai chữ Quang Dương!"
Mắt đảo tới đảo lui, Kỳ Phong gác đũa, nhổm người:
"Tớ vào phòng vệ sinh!"
"Ừ, tớ biết rồi, cậu lúc nào chả "đi vệ sinh"!"
Câu nói kia có vẻ kỳ lạ, ý Hoàng Cường là gì?! Nhưng thôi không nghĩ ngợi nữa, còn có "việc trọng đại" hơn.
Kỳ Phong vừa rời đi thì Hoàng Cường đã cười thích thú.
Trong phòng vệ sinh, Lệ Chi trò chuyện qua điện thoại với Quang Dương. Bên ngoài, Kỳ Phong áp tai nghe lén. Cô gái họ Diệp nói nhỏ quá làm anh chàng chả nghe được giả cả.
"Hừ, nói điện thoại sao không nói lớn cho người ta nghe với, làm gì cứ thủ thỉ, giống hệt Hoàng Cường, bực mình, không nghe gì hết!" – Kỳ Phong có vẻ mất kiên nhẫn.
Anh chàng họ Lâm bèn nhón chân lên, nhìn qua khe hở phía trên, giữa cánh cửa phòng với trần nhà, cốt có thấy được tình hình bên trong. Nhón một lúc, chân Kỳ Phong muốn rút gân, đau và mỏi không chịu thấu. Thế là chàng trai ranh ma liền đưa mắt nhìn xung quanh có vật gì "hỗ trợ" cho mình. May quá, ngay góc sát tường, một chiếc ghế cao hiện diện, chẳng cần nghĩ nhiều, anh bắt ghế cạnh cửa phòng rồi leo lên, dỏng tai nghe.
Tuy giọng Lệ Chi rất nhỏ nhưng Kỳ Phong vẫn nghe loáng thoáng nào là chiều nay 2 giờ, công viên lần trước, đi chơi. Đúng là khi người ta đã muốn thì cái gì cũng làm được! (>_