Lời Mời Của Thần Linh

Lần này Mạnh Kình hoàn toàn hiểu rõ, dù thế nào đi nữa, Địch Tử Uyên cũng không thể thay đổi thói quen tin tưởng mọi điều gì cô nói, chẳng hạn như lúc này, hai người đã đến khu vui chơi mục tiêu, anh vẫy tay với cô, sau đó đột nhiên tăng tốc, một mình đạp xe bắt đầu lao vút vào trong.

Thế là cô cũng đạp nhanh hơn, kéo cổ áo của anh về bên cạnh mình.

“Anh làm gì vậy?”

“Đi lấy vật tư.” Địch Tử Uyên trả lời mà không cần nghĩ ngợi, thậm chí còn chuẩn bị đuổi cô ra ngoài: “Em đừng vào, ngộ nhỡ kích hoạt cơ chế rương trống, em nhớ tùy cơ ứng biến, nếu thật sự không được thì chạy trước đi nhé.”

Mạnh Kình cạn lời: “Anh thật sự tự mình mở rương sao?”

“Em bảo tôi đi mà?”

“Tôi bảo anh đi thì anh đi hả? Chẳng phải trước đó anh kiên quyết nói là đồng đội thì phải đi cùng nhau sao?”

Địch Tử Uyên đáp lại với lý lẽ hùng hồn: “Bị đồng đội vứt bỏ và hi sinh vì đồng đội, sao có thể giống nhau chứ? Tôi nợ em nhiều ân tình như vậy, tôi giúp em mở rương, dù thất bại thì cũng vinh quang lắm, cho nên đừng gộp hai cái này làm một.”

Thoạt nhìn, chủ nghĩa anh hùng ngắt quãng của tên ngốc này hình như lại tới nữa rồi.

Bệnh này chẳng những không thể trị được, mà còn càng ngày càng nặng hơn.

Mạnh Kình kiềm chế tính tình, nói với anh: “Đừng nói nhảm nữa, tôi đi với anh.”

“Thật sao?”

“Thật, với chỉ số thông minh và thể trạng này của anh, đi mở rương chẳng khác nào làm bia đỡ đạn mà chẳng được gì, tốn công vô ích.”

Địch Tử Uyên hơi cảm động: “Em không đành lòng để tôi chết đúng không Kình Kình?”

“...... Nín đi.”

Khu vui chơi này không có gì đặc biệt, không có gì nổi bật, có đủ các trò chơi nên có, tuy nhiên thoạt nhìn trông rất hoang tàn, hiện tại vẫn ở trạng thái tĩnh, như thể đã lâu không được bảo trì sửa chữa.

Khu vui chơi không một bóng người, cũng không thấy bất cứ con zombie nào, dưới bầu trời xám xịt trông càng lúc càng trống trải, ngay cả ban ngày cũng có thể cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo đến rợn người.

Sau đó hai người cảm thấy xe đạp hơi cồng kềnh nên đành vứt nó đi, sau đó đi bộ.

Địch Tử Uyên vừa đi vừa nhìn đồng hồ: “Vị trí chỉ dẫn khá lạ, hình như chỉ có vài nơi?”

“Có bao nhiêu nơi?”

“Trượt nước, tàu lượn siêu tốc, tháp rơi tự do, nhà ma.”

Càng nhiều vị trí thì càng bất lợi, nhất là khi bọn họ đã đến muộn, vũ khí và vật tư phân tán khắp nơi, có lẽ trong rương chỉ còn một hoặc hai món đồ, một khi rương trống thì sẽ kích hoạt cơ chế, bọn họ sẽ không có thời gian tìm kiếm xung quanh.

“Kình Kình, có phải chúng ta nên chọn nơi dễ nhất để đi không?”

“Trước tiên nên chọn nơi khó nhất.” Mạnh Kình nói: “Anh cho rằng đơn giản, người chơi khác cũng sẽ thấy thế, ắt hẳn bọn họ đã đến nơi dễ nhất rồi, chúng ta chọn nơi có nguy cơ cao nhất, như thế mới có hi vọng có đồ.”

“Vậy…… Tàu lượn siêu tốc nhé?”

Tàu lượn siêu tốc bằng gỗ trong khu vui chơi rất cao và rất dốc, nếu chiếc rương nằm ở vị trí xảo quyệt, phỏng chừng sẽ tốn khá nhiều công sức.

“Lẽ nào hệ thống bắt chúng ta leo lên đường ray tàu lượn siêu tốc bằng tay không?”

