Kiều Vũ Phi căng thẳng đến muốn vỡ hết các tế bào thần kinh.
Nói thật, trong lòng nàng cũng đã nghĩ đến đủ hết mọi phương hướng tầm thoát.
Tiếp tục thế này nàng sẽ bị hoàng hậu phát hiện, hay là nàng đánh ngất hoàng hậu rồi bỏ trốn? Hoặc giả nhân thân thể hoàng hậu còn chưa tốt, nàng ra tay tuyệt họa đoạt mạng nàng ấy luôn có được hay không?Ấy nhưng mà đó là ý nghĩ thôi.
Tại sao? Bởi vì hoàng hậu nàng ấy là đại danh nhân lịch sử.
Nàng ấy vận mệnh hiển hách như thế, có ảnh hưởng vĩ đại đến thế cuộc thời kì này dễ dầu gì sẽ chết dưới tay một kẻ nhỏ nhoi như nàng hay sao? Huống hồ chi, nàng là một kẻ lương thiện, hồn nhiên vô tư, chưa biết mùi máu tanh hôi, muốn giết một người đâu phải dễ dàng xuống tay được? Người kia lại còn có sức ảnh hưởng rất lớn, giết nàng ấy sẽ thay đổi lịch sử.
Nghiêm trọng như thế, nàng càng không dám làm càn!Ôi trời ơi, cứ hồi hộp, kinh hoảng thế này thống khổ quá! Nàng đang muốn há miệng, nói huỵch toẹt ra luôn mình là thân nhi nữ cải nam trang cho rồi, khỏi mất công bị sờ một hồi rồi cũng chết.
Ấy nhưng không ngờ nàng còn chưa kịp lên tiếng, hoàng hậu bất ngờ đặt tay để trước ngực nàng, vị trí quả tim.
Bàn tay nàng ấy mân mê quyến luyến một lúc rốt cuộc cũng cất tiếng, thả cho tâm trạng Kiều Vũ Phi dần dần hạ xuống:- Đừng sợ! – Bàn tay nàng vẫn như thế để trước quả tim người ta một lúc lâu, đến khi cảm thấy Kiều Vũ Phi mềm đến sắp nhũn ra rồi, rốt cuộc cũng chịu thu tay – Đa tạ đã lần nữa cứu tính mạng của ta!Kiều Vũ Phi chậm rãi ngước lên.
Hình như hoàng hậu vẫn chưa phát hiện nhỉ? Hửm? Sờ đến vậy mà cũng không phát hiện ra, may đến vậy sao ta?Kiều Vũ Phi hít thở thật sâu, cố hết sức bình tĩnh gượng mỉm cười với hoàng hậu:- Không...không...không có gì! Hoàng hậu, xin...xin đừng để tâm!- Có thể không để tâm hay sao? Ngươi đối với bổn cung như thế, nào chỉ có một quả tim?Kiều Vũ Phi choáng váng, lớ ngớ, thật không hiểu hoàng hậu đang nói điều gì? "Cái gì mà để tâm, cái gì mà quả tim? Xùy, xùy! Mà quan trọng nhất, hoàng hậu, bây giờ người tha cho ta chưa?"Kiều Vũ Phi nhóm nhóm thân, nửa muốn xin đi, nửa lại không dám.
Người ta nói lòng dạ kẻ thống trị rất khó đoán.
Mà kẻ thống trị này còn là nữ nhân càng là khó đoán hơn nữa.
Rồi bây giờ nàng làm sao đây? Cứ tiếp tục thế này thật không phải là cách.
Nàng bối rối, lúng túng, biểu lộ khổ sở vô cùng.
Hoàng hậu rốt cuộc cũng thương xót, nàng khoát tay một tiếng, cho phép Kiều Vũ Phi đứng lên.
Lại cười nhẹ, buông một câu làm Kiều Vũ Phi nhẹ hẫng cả người:- Được rồi! Lý công tử có công cứu giá, bổn cung ghi nhớ trong lòng! Công tử trước cứ qui an.
Những gì bổn cung đã nợ sẽ tuần tự hồi báo lại công tử!Kiều Vũ Phi vừa nghe được thả, không kịp nghĩ về câu nói đầy ý tứ kì quái của hoàng hậu liền đã nhanh chân chạy đi.
Quế Châu bước vào, thấy hoàng hậu điệu bộ suy tư, tay chống trán, phụng nhan vẫn tái nhợt nhưng thần khí có vẻ khá hơn nhiều lắm.
