Lúc nàng vừa nói xong một câu niệm thán ấy, bất ngờ từ phía sau một bóng dáng bạch y vọt lên, đoạt lấy miếng bạch ngọc trong tay nàng.
Lương Mẫn Doanh giật mình hốt hoảng liền tuốt kiếm giơ lên.
Nhưng nghĩ đến bóng dáng kia...bóng dáng kia dường như rất quen thuộc.
Là bạch y thiếu niên...ừm...là bạch y đó.Lương Mẫn Doanh đang tưởng niệm người nào đó, vô tình lại nhìn thấy bộ dạng áo trắng quen thuộc của người đó hay dùng xuất hiện.
Cõi lòng bất giác hoang mang, hồi hộp lại có chút mong đợi.
Nàng chậm rãi nhìn về phía người kia, ánh mắt tràn đầy mong chờ và hi vọng.
Thế nhưng người kia thật quá đáng, đoạt ngọc xong lại khinh công thẳng tít rời đi.Thật quá đáng! Nàng hiểu Kiều Vũ Phi sẽ không vô duyên, vô lý như thế đoạt ngọc rồi bỏ đi mà không nói lại tiếng nào! Tên này rõ ràng là đạo tặc.
Hừm! Dám ở ngay trong tay nàng đoạt lấy đồ quan trọng của nàng ư? Tên đạo tặc này rõ chán sống.
Lương Mẫn Doanh oán hận hừ một tiếng sau đó vung kiếm khinh công đuổi theo nhắm đến tên bạch y đáng ghét kia hung hăng đánh tới.
Bạch y đó thân thủ không tệ, tay không tấc sắt nhưng thủ pháp võ công cực kì quái lạ, khinh công lại rất nhanh, nội lực lúc ra chiêu cũng mạnh hơn Lương Mẫn Doanh nàng rất nhiều lần.
Người đó ra tay không hiểm nhưng tuyệt nhiên Lương Mẫn Doanh không phải là đối thủ.
Đánh hết gần trăm chiêu, Lương Mẫn Doanh vẫn không thắng thế được một chiêu.
Thế nhưng, không thắng cũng không thể để kẻ đó cướp đi bạch ngọc.
Nàng giở hết tuyệt chiêu, tàn bạo tấn công hiểm yếu trên hông kẻ kia.
Người kia hoàn toàn không nao núng, thuần thục nhấc thân đạp lên mũi kiếm, lộn một vòng lên phía trên sau đó điểm một huyệt sau lưng nàng.
Lương Mẫn Doanh thua trận bất động.
Nhìn người kia sắp rời đi, Lương Mẫn Doanh hết cách mới khổ sở cất giọng van cầu:- Cô nương, xin đừng đi! Làm ơn, hãy trả lại bạch ngọc cho ta! Vật đó đối với ta rất quan trọng.Bước chân của bạch y nhân chậm lại.
Hắn quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt là Đinh Ngọc Phụng.
Đinh Ngọc Phụng bước đến gần bên Lương Mẫn Doanh, đứng phía sau nàng, khẽ hỏi:- Sao ngươi lại biết ta là cô nương?- Là mùi hương trên người của ngươi.
– Lương Mẫn Doanh đáp.
– Cầu xin cô nương.
Hãy trả lại bạch ngọc cho ta.
Nếu như ngươi muốn, trên người ta còn có ngọc bích và kim xuyến giá trị hơn miếng bạch ngọc đó nhiều.
Ngươi có thể lấy đi.
Chỉ cầu ngươi trả lại ta bạch ngọc.Đinh Ngọc Phụng vẫn đứng một bên, nhìn Lương Mẫn Doanh còn bị điểm huyệt, nàng khiêu mi hỏi:- Miếng bạch ngọc này có gì ngươi lại quan trọng như thế? Nếu ta nhất định phải lấy đi thì sao?- Không thể được.
– Lương Mẫn Doanh kêu lên.
– Cô nương, quân tử không đoạt thứ yêu thích của người.
Ta có thể cho nàng thứ khác, nhưng miếng ngọc này ta không thể mất đi!Đinh Ngọc Phụng nhìn lại vẻ mặt khẩn thiết của Lương Mẫn Doanh.
