Trong số sáu mươi bảy mươi người chơi lên xe lửa, kỳ thực có một nhóm NPC bị nhiễm bệnh được tiêm vào bán thành phẩm kháng thể AT.
Kháng thể bán thành phẩm không thể ngăn chặn sự đột biến của họ, cùng lắm chỉ có thể trì hoãn thời gian đột biến.
Thế là, nửa đêm, khoảng thời gian người chơi buồn ngủ nhất, một người trong số đó hoàn toàn hóa thành zombie và cắn một người chơi nam ở hàng ghế sau.
Sau đó tiếng hét thảm thiết nọ vang lên.
Trên xe lửa, không chỉ kỹ năng của người mang gen lặn và người miễn dịch bị vô hiệu hóa, mà sau khi người thường bị cắn, dường như tốc độ dị biến cũng tăng nhanh.
Cảnh tượng này xảy ra ở toa số 6, cũng chính là toa chính giữa, con zombie mở màn nhanh chóng chuyển mục tiêu sang những người chơi khác, con zombie mới biến dị cũng theo sát phía sau.
Những người chơi có súng đã phản ứng kịp và nổ súng, đương nhiên cũng có người chơi không kịp tránh né, nên không may bị cắn.
Chiến hỏa lan rộng ra những toa xe hai bên, sau đó mọi người mau chóng phát hiện ra rằng, trong mỗi toa xe đều có NPC nhiễm bệnh ẩn náu, cho nên không có nơi nào là an toàn tuyệt đối.
Có thể thấy, cái gọi là “người sống sót” trong quy tắc không chỉ dẫn dắt người chơi tấn công lẫn nhau, mà quan trọng hơn là ám chỉ rằng, họ phải thoát khỏi cuộc săn lùng điên cuồng của zombie trong không gian kinh điển và nguy hiểm này.
Triết lý chân chính của trò chơi này chính là luôn khiến người chơi gặp bất ngờ trong tình huống không hề phòng bị, thậm chí có thể là tai họa ngập đầu.
Nếu như những người nhiễm bệnh trong toa xe chỉ là tiếng sét đầu tiên xua tan cơn buồn ngủ của bọn họ thì chuyện xảy ra tiếp theo chính là mưa rền gió dữ không thể ngăn cản nổi.
Trước khi người nhiễm bệnh ở toa số 7 cắn người khác, một anh chàng tóc vàng ở hàng ghế sau nhạy bén phát hiện ra, anh ta dùng tốc độ nhanh nhất bắn chết đối phương.
Mạnh Kình bỗng nhiên đứng lên, đồng thời tiện tay kéo Địch Tử Uyên đang mơ mơ màng màng ở bên cạnh.
Địch Tử Uyên lập tức tỉnh táo: “...... Xảy ra chuyện gì à?”
Lời còn chưa dứt, một loạt âm thanh lanh lảnh vang lên, cửa sổ thủy tinh của mỗi toa xe bắt đầu vỡ tan từng mảnh.
Gió đêm gào thét ập vào, trong màn đêm lạnh lẽo và nặng nề, vô số zombie treo ngược xuống từ nóc xe lửa, khuôn mặt không thể nhận dạng được, hốc mắt nứt toạc chảy máu, tay chân gầy đét đầy vết bầm tím xanh nắm lấy khung cửa sổ, ồ ạt chui vào trong.
Tiết mục chính tới rồi.
Thử thách tối nay, chính thức bắt đầu.
Việc đã đến nước này, tất cả người chơi có súng đều rút súng ra, bắn điên cuồng vào những con zombie này, tuy nhiên, không gian trong xe có hạn, khi zombie tới gần, độ khó xạ kích gia tăng, bọn họ buộc phải cận chiến.
Có người chơi nữ hai lần nổ súng bắn trượt, bị zombie nhào tới cắn vào cổ họng, cô ta che miệng vết thương, không thể kêu la, vừa bối rối vừa sợ hãi muốn cầu cứu những người chơi xung quanh, cuối cùng bị người đàn ông tóc vàng kia giết chết cùng với zombie, để tránh cô ta biến dị tại chỗ.
Người đàn ông tóc vàng hét lên: “Đi thôi! Người còn sống mau di chuyển sang toa xe khác!”
Vấn đề là các toa xe khác cũng có zombie, bọn họ gần như đã bị bao vây, không có chỗ nào để trốn.
Địch Tử Uyên bắn chết con zombie trước mặt chỉ bằng một phát súng, sau đó lập tức trở tay rút con dao gọt hoa quả dự phòng từ bên hông balo, đâm vào mắt của một con zombie khác.
