Một đường xuyên thẳng qua đám loạn đả kia, Kiều Vũ Phi cõng theo Đinh Ngọc Phụng liều mạng tháo chạy.
Ở phía bờ sông chính là con đường ngắn nhất dẫn đến thị tứ.
Đinh Ngọc Phụng đang bị thương chảy nhiều máu như thế, Kiều Vũ Phi không thể chần chừ, bất chấp nguy hiểm cũng phải đưa người thoát khỏi vòng chiến tìm lang y cứu mạng.
Một tiểu sinh bạc nhược cõng theo một cô nương trọng thương, máu me đầy mặt chạy như lao về phía đường nhỏ.
Trên đường, không ít lần Kiều Vũ Phi vấp ngã khụy xuống nhưng bởi vì lo lắng Đinh Ngọc Phụng sẽ chịu không nổi, Kiều Vũ Phi lại cố mạng mà gượng chạy.
Đến lúc vấp ngã lần thứ ba, Kiều Vũ Phi nhìn sang thấy máu trên mặt Đinh Ngọc Phụng vẫn tuôn như mưa xối, phủ thấm xuống cả bạch y trường bào của chính mình.
Trời ơi! Một nữ nhân mảnh khảnh mà chảy nhiều máu thế này, làm sao sống nổi?Kiều Vũ Phi nóng cháy cả ruột gan.
Thế nhưng hiện tại các nàng còn đang ở đường vắng hoang vu, không một bóng người, còn cách thị tứ đến mấy dặm đường nữa.
Mắt nhìn Đinh Ngọc Phụng mê man nhưng thần sắc vẫn lộ vẻ đau đớn, khuôn mặt mất máu nhiều đến mức trắng bệch, hơi thở nàng thoi thóp như có như không, cả nữa là toàn thân nàng dường như lạnh sắp thành đông cứng.
Kiều Vũ Phi không dám nhìn thẳng vào vết thương trên mặt của Đinh Ngọc Phụng, thế nhưng nàng vẫn cảm thấy khôn xiết khó chịu, kịch liệt kinh phẫn!Thật khốn nạn! Tại sao? Tại sao nàng đã biết trước, đã đến nhưng lại không thể cứu kịp cho nàng ấy? Tại sao ông trời tàn nhẫn như vậy? Tại sao gã đàn ông kia có thể máu lạnh như thế? Nàng gọi gã là phu quân nhưng gã nhẫn tâm tự tay cầm dao từng miếng từng miếng xẻo thịt trên khuôn mặt nàng mặc cho nàng đau đớn quằn quại đến chết ngất? Kiều Vũ Phi phẫn nộ cùng cực, liên tục dậy lên những oán khí kình thiên.
Cứ mỗi một ý niệm "tại sao" nàng liền không nhịn nổi phải đấm mạnh một nhát xuống mặt đất.
"Khốn kiếp! Kiều Vũ Phi! Ngươi thật là vô dụng! Ngươi chỉ cách nàng ấy có một chút thôi lại không thể cứu kịp! Thật là đáng chết!"Vào lúc ấy, bởi vì Kiều Vũ Phi không thể tiếp cận, sợ rằng thủ hạ của Đinh Ngọc Phụng chưa kịp cho nàng tỏ phân đã hạ thủ nàng như lần trước cho nên phải ẩn nấp đi theo phía sau đoàn người tìm cơ hội.
Lúc nhìn thấy Ngô Thế Minh, Kiều Vũ Phi đã bắt đầu căng thẳng, trong tâm dậy lên lo lắng.
Có phải không đây chính là thời khắc thảm kịch của Đinh Ngọc Phụng nàng ấy? Thế nhưng liền sau đó, Kiều Vũ Phi phát hiện nấp ở gần chỗ của mình dường như còn có một số người đang mai phục.
Kiều Vũ Phi nhận ra một người trong số họ chính là kẻ đã ra tay đả thương mình.
A! Nếu như vậy họ là thủ hạ của Đinh Ngọc Phụng.
Vậy ra bọn họ đã sớm đã có chuẩn bị, hẳn là sẽ không để cho Đinh Ngọc Phụng gặp nguy hiểm đâu?Kiều Vũ Phi tự nghĩ trong lòng như thế nhưng vẫn âm thầm đi theo sau.
Lúc Ngô Thế Minh ra lệnh thuộc hạ giết hết ba mươi mấy hộ vệ của Đinh Ngọc Phụng, Kiều Vũ Phi cũng hoảng sợ vội nhìn sang đám người đang nấp bên kia thấy bọn họ cũng nóng nảy nhóm nhóm lên, nhưng lại có một người ra hiệu cho bọn họ bất động.
Kiều Vũ Phi đành một lần nữa tự trấn an mình.
Chắc là những người này đã có kế hoạch.
Dù sao thì bản thân mình cũng không có bản lĩnh xông ra ngoài kia cứu người vậy thì đành...xem tiếp tình hình rồi tính.Thế rồi, lúc Ngô Thế Minh mạnh tay tát Đinh Ngọc Phụng, đám người đang mai phục này liền dàn trận ra tư thế sẵn sàng.
Kiều Vũ Phi sợ bọn họ phát hiện mình, đành phải lăn người ra xa một chút ẩn nấp, tiếp tục quan sát.
Tình hình bên kia càng lúc càng tiến gần đến hiểm nguy.
Kiều Vũ Phi đứng ở tít xa đằng này nhìn động tĩnh của đám thủ hạ của Đinh Ngọc Phụng mà trong lòng không ngừng thúc giục: "Ra tay chưa? Ra đi! Trời ơi, các người làm sao vậy?".Tiếp đó thì nghe tiếng của Đinh Ngọc Phụng thét thảm lên.
Sau đó là tiếng của Nghê Thu cũng khóc hoảng thất thanh, Kiều Vũ Phi ở xa quá, chỉ nhìn thấy Đinh Ngọc Phụng rũ người xuống liền đã muốn nhảy lên trời xanh rồi.
Thế nhưng đám người đằng này vẫn không nhúc nhích.
Kiều Vũ Phi chịu không nổi nữa! Ông trời ơi, đám thủ hạ này thế nhưng...lại đứng im nhìn Đinh Ngọc Phụng bị tra tấn tàn bạo!Kiều Vũ Phi không sao bình tĩnh được nữa.
Nàng bất chấp nguy hiểm, bất chấp phía trước đáng sợ thế nào, nàng vác theo thân cây mục gần đó liều mạng xông đến tông thẳng vào Ngô Thế Minh và đồng bọn.
Lúc nàng vừa xông đến, đuổi được Ngô Thế Minh buông Đinh Ngọc Phụng ra, nàng đỡ lấy nàng ấy vô tình chân chân chính chính mục thị vết thương trên mặt nàng ấy, Kiều Vũ Phi suýt tí nữa ngất xỉu.
So với vết thương kinh khủng trên pho tượng mô phỏng của sử gia Ngô Hoàng Huy thì những gì nàng thấy còn khủng khiếp hơn, đáng sợ hơn gấp trăm lần.
Kiều Vũ Phi thét lên một tiếng kinh khốc.
Nàng là phẫn nộ, oán hận, hối hận cùng cuồng loạn.
Nàng ôm Đinh Ngọc Phụng trên tay mà thân thể run rẩy đến không kiềm giữ được.
Nếu như nàng có thể, nàng thật sự muốn băm nát hết đám nam nhân tàn bạo ở chỗ này.
Tất cả bọn họ đều đáng chết.
Bọn họ như thế lại trơ mắt đứng im nhìn một nữ nhân vô tội bị đối xử tàn bạo? Thế nhưng đó chỉ là suy nghĩ, bản thân nàng có thể có bao nhiêu sức lực đây? Nếu không phải loạt tên của đám thủ hạ kia cuối cùng cũng chịu xả đến thì mạng nàng và Đinh Ngọc Phụng có lẽ sẽ đi cùng nhau rồi.
Giờ phút này nghĩ lại, uất thì có uất hận thì vẫn hận nhưng cũng không thể làm được gì?Vết thương trên mặt Đinh Ngọc Phụng vẫn không ngừng chảy máu.
Kiều Vũ Phi nhìn trước nhìn sau đều không thấy một bóng nhà nào.
Phải làm sao đây? Thật sự nàng ấy sẽ chết ở đây ư? Nàng là vì nàng ấy mà đến nhưng rốt cuộc đến để nhìn thấy nàng ấy chết như vậy ư? Kiều Vũ Phi chưa bao giờ bất mãn với bản thân mình đến như thế! "Trời ơi! Tại sao? Con nên làm sao để cứu người được đây?"Kiều Vũ Phi phẫn hận đến bật khóc.
Không hiểu là bởi vì tiếng khóc của nàng kinh động hay là bởi vì trời cao linh ứng mà rốt cuộc Đinh Ngọc Phụng gần như chợt tỉnh.
Nàng nghe thấy khóe môi nàng ấy mấp máy khẽ nặn ra một tiếng: "nước".
A! Nàng ấy muốn uống nước.
Kiều Vũ Phi vội đứng dậy muốn đi tìm nước.
