Lan thì mặc một một chiếc váy trắng tinh khôi, Phương thì màu hồng phấn nhẹ nhàng, cả hai trong thật nữ tính khác xa với thường ngày dữ dằng và đanh đá. Toàn khoát trên chiếc áo sơ mi trắng, cái quần âu màu đen cùng kết hợp với chiếc áo gi-lê cách tân trong thật hiện đại còn cậu thì với chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt kết hợp cùng chiếc quần âu và áo ghi-lê màu bạc sang trọng và điểm nhấn tổng thể trên trang phục của cậu là chiếc nơ bướm trên cổ áo. Đầu tóc và giầy được chọn cho phù hợp nhất. Phương ra đón các bạn rồi khoát tay lên cậu, còn Lan thì khoát tay lên Toàn cả 4 làm nên 2 cặp đôi đẹp nhất của buổi triển lãm. Khi 4 người họ bước vào thì hàng ngàn con mắt phải trầm trò khen lên khiến cho cậu vô cùng ngượng ngùng.
Buổi triễn lãm được bắt đầu, cậu và những người bạn cùng nhau đi xung quanh xem các tác phẩm tranh nghệ thuật, những bức tranh tuyệt đẹp và giá những bức tranh cũng trên trời. Rồi một bức tranh loạt vào mắt cậu khiến tâm trạng cậu dâng lên một cảm xúc khó tả và từ đâu có một người đụng vào cậu khiến cậu giật mình. Người đó mặc nguyên một bộ vest màu trắng trong thật hiện đại và trẻ trung, người đó nhìn cậu một lúc rồi nói:
- Hình như chúng ta đã từng gặp nhau.
- … – cậu nhìn người con trai.
- Bờ biển… Trúc Nhân/là bạn – cả hai đồng loạt hô lên rồi một tràng cười sản khoái.
- Rất vui được gặp lại bạn, bạn làm gì ở đây – Dương Tử mừng rỡ.
- Tức nhiên là đi xem tranh, có một người bạn mời tôi đến đây – cậu vui vẻ nói.
- Thế à, tôi cũng vậy. Cậu có thể cho tôi xin số điện thoại để tiện liên lạc không vì tôi chưa thực hiện được lời hứa của mình với bạn – Tử nói.
- Lời hứa….à…tôi tưởng đâu anh quên rồi chứ – cậu cười chiếc răng khểnh để lộ trông đáng yêu.
- Tôi không quên, vậy có được không – Tử chờ đợi.
- 01xxxxxxxxx, từ hôm đó tới giờ mà chưa được biết bạn tên gì – cậu hỏi.
Câu hỏi của cậu vừa dứt thì Tử chuẩn bị trả lời thì có một người chạy đến ôm lấy anh cười rạng rỡ và người đó cậu biết.
- Anh Tử anh về nước hồi nào mà không báo cho em hay một tiếng, hồi nãy không gặp cô chú thì em cũng không biết anh về hồi nào, anh xấu quá vậy – người con gái đó là Lan, sau đó quay qua với cậu – nãy giờ cậu đi đâu tụi mình tìm quá trời – quay lại với Tử – xin giới thiệu với anh đây là Nhân bạn học chung lớp với em, giới thiệu với Nhân đây là anh Dương Tử là anh họ của mình, hai người làm quen nhau đi.
- Vậy anh là Dương Tử – cậu cười cười – mai mốt để em gọi anh là anh chứ gọi bạn không phải phép cho lắm.
- Không sau yêu cầu Nhân cảm thấy thoải mái là được rồi – Tử nở nụ cười quyến rủ chết người.
- Cậu thấy bức tranh đó không, đấy là bức tranh tôi vẽ hôm bữa – Tử chỉ.
- Rất có hồn và rất đẹp – cậu nói.
- Cũng nhờ vào người mẫu nên bức tranh mới có hồn và sống động như thật – Tử ngợi khen cậu.
Bấy giờ Lan đứng bên ngoài ngơ ngác mà theo dõi cuộc đối thoại của cậu và Dương Tử mà không hiểu gì hết, có cảm giác bị bỏ rơi nên Lan nhanh chóng nhảy vào:
- Hai người quen nhau à.
- Ừ, tui với anh Tử quen nhau trước rồi – cậu nhìn Lan nói mà cười với Tử.
- Trời ơi à, sao không nói sớm làm người ta hố hàng – Lan than vãn – ủa mà sao hai người quen nhau khi nào sao tui hổng có biết gì hết trơn vậy, sao chưa nghe cậu nói vậy Nhân.
