Ba người cùng đến trước bảng đen trong phòng học, Mạnh Kình cầm đèn pin chiếu sáng, Địch Tử Uyên phụ trách cẩn thận tìm manh mối trên bảng đen.
Nhan Vi là người dạn dĩ, cô ấy không quan tâm người ta có đồng ý hay không, mời hay không mời, cô ấy nghiêng đầu nhìn sang, tò mò xem náo nhiệt.
“Sao hai người lại có hứng thú với tấm bảng đen này vậy? Tôi vẫn luôn cho rằng gần bàn ghế có khắc chữ, có lẽ chúng ta nên tìm một chút.”
“Bảng đen nhất định có vấn đề.” Địch Tử Uyên kiên trì với suy nghĩ của mình: “Tục ngữ có câu nơi nguy hiểm chính là nơi an toàn, tấm bảng đen này đặt ngay trước mặt chúng ta, hệt như một thứ bừa bộn lộn xộn, nhưng thật chất là vì muốn chúng ta xem nhẹ nó.”
Nghe xong lời này, Nhan Vi cũng bắt đầu cẩn thận xem xét, nhưng nhìn tới nhìn lui vẫn không rõ ràng lắm.
“Móa, tôi thấy chữ trên đây không có chữ nào là chữ của con người, chẳng lẽ những hình vẽ này chứa bí ẩn? Ghép lại với nhau sẽ tạo thành một đồ đằng gì đó?”
“Cũng có lý.”
Sau đó hai người thật sự cầm phấn lên vẽ ở bên cạnh, cố gắng nghiêm túc ghép những hình vẽ kia thành một hình mới.
Mạnh Kình đứng ngoài quan sát hồi lâu, cuối cùng ánh mắt tập trung vào đồ lau bảng trên bục.
Cô như có điều suy tư: “Hay là lau sạch bảng đi? Nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn đấy.”
Nhan Vi sững sờ, vừa định nói có phải đề xuất này quá mạo hiểm hay không, ai ngờ Địch Tử Uyên lại tích cực hưởng ứng.
“Đúng đúng, có thể thử xem!”
Anh nhanh nhẹn cần lấy đồ lau bảng, cánh tay vung lên như cối xay gió, nhanh gọn lau sạch bảng đen, trong lúc nhất thời bụi phấn bay tứ tung, xộc thẳng vào mặt mọi người.
Mạnh Kình che mũi và miệng lại, đưa đèn pin đến gần, cô thấy ở bốn góc, cạnh, và chính giữa bảng đen có mấy từ và bính âm dù lau mạnh cách mấy cũng không thể xóa được.
Những từ và bính âm này rõ ràng được viết bằng chất liệu đặc biệt, nhưng nếu lẫn trong đám chứ viết bằng phấn trắng thì sẽ hoàn toàn không thể phân biệt được.
【Không đủ, đôi, 0, mỗi bên, lẻ sau, hàng chục, shouwei, chẵn trước, cộng thêm, xem như】
“Kình Kình, em thật thông minh!” Địch Tử Uyên vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, nhưng cũng hơi hoang mang: “Nhưng những chữ này có nghĩa là gì vậy, có cần phải sắp xếp lại không?”
“Nhất định phải sắp xếp thứ tự, nhưng tôi chưa nghĩ ra cách sắp xếp.” Mạnh Kình ghi nhớ thông tin, chậm rãi nói: “Cái này có thể từ từ suy nghĩ sau, hiện tại chúng ta phải tranh thủ thời gian khôi phục bảng đen lại như cũ, nếu không tiết học tiếp theo sẽ bị ngưòi chơi khác phát hiện.”
“Khôi phục lại như cũ? Nhưng có nhiều chi tiết tôi không nhớ.”
“Không cần phải khôi phục trăm phần trăm, anh vẽ vài hình vẽ tương tự ở vị trí cũ, còn chữ thì cứ viết bậy đi, miễn lấp đầy là được.”
“Viết linh ta linh tinh hả? Sở trường của tôi đấy.” Nhan Vi xắn tay áo xung phong nhận việc: “Để tôi giúp!”