Thấy Quế Châu, nàng điềm nhiên nhạt giọng buồn buồn- Là bổn cung nhất thời sơ ý, rốt cuộc lại rơi vào quỉ kế của người.
Quế Châu, ngươi trước giúp bổn cung điểm lại thiệt hại của trận cung biến vừa rồi.
Chuẩn bị triều phục, bổn cung muốn thượng triều!-------------------Đinh Ngọc Phụng đứng trên đỉnh đồi nhìn xuống loạt tân binh bên dưới đang được thủ lĩnh của Quang Mục trại Lâm Dĩ Thông dốc lòng huấn luyện.
Quả nhiên người mà Mộc Liên Hoa tiến cử tuyệt không tầm thường.
Vốn nàng còn nghĩ lão sơn tặc họ Lâm này tính tính gàn bướng, dở dở ương ương cùng lắm thì lão chỉ làm một trại chủ sơn tặc, thật khó nói lão có thể biến sơn trại thành một đội binh hùng hậu được đâu.
Ấy vậy mà lão làm được.
Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, thiệp anh hùng của lão phát đi, liền lập tức thu hút rất nhiều anh hùng nghĩa sĩ từ các nơi qui tụ xin nhập trướng của Quang Mục trại, thậm chí còn nhiều hơn gấp đôi số người nguyện theo ủng hộ uy danh của vị "tam hoàng tử Đinh Trọng" nàng.
Đinh Ngọc Phụng cũng không thể không phục.
Sao cũng được, mục đích của nàng cùng với tiêu chí của Lâm Dĩ Thông tuyệt đối đồng nhất là phát triển đại quân, tiêu diệt gian thần, trừ bạo ngược, định an bang chứ không phải giành thiên hạ làm quốc quân cho nên Đinh Ngọc Phụng tự thu mình làm tướng, để Lâm Dĩ Thông vẫn đứng vai trò thủ lĩnh.
Nhờ như thế, thủ hạ của Lâm Dĩ Thông cũng thuận tình dốc lòng nhiệt huyết.
Chẳng mấy lâu sau khi phát động, quân số của Quang Mục trại đã tăng lên đến hàng vạn người.
Lâm Dĩ Thông quyết định mở rộng lực lượng, tiến đánh qui phục những sơn trại khác sau đó thì chuẩn bị tiến hành lập lãnh ranh.Tất nhiên, bởi vì là quân tái khởi, thế chưa hùng, binh chưa dũng cũng không thể tùy tiện giao tranh sinh sự với các thế lực hùng mạnh khác.
Cho nên lãnh ranh mà Lâm Dĩ Thông xác lập chỉ mới là những vùng đất khô cằn, tàn tạ bị các sứ quân khác chê chán bỏ qua.
Lâm Dĩ Thông xuất thân là nông gia, tất nhiên cũng hiểu tầm quan trọng của việc tạo ra lương thực với việc nuôi quân.
Lão bắt đầu vạch ra phương pháp vừa luyện binh kiêm nông, vừa dạy binh lính luyện võ vừa phối hợp trồng trọt canh tác, tạo ra lương thực.
Mới đầu, rất nhiều binh lính chán nản muốn bỏ cuộc.
Thế nhưng Lâm Dĩ Thông và Đinh Ngọc Phụng khéo léo thuyết phục, rốt cuộc sau một mùa cố gắng, thu hoạch vượt cả mong đợi khiến binh lính ai ai cũng ngỡ ngàng không dám tin.Có lương thực, có quân nhu, có phương pháp tập luyện tất nhiên binh sĩ rất nhanh liền trở nên tinh nhuệ.
Danh tiếng Quang Mục trại dần dần nổi lên khiến thế lực các nơi bắt đầu chú ý.
Đây là thời kì cơ hội nhưng cũng đầy thách thức với nghĩa quân.
Lâm Dĩ Thông từng là một thủ lĩnh hùng mạnh trong thời kì giao tranh ác liệt nhất, tất nhiên đã sớm nghĩ đến điều này.
Lão một bên thiết lập quan hệ bang giao với hai họ Kiều – Lương.
Hai thế lực này ở gần lãnh cứ của Quang Mục trại nhất, tốt nhất là nên kết thân, không tiện gây thù.
Huống hồ chi, tiểu công tử Lương Tùng Anh của Lương gia còn là đệ tử được Lâm Dĩ Thông ưu ái truyền thụ, quan hệ với Lương gia thật sự có thể tin cậy được trong lúc này.
Bởi vì năm nhà, đã cùng hai nhà giao kết, vậy thì địch chính là ba nhà còn lại kia.
