Tiểu Hạ không hề nói dối, cô ấy thật sự tìm thấy hộp y tế trong phòng nghỉ của quản lí, sau đó vội vàng quay lại, định bôi thuốc băng bó cho Địch Tử Uyên.
Ai ngờ vừa đi được nửa đường thì gặp phải Mạnh Kình, sau đó bị Mạnh Kình tiện tay đưa đi, cô lấy lý do mưa chưa tạnh, cần cô ấy cầm dù che mưa.
Cô ấy còn chưa kịp đưa hộp thuốc cho Địch Tử Uyên, chưa kịp chia buồn thương cảm cho cái chết bi thảm của bạn trai cũ, ấy thế mà chẳng hiểu sao lại ra khỏi thư viện, cầm dù che cho Mạnh Kình hơn mười phút.
Trong khoảng thời gian này, cô ấy thấy Mạnh Kình cầm súng tiểu liên bắn một vòng zombie gần đó, mỗi con zombie ngã xuống đều bị bắn thêm một phát súng nữa, cho đến khi cô chắc chắn rằng nó đã chết.
Cô ấy nghe Mạnh Kình đếm số.
“1… 2… 3… 4… Đủ rồi, về thôi.”
Cô ấy dằn lòng tò mò chết tiệt của mình xuống, suốt quãng đường đều im lặng không nói gì, rất thức thời không hỏi dù chỉ nửa câu.
Cô ấy mơ hồ đoán được rằng, Mạnh Kình dẫn theo mình ra ngoài, là vì lo lắng mình và Địch Tử Uyên đang bị thương ở cùng nhau.
Nếu trùm lớn đã đề phòng mình, vậy cô ấy càng phải cẩn thận hơn, đừng cho trùm lớn lý do để giết mình.
Dù sao cô ấy cũng đã từng chứng kiến cảnh đội cũ của mình bị quét sạch ra sao, cô ấy hiểu rõ, mình không được phép giẫm lên vết xe đỗ ấy.
……
Mạnh Kình trở về thư viện, khóa cửa lại, sau đó đi ngang qua những thi thể kia, đi về phía cầu thang.
Cô bình tĩnh nói với Tiểu Hạ: “Đưa hộp y tế cho tôi, cô có thể lấy balo của mình, từ giờ cho đến trưa mai cô chỉ có thể hoạt động trong phòng nghỉ ở lầu 3, nếu tôi phát hiện cô ra khỏi tòa nhà này, tôi sẽ giết cô.”
Tiểu Hạ căng thẳng gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu: “Cô yên tâm, tôi sẽ không chạy lung tung đâu.”
“Ừ.”
Mạnh Kình đứng ở đầu cầu thang, giám sát Tiểu Hạ vào phòng rồi khóa cửa lại, sau đó cô mới quay lại hành lang tầng 1.
Lúc nãy đồng hồ của cô hiện lên hai thông báo, lần lượt là gợi ý mới của thuốc ức chế, cùng với gợi ý của đạo cụ đặc biệt — Thuốc đông máu.
Mật khẩu chính xác, mục tiêu đạt chuẩn, hệ thống thông báo rằng, có thể vào nhà vệ sinh nữ ở tầng 1 thư viện để lấy đạo cụ.
Ở đó, cô rửa sạch vết máu trên tay, đồng thời lấy ống tiêm màu đỏ đựng trong một chiếc túi zip nằm trên bồn rửa tay.
Hai phút sau, cô mở cửa phòng đọc sách số 1.
Địch Tử Uyên đang đợi cô ở bên trong, anh dựa lưng vào ghế, bịt miệng vết thương, hơi ngã người ra sau, bởi vì mất quá nhiều máu nên sắc mặt trở nên tái nhợt.
Nhưng anh vẫn nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh lập tức mở mắt ra, gắng gượng đứng dậy.
“Kình Kình, em đi đâu vậy?”
“Đi chuẩn bị vài thứ nhặt xác cho anh.”
“..... Hả?”
Mạnh Kình mau chóng đến gần, tiện tay đẩy anh ngồi xuống, sau đó rút ống tiêm ra, tiêm thuốc đông máu vào người anh.
Đương nhiên Địch Tử Uyên rất bất ngờ, nhưng anh không hề phản kháng, mà chỉ ngoan ngoan ngồi yên để cô tiêm hết thuốc.
Anh ngập ngừng hỏi: “Đây là gì vậy?”
Không cần Mạnh Kình trả lời, rất nhanh anh đã biết đáp án, bởi vì anh cảm nhận được một cách rõ rệt, vết thương đã bớt đau và dòng màu đang tuôn ra không ngừng dường như đang từ từ ngừng chảy.
“Đây…… Đây là thuốc dành cho người miễn dịch à?”
“Phải.”
“Sao em lấy được vậy?”
“Sân thể dục bên kia có manh mối, nếu lắp chip vào đồng hồ, sẽ có tư cách lấy được thuốc.”
Có tư cách lấy được không có nghĩa nhất định có thể lấy được, nếu lấy được thì phải hoàn thành điều kiện tương ứng, Địch Tử Uyên hiểu rõ đạo lý này, đồng thời anh cũng nghĩ thông suốt chuyện lúc trước.
Chẳng hạn như, tại sao Mạnh Kình lại muốn giết đồng đội của Tiểu Hạ.
“Kình Kình, em giết mấy người kia, cộng thêm lúc nãy em ra ngoài một lát, đều là điều kiện để có được loại thuốc này sao?”
“Hóa ra anh không đần như tôi nghĩ nhỉ.” Mạnh Kình nhìn anh một cái: “Tôi ra ngoài giết zombie, phải giết đủ số lượng thì mới lấy được thuốc.”
“......”
“Biểu cảm của anh là sao vậy?”
Địch Tử Uyên dụi dụi mắt, giọng khàn khàn, như thể cảm động đến mức sắp rơi nước mắt.
“Sao em không nói cho tôi biết vậy? Vì cái mạng này của tôi, em lãng phí nhiều gian như vậy.”
Mạnh Kình cũng không khách sáo với anh, cô bình tĩnh gật đầu.
“Đúng vậy, nếu không có tôi thì anh đã chết lâu rồi, cho nên mạng của anh là của tôi, tự anh phải giác ngộ đấy.”
“Tôi giác ngộ mà.” Anh tha thiết bày tỏ: “Em yên tâm, chỉ cần em mở miệng, bảo tôi lên núi đao xuống biển lửa cũng được, tôi sẽ không bao giờ phản bội em.”
“Anh có đầu óc để phản bội tôi sao? Được rồi, cởi đồ ra đi.”
Nghe như thế, Địch Tử Uyên sửng sốt: “Cởi đồ? Là kiểu cởi đồ mà tôi hiểu ấy hả?”
“Anh hiểu kiểu cởi đồ nào?”
Anh úp úp mở mở một lúc lâu, thử thăm dò hỏi: “Kình Kình, trước khi giết tôi, em muốn cơ thể của tôi sao?”
…… Gì vậy cha nội.
Mạnh Kình cạn lời, cô thật sự bó tay rồi.
Không ngờ tên ngốc này chỉ toàn nghĩ đến chuyện lấy thân báo đáp.
“Dù đã tiêm thuốc đông máu nhưng vẫn cần phải băng bó, hiểu chưa?” Cô bực bội nói: “Tôi muốn băng bó cho anh.”
Địch Tử Uyên ý thức được mình nghĩ bậy bạ, lỗ tai lập tức đỏ bừng lên, anh hoảng hốt giải thích.
“Hiện tại tôi không tỉnh táo lắm, em…… em đừng bận tâm.”
“Không hề gì, dù sao anh có bao giờ tỉnh táo đâu.”
“Ờ thì…… không phiền đến em, thật ra tôi tự băng bó cũng được mà.”
Mạnh Kình khó hiểu hỏi ngược lại: “Tôi không xấu hổ, anh xấu hổ cái gì thế? Đàn ông con trai như anh mà sợ bị tôi nhìn à?”
“......”
“Cởi ra.”
Cô dùng giọng ra lệnh, đương nhiên Địch Tử Uyên không dám nói nhiều nữa, đành phải từ từ cởi cúc áo ra.
Chiếc áo thun bên trong anh đang mặc đầy màu, dính sát vào miệng vết thương, khi dùng sức kéo xuống, anh đau đến mức trán đổ đầy mồ hôi, môi gần như tái nhợt.
Mạnh Kình lấy một lọ oxy già trong hộp y tế, cùng với một lọ hình như là thuốc mỡ đông y có tác dụng cầm máu giảm đau, cùng với một cuộn băng gạc.
Không ngờ đồ dùng trong này khá đầy đủ.
Cô dùng nhíp gắp một miếng bông gòn, ngồi thẳng người, nâng mắt lên, thế là nửa người trên của Địch Tử Uyên xuất hiện trong tầm mắt của cô một cách rõ ràng.
Anh nói rằng anh có tập thể hình ở thế giới thực, ắt không phải chém gió, ít nhất muốn cơ ngực có cơ ngực, muốn cơ bụng có cơ bụng, cơ thể săn chắc mịn màng, làn da trắng nõn, hoàn toàn xứng với khuôn mặt đẹp trai của anh. Nếu người mê cái đẹp, định lực không tốt đối diện với anh, phỏng chừng sẽ sờ soạng một lúc.
Mặc áo trông có vẻ gầy, nhưng cởi ra thì đầy đặn, mặt mũi đẹp trai, không thể xoi mói, đúng là món quà trời cho.
Đương nhiên, cái giá của món quà này chính là lấy đi đầu óc của anh.
Cô nhìn vài giây, vẻ mặt không chút rung động, nhúng bông gòn vào dung dịch oxy già, chạm vào vết thương của anh.
“Chắc chắn sẽ đau, ráng nhịn đừng la hét ầm ĩ.”
Quả thật, bước khử trùng vết thương cực kỳ đau, giống như lưỡi cưa có gai đâm vào da thịt, Địch Tử Uyên vô cùng khó chịu, nhưng anh hiểu tính cách của Mạnh Kình, cô không cho anh kêu lên, nếu anh dám kêu thành tiếng, chắc chắn anh sẽ bị phạt.
Đây chính là khoảnh khắc ý chí của anh mạnh mẽ nhất, anh không dám nói một lời, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào mặt cô để phân tán sự chú ý của mình.
…… Cuối cùng, chẳng hiểu nguyên cớ gì, anh lại hơi thất thần.
Gần trong gang tấc, anh dùng ánh mắt phác họa hàng mi mềm mại và sống mũi cao thẳng của cô, còn có đôi môi đỏ nhạt hơi mím lại.
Khi cô im lặng, trông có vẻ chuyên tâm và dịu dàng, mặc dù đây không phải là con người thật của cô.
Con người thật của cô, như mặt biển yên ả tỏa ra ánh bạc dưới ánh mặt trời ấm áp, nhưng ẩn sâu dưới đáy biển chính là gió bão sóng lớn có thể phá hủy núi băng trôi.
Có phải bây giờ anh đang đi ngược dòng chảy không.
Mạnh Kình lau sạch vết máu ở mép vết thương, sau đó bôi một lớp thuốc mỡ thật dày, cuối cùng vòng tay ra sau lưng anh, quấn băng vải lên.
Khi quấn băng vải, khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, cô nhận ra ánh mắt của anh, cô hạ giọng nói vào tai anh.
“Nhìn gì đấy?”
Địch Tử Uyên như tỉnh lại từ trong giấc mơ: “Xin lỗi! Tôi không cố ý nhìn.”
“Tôi hỏi anh nhìn gì.”
“...... Tại em đẹp quá, nên tôi vô tình mất tập trung.”
“Dù tôi đẹp cách mấy thì có đẹp bằng anh không?” Hai tay Mạnh Kình siết chặt băng vải, sau đó nhìn vẻ mặt tủi thân đau đớn nhưng không dám nói gì của anh, cô khẽ nhướng mày: “Mà nay, năm nay anh bao nhiêu tuổi?”
“25 tuổi.”
“Anh ăn cơm nhiều hơn tôi ba năm, vậy mà chẳng chính chắn gì nhiều.” Cô suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi bổ sung thêm một câu: “Có lẽ được người nhà bảo bọc quá kỹ.”
Địch Tử Uyên thở dài: “Mọi áp lực đều do anh tôi gánh vác, tôi không muốn thừa kế công ty, anh ấy bảo tôi cứ làm những chuyện mà tôi thích. Tôi muốn trở thành nhà thiết kế trang sức hàng đầu, ai mà ngờ, mới bắt đầu chưa tới hai năm thì đã ngủm rồi.”
“Thừa kế công ty nào?”
“Bất động sản Kinh Hoa.”
Ồ, hóa ra anh là cậu hai của bất động sản Kinh Hoa, cha của anh, Địch Kinh Hoa, có tài sản trải rộng ở nhiều ngành nghề khác nhau, là một trong những người giàu nhất nước; anh trai của anh, Địch Hiên, từ nhỏ đã thường xuyên theo cha xuất hiện ở những nơi công cộng, được đào tạo để trở thành người thừa kế, năm nay mới 30 tuổi, mà đã là cổ đông của hai công ty, là chủ tịch của một công ty điện ảnh và truyền hình, còn có cả đội Esport của riêng mình, được người trong ngành công nhận là người thừa kế của nhà họ Địch.
Nếu hôm nay Địch Tử Uyên không nhắc đến chuyện này, Mạnh Kình cũng sẽ như bao người khác, nghĩ rằng nhà họ Địch chỉ có một đứa con trai.
Bây giờ nghĩ lại, thật ra đứa con trai út được trao cho tự do, được phép theo đuổi thứ mà mình thích. Không khó để nhận ra, anh lớn lên trong tình yêu thương, ít nhất anh trai của anh chắc chắn rất cưng chiều anh, nếu không anh sẽ không có tính cách như ngày hôm nay.
Đáng tiếc vận mệnh trêu đùa anh, khiến anh mắc bệnh nan y từ nhỏ, bị ràng buộc với hệ thống Thần Linh.
Địch Tử Uyên thấy Mạnh Kình chẳng nói gì, cũng không đoán được suy nghĩ của cô, sắc mặt của anh hơi lo lắng.
Anh ngập ngừng nói: “...... Kình Kình, em sẽ không phớt lờ tôi vì ở thế giới thực tôi là con nhà giàu chứ? Nhưng mà trong game tôi cùi bắp lắm, em mới là người đỉnh nhất.”
Mạnh Kình cảm thấy khó hiểu trước mạch não kỳ lạ của anh: “Tôi không mắc bệnh thù ghét giàu sang, nhưng chắc chắn anh mắc bệnh thần kinh.”
“...... Xin lỗi xin lỗi.”
Cô thuận tay cầm chiếc áo dính máu của anh vào toilet giặt sơ qua bằng nước lạnh, sau đó phủ lên lưng ghế để phơi khô.
Cô ném cho anh chiếc chăn lấy được từ phòng quản lý, sau đó quay lại chủ đề chính, kiểm tra những chiếc balo vừa cướp được.
Trong balo chủ yếu đều là súng lục, cùng mẫu mã với những chiếc mà cô tìm được trước đó, để tiết kiệm không gian, cô vứt đi phần lớn số súng rỗng, tháo đạn ra rồi gom lại, để sẵn sàng thay đạn bất cứ lúc nào.
Vật tư còn lại cũng không có gì hiếm lạ, cô chọn ra một ít rồi bỏ vào balo của mình, sau đó xem xét các mảnh ghép của đối phương.
Mảnh ghép của bọn họ cũng khá nhiều, nhưng nhiều mảnh trùng với cô, song, vẫn có hai mảnh có ích.
Cô phát hiện ra rằng ngoài bức chân dung của cô gái mà cô muốn sưu tầm, những mảnh ghép trùng lặp còn lại đủ để tạo thành nửa bức thứ hai.
Cô như có điều suy tư, sau đó quay đầu hỏi Địch Tử Uyên.
“Anh suy nghĩ kỹ đi, rốt cuộc muốn chạy trốn bằng ô tô hay xe lửa?”
Địch Tử Uyên vừa trùm chăn vừa ăn bánh quy để khôi phục thể lực, nghe vậy, anh không hề do dự, trả lời rất dứt khoát.
“Tôi đi cùng em, em đi xe lửa thì tôi cũng đi xe lửa.”
“Cũng được thôi.” Cô gật đầu, đưa cho anh bức chân dung cô gái đã ghép được một nửa: “Vậy anh cố gắng tự tìm đi nhé.”