Anh lo lắng quay đầu tìm kiếm: “Kình Kình! Kình Kình đâu rồi?!”
Ở cự ly gần, uy lực của khẩu súng ngắn của Mạnh Kình càng mạnh hơn, ở đây nó phát huy toàn bộ ưu thế, cô bóp cò một lần, đồng thời bắn nát đầu của hai con zombie, sau đó nhanh nhẹn giẫm lên chiếc bàn nhỏ, lướt qua ghế ngồi trở lại bên cạnh anh.
“Đừng gọi nữa, phiền chết đi được.”
“...... Kình Kình, em nghĩ chúng ta nên đi đâu đây?”
Theo logic, trong tình huống bình thường, dù hệ thống làm gì thì cũng sẽ để lại cho người chơi cửa đột phá, chứ sẽ không trực tiếp an bài ngõ cụt, ép buộc người chơi toàn quân bị diệt.
Tựa như đêm khuya hôm đó khi lũ zombie được thả xuống trường Trung học Số 5, hệ thống đã thiết lập thư viện là khu vực an toàn và cho người chơi gợi ý.
Chuyến tàu này cũng sẽ không ngoại lệ, nhất định có gợi ý gì đó mà bọn họ không chú ý tới.
Tiếng súng liên miên, đại não của Mạnh Kình vận động hết công suất.
Chỉ trong vài giây, vô số hình ảnh rời rạc hiện lên trong đầu cô.
Có ba pho tượng cao chót vót ở quảng trường trước nhà ga; những tấm áp phích “Nội thất Tam Mộc” dán khắp nơi trong sảnh chờ; chỉ có duy nhất cổng soát vé số 3 mở cửa; trên màn hình hiển thị, trừ chuyến xe lửa này ra, những chuyến khác đều bắt đầu bằng số “3”......
Cô quyết đoán đẩy vai Địch Tử Uyên: “Đến toa số 3, toa số 3 là khu vực an toàn!”
Địch Tử Uyên nghe rõ câu này, người đàn ông tóc vàng và hai người chơi kia cũng nghe rõ, trong tình huống này, bất kể đúng hay sai, họ đều phải thử, cho nên không ai do dự, bọn họ lập tức xoay người nghênh đón một lượng lớn zombie ngang ngược, chạy về phía toa số 3.
*
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một trận chiến khốc liệt.
Đạn bắn khắp nơi, máu tươi văng đầy trên vách xe, thi thể ngang dọc, dọc đường đi có thể thấy người chơi và zombie liều mạng với nhau.
Không biết giữa chừng ai đã ném ra một quả bom khói, chặn tầm nhìn tấn công của zombie, điều này tình cờ tạo cơ hội cho nhóm của Mạnh Kình, Mạnh Kình ném một lon kim loại nhặt dưới mặt đất phía sau ghế ngồi, dùng tiếng động thu hút sự chú ý của zombie, chúng nó hấp tấp nhào qua đó, chồng chất chen lấn trong một góc hẻo lánh.
Lợi dụng khoảng trống này, bọn họ dựa sát vào thành xe, nhanh chóng vượt qua toa số 5 trong làn khói dày đặc, sau đó khóa cửa toa số 5 lại.
Toa số 4 lộn xộn và đầy máu tươi, chỉ có một cặp đôi còn sống, thoạt nhìn vì để bảo vệ cho toa xe này hai người họ đã gần như tiêu hao hết đạn.
Cô gái kia rất vui khi thấy bọn họ, nên vội vã bắt chuyện: “Mọi người, không bị nhiễm bệnh chứ?”
Chàng trai trách cô ta vì đã hỏi một câu ngớ ngẩn: “Bị nhiễm bệnh thì đã biến dị lâu rồi, còn có thể đứng vững vàng ở đây sao?”
Người đàn ông tóc vàng nhanh chóng bước đến cánh cửa nối liền giữa toa số 3 và số 4, phát hiện cánh cửa này rõ ràng khác với những cánh cửa khác, cánh cửa này không có kính, không thể nhìn thấy bên trong, hơn nữa nó bị khóa bằng một cách thức kỳ lạ, dù làm sao cũng không thể mở được.
“Quả nhiên toa số 3 là khu vực an toàn, nếu không sẽ không có thiết lập cổ quái như vậy.”
Đôi người yêu giải thích: “Lúc nãy chúng tôi kiểm tra thì phát hiện trong toa số 4 có tất cả bảy nút bấm, không thể ấn từng nút mà chỉ có thể ấn xuống cùng lúc mới có thể mở cửa ra được.”
“Nút ở đâu?”
Đôi người yêu lần lượt chỉ cho bọn họ: “Giữa ghế, trên giá để hành lý, trước cửa nhà vệ sinh…… Bảy nút, đúng lúc chúng ta có đủ bảy người.”
Thảo nào bọn họ vẫn luôn ở đây mà không vào trong kia, hóa ra là vì không tìm được người giúp đỡ.
Tương tự, bên toa xe số 1 và số 2 cũng rất nguy hiểm, cho nên việc hoàn thành điều kiện mở cửa của bên đó càng khó hơn.
“Vậy đừng lãng phí thời gian nữa.” Địch Tử Uyên đề nghị: “Chúng ta tranh thủ thời gian phân công đi, mỗi người chọn một nút ở gần mình, sau đó tôi đếm đến ba, chúng ta cùng nhấn.”
Không ai tỏ ra phản đối, bảy người mau chóng dựa theo vị trí hiện tại của mình để tìm nút, Mạnh Kình ở xa nhất, phụ trách nút trước nhà vệ sinh; nút cuối cùng còn lại nằm gần sâu trong giá để hành lý, Địch Tử Uyên lợi dụng chiều cao của mình, giẫm lên lưng ghế, giơ tay mò tìm.
Anh bắt đầu đếm ngược: “Chuẩn bị sẵn sàng, 3… 2… 1!”
Khi mọi người đồng loạt nhấn nút, cửa toa số 3 lập tức vang lên một tiếng “cành cạch”, cô gái trong đôi người yêu xoay tay nắm cửa thì phát hiện thành công.
Toa xe số 3 trống rỗng, cực kỳ sạch sẽ, ngay cả kính cũng còn nguyên vẹn, có thấy chưa có người chơi bước vào, càng không có zombie xâm lấn.
Đây thật sự là khu vực an toàn do hệ thống thiết lập.
Cô ta vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Cửa mở rồi! Mau vào đi!”
…… Tuy nhiên cô ta chỉ kịp vui vẻ hai giây.
Gần như ngay khi cửa an toàn mở ra, chuông báo động của đoàn tàu vang lên ầm ĩ, giống như tiếng còi ra lệnh zombie xông lên.
Ngoại trừ toa số 3, tòa bộ cửa kết nối các toa xe đều tự hủy, không thể đóng lại được nữa.
Từ đầu đến đuôi xe, zombie tràn ra không bị cản trở, chúng nó điên cuồng xông tới như được tiêm thuốc kích thích, nháy mắt đã sắp tiến đến toa số 4.
Người đàn ông tóc vàng bước một bước dài, lao vào cửa an toàn trước, đôi người yêu và hai người chơi còn lại cũng vội vàng chen vào.
Địch Tử Uyên nhảy xuống lưng ghế dựa hơi chậm, anh nóng lòng gọi Mạnh Kình đang ở khoảng cách xa, đến khi quay đầu lại anh phát hiện những người kia đã đóng cửa an toàn lại.
“...... Này! Chờ đã!”
Anh cố gắng ngăn cản bọn họ, nhưng năm người chơi này đã hợp lực chặn cửa, không cho anh mở ra lần nữa.
Trong lúc hai bên giằng co, anh mơ hồ nghe thấy cô gái trong đôi người yêu kêu gào: “Cửa này không khóa được!”
“Vậy thì dùng sức chặn lại!” Là giọng của người đàn ông tóc vàng, nghe có vẻ hung tợn: “Thêm một người chết thì số người còn lại càng ít, như thế điểm tổng kết của chúng ta sẽ càng cao!”
Sau đó là tiếng hùa theo của những người chơi khác.
Anh ý thức được không thể bước vào cánh cửa này, lúc này sau lưng vang lên tiếng súng, anh quả quyết rút súng giắt ở bên hông, xoay người chạy về phía Mạnh Kình.
Mạnh Kình lấy quả bom khói duy nhất còn lại trong balo ném vào toa số 5 để kéo dài thời gian, nhưng tốc độ của bọn zombie này thật sự quá nhanh, khói chưa lan ra hết, trong nháy mắt đã có ba bốn con zombie đến gần.
Hai người cùng lúc nổ súng, cô trở tay mở cửa nhà vệ sinh bên cạnh: “Vào đây!”
Địch Tử Uyên gần như va chạm trực diện với con zombie trước mặt, đúng lúc con zombie kia chắn trước cửa nhà vệ sinh, anh chỉ có thể trực tiếp nổ súng, kết quả trước sau chỉ muộn không phẩy mấy giây, anh bắn nổ đầu zombie, zombie cũng cắn vào tay anh.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Mạnh Kình giơ tay nắm lấy cổ áo của anh, kéo anh vào nhà vệ sinh trước khi có thêm nhiều zombie đến đây, sau đó cô khóa cửa lại.
……
Trong chốc lát, Địch Tử Uyên mất đi khả năng suy nghĩ.
Tầm mắt của anh mờ đi, hô hấp dần trở nên khó khăn, lục phủ ngũ tạng như bị lửa thiêu đốt, nhưng tứ chi lại lạnh buốt và tê dại, cứ như thể toàn bộ máu đang dồn hết lên đỉnh đầu.
Anh cảm thấy mạch máu của mình căng ra như muốn vỡ tung, máu chảy xuống từ mũi và miệng, trên mặt như có côn trùng bò lên, rất có thể đó là dấu hiện dị biến.
Sẽ chết, có lẽ sắp chết rồi.
Nhưng chết cũng chẳng sao cả, loại người như anh căn bản không hợp với trò chơi Thần Linh, sớm muộn gì cũng chết thôi, chết sớm siêu thoát sớm.
Chỉ tiếc, mạch suy nghĩ đến đây là đứt đoạn, không thể trở về thế giới thực, cũng không bao giờ được gặp lại cha mẹ và anh trai.
Xin lỗi.
Xin lỗi……
Tử vong bao trùm chỉ trong giây lát, một giây như một năm.
…… Cho đến khi một mũi kim tiêm nhọn hoắc đâm vào cánh tay anh, kháng thể AT được tiêm vào máu của anh.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, anh nghe được một giọng nữ quen thuộc không gì sánh bằng, nhẹ nhàng mắng chửi một câu.
“Mẹ kiếp.”
Là Kình Kình.
Ôi, Kình Kình chửi bới cũng thật dịu dàng.
Có lẽ cô sẽ lại nghĩ rằng anh thật vô dụng.
Hậu di chứng của kháng thể AT mạnh hơn thuốc đông máu rất nhiều, sau khi tiêm vào, mỗi tấc xương của anh đều đau như muốn vỡ vụn, đau đến mức anh co quắp trên mặt đất thở dốc, hệt như mắc chứng động kinh.
Đến khi cơn đau dịu đi, anh mở mắt ra, tầm mắt mờ mịt từ trần nhà vệ sinh dời xuống, sau đó chậm chạp tập trung vào khuôn mặt của Mạnh Kình.
Anh được cứu sống rồi.
Anh không nhớ rõ đây là lần thứ mấy cô kéo anh về từ quỷ môn quan.
“Cảm ơn em, Kình Kình.”
“Anh lợi hại thật đấy.” Giọng điệu của Mạnh Kình lạnh nhạt: “Tổng cộng có hai loại thuốc, tất cả đều dùng hết lên người anh.”
“...... Xin lỗi, lại làm phiền em rồi.”
“Anh đúng là gây phiền cho tôi.” Cô nói: “Khi những người đó đóng cửa, anh nên hiểu rằng họ sẽ không bao giờ mở cửa cho anh vào nữa, lúc đó tôi gọi nhưng anh không nghe, nếu động tác của anh nhanh hơn một chút, sẽ không đến mức bị cắn.”
“Tôi không ngờ rằng bọn họ độc ác như vậy, vừa hợp tác xong thì lập tức trở mặt.”
Cô cười lạnh một tiếng: “Trong trò chơi này có ai không độc ác chứ? À, có anh không độc ác, vậy nên lẽ ra anh đã chết từ lâu rồi, thiên sứ chính nghĩa không thích hợp sống ở địa ngục đâu.”
Địch Tử Uyên dựa vào cửa cúi đầu xuống, dùng tay áo lau máu mũi, nếu là người bình thường làm động tác này, có lẽ sẽ rất nhếch nhác, nhưng hết lần này tới lần khác anh lại mang một vẻ đẹp mong manh đáng thương.
Anh thừa nhận, cô mắng rất đúng, nhiều khi anh quá không quyết đoán, hoặc là, anh căn bản không thể đưa ra quyết định đúng đắn.
Anh thấp giọng hỏi cô: “Vậy tại sao ban nãy em lại mạo hiểm cứu tôi? Rõ ràng em có thể đóng thẳng cửa lại mà.”
Mạnh Kình liếc nhìn anh, thấy hàng mi dài như cánh quạt của anh khẽ run, vừa cô đơn vừa bất an chờ đợi câu trả lời. Cô im lặng một lát, không nói thêm lời khó nghe nào nữa.
“Đã tổ đội rồi thì phải đến nơi đến chốn.”
“Vậy…… tổ đội của chúng ta sắp kết thúc sao?”
“Vượt ải xong đương nhiên sẽ kết thúc, lẽ nào tôi chịu đựng anh chưa đủ sao?”
Nét mặt của Địch Tử Uyên thất vọng một cách khó hiểu, ánh mắt thất vọng của anh như có sương mù bao phủ, kết hợp với khuôn mặt tái nhợt và đẹp đẽ, trông vừa mềm mại vừa đáng thương.
Anh nói: “Sau khi trở về thành phố của Thần sẽ không còn gặp nhau nữa sao?”
“Cũng không hẳn, dựa theo cơ chế ghép đôi người quen, vẫn có cơ hội gặp mặt.”
“Ngoại trừ bị động gặp mặt, chúng ta có thể chủ động gặp nhau không?”
“Bị động và chủ động, tạm thời gác chuyện vớ vẩn này sang một bên đi.” Mạnh Kình nhiều lần bó tay, cô sắp cạn lời đến phát cáu rồi, cho nên liền nói với anh: “Chúng ta không thể ở trong nhà vệ sinh mãi được.”
“Ban nãy nhờ có bom khói, zombie bên ngoài không biết chúng ta trốn vào đây, kỳ thật, ở đây cho đến khi trò chơi kết thúc cũng không phải không được mà?”
“Trên lý thuyết là có thể.” Mạnh Kình gật đầu: “Nhưng anh nghĩ đi, tại sao phải cho đám người ở toa số 3 được sống?”
“......”
“Bọn họ nhất định cho rằng chúng ta chết rồi, chúng ta có thể an toàn vô tư nghĩ cách giết bọn họ, như thế điểm ván này của anh ít nhất sẽ cao gấp năm lần.”
Thêm một người chết thì số người còn lại càng ít, như thế điểm tổng kết của chúng ta sẽ càng cao!
Những lời người đàn ông tóc vàng nói khi chặn cửa liên tục vang vọng bên tai Địch Tử Uyên, anh im lặng một lúc, cuối cùng dùng sức nhắm mắt lại, bất đắc dĩ thở dài.
“Em nói đúng, nên giết hết.”
Trong trò chơi Thần Linh không có đúng sai, chỉ có trước khi mỗi người chơi quyết định dùng tính mạng của người khác để hi sinh thì bản thân mình cũng nên sớm chuẩn bị sẵn sàng để bị đối xử hệt như thế.
*
Đêm rất dài, zombie không tìm được mục tiêu gầm rú đi lang thang trong nhiều toa xe khác nhau.
Khoảng hai giờ đồng hồ đã trôi qua, rất lâu không nghe được động tĩnh gì khác thường.
Những người chơi trong toa số 3 đoán rằng chắc hẳn những người chơi còn lại trên đoàn tàu đã bị đảo thải hết, chỉ còn lại năm người bọn họ.
Người sống sót có năm người, đã được xem là rất ít rồi, dựa theo quy tắc, điểm tổng kết nhất định sẽ gấp bội.
Vậy nên để bày tỏ thành ý, bọn họ đã lập một hiệp định hòa bình, tập trung hết balo và vũ khí còn lại ở lối đi, sau đó cả bọn cùng ngồi ở hàng ghế sau, hứa sẽ không tấn công nhau cho đến khi trò chơi kết thúc.
Trong suy tưởng của bọn họ, thắng bại đã định, bọn họ chỉ cần chờ đến khi bình minh ló dạng.
…… Nhưng ngay khi trời gần sáng, từ hướng toa số 4 và số 5, đột nhiên vang lên một tiếng nổ ầm.
Sóng xung kích dường như khiến cả toa xe rung chuyển, năm người vốn đang thả lỏng cảnh giác và buồn ngủ đều kinh ngạc đứng bật dậy.
“Sao thế? Lại có chuyện à?”
Linh cảm không lành dâng lên trong lòng, người đàn ông tóc vàng vô thức rời khỏi chỗ ngồi và muốn đi đến lối đi lấy súng.
Kết quả khi chạy được nửa đường, anh ta ngẩng đầu lên thì trông thấy cửa an toàn bị đẩy ra.