Lâm Dĩ Thông quay sang hỏi Đinh Ngọc Phụng.
Đinh Ngọc Phụng trong bộ dạng nam tử, dùng thân phận của tam hoàng huynh chỉ bình đạm trả lời:- Ta hôm nay chỉ là Đinh Trọng.
Hoàng cung kia đối với ta đã không còn là chốn thân gia.
Những kẻ hại phụ vương ta, mưu đoạt quyền vị của Đinh thị, ta chỉ muốn giết hắn trả hận.
Còn chuyện về sau thiên hạ sẽ về tay ai, Đinh Trọng không dám vọng cầu.Lâm Dĩ Thông cũng không hỏi nhiều.
Mới đầu, lão đối với thiếu niên thân phận tam hoàng tử này quả thật có chút hiếu kì, nhưng sau một thời gian cùng nhau tương mưu, lão cũng đã đoán ra điều gì kì quái.
Ấy nhưng người này là do Thánh y nương tử cử tới, là đệ tử của Mộc Liên Hoa nàng ấy.
Lâm Dĩ Thông lão nợ nàng ấy một sinh mạng, một cuộc đời.
Bởi thế lão không hỏi, không nghi.
Chỉ cần là Thánh y nương tử bảo đến, thì dù thiếu niên kia muốn mưu quyền, tranh ngôi, chỉ cần hắn có tài, có đức lão tự nhiên sẽ sá thân phó mạng hết lòng phò trợ đến cùng.Lúc này, binh lực đã hùng mạnh, cũng đã đến lúc phải cho quân ra trận rồi.
Lâm Dĩ Thông gọi Đinh Ngọc Phụng đến bắt đầu bàn thảo kế sách.
Bởi vì không thể đánh Lương gia, Kiều gia, Quang Mục trại đành phải đi vòng đánh lên Từ gia, phá Ngô gia, sau đó mới tiếp cận được lãnh thổ của quân triều đình Đinh thị.
Lâm Dĩ Thông kế sách rõ ràng, chiến lược cẩn trọng.
Đinh Ngọc Phụng theo lão bấy lâu, rốt cuộc cũng học hỏi được rất nhiều.
Nàng hôm nay đã không còn là một vị cô nương nhu nhược, vô lực lúc nào cũng phải cần người bảo hộ.
Nhờ vào nội công tâm pháp của Mộc Liên Hoa truyền cho, cộng với những chiêu thức, bản lĩnh mà Lâm Dĩ Thông chỉ dạy, Đinh Ngọc Phụng nàng đã có thể cưỡi ngựa ra trận.
Không phải chỉ qua loa, nàng còn có bản lĩnh phóng tiễn rất xa và rất chính xác.
Chính Lâm Dĩ Thông cũng khen nàng về sau nhất định có bản lĩnh và thành tựu không thua kém lão.Hôm ấy, sau khi huấn luyện cùng binh sĩ xong, Đinh Ngọc Phụng cũng mệt mỏi, thả bộ một vòng quanh đồi ở phía sau đại doanh của Quang Mục trại.
Ở nơi này nhìn xuống chính là đáy vực mà cách đây không lâu Kiều Vũ Phi đã bị Lưu Hoành đá rơi xuống.
Từ lúc Đinh Ngọc Phụng trở lại, nàng rất thường hay tìm xuống bên dưới đáy vực kia ôm hi vọng mong manh muốn tìm chút dấu vết của người bị nạn.
Thế nhưng nàng cốt yếu chỉ là muốn tìm chút manh mối để an ủi tâm tư thôi.
Lam Hân Di đã từng nói qua với nàng, Kiều Vũ Phi mang trong người là long châu hộ thể, nàng ấy nhất định gặp rủi hóa an, gặp nan hóa lành.
Cả nữa Mộc Liên Hoa cũng nói nàng ấy còn sống.
Mộc Liên Hoa là thế ngoại cao nhân, thần thông quãng đại.
Nàng ấy chỉ ở trong núi Hổ mười mấy năm không bước ra vậy nhưng có thể nói được rành rõ sự tình diễn biến trong thiên hạ.
Kể cả số mệnh và cái chết của phụ vương Đinh Dũng của nàng, nàng ấy cũng có thể nói ra một cách chính xác.
Bởi vậy, nàng tin nàng ấy.
Cũng tin Kiều Vũ Phi hẳn còn sống.