Không ngờ Lương Mẫn Doanh đối với Á Tử cũng sâu sắc đến như vậy.
Nghĩ lại, nàng ở đây bấy lâu cũng nhiều lần đi tìm nhưng nào đã phát hiện được chút manh mối gì của Á Tử đâu? Lương Mẫn Doanh thỉnh thoảng mới lên núi, thế nhưng lần nào đi, nàng cũng tranh thủ đến đây vạch lá tầm tích, rốt cuộc cũng để cho nàng tìm được.
Miếng bạch ngọc này vốn nên là của nàng ấy.
Đinh Ngọc Phụng nghĩ xong, cũng nhẹ thở dài, muốn trả lại bạch ngọc cho Lương Mẫn Doanh.
Ấy nhưng ngay khi nàng sắp đặt vật đến tay, Lương Mẫn Doanh lại bồi thêm một câu khiến nàng nổi giận, lập tức thay đổi chủ ý:- Cô nương, bạch ngọc đấy là của phu quân tương lai của ta! Xin nàng, nàng trả lại cho ta! Lương Mẫn Doanh nhất định sẽ ghi nhớ, sẽ tặng lại đại lễ cho nàng!"Hừm! Phu quân tương lai sao? Từ khi nào Á Tử đại ca lại cùng tam tiểu thư Lương gia ngươi thân thiết đến thế?" Đinh Ngọc Phụng bất mãn trong lòng.
Miếng ngọc vốn đã muốn trả cho Lương Mẫn Doanh chợt thu lại, cất vào trong ngực.
Hừ! Á Tử hiện nay sống chết chưa rõ, ngươi lại không biết ngượng mồm tự nhận hôn phu.
Nếu để lại bạch ngọc cho ngươi, chắc ngươi sẽ còn vọng động lấy bạch ngọc xem là vật đính ước của Á Tử cho ngươi nhỉ? Thật là một nữ nhi đáng ghét không biết xấu hổ!Đinh Ngọc Phụng ghét bỏ, mặc kệ Lương Mẫn Doanh vẫn còn bị điểm huyệt đứng đó, đã tung thân, bay vượt qua ngọn cây tìm đến đường món trở lên đỉnh núi.
Thế nhưng nhác nhìn lại quanh đây là giữa núi rừng hoang vắng, Lương Mẫn Doanh chỉ có một mình lại bị nàng điểm huyệt như thế thật quá không nên.
Nếu chẳng may nàng bỏ đi, Lương Mẫn Doanh lại gặp phải chuyện gì, nàng cũng sẽ khó lòng yên dạ.
Nghĩ nghĩ, Đinh Ngọc Phụng ở trên cao ném lại một viên đá giải huyệt cho Lương Mẫn Doanh.
Trước khi để Lương Mẫn Doanh đuổi theo, nàng khinh công ẩn khuất sau các tán cây lớn, chỉ buông lại một câu thách thức với Lương Mẫn Doanh:- Lương tam tiểu thư! Bạch ngọc này ta nhận ra là của Kiều nhị công tử.
Công tử ấy hiện nay tung tích chưa rõ, nhưng ta nhất định sẽ sớm tìm ra.
Bạch ngọc của nhị gia, nên trả lại cho ngài ấy.
Tam tiểu thư không cần mạo nhận là hôn giao.
Ta là bằng hữu của nhị gia, tự nhiên sẽ tìm ra ngài ấy để tận tay trả lại!- Này, ngươi...ngươi đứng lại!Lương Mẫn Doanh đuổi theo không kịp, tức giận quát tháo lên.
Người kia khinh công quá nhanh, nội lực quả nhiên thâm hậu vô cùng, Lương Mẫn Doanh không làm sao vượt qua, giận đến tím mặt môi.- Tên kia! Ả đáng ghét kia! Ngươi...ngươi...Thật khốn kiếp!Lương Mẫn Doanh bất lực truy đuổi, chán nản khụy xuống nhìn theo bóng dáng bạch y biến mất sau các tán cây.