Thế nhưng trước mặt bốn bề mênh mông đều tối mịt, phải tìm ở đâu có nước đây? Huống hồ chi đường hoang đêm tối, nàng một bước đi, Đinh Ngọc Phụng có giữ được cái thân xác trước đám dã hồ lang sói kêu hú xung quanh đây hay không còn chưa biết? Tình huống này...Kiều Vũ Phi nín thở rút cây trâm cài trên búi tóc xuống đâm một nhát vào lòng bàn tay mình sau đó đưa vết thương đang chảy máu vào miệng Đinh Ngọc Phụng đang nửa mê man.
Nàng cảm nhận được nàng ấy nuốt xuống từng ngụm máu của nàng, trong lòng cũng nhẹ buông xuống một chút.
Bình tĩnh hơn tự nhiên cũng sáng suốt hơn.
Nàng xé vải y phục của mình tạm buộc lại vết thương trên mặt Đinh Ngọc Phụng để cầm máu.
Bởi vì vết thương quá sâu, thịt bị lóc ra tới xương, Kiều Vũ Phi cũng không biết làm sao để ngăn máu chảy, chỉ cố gắng phần nào, hi vọng giúp được cho Đinh Ngọc Phụng cầm cự một lúc.
Thấy Đinh Ngọc Phụng ngừng nuốt, có lẽ nàng ấy lại hôn mê rồi.
Kiều Vũ Phi cắn răng, gượng dậy ôm theo nàng tiếp tục bước đi về phía thị tứ.Băng qua màn đêm, vượt hết mấy dặm đường cuối cùng Kiều Vũ Phi thật sự đã tìm đến thị tứ.
Thế nhưng cổ thân thể bạc nhược này cũng còn sức đi tiếp nữa.
Nàng đặt Đinh Ngọc Phụng xuống trước cửa một căn nhà rồi bước đến đó đập cửa.
Trời vẫn chưa sáng nhưng bị nàng đập cửa quá, chủ nhà cũng phải bước ra xem.
Lúc chủ nhà nhìn thấy, Kiều Vũ Phi cũng kiệt sức, cố với với tay chỉ về phía Đinh Ngọc Phụng nằm đấy rồi chắp tay vị chủ nhà ấy biểu lộ cầu cứu sau đó thì ngất đi.Lúc Kiều Vũ Phi tỉnh lại phát hiện ra bản thân được đặt nằm trên một tấm phản.
Nàng nghe được xung quanh có tiếng người xì xào nói:- Ôi trời ơi! Tội nghiệp quá! Có phải chăng đã gặp phải sơn tặc hay không? Khuôn mặt một cô nương sao lại bị xẻo thành ra như này?- Đáng thương quá! Lão Huỳnh, lão xem có thể cứu được nàng ấy hay không?- Này, các người mang thêm thuốc đi! Giã thêm ít lá thuốc nữa đi!- ...Những người ở đây mỗi người nói một câu huyên náo cả lên.
Kiều Vũ Phi bật ngồi dậy, cũng chạy đến xem thử Đinh Ngọc Phụng thế nào rồi? Khi nàng nhìn thấy một nhóm ba lão nhân cùng hai lão bà vây quanh giường nhỏ, mỗi người trên tay đều dính lá thuốc.
Xung quanh còn bày cối chày giả thuốc, thêm khăn vải, giấy dầu lung tung.
Kiều Vũ Phi đã thấy hơi lo rồi.
Đến khi nhìn lại Đinh Ngọc Phụng thì nàng còn muốn kêu trời.
Có phải không đây? Các vị bô lão ở đây có biết cứu người không? Bọn họ không biết lấy lá thuốc gì cứ đâm nát đắp hết lên vết thương của Đinh Ngọc Phụng là xong ư? Ôi trời ơi, lá thuốc! Lá thuốc này có thật ổn hay không đây?Kiều Vũ Phi nóng ruột, cũng không biết làm sao hơn bèn chen qua các ông lão đến cạnh bên Đinh Ngọc Phụng sờ sờ lên trán, lên mặt mũi nàng.
May quá, nàng ấy còn thở! Các bô lão nhìn nàng rồi lại nhìn sang Đinh Ngọc Phụng, thở dài nói:- Công tử này, ngươi có sao không?- ...(lắc đầu, ra dấu)- Ngươi không nói được sao?- ...(gật đầu).Các vị phụ lão nhìn nhau rồi thở dài, thương cảm nói:- Ôi! Một đôi đáng thương! Thật khổ cho các ngươi, nhưng bọn ta ở đây chỉ có mấy hộ nhưng đều là bô lão, chẳng có lang y, chỉ có thể giúp các ngươi đến đây.
Nương tử của ngươi có lẽ không ổn lắm.
Nếu như đến sớm ngày mai nàng ấy còn chịu được, ngươi đưa nàng ấy đi thêm hai mươi dặm nữa đến trấn giáp với lãnh phận Lương gia có thể tìm được lang y.Sao? Xa đến như vậy ư? Kiều Vũ Phi tròn mắt muốn hỏi.