Đúng vậy! Á Tử nhất định còn sống, nhất định sẽ sớm hội ngộ cùng nàng.Tuy nhiên có lẽ là do thói quen, cũng có lẽ là ý nghĩ mong nhớ thôi thúc cho nên nàng cứ rãnh rỗi lại một mình đến nơi này, một mình đi xung quanh tìm kiếm, nhìn ngắm và hồi tưởng.
Nàng nhớ ngay ở nơi đó, đó chính là cổng cũ của sơn trại Quang Mục trại trước đây.
Chính nơi đó, Á Tử đã từng vì tìm nàng mà xông vào lửa lớn.
Nàng cũng đã vì người ấy mà đuổi theo.
Cuối cùng hai người bình an trở ra.
Ở ngay tại vị trí đó, nàng đã không kiềm được xúc động, lần đầu tiên nàng bạo dạn chủ động hôn lên Á Tử.
Á Tử lúc đó cũng xúc động lắm.
Á Tử nắm chặt tay nàng, đáy mắt rưng rưng, cả một tâm hồn đều là lo lắng, đều là bận tâm về nàng...Nghĩ đến, lại bắt đầu không kiềm được mong nhớ.
Mỗi khi mong nhớ thì nước mắt lại tuôn, dù có cố gắng kiềm nén, gồng mình gượng chịu gì vô dụng.
Nàng vẫn là nàng, vẫn là một nữ nhân nhạy cảm, đa sầu.Đang lúc như thế, nàng phát hiện ở bên dưới vực kia dường như có bóng người di chuyển? Có một dự cảm kì lạ, Đinh Ngọc Phụng chậm rãi định hướng người kia sau đó âm thầm sang đường mòn khinh công lần xuống bên dưới.Ở bên dưới vực là Lương Mẫn Doanh đang một mình lủi thủi, cầm đoản kiếm phát quang cây bụi.
Nàng vừa đi vừa cắm cúi tìm kiếm trong từng góc ngách, từng đống lá cây.
Không biết nàng ta như thế là muốn tìm gì, Đinh Ngọc Phụng mới âm thầm đi ở phía sau theo dõi.Lương Mẫn Doanh là tam tỉ của Lương Tùng Anh.
Lương Tùng Anh nhận Lâm Dĩ Thông làm sư, ở trên núi học nghệ.
Lương Mẫn Doanh thương quý tiểu đệ nên cứ cách ba tháng sẽ đến một lần để thăm nom.
Đinh Ngọc Phụng cũng có biết qua, nhưng nàng với nàng kia không có gì cần tiếp xúc nên thường hay tránh đi không gặp mặt.
Lương Mẫn Doanh thông qua Lâm Dĩ Thông và những người ở sơn trại cũng biết Lâm Dĩ Thông hợp tác cùng một thiếu niên tên Đinh Trọng nhưng nàng cũng không để tâm.
Nàng cũng không làm sao tưởng tượng Đinh Trọng kia ra lại là xú nữ nhân ngày trước bị nàng bắt đưa về Lương phủ.
Lúc này, nàng lại đang loay hoay, lúi cúi tìm đồ trong bóng mát, lại không để ý phía sau có người âm thầm áp sát, để ý từng động tĩnh của nàng.Lương Mẫn Doanh nhìn nhìn, tìm tìm miết cũng không thấy có thứ mình muốn.
Buồn chán, nàng tùy tiện chém lung tung trên các rễ cây, bụi cây xung quanh.
Trong lúc bạo phát, vô tình chém tung một cây bụi rậm rạp, làm hiện ra một món vật sáng rực rỡ trong bóng râm.
Là một miếng bạch ngọc!Lương Mẫn Doanh mừng rỡ, chui vào bụi cây nhặt miếng ngọc ra.
Miếng ngọc tinh khiết, sáng bóng và mát lạnh, đưa lên ánh sáng soi thử còn thấy rõ được một chữ Kiều.
Đây chính là miếng bảo ngọc tùy thân của Kiều Vũ Phi ngày trước.
Lần đó nàng bị đá rơi xuống vực, chắc là đã làm rơi lại ở đây.
Miếng ngọc hoàn hảo ở đây, mà người thì hoàn toàn không thấy dấu vết, khả năng được cứu rất cao.
Lương Mẫn Doanh mừng thầm trong bụng.
Tay cầm miếng ngọc xiết chặt lấy, xúc động đến run rẩy thâm tâm.- Kiều nhị đáng ghét kia! Ngươi nhất định không được có chuyện! Bổn tiểu thư có thể tìm được bạch ngọc này, nhất định cũng sẽ có thể tìm được ngươi.
Ngươi phải cố lên! Phải thật bình an đó!.