Mỗi tay của cô ấy cầm một viên phấn, tả hữu khai cung, vậy mà cũng ra hình ra dạng lắm, thoạt nhìn không khác gì lúc trước.
Địch Tử Uyên vừa vẽ vừa khách sáo khen ngợi: “Cô Nhan đúng là đa tài đa nghệ.”
“Đây chẳng phải chỉ là chuyện thường thôi sao?” Nhan Vi đỉnh đạc xua tay: “Được rồi, nếu sau khi trở về có ai nghĩ ra cách sắp xếp thì tìm cơ hội thông báo với nhau một tiếng nhé.”
“Okela, nói lời giữ lời.”
Sau khi khôi phục bảng đen, hành động đêm nay chấm dứt, ba người quyết định trở về phòng nghỉ ngơi, xem xem ngày mai có thể tìm được manh mối mới hay không.
Phòng giam của Nhan Vi ở tầng ba, khi cô ấy trở về phòng, Địch Tử Uyên và Mạnh Kình cũng tiện đường đi theo vào tầng ba, Địch Tử Uyên ôm eo nâng Mạnh Kình lên, để Mạnh Kình thấy rõ cảnh tượng trong phòng giam số 32.
Đúng như Nhan Vi nói, người chơi nam trong phòng quả thật đã chết, bị vô số cây đinh đâm vào cơ thể, chảy máu cho đến chết, cảnh tượng rất khó diễn tả bằng lời, chỉ có tận mắt chứng kiến mới có thể cảm nhận được sự thảm thiết ấy.
Mạnh Kình cúi đầu thì thầm với Địch tử Uyên: “Hôm nay anh phải nhanh tay lên, nếu nội dung lao động có mục dọn dẹp nhà tù nào đó, anh phải ưu tiên chọn mục đó, sau đó cẩn thận quan sát trần nhà.”
Địch Tử Uyên vẫn giữ nguyên tư thế nâng cô lên, anh cẩn thận đặt cô xuống đất, gật đầu trả lời.
“Đã hiểu.”
……
Hai người cẩn thận trở về phòng giam số 26, Mạnh Kình theo Địch Tử Uyên vào phòng.
Cô ngồi xuống giường, Địch Tử Uyên chuyển ghế đến ngồi cạnh cô, cuối cùng anh cũng có thể hỏi câu hỏi mà mình muốn hỏi.
“Kình Kình, có phải em không tin cô Nhan lắm không?”
“Sao anh nghĩ thế?”
“Có thể nhìn ra mà, em không muốn thảo luận nội dung bảng đen trước mặt cô ấy.”
Giọng điệu của Mạnh Kình thản nhiên: “Không tin tưởng người mới quen chưa tới một ngày là chuyện bình thường, chẳng lẽ tôi phải giống như anh, gặp ai cũng chân thành đối đãi?”
“Ờ thì…… cũng phải.”
“Nhưng cô ấy không phải người xấu, lại còn thông minh, nói không chừng sau này vượt ải có thể lập liên minh đấy, xem tình hình thế nào đã.”
Địch Tử Uyên không khỏi tò mò: “Kình Kình, tiêu chuẩn phán đoán người chơi xấu xa của em là gì vậy?”
“Là tôi đây này.”
“Hả?”
Mạnh Kình cười lạnh: “Tôi là tiêu chuẩn cho người xấu.”
Vậy nên những người chơi thẳng thắn lương thiện hơn cô một chút có thể xem là “không xấu xa”.
Nhưng tiêu chuẩn này không hợp với anh, cô thường không đánh giá anh là người tốt hay người xấu.
Co chỉ cho anh một định nghĩa duy nhất, đó là “ngốc”.
Địch Tử Uyên không quan tâm cô định nghĩa anh thế nào, anh vội vàng uốn nắn cô.
“Em không phải người xấu, chỉ là em thích nghi với trò chơi Thần Linh giỏi hơn đại đa số người, đó là năng lực của em.”
“Anh thật sự nghĩ vậy sao?”
“Tất nhiên rồi.”