“Có lẽ thế.” Mạnh Kình gật đầu: “Nói chung hệ thống sẽ không đặt rương trên xe để người chơi lấy.”

Hai người đi về phía tàu lượn siêu tốc, khi đi ngang qua nhà ma, đột nhiên cực kỳ ăn ý dừng bước, cả hai quay đầu nhìn lại.

Sự ăn ý khó hiểu này bắt nguồn từ việc trông thấy hai cô gái trẻ tuổi đứng trước nhà ma, chị gái cao cao mặc đồ đen kia, trông rất quen mắt.

À, đúng rồi, đó chính là chị gái áo đen được Mạnh Kình ban phát lòng từ bi thả ra lúc ở bệnh viện.

Lúc đó chị gái áo đen còn có một nữ đồng đội mỏ hỗn, nhưng bây giờ người bên cạnh chị ta không phải nữ đồng đội quen thuộc kia, mà là một cô gái khác đeo nơ bướm to.

Trong khu vui chơi vắng tanh này, rất dễ dàng bị thu hút sự chú ý khi bất chợt gặp phải người sống.

Quả nhiên, cùng lúc đó, chị gái áo đen cũng nhìn thấy hai người bọn họ, chị ta sững sờ một chút, có lẽ vẫn còn kiêng kị thủ đoạn độc ác của Mạnh Kình, chị ta do dự vài giây sau đó bước tới.

“Thật trùng hợp.” Chị ta lịch sự chào hỏi: “Hai vị mới tới sao?”

“Mới tới, vì vướng chút chuyện làm trễ nãi thời gian.” Mạnh Kình chậm rãi hỏi: “Đồng đội của cô đâu?”

“Đồng đội của tôi……” Nét mặt của chị gái áo đen buồn bã, sau đó thở dài: “Tối hôm qua mất rồi.”

Đây là chuyện rất bình thường, cho dù trong trò chơi Thần Linh không có phản bội, đồng đội mới kết bạn hôm nay, có lẽ ngày mai sẽ chết thảm ở đâu đó, mọi người đều phải học cách làm quen.

“Không sao đâu.” Cô bé đeo nơ bướm kia ôm lấy cánh tay của chị gái áo đen, ngọt ngào nói: “Tôi là đồng đội mới của chị Ngọc, tôi sẽ cùng chị ấy vượt ải.”

Mạnh Kình liếc nhìn cô ta, không nói gì, thấy thế chị gái áo đen giới thiệu.

“Đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau, hay là làm quen chút nhé, tôi tên Trương Ngọc, còn đây là đồng đội Nini mà tôi mới gặp hôm qua.”

“Tôi họ Mạnh, anh ấy họ Địch.” Mạnh Kình nhìn cánh cửa nhà ma đang đóng chặt và hai sợi xích sắt quấn quanh cửa, cô trầm tư hỏi: “Cửa này do cô khóa à?”

Trương Ngọc thừa nhận: “Đúng thế, 10 phút trước có zombie xông vào nhà ma, chúng tôi đoán rằng bên trong có người chơi kích hoạt cơ quan nên mới khóa cửa lại, phòng ngừa zombie chạy ra ngoài phá rối.”

Những người chơi có thể sống lâu trong trò chơi Thần Linh, làm gì có ai thật sự tốt bụng, đương nhiên chị ta cũng không ngoại lệ.

Chỉ làm những điều có lợi cho mình, cố gắng giảm rủi ro xuống mức thấp nhất, dẫu rằng phải trả giá bằng mạng sống của người khác.

Dù sao địa hình trong nhà ma chật hẹp, khó tránh né, cho dù những người chơi đó có thể trốn thoát thì 90% sẽ bị cắn rồi mới thoát ra được, cho nên chi bằng nhốt hết tất cả lại để chấm dứt hậu hoạn.

Mạnh Kình gật đầu, tỏ ý tán thành cách làm của chị ta.

“Nhà ma chắc chắn không vào được rồi, tiếp theo cô Trương có ý tưởng gì không, cô có chuyện cần hợp tác với chúng tôi, đúng chứ?”

Có thể thấy, hai bên không quen biết nhau, nhưng Trương Ngọc vẫn cố ý bắt chuyện, khả năng cao là bọn họ có chuyện nghiêm túc cần thương lượng.

Đôi mắt của Trương Ngọc sáng lên: “Cô Mạnh quả nhiên là người thông minh, đúng là chúng tôi muốn hợp tác.”