Nàng không thể nói được, nhưng các bô lão nhìn theo ánh mắt nàng cũng đoán được đại ý, liền thở dài thườn thượt nói:- Cũng chẳng còn cách nào đâu.
Mấy năm nay chiến sự liên miên, trai tráng trong làng đều xung quân đi đánh trận hết rồi.
Vùng này lại là vùng biên địa tranh chấp.
Hết Đinh gia, Kiều gia, Lương gia đến Ngô gia đều đánh loạn lên hết.
Vừa rồi, là quân Ngô gia đánh với Kiều gia, đã xua đến tận đây đốt trụi cả thị tứ này thành ra nơi này chỉ còn lại mấy hộ đều là lão già chúng ta.
Ngay cả lang y duy nhất trong thôn cũng bị Ngô gia bắt mất.
Ài!Kiều Vũ Phi nghe mà phát rối.
Tình huống như thế này thì thảm thật! Chính nàng cũng không biết tình hình chiến loạn lại rối đến như này.
Nơi này là biên địa giao chiến, nếu một mình nàng muốn thoát ra cũng không dễ dàng, huồng hồ chi còn mang theo Đinh Ngọc Phụng hôn mê còn chưa biết an nguy.
Nhưng trước mắt bằng mọi giá cũng phải cứu mạng Đinh Ngọc Phụng.
Nghĩ đến bản thân hơn một ngày không ăn uống gì, lại vừa trải qua mấy bận suýt chết, ngày mai lại còn phải đi một đoạn đường dài gian khó, Kiều Vũ Phi lấy tay làm dấu, ý muốn xin chút cơm ăn.
Các bô lão nhìn nhau thoáng một chút ái ngại nhưng sau đó một ông lão vẫn bước vào sau nhà mang lên một nửa củ khoai nhìn cứ như rễ cây ấy.
Kiều Vũ Phi muốn khóc.
Phải không đây? Thật sự phải ăn cái này à?Ông lão nhìn thái độ của nàng, có một chút bất mãn nhưng vẫn đưa ra củ khoai, giọng ngậm ngùi nói:- Ài! Ở đây chẳng có thể trồng trọt gì.
Chúng lão già bọn ta cũng chẳng lên nổi núi để săn thú cho nên thức ăn không phải rau cỏ thì là rễ cây.
Đây cũng may còn ít củ mài.
Tuy rằng hơi cứng nhưng có thể đỡ đói.
Ngươi ăn một chút lấy sức mà đi đường.Kiều Vũ Phi nhìn ông lão, ái ngại cầm lấy củ khoai.
Thật sự không muốn, cũng không nỡ ăn nhưng không ăn thì không có sức lên đường.
Kiều Vũ Phi túng thế, phải cầm củ khoai cứng nhai nhồm nhoàm một cách miễn cưỡng.
Các ông lão, bà lão nhìn trộm nàng ăn lại thầm nuốt vào một ngụm.
Thật.
Cái khổ nhất ở chiến tranh chính là nạn đói.
Thế nhưng ở trong cái đói mà các bô lão còn có thể nhường thức ăn cho Kiều Vũ Phi nàng thì đủ biết tấm lòng con người ở đây thật tốt đẹp biết bao!Kiều Vũ Phi nuốt xong củ khoai, trời cũng sắp sáng.
Các ông lão ra phía rừng cây chặt lấy gỗ tre về làm một cái cáng để Kiều Vũ Phi đặt Đinh Ngọc Phụng lên tiện di chuyển.
Trước tấm lòng của các bô lão, Kiều Vũ Phi cảm động, liền lấy trong người ra một miếng vàng mà vị mẫu thân Lục Hồng luôn dặn nàng phải đeo ở trên cổ ra cho mấy vị bô lão.
Các vị bô lão cầm lấy miếng vàng mà kinh sợ trợn mắt nhìn nàng.
Bọn họ ở vùng cực chiến này, ngay cả cơm gạo ăn còn không có.
Tất cả mọi thứ ở đây đều đạm bạc, sơ tàn như thế nào có thể nhìn thấy được vàng? Bởi vậy, nàng trao thì bọn họ nhận nhưng cũng chẳng hiểu được giá trị của thứ này.
Lúc mà Kiều Vũ Phi kéo cáng đưa Đinh Ngọc Phụng đi xa rồi, một vị bô lão cầm lấy miếng vàng lên nhìn nhìn sau đó đưa lên ánh nắng sờ sờ vào rồi nói:- Hình như có khắc chữ? Cái gì mà có khắc chữ thì đều là đồ quí.
Các người xem, thứ này có thể mang đi đổi được lương thực hay không?- ....