Ả xấu xa kia là ai tại sao lại đoạt lấy bạch ngọc mà nàng khổ công mới tìm được chứ? Tại sao ả mỉa mai chuyện hôn ước của nàng và Kiều Vũ Phi là mạo nhận hôn giao? Thật ra ả muốn sao? Ả và Kiều Vũ Phi là có quan hệ gì?Nhớ lại khẩu âm mềm nhẹ quen thuộc của người vừa đó, chợt nàng liên tưởng đến nữ nhân xấu xí, bất hạnh hay đi cạnh bên Kiều Vũ Phi trước đây.
Trước đây đã có mấy lần nàng cùng nàng ấy giao tiếp nhưng nàng chưa bao giờ để ý đến xú nữ nhân kia.
Bây giờ ngẫm lại giọng nói vừa rồi và giọng nói của nàng ấy dường như khá giống? A! Còn có nàng nhớ tên nữ nhân kia là Đinh Ngọc Phụng.
Ở trên núi hiện có một Đinh Trọng.
Mà nữ nhân vừa rồi cũng cải nam trang.- Ha ha! Được lắm! Đinh Trọng, Đinh Ngọc Phụng!------------------------Trong hoàng cung, ở đại điện Cần Chính, buổi thiết triều từ sáng sớm đến tận lúc này đã quá giờ hợi vẫn chưa tan.
Cả triều đình còn đang tranh chấp, nghị luận bất nhất về chuyện sắc lập tân quân và bổ sung quân khuyết.
Trận đảo chính vừa qua của hai vị hoàng thân Đinh gia đã khiến nội bộ hoàng cung thiệt hại rất nhiều.
Hai vị hoàng thân chết, phụ thân của hoàng hậu quốc trượng Trần Toàn hi sinh, chỉ huy cấm quân Trương Tùng phản loạn bị giết tại chỗ.
Rất nhiều vị trí quan trọng trong điều động cấm quân cũng bị trống.
Bây giờ, chuyện cần kíp là bổ khuyết các vị trí kia, ổn định lại triều đình.
Vậy mà hoàng hậu phớt lờ trước các kiến nghị tiến cử của bá quan.
Ở trước bá quan văn võ, nàng hạ lệnh tuyên đọc chiếu thư lập tiểu hoàng tử Đinh Hạo của Lý quí phi làm quốc vương.
Đám triều thần không làm sao hiểu nổi, lập tức phản ứng gay gắt.
Người thì bảo chờ tam hoàng tử Đinh Trọng hồi cung, người thì bảo hoàng hậu nàng cũng hãy còn mang long chủng.
Dù sao con của hoàng hậu sinh mới đúng là đích tử kế ngôi, nàng sao lại nóng lòng lập kế tử mà không đợi để ngôi cho đích tử con ruột của mình?Quần thần mỗi người một ý, đều biểu quyết phản đối lập Đinh Hạo làm quân.
Hoàng hậu tỏ ra rất bình thản.
Trước tiên, nàng truyền lên điện Lý quí phi cùng Đinh Hạo tiểu long tử.
Mẫu tử Lý thị lên điện, tự nhiên vị tiểu đệ Lý Thần từng có công cứu tỉ tỉ, hộ long tử, bảo hộ hoàng hậu cũng được tùy tùng lên theo.
Ở trước mặt quần thần, hoàng hậu ôm lấy tiểu long tử, vạch trên ngực của tiểu long tử đưa ra một vết bớt son nom như hình chòm sao thái bạch.
Nàng tuyên nói với quần thần:- Đinh vương trước đây có thể hùng bá thiên hạ, được tán tụng là môn đệ của Thái Bạch thần quân hạ phàm cũng vì có dấu vết huyền tinh này.
Bây giờ tiểu long tử cũng có, đấy chẳng phải là điềm lành đối với Vĩnh An quốc ta? Tiểu long tử về sau cũng có thể kế thừa uy chấn của Đinh Vương ngày trước, như thế nào còn có người phản đối?Hoàng hậu từng lời đanh thép nói ra.
Quần thần nhất thời không biết phải tranh luận cách nào.
Hoàng hậu trước giờ chưa từng quyết đoán như thế.
Nhất là đối với các triều thần thuộc phe của Trần Toàn, trước nay ủng hộ nàng, bọn họ thật sự rất sốc và bất bình trước quyết định kì quái của hoàng hậu.Ngay lúc ấy, không biết từ đâu, một mũi tên xuyên thấu từ cửa lớn của đại điện nhắm thẳng vào giữa bệ rồng hướng đến chỗ tiểu long tử trên tay của hoàng hậu mà phóng.
Kiều Vũ Phi đứng phía sau Lý quí phi, vô tình phát hiện mũi tên, liền kinh hoảng lập tức nhảy lên ôm lấy cả hoàng hậu lẫn tiểu long tử lao đi tránh thoát.
Mũi tên cắm thẳng long ỷ ở phía sau hoàng hậu.
Vòng tay Kiều Vũ Phi ôm lấy che chở cả hoàng hậu và tiểu long tử.
Tiểu long tử bị kinh động, sợ hãi khóc toáng lên.
Quần thần cũng bị một màn kia làm hoảng sợ.
Cấm vệ quân lập tức tuốt kiếm dàn ra, áng ngữ phòng ngự ngay lối ra vào của đại điện.
Một nhóm khác cũng túa ra, truy bắt kẻ thích khách manh động vừa rồi.Nguy hiểm qua đi, Kiều Vũ Phi mới nới tay, buông ra hoàng hậu và tiểu hoàng tử đang sợ hãi cuồng hoảng nấp ở trong vòng bảo hộ của nàng.
Hoàng hậu ngước lên nhìn vào mắt Kiều Vũ Phi.
Nhất thời cả hai người đều lâm vào trầm lặng, mỗi người lại đắm chìm vào cổ cảm xúc riêng.
Lý quí phi qua cơn kinh hách, nhanh chóng bước đến đón lấy tiểu hoàng nhi của mình trên tay hoàng hậu an ủi dỗ dành.
Đám quần thần bên dưới cũng dần hồi hồn, liền đồng loạt quì xuống thỉnh tội hộ giá bất lực khiến hoàng hậu và tiểu long tử chấn kinh, suýt tí nữa còn để nguy đến tính mệnh của hoàng hậu và tiểu long tử.
Hoàng hậu lúc này mới thở ra, nhẹ bước lên một bước, trước các quần thần, nàng trầm giọng tuyên nói:- Được rồi! Các khanh trước hãy bình thân! Bổn cung và tiểu long tử cũng đã không sao rồi.
Cũng may nhờ có Lý công tử bản lĩnh cao thâm, bình tĩnh nhanh nhạy kịp thời cứu giá.
Lý công tử thật sự là một nhân tài kiệt xuất.
A! A...Hoàng hậu đương cười nói tươi tỉnh, hốt nhiên sa sút nét mặt, lộ ra đau đớn.
Cung nữ Quế Châu ở cạnh bên lập tức tiến lên đỡ lấy chủ nhân.
Hoàng hậu mặt nhăn, môi tái, giọng run rẩy kêu lên:- Đau quá! Bụng của bổn cung...thái y...truyền thái y!- Dạ! – Quế Châu hoảng hốt, gọi to lên – Truyền thái y! Lập tức truyền thái y!---------------Triệu Kit: Thể theo ý kiến của các bạn, tác giả cho em Kiều Vũ Phi hóa thân thành dế.
Ở trong cung bị hai bà dì xoay tròn như ống chỉ.
Ra ngoài cung thì bị hai bà chị Lương - Đinh kéo trước kéo sau, riết rồi dài ngoằn.
Đến cuối cùng lại nằm trong ván cờ của Mộc gia lão lão, còn bị Lam đại tỉ ở phía sau đâm chọt phá đám.
Nói chung là hành cho em ấy phải xấu hơn chữ xấu, phải hèn hơn chữ hèn.
Vậy có phải hợp ý các bạn không nè?Hi hi! Nhân vật chính là để bựa vậy chắc cũng truyện khùng kinh khủng lắm các bạn nhỉ? Nói chơi vậy thôi, truyện đang vào nội dung cốt yếu, các cuộc tranh đấu loạn xì ngầu từ trong cung ra tới trận tiền.
Diễn biến cũng như nội tâm nhân vật sẽ mâu thuẫn và có nhiều chỗ khó hiểu.
Các bạn cứ từ từ sẽ biết nhé!.