“Vậy cô nói đi.”

“Tôi nghi ngờ rằng vũ khí và vật tư trên tàu lượn siêu tốc vẫn chưa bị ai lấy đi.”

“Sao cô lại nghĩ thế?”

“Lúc nãy tôi đi thử một vòng thì phát hiện có hai cơ quan ở hai bên mép ngoài rìa trên đường ray cao nhất, cần phải có hai người kéo xuống cùng lúc, nếu không hợp tác sẽ không mở được.”

“Sau khi mở thì sao?”

“Sau khi mở, hộp kim loại trong phòng điều khiển tàu lượn siêu tốc sẽ mở ra, nói chung, chiếc hộp đó không thể bị bất cứ ngoại lực nào phá hủy.”

Xem ra cơ chế của vòng này thật sự khác với vòng trước, nói cách khác, bốn vị trí trong khu vui chơi là độc lập, cơ chế mỗi nơi mỗi khác.

Ví như nhà ma, lũ zombie được thả ra có mục tiêu rõ ràng, chỉ tấn công những người trong nhà ma; còn tàu lượn siêu tốc thì người chơi cần phải hợp tác với nhau để mở hộp, sau khi mở hộp, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Địch Tử Uyên hiểu ý của Trương Ngọc, nhưng cuối cùng quyền quyết định vẫn thuộc về Mạnh Kình, cho nên anh cúi đầu hỏi ý kiến của cô.

“Kình Kình, em thấy sao?”

Mạnh Kình cân nhắc một lúc rồi đồng ý.

“Qua đó xem trước đã.”

Thấy cô đồng ý, Trương Ngọc như trút được gánh nặng, vội vã kéo đồng đội mới Nini đi trước dẫn đường.

“Mới đi lối này”

Dọc đường đi, Nini nhiều lần lặng lẽ quay đầu lại, kéo tay áo Trương Ngọc với vẻ mặt miễn cưỡng.

“Chị Ngọc, hợp tác với bọn họ có đáng tin không đấy?”

“Đáng tin hay không cũng vậy thôi, chúng ta không có ứng cử viên nào tốt hơn, gần nửa ngày trời, ngoại trừ nhóm người xui xẻo trong nhà ma, cô có thấy người chơi khác không?”

Nini thở dài: “Nhưng cô gái kia thoạt nhìn không thân thiện lắm, em hơi lo lắng.”

Trương Ngọc nhớ lại cảnh Mạnh Kình tàn sát bằng súng tiểu liên trong bệnh viện, lòng vẫn sợ hãi như cũ, nhưng chị ta vẫn không quên cuối cùng Mạnh Kình đã chia vật tư và thả chị ta đi.

“Đúng là không thân thiện.” Chị ta nói: “Nhưng thực lực rất mạnh, cũng không phải là người xấu thuần túy, ít nhất nếu hợp tác với cô Mạnh thì xác suất thành công khá cao đấy.”

Bản chất của con người có nhiều mặt, thiện và ác không hoàn toàn đối lập nhau, đặc biệt là trong trò chơi, bạn và địch được quyết định bằng một ý niệm.

Đứng trước lợi ích, liên minh là sự lựa chọn tất yếu.

*

Khi đến gần tàu lượn siêu tốc và bước vào phòng điều khiển, Mạnh Kình mới nhận ra lúc nãy Trương Ngọc nói “hộp kim loại” chứ không phải “rương kim loại”.

Chiếc hộp chỉ có kích thước bằng lòng bàn tay, quả thật được làm bằng kim loại có mật độ cực cao, dùng lực không thể mở ra được.

Vấn đề là dù có mở ra được thì bên trong cũng không thể chứa vật tư.

Cô rơi vào trầm tư: “Chắc là chứa chìa khóa, lấy được chìa khóa còn phải đi tìm rương tương ứng.”

Không ngờ vòng này lại liên quan đến giải đố.

Trương Ngọc giải thích: “Cần phải có người ở đây để vận hành, lúc đó chỉ có tôi và Nini, cô ấy điều khiển nút bấm nên không thể lên tàu lượn siêu tốc với tôi.”

“Tôi đi với cô, đồng đội của tôi và đồng đội của cô cùng ở lại đây.”

Địch Tử Uyên lo lắng: “Em tự đi có an toàn không đấy, không cần tôi đi cùng sao?”

Nini hùa theo: “Hay là để anh đẹp trai này đi theo đi? Tôi có thể tự xử lý bàn điều khiển mà.”