Sau khi cửa an toàn chính thức mở ra thì không thể khóa lại, ngoại trừ zombie, tất cả người chơi còn sống đều có thể tự đẩy mở.
Toa xe cách đó không xa có khói đen ngùn ngụt bốc lên, tay chân thi thể của zombie đầy khắp mặt đất, có cái còn đang bốc cháy.
Bóng dáng của Mạnh Kình và Địch Tử Uyên đứng sóng vai nhau xuất hiện trong tầm mắt của anh ta mà không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào.
Vụ nổ vừa rồi đến từ quả lựu đạn bi thép cuối cùng trong balo của Mạnh Kình.
“Ồ!!! Các vị có nhã hứng thật nhỉ.” Mạnh Kình bước vào khu vực an toàn, ra hiệu bảo Địch Tử Uyên đóng cửa lại, giọng điệu của cô cực kỳ cợt nhả: “Biết sắp thắng rồi cho nên bày sạp ăn mừng hả?”
Người đàn ông tóc vàng ớn lạnh sống lưng, theo bản năng anh ta bước nhanh hai bước, định giơ tay nhặt súng.
Hối hận thì đã muộn rồi.
Một giây sau, Mạnh Kình hướng vào anh ta, lưu loát bóp cò súng.
Ở khoảng cách bảy tám mét, lực sát thương của súng ngắn khó mà tưởng tượng được, khoảnh khắc viên đạn găm vào ngực anh ta, sương máu tung tóe, dường như khiến người đàn ông bị nổ thành hai đoạn.
Đôi người yêu ở hàng sau kinh hãi hét lên, bạn trai của cô ta và hai người chơi kia luống cuống, liên tục nói những lời mềm mỏng.
“Xin lỗi, xin lỗi hai vị! Tại chúng tôi sợ quá, chứ không phải cố ý nhốt hai người ở bên ngoài!”
“Đều tại gã đàn ông tóc vàng kia ép chúng tôi, chúng tôi không kịp cản anh ta, thật đó.”
“Van xin hai người, mọi người tham gia trò chơi cũng không dễ dàng gì, xin đừng đuổi cùng giết tận!”
Mạnh Kình nghiêng đầu nhìn về phía Địch Tử Uyên, như có điều suy tư: “Ban nãy khi chặn cửa, có ai cố gắng khuyên nhủ không?”
Địch Tử Uyên lắc đầu: “Không có, bọn họ đều than tại sao cửa không khóa được.”
“Được rồi, vậy tức là bọn họ đều đang nói dối.” Cô khẽ mỉm cười, dời nòng súng nhắm ngay đôi người yêu: “Nào, yêu nhau thì nên cùng nhau xuống suối vàng.”
Cô nói được làm được, phát súng này quả thật đã giết chết hai người cùng một lúc, não và máu của đôi người yêu văng khắp quần áo của hai người chơi ở đằng sau.
Hai người chơi kia quả thật không có đường lên trời, cũng không có cửa xuống đất (*), bọn họ ôm đầu lùi lại co ro dưới ghế, khóc lóc nói những câu mà chính mình cũng không thể hiểu được, gào thét trong tuyệt vọng.
(*) Thượng thiên vô lộ, nhập địa vô môn (thành ngữ): Ý chỉ tình huống vô vọng không thể tiến cũng chẳng thể lùi.
“Được rồi, hai người này giao cho anh đấy.” Cô bình tĩnh dặn Địch Tử Uyên: “Chẳng phải anh muốn chủ động gặp tôi sao? Xử lý xong bọn họ, tôi sẽ cho anh biết cách.”
Địch Tử Uyên sửng sốt: “Thật sao?”
“Thật, nhưng tôi chỉ cho anh năm phút thôi đấy.”
“...... Tôi biết rồi.”
Năm phút sau.
Trong xe, ngoại trừ Mạnh Kình và Địch Tử Uyên, không còn ai sống sót.
Hay nói cách khác, trên toàn bộ chuyến xe lửa này, cô và anh là những người duy nhất sống sót.
Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, áng mây phía đông dần dần tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Xe lửa sắp đến ga.
Địch Tử Uyên ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn nòng súng đang bốc khói, ngơ ngác hồi lâu.
Sau đó anh nghe Mạnh Kình nói ra đáp án mà mình mong muốn.
“Bình thường tôi hay đến quán cà phê Hải Đức ở khu D để uống trà chiều, nếu anh may mắn, có lẽ một ngày đó sẽ tình cờ gặp tôi.”
Một ngày nào đó.