Mạnh Kình cố ý hỏi anh: “Nhưng năng lực của tôi thể hiện ở nhiều khía cạnh, trong đó có cả việc dùng những người không có năng lực làm đá lót đường, có lẽ một ngày nào đó sẽ đến lượt anh đấy.”
“Ít nhất bây giờ chưa đến lượt tôi, hơn nữa nếu không có em, có lẽ tôi đã chết trong ván game zombie kia rồi.” Địch Tử Uyên trả lời một cách chắc chắn: “Cho dù làm đá lót đường, thà làm đá lót đường cho em còn hơn làm cho người khác, tôi có thể chấp nhận mà.”
Bước chân của Mạnh Kình dừng lại một chút, sau đó tiếp túc tiến lên phía trước, vẻ mặt không thay đổi.
Từ trước đến nay cô là người luôn thăm dò nhiều lần, nhưng hết lần này đến lần khác, anh đáp lại rất nghiêm túc và thành khẩn, rất sợ nảy sinh hiềm khích với cô.
Cô không tin tưởng người khác, nhưng anh lại luôn tin tưởng cô vô điều kiện, ngẫm lại thật sự rất kỳ lạ.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa.” Cô hỏi anh: “Anh nghĩ sao về những chữ trên tấm bảng kia?”
Địch Tử Uyên tỉ mỉ nhớ lại: “Chúng ta có nên bắt đầu với bính âm trước không? Shouwei là gì? Thủ vệ? Kết thúc? Vị trí đầu tiên? Đầu đuôi?”
“Đầu đuôi.” Mạnh Kình suy nghĩ một chút, sau đó đưa ra câu trả lời khẳng định: “Là đầu đuôi”.
“Đầu đuôi…… vậy liên kết thế nào đây?”
【Không đủ, đôi, 0, mỗi bên, lẻ sau, hàng chục, shouwei, chẵn trước, cộng thêm, xem như】
Đầu đuôi, mỗi bên, cộng thêm.
Đầu đuôi, mỗi bên, cộng thêm.
Đại não của Mạnh Kình mau chóng vận hành, cho đến khi cô đưa ra một kết luận mà cô cho rằng hợp lý.
“Hai phần, chẵn trước lẻ sau, cộng đầu và đuôi của mỗi phần, nếu không đủ hàng chục…… thì xem như là số 0.”
Địch Tử Uyên sửng sốt hai giây, lập tức sử dụng công thức.
“Có phải là sáu con số chúng ta lấy được ở nhà ăn không? ‘735’ là số lẻ, ‘264’ là số chẵn, số chẵn đứng trước số lẻ đứng sau, chính là ‘264735’, cộng đầu và đuôi của mỗi phần sau đó ghép lại lần nữa?”
Cộng đầu và đuôi tương ứng, “2+5” được “7”, “6+3” được “9”, “4+7” được “11”; trong đó 7 và 9 nhỏ hơn mười, cho nên được xem là “07” và “09”.
Như vậy, mật mã cuối cùng chính là: 070911
Đây chính là mật mã mở cửa tầng sáu.
*
Khi đồng hồ điểm sáu giờ ba mươi phút sáng, các tù nhân tập hợp trước cửa phòng dưới sự giám sát của giám ngục.
Mạnh Kình đứng trước cửa phòng của mình, cô phát hiện hai phòng bên cạnh – số 8 và số 10, không có ai bước ra.
Người đàn ông tóc dài ở phòng giam số 10 đêm qua bị cô giết chết, đương nhiên không thể xuất hiện; còn cô gái tóc xoăn ở phòng giam số 8, có lẽ vận may hơi tệ, đội sổ thời hạn thi hành án, ban đêm đã bị xử tử.
Vì đã biết tù nhân số 32 và số 40 chết như thế nào, duy chỉ có cô gái tóc xoăn này là cô không biét, cho nên cô quyết định tìm hiểu rõ ràng.
Sau bữa sáng buồn nôn, đến lúc chọn nội dung lao động, cô nhanh chóng đọc lướt qua, quả nhiên nhìn thấy lựa chọn 【Dọn dẹp phòng giam số 8】.