“Không cần.” Ánh mắt của Mạnh Kình sắc bén như dao, lướt qua Nini, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của Địch Tử Uyên: “Anh ở trong phòng điều khiển, sau khi hộp mở ra, phải đảm bảo rằng chìa khóa luôn nằm trong tầm mắt của mình, hiểu chưa?”

Địch Tử Uyên ngoan ngoãn gật đầu: “Hiểu.”

Trương Ngọc cũng hiểu, theo tính cách của Mạnh Kình, chắc chắn cô sẽ không tin tưởng người chơi không phải đồng đội của mình, cho nên chị ta tán thành cách làm của Mạnh Kình, mỗi bên để lại một người ở phòng điều khiển để giám sát lẫn nhau, ai cũng đừng mơ cầm chìa khóa chạy trước.

Quyết định xong, chị ta đưa balo cho Nini.

“Khi lấy chìa khóa, nhớ phải chú ý động tĩnh, nếu xung quanh có zombie, nhớ nổ súng báo hiệu cho chúng tôi.”

“Vâng, chị Ngọc, em nhớ rồi.”

Thiết bị vận hành tàu lượn siêu tốc không khó, nút đỏ là đóng lan can ngoài đường ray; nút xanh lá là chính thức khởi động; nút vàng là dừng, nhưng nút này bị hỏng rồi; nút tím là vận hành liên tục, tức là khiến tàu lượn siêu tốc chạy không ngừng nghỉ.

Địch Tử Uyên nhấn nút đỏ rồi đến nút xanh, anh thò đầu ra ngoài cửa sổ phòng điều khiển, cho đến khi tàu lượn siêu tốc chở Mạnh Kình và Trương Ngọc lên đến đường ray cao nhất, lúc này anh mới nhìn màn hình giám sát.

Anh nghe thấy Nini ở bên cạnh hỏi: “Anh Địch, đồng đội của anh có vẻ xem thường anh lắm, có phải cô ta thường xuyên như thế không?”

“Nói đúng hơn, Kình Kình không phải đồng đội của tôi, cô ấy là đội trưởng của tôi.”

“Đội trưởng? Đội của anh có bao nhiêu người?”

“Hai người, cô ấy là đội trưởng, tôi là đội phó.”

Nini rõ ràng bị nghẹn lời: “...... Ừm, tính tình của đội trưởng của anh thật sự không tốt lắm, chắc hẳn anh thường xuyên chịu ấm ức.”

Địch Tử Uyên không vui lắm: “Cô thì biết cái gì? Người tài giỏi có tình tính không tốt là chuyện bình thường mà, người ta có vốn liếng để kiêu ngạo, cô có bao giờ gặp cao thủ giang hồ nào hòa nhã dễ gần chưa?”

“Tôi không có ý gì khác.” Nini nhẹ giọng giải thích: “Chỉ là tôi cảm thấy con người của anh không tệ, hoàn toàn có thể gia nhập một đội phù hợp hơn, không cần phải ở bên cô ta để bị xem thường.”

“Thế nào là một đội phù hợp?”

“Chẳng hạn như tôi và chị Ngọc hợp tác với nhau rất vui vẻ, chị Ngọc là người rất trượng nghĩa, anh đi theo chúng tôi sẽ không thiệt thòi gì đâu, nếu chúng tôi có vật tư mới thì sẽ ưu tiên cho anh.”

Địch Tử Uyên nhìn màn hình giám sát không rời mắt, qua loa “à” một tiếng, rồi thuận miệng hỏi.

“Vậy trong số vật tư hai người hiện có, ai đóng góp nhiều hơn?”

“Đương nhiên là chị Ngọc đóng góp nhiều hơn rồi, lúc trước tiểu đội của tôi chỉ có mình tôi sống sót, gần như toàn bộ vật tư đều bị hủy hết, may mà gặp chị Ngọc, nếu không tôi thật sự không biết phải làm sao.”

Anh buồn bực hỏi tiếp: “Xem ra cô không có sở trường gì đặc biệt cả, tôi chỉ cần rủ cô Trương vào đội của tôi là được rồi, cần gì phải nhập bọn với các cô? Vậy chẳng phải tôi sẽ lỗ to sao?”

“......”

“Đương nhiên, cô đừng lo lắng, tôi sẽ không thật sự rủ cô Trương nhập bọn đâu, bởi vì như thế sẽ khiến Kình Kình không vui.”

“......”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui