Đối với Mạnh Kình, can thiệp vào chuyện của người lạ đương nhiên không phải phong cách của cô.
Nhưng, nếu có lợi, cô có thể cân nhắc một chút.
Không còn nghi ngờ gì nữa, bốn người đàn ông trong chiếc xe đó chắc chắn đã trang bị đầy đủ vũ khí và vật tư, xét theo hành vi của bọn họ, chắc hẳn trước đây đã làm không ít chuyện xấu xa, vậy nên mảnh ghép của bọn họ chắc hẳn khá nhiều.
Tóm lại, đen ăn đen là một ý tưởng không tồi.
Họ cướp đoạt của người khác, cô cướp đoạt của bọn họ, rất công bằng.
Cô ném ống tiêm đã dùng xong ra băng ghế sau, sau đó lấy một khẩu súng lục mới từ trong balo, bỏ vào túi.
Lúc này, hai người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau đã xuống xe, tóm lấy mái tóc dài cô gái mặc áo xanh rồi kéo đi, cô gái mặc áo trắng lao tới cứu bạn đồng hành nhưng bị họ dùng báng súng đập vào đầu, cô ta ngã xuống đất ngay tại chỗ, không ngồi dậy nổi.
Địch Tử uyên vỗ mạnh xuống vô lăng: “Kình Kình, làm sao bây giờ?”
“Chẳng phải anh có súng bắn tỉa đấy sao? Nhắm cho chuẩn, bắn nổ lốp xe của bọn họ, để bọn họ không thể chạy trốn.”
“Nhưng kỹ thuật bắn tỉa của tôi không chuẩn lắm.”
“Miễn trúng là được rồi, đừng cảm thấy áp lực quá.” Cô giơ tay ra hiệu: “Anh ngồi ở ghế phụ đi, bên này dễ bắn hơn.”
Có lẽ thái độ của cô quá ôn hòa, Địch Tử Uyên không quen, anh cũng mơ hồ có linh cảm không tốt lắm.
Nhưng anh không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu, nên chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo, đổi chỗ với cô.
Anh đặt nòng súng bắn tỉa lên mép cửa kính ô tô, điều chỉnh nhịp thở rồi nhắm thẳng vào chiếc ô tô đang đậu phía xa.
Anh cố gắng bắn một phát, vốn tưởng rằng phát này bắn hụt, không ngờ, mặc dù không trúng lốp xe nhưng lại vô tình trúng vào bụng của một người đàn ông.
Một giây trước, gã đàn ông kia còn đang diễu võ dương oai (*) với những cô gái kia, một giây sau, bụng anh ta phụt máu, chật vật ngã xuống đất. Bạn của anh ta cực kỳ hoảng sợ, vội vàng buông cô gái áo xanh ra rồi trốn vào trong xe.
(*) Diễu võ dương oai: Phô trương uy thế và sức mạnh để khoe khoang hoặc đe doạ.
Cô gái áo xanh kia sống sót sau tai nạn, tranh thủ thời gian chật vật đứng lên, cùng với một người bạn khác đỡ cô gái áo trắng lên, loạng choạng chạy về phía trung tâm thương mại.
Màn đêm nặng nề, bốn phía tối om, nhóm đàn ông kia không thể xác định được viên đạn được bắn từ hướng nào, bọn họ đều cầm súng đề phòng.
Địch Tử Uyên lo lắng bọn họ sẽ lái xe chạy trốn nên lập tức bắn thêm một phát nữa, phát này khá chuẩn, trực tiếp bắn vỡ cửa sổ bên ghế lái.
Nhưng do tên tài xế kia cẩn thận nấp dưới vô lăng nên viên đạn không làm anh ta bị thương, trái lại bắn xuyên qua vai gã đàn ông ngồi bên ghế lái.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Địch Tử Uyên còn chưa kịp báo tin vui cho Mạnh Kình, rất nhanh anh ý thức được lý do lúc nãy cô muốn đổi chỗ.
Bởi vì cô đột nhiên giơ tay lên, thắt dây an toàn cho anh.
……. Người chưa từng cầm vô lăng, chỉ dựa vào chuyện mưa dầm thấm lâu cùng bạn cùng phòng tập lái xe, đang chuẩn bị tự mình lái xe.
Dường như trên đời này không có chuyện gì mà cô không dám làm.
Mạnh Kình đạp chân ga, xe việt dã như mũi tên rời cung lao vút đi, đầu của Địch Tử Uyên vô tình đập vào cửa sổ xe, anh khiếp sợ kêu lên.
“Kình Kình, bọn họ sẽ nổ súng đấy!”
“Chẳng sao cả, tôi đã kiểm tra trước rồi, xe này được trang bị kính chống đạn.”
Phương tiện di chuyển cấp S, quả nhiên nhặt được của hời.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, viên đạn của đối phương đã bắn vào cửa kính xe, Địch Tử Uyên căng thẳng cúi đầu xuống, tiện thể giơ tay che đầu Mạnh Kình.
Quả nhiên trên kính chỉ xuất hiện một vết nứt như mạng nhện, không có gì đáng lo ngại.
Khoảnh khắc tiếp theo, xe việt dã tạt đuôi xe, theo góc độ quỷ dị tông vào sườn của chiếc xe kia, dựa vào quán tính đẩy chiếc xe kia vài mét, khiến nó va vào bệ cẩm thạch ở quảng trường.
Thật khó để tưởng tượng làm thế nào mà Mạnh Kình có thể thực hiện kỹ thuật có độ khó cao như tạt đuôi xe.
Nhưng thực chất chẳng có gì đặc biệt cả, cô chỉ lái bừa, chó ngáp phải ruồi mà thôi.
Tổ đội với cô, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón kích thích.
Cô bắt đầu lùi xe lại, đụng vào chiếc xe kia mấy lần, mãi cho đến khi chắc chắn rằng người bên trong không còn động tĩnh gì nữa.
Trong lúc này, Địch Tử Uyên cũng sợ hết hồn, một tay anh ôm chặt khẩu súng, một tay nắm chặt tay vịn, mắt mở to như chuông đồng.
“Tôi còn tưởng em muốn đồng quy vu tận với bọn họ!”
“Tính năng của xe chúng ta không tệ, dư sức tông bọn họ, có gì nguy hiểm đâu.”
“...... Định nghĩa nguy hiểm của em hình như khác với tôi đấy?”
“Túi khí an toàn thậm chí còn chưa bung ra, chứng tỏ vốn không hề nguy hiểm.”
“Chắc tại chúng ta may mắn đấy?”
“Nói dong nói dài.” Mạnh Kình sai phái anh: “Anh xuống xe kiểm tra, nếu có kẻ dám động đậy, bắn chết tại chỗ.”
Địch Tử Uyên đáp lại, anh đổi sang một khẩu súng nhẹ hơn, sau đó xuống xe, cảnh giác nhìn quanh rồi mới mở cửa sau của xe đối phương.
Hai người ngồi ở hàng ghế sau ngã tại chỗ, trán đầy máu, thoạt nhìn như bị đụng đến bất tỉnh.
Vì vậy anh tạm thời lướt qua hai người bọn họ, đi lên hàng ghế đầu để kiểm tra ghế lái.
Ai ngờ hai người kia vốn dĩ không hề ngất xỉu, họ chỉ đang giả vờ, khi Địch Tử Uyên xoay người lại, một người trong số họ đã lén giơ súng lên, nhắm ngay giữa lưng của Địch Tử Uyên.
Không ngờ, bọ ngựa bắt xe, chim sẻ núp đằng sau.
Đột nhiên có người vỗ nhẹ vào vai hắn, hắn lập tức giật mình, vô thức quay đầu lại, ngay lập tức đối mặt với họng súng lạnh như băng.
Mạnh Kình đứng trước cửa xe mỉm cười: “Chiêu này của anh, chỉ lừa được kẻ ngốc thôi.”
“......”
Hắn chưa kịp nói gì, cô cũng không cho hắn cơ hội đó mà trực tiếp bóp cò.
Cô rõ ràng đã nói với Địch Tử Uyên rằng: “Nếu có kẻ dáng cử động, giết tại chỗ.”
Đó không phải là một câu nói suông.
Máu chảy xuống từ bên kia huyệt thái dương của gã đàn ông, bắn tung tóe khắp khuôn mặt của tên đồng bọn, người nọ vừa mơ màng ngồi dậy, vừa mở mắt ra thì đã đối diện với ánh mắt của Mạnh Kình.
Dưới ánh trăng ảm đạm, khuôn mặt thuần khiết dù không trang điểm nhưng vẫn xinh xắn đẹp đẽ của Mạnh Kình khiến gã sững sờ trong giây lát.
Ma xui quỷ khiến, gã tưởng cô là người chơi qua đường nên vội vã cầu cứu.
“Tiểu mỹ nữ, lúc nãy có một tên khốn nạn tập kích chúng tôi, ở đây rất nguy hiểm, xin hãy mau chóng kéo chúng tôi ra ngoài!”
Đôi mắt của Mạnh Kình khẽ cong cong: “Thật sao? Nguy hiểm đến mức nào?”
“...... Cái gì?”
“Đồng đội của anh vừa chết cách đây nửa phút, anh nói xem, nguy hiểm cỡ nào?”
Gã muộn màng nhận ra, lúc này mới sờ thấy máu trên mặt mình, đồng thời cũng thấy rõ cái đầu gần như bị bắn nát của đồng đội bên cạnh.
Ánh mắt của gã di chuyển xuống dưới, cuối cùng cũng nhìn thấy khẩu súng trong tay Mạnh Kình.
Diêm La gần ngay trước mắt.
Nỗi sợ hãi khiến gã mất đi khả năng phán đoán cơ bản nhất, phản ứng đầu tiên của gã không phải chạm vào súng mà là cố gắng mở cửa chạy trối chết.
Thật ra, cho dù chọn phương án nào thì kết quả cũng sẽ giống nhau.
Đoàng.
Mạnh Kình nhắm ngay sau đầu của gã, nhân từ cho gã một cái chết nhanh gọn.
Cô đẩy thi thể ra, lấy balo của hai người bọn họ, cùng với một hộp đạn và một khẩu súng tiểu liên từ cốp xe, sau đó không nhanh không chậm bước về phía trước.
Địch Tử Uyên đang đứng đó, lưng thẳng tắp, cẩn thận tỉ mỉ dùng súng đe dọa hai tên đàn ông ở ghế lái và ghế phụ.
Cô hơi khó hiểu: “Anh đứng gác chi vậy?”
“Em không sợ bọn họ liều chết, gây phiền toái cho em sao?”
“Vậy anh nổ súng đi, để tôi xem anh có tiến bộ gì hay không.”
Địch Tử Uyên do dự một chút: “Không cho bọn họ cơ hội nói lời trăng trối sao?”
“Nếu anh nhất định muốn cho, anh ta có thể hỏi vài câu hỏi.”
Người đàn ông ngồi trên ghế phụ bịt vết thương đang chảy máu, ỉu xìu yếu ớt, người duy nhất còn sức mắng chửi chính là người ngồi trên ghế lái.
Tài xế tức giận nói: “Hai vị, chúng ta không thù không oán đúng không? Sao lại muốn giết sạch thế này?”
Mạnh Kình chỉ vào thi thể nam bị nghiền chết cách đó không xa: “Anh ta có thù oán gì với anh à? Những cô gái vừa rồi có thù oán với anh sao?”
“......”
“Nếu anh đã có thể giết bọn họ, tôi cũng có thể giết anh.”
Tài xế nghểnh cổ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Trò chơi này là trò chơi từ thiện à? Chẳng phải mục đích là cạnh tranh lẫn nhau và cướp giật vật tư sao? Chúng tôi tuân theo quy tắc, hệ thống cho phép, nhưng cô lại không cho phép?”
“Tôi nào có không cho phép.” Cô mỉm cười: “Vậy anh cũng nên cho phép tôi làm điều tương tự chứ nhỉ, cớ sao tôi không thế cướp của anh?”
“Muốn cướp thì cướp đi, lấy đồ rồi có cần thiết phải lấy mạng chúng tôi không??”
“Cũng không hẳn.” Cô nói: “Tôi chỉ cảm thấy giữ mạng của các anh lại chẳng có tí giá trị gì.”
“Dựa vào cái gì?!”
“Chẳng dựa vào gì cả, tôi không cần có cớ để làm điều gì đó, giết người và giết chó chẳng có gì khác biệt.”
“......”
Có lẽ nhận ra đàm phàn là vô nghĩa, tài xế cố gắng chống cự lần cuối cùng, nhưng khẩu súng của anh ta vừa bị Địch Tử Uyên lấy đi, cửa xe cũng bị đụng đến biến dạng, anh ta và người bên ghế phụ đều bị mắc kẹt, khó có thể thoát thân.
Anh ta đập tay xuống vô lăng, chửi rủa trong tuyệt vọng.
Mạnh Kình không để ý đến anh ta nữa, cô như thường lệ lấy balo của hai người bọn họ, sau đó bình tĩnh giơ tay ra hiệu cho Địch Tử Uyên.
“Không để lại người sống, anh giết hai người bọn họ đi.”
Địch Tử Uyên khó xử: “Giết bây giờ hả?”
“Chứ sao nữa? Tôi chán nghe lời trăng trối rồi, anh vẫn chưa xây dựng tâm lý xong sao?”
“Không, không, tôi……”
“Tôi đếm đến ba, hoặc là anh nổ súng, hoặc là cút ngay.” Mạnh Kình trầm giọng nói: “Tôi không giữ kẻ vô dụng ở bên cạnh.”
Cô không cho anh thời gian để suy nghĩ thêm, cô bắt đầu đếm ngược.
“1…… 2……”
Số “3” vẫn chưa thốt ra.
Một tiếng súng vang lên, Địch Tử Uyên chỉ dùng một viên đạn bắn xuyên qua đầu của hai người trên ghế lái và ghế phụ.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, anh nghiến chặt răng, vành mắt đỏ hoe hạ súng xuống, không hề liếc nhìn thi thể mà xoay người bước nhanh về phía Mạnh Kình.
Mạnh Kình lục balo kiểm kê vật phẩm, không ngẩng đầu lên.
“Khiến anh uất ức rồi.”
“...... Không uất ức.” Địch Tử Uyên hạ giọng nói: “Tôi không thể mãi núp đằng sau và trông chờ vào em, những chuyện bẩn thỉu này vốn nên để tôi làm.”
Anh hiểu, cô hoàn toàn không có nghĩa vụ phải nhân nhượng anh.
Nhưng trên thực tế, cô đã nhân nhượng anh đủ nhiều rồi.