Lần này cô không bị người khác đoạt cơ hội trước.
Số người cần để dọn dẹp phòng giam là hai người, người chơi chọn mục này cùng cô tình cờ là một người quen mặt, đó là anh chàng áo xanh đã khen cô đỉnh của chóp lúc chế tạo ô, đồng thời tiết lộ rằng giặt quần áo giày vớ của giám ngục có thể được giảm sáu tháng tù giam.
Anh ta thuộc nhóm người chơi cố gắng thoát thân bằng cách giảm án phạt, mục tiêu của anh ta là cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, lần trước làm ô đã nếm được lợi lộc, không ngờ lần này lại gặp lại Mạnh Kình, anh ta lập tức cảm thấy như gặp được người đáng tin cậy.
Anh ta kích động nắm lấy tay Mạnh Kình: “Là cô sao, cao thủ, chúng ta thật có duyên, vậy mà lại gặp nhau lần nữa!”
Có duyên à? Chỉ là thêm gánh nặng mà thôi.
Mạnh Kình bình tĩnh hất tay anh ta ra, chỉ vào xô nước, cây lau nhà và thùng sơn trắng bên cạnh.
“Lúc nãy giám ngục đã căn dặn, nhiệm vụ của chúng ta là lau sạch phòng và sơn lại tường.”
“À, à, hiểu rồi.”
“Tôi đẩy cửa hay anh đẩy cửa đây?”
Anh chàng áo xanh cảm thấy kỳ lạ, ai đẩy cửa thì có liên quan gì đâu, thế là anh ta tiện tay đẩy cánh cửa phòng giam số 8 ra.
Kết quả, đập vào mắt chính là máu đặc quánh đọng đầy mặt đất, cùng với dấu chân rõ ràng trên vũng máu.
Không chỉ vậy, tường và trần nhà cũng bê bết máu, theo phân tích sơ bộ, có lẽ cô gái tóc xoăn kia bị cắt động mạch chủ.
Toàn thân anh ta ớn lạnh, chẳng hiểu sau lại vô thức lùi lại núp sau lưng Mạnh Kình.
“Thảo nào dọn dẹp phòng giam được giảm nhiều thời gian thi hành án, thế này chẳng phải quá nhiều sao?!”
Mạnh Kình bình tĩnh hỏi ngược lại: “Dọn dẹp phòng giam thì được giảm nhiều à?”
“Đúng thế, tôi nghe người khác nói vậy đấy, cho nên mới chọn mục này, ít nhất không đội sổ thời hạn thi hành án, nếu không tối chết thì sao?”
“Vậy thì mau dọn dẹp đi, anh muốn lau sàn hay sơn tường?”
“Tôi……”
Cô trực tiếp quyết định thay anh ta, cũng như dứt khoát kéo anh ta từ đằng sau ra, đẩy lên phía trước: “Lau sàn khá dễ, anh lau sàn đi.”
“......”
Chàng trai áo xanh cố kìm nén cảm giác buồn nôn, miễn cưỡng cầm cây lau nhà cạnh tường lên.
Lau sàn thì dễ thật, nhưng quan trọng hơn chính là Mạnh Kình chỉ muốn sơn tường, bởi vì nếu không sơn tường thì sẽ không thuận theo tự nhiên kiểm tra trần nhà.
Trong quá trình này, cô đặc biệt lưu ý đến dấu chân trên vũng máu dưới sàn.
Dấu chân rất kỳ lạ, dấu chân trái sâu hơn, còn dấu chân phải thì hơi nông và mờ, nếu nhìn kỹ chắc chắn có thể thấy rõ sự tương phản.
Điều này chứng tỏ quỷ quái hành quyết cô gái tóc xoăn là một tên què, chân bị què chính là chân phải.
Cô im lặng một lúc, sau đó chợt nhớ tới câu kia:
【Chân phải của trưởng ngục bị tàn tật.】
******
Tác giả có lời muốn nói:
Nhìn đê, không phải ai cũng có thể trốn sau lưng Kình Kình.