Diệu Đình nhanh chóng đi về phòng mổ, trực tiếp chuẩn bị mọi thứ trong khi chờ anh được đưa đi chụp chiếu xác định lại vết thương.
Giáo sư Tom Hiddleston bước vào nhìn Diệu Đình.
- Thầy sẽ mổ cho cậu ấy nên em ra ngoài đi.
Em có biết bác sỹ không được làm theo cảm tính không?
- Em không làm theo cảm tính mà làm theo trách nhiệm của bác sỹ.
- Vậy em ra ngoài đi, thầy sẽ phụ trách ca mổ này.
Nếu em muốn, có thể đứng phụ mổ.
Giáo sư không nói thêm, bước qua vỗ vai cô.
- Hãy yên tâm tin tưởng thầy, thầy sẽ cứu cậu ấy về cho em.
- Em sẽ phụ mổ, thầy cho phép em ạ.
Em muốn đồng hành cùng anh ấy.
- Được, em ra nghỉ một lát đi.
Thầy đi chuẩn bị.
Diệu Đình lững thững ra ngoài, mặc dù không muốn nhưng thầy là người hướng dẫn từ ngày cô sang đây học, về viện này cũng là thầy đưa cô về nên lời thầy nói như lời của một người cha.
Cô tin tưởng thầy hơn cả chính mình.
Ra khỏi cửa, nhìn ba mẹ đang ngồi trước phòng mổ với đôi mắt sưng húp, đỏ hoe thì cô gượng cười, động viên.
- Các mẹ yên tâm đi ạ.
Anh ấy đang được đưa đi kiểm tra, giáo sư giỏi nhất của bệnh viện sẽ mổ cho anh ấy nên không phải lo gì nữa ạ.
- Đình...nó làm sao vậy hả?
- Mẹ đừng hoảng, con sẽ cứu anh ấy bằng mọi giá nên các mẹ hãy tin tưởng con ạ.
Amanda chạy lại chào các mẹ, xin phép kéo Diệu Đình đi.
- Brian đã được mổ thành công rồi.
Tớ nghe nói thầy sẽ mổ cho anh Thành hả?
- Ừ, thầy không cho tớ đứng mổ chính vì sợ tình cảm chi phối.
Có lẽ vậy cũng tốt.
Kiếm hộ tớ cái gì ăn đã, mấy ngày rồi không ăn gì cả.
Bây giờ thấy anh ấy rồi thì mình cần phải khỏe để còn chăm sóc anh ấy nữa.
Amanda chạy ngay đi lấy đồ ăn cho Diệu Đình.
Ngày hôm nay, có lẽ là ngày mà cả hai người họ thấy sợ hãi nhất từ ngày trở thành bác sỹ.
Sau khi Trí Thành được đưa vào phòng mổ, Diệu Đình cũng có mặt ngay.
Trước khi giáo sư vào, cô ngồi bên cạnh, chạm lên khuôn mặt tái nhợt của anh thì thầm.
- Anh phải cùng em cố gắng được không? Em sẽ luôn ở cạnh anh nên đừng bỏ cuộc, em biết anh rất mệt lại đau đớn nữa nhưng hãy vì em mà cố được không?
Thấy cửa mở, cô lau nước mắt, bình tĩnh nhìn giáo sư.
- Em sẵn sàng rồi ạ.
- Nếu không chịu được thì ra ngoài đợi thầy.
- Dạ không sao ạ.
Em là bác sỹ nên sẽ làm được.
Ánh mắt thầy thoáng hài lòng, những bác sỹ và y tá phụ trách ca mổ cũng đã có mặt đầy đủ.
Cô ghi lại giờ bắt đầu mổ, kiểm tra lại đường truyền máu và dịch.
- Tất cả đã sẵn sàng rồi thưa thầy.
Giáo sư không nói gì, ông đứng vào vị trí mổ chính, đưa tay lấy dao mổ bắt đầu làm việc.
- Nếu em phát hiện muộn thêm nửa giờ nữa thì cậu ta hết đường sống.
Diệu Đình đã nhìn thấy vết thương rồi, cô khẳng định anh đã bị va đập rất mạnh.
Thật may là giáo sư đứng mổ chứ nếu nhìn thấy sau khi tách ra chắc cô không giữ nổi bình tĩnh nữa.
Giáo sư cẩn thận trong từng đường cắt nhỏ nhất, ông cẩn trọng xử lí các nơi đã xuất huyết, nhiễm trùng mà không cho Diệu Đình động tay vào.
Sau gần 4 giờ thì xuất huyết mới được xử lí xong, thầy thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi lấm tấm trên trán.
- Xong rồi, thầy sẽ tiến hành ghép xương gãy, em xử lí sạch sẽ phần xuất huyết còn lại đi được chứ? Sau khi xong thì gọi thầy vào ghép xương nhé!
Diệu Đình gật đầu đứng vào vị trí của thầy.
- Dạ thầy nghỉ một lát đi ạ.
Em cảm ơn thầy.
- Đã xong đâu mà cảm ơn, cậu ta cũng thật kiên cường đấy.
Thầy bước ra ngoài nghỉ giữa ca mổ.
Diệu Đình tiếp tục làm việc của mình.
Mọi thứ bây giờ đã dễ chịu hơn nhiều, cô có thể tin anh nghe thấy những gì mình nói.
Sau gần 7 tiếng, ca mổ mới chính thức kết thúc, lúc này cả phòng mới hít thở bình thường.
Giáo sư quay sang mỉm cười.
- Chúc mừng em, bây giờ thì tự tay khâu cho cậu ấy hay thầy làm nốt.
- Dạ không dám phiền giáo sư ạ.
Em làm được ạ.
- Ừ vậy làm đi nhé!
Ông mỉm cười, hàng lông mày giãn ra, khuôn mặt phúc hậu mỉm cười.
Ra khỏi phòng, ông nhìn ba người phụ nữ.
- Cậu ta sẽ trở về với các vị.
Cả ba người ôm nhau khóc vì hạnh phúc.
Diệu Đình vào phòng, nhìn anh vẫn nằm im cả tuần nay thì không khỏi xót ruột.
Cô lại gần nắm lấy tay anh thủ thỉ.
"Anh định làm nũng em đến bao giờ vậy? Nghỉ đủ rồi thì phải dậy đi chứ? Vết mổ sắp lành đến nơi rồi còn gì? "
" Anh tỉnh dậy chúng ta sẽ đăng kí kết hôn và làm đám cưới, em chẳng cần anh cầu hôn nữa, cũng sẽ không bắt nạt anh, anh muốn yêu em thế nào cũng được mà không cấm vận anh.
Tỉnh dậy mau đi được không? Em nhớ nụ cười, giọng nói của anh quá!"
Từ lúc anh vào viện, cô chưa dám về nhà, cứ hết ca trực là lại lên đây ngồi luyên thuyên cùng anh.
Cô cũng tự tay mình lau người, thay đồ, thay bông băng mà không cho ai động vào.
Các mẹ sẽ trực bên cạnh anh khi cô phải làm việc.
Vậy mà anh vẫn chẳng chịu dậy gì cả.
Nắm chặt tay anh, Diệu Đình gối đầu bên cạnh giường, nhắm mắt ngủ ngồi vì sợ về phòng ngủ mà anh tỉnh dậy sẽ không thấy cô đâu.