- Chuyện dài lắm gái ơi, để khi nào rãnh rồi anh nói cho nghe – Tử an ủi Lan.
- Hai đứa đi đâu vậy làm tụi này kiếm muốn chết – Toàn và Phương ở đâu xuất hiện.
- Giới thiệu với hai tụi bây đây là anh Tử anh họ của tui – Lan nhìn Toàn và Phương – giới thiệu với anh đây là Toàn và nhỏ Phương bạn em, bốn tụi em học chung và chơi thân với nhau.
- Chào em/chào anh – bắt tay nhau cười tươi.
- Buổi party sắp bắt đầu rồi chúng ta đi thôi – Phương lên tiếng hối thúc.
Cậu bị choáng ngợp trước vẻ đẹp kiêu xa của phòng rổ chức party, một màu trắng tinh khôi, những lọ hoa hồng đẹp lộng lẫy và kiêu xa, đèn thủy tinh sáng lấp lánh làm cậu nhớ đến đại dương quê hương thứ hai của mình vì nó gióng những chú cá phát sáng chứ lập lờ lượn quay làm sáng cả một vùng âm ưu tối tăm.
Lời nói của chú nhỏ Phương vang lên mọi người chính thức bước vào bữa tiệc. Đèn xung được tắt hết chỉ còn lại một vài tạo nên một không gian lãng mạn rồi từng cặp một dìu nhau ra giữa của bữa tiệc để cùng nha khiêu vũ, nhìn mọi người khiêu vũ cậu ước gì mình cùng với Khương cùng nhau khiêu vũ thì hay hết biết nhưng đó chỉ là giấc mơ, trong tim cậu bỗng chợt thấy đau. Cậu không ra nhảy vì cậu không biết nên đành để Phương nhảy cùng Dương Tử. Không gian quá choáng ngợp cậu đành kiếm một nơi nào đó yên tĩnh nên đã đi ra phía hành lang nơi gió đêm thỏi vào mát rượi, cậu thấy nhẹ người trong lòng, chiếc nhẫn ngọc trai đen lại phát sáng.
Còn 2 đêm nữa mới là ngày trăng tròn nhưng sau hôm nay cậu cảm thấy hơi khó chịu chắc do tác dụng của chất độc tình yêu, cơ thể cậu bắt đầu nóng rang tuy đang đứng nơi có rất nhiều gió đang thỏi lòng lộng, những cơn đau như giày vò thân xác cậu, chợt giọt nước mắt khẽ rơi. Cố chịu đựng nhưng dường như không có sức cơ thể gần như ngã quỵ thỉ có một vòng tay ôm cậu từ phía sau, người đó không ai khác đó là Dương Tử, dìu cậu đến một chỗ thoáng và ân cần hỏi:
- Em làm sao vậy, có cần anh kêu tụi bạn em không?
- Ơ…không cần đâu anh, em chỉ hơi mệt chút – mồi hôi nhể trên khuôn mặt xinh đẹp của cậu.
- Có cần anh đưa em về không, anh thấy em không ổn – vẻ mặt Tử vô cùng lo lắng và xót xa.
- Thôi để em tự về được, anh không cần đưa em về – cậu nói giọng thì thào.
- Không được, để anh đưa em về, với tình hình này thì … – Tử kiên quyết.
Nói xong Tử dìu cậu ra khỏi bữa tiệc lên chiếc xe màu trắng sang trọng và thẳng tiến về nhà của cậu. Trên xe cậu cố gắng lấy điện thoại nhắn cho tụi bạn của mình và gọi cho Hân. Suốt đoạn đường về Tử không ngừng hỏi thăm nhưng cậu chỉ trả lời câu được câu hông điều đó làm Tử vô cùng lo lắng. Về đến nhà của cậu thì thấy có hai bóng dáng của 3 người ra đón. Họ dìu cậu xuống xe và nói lời cảm ơn rồi nhanh chóng đưa lên một chiếc xe đang đậu sẵn và rồi mất hút trong màn đêm tĩnh lặng. Còn bà Chi nhìn theo lòng buồn, quay qua Tử bà hỏi:
- Cháu là bạn của nó.
- Dạ, khi nãy đang trong bữa tiệc thấy cậu ấy mệt nên con đưa cậu ấy về, cậu ấy bị sau vậy cô – Tử có vẻ quan tâm.
- Cháu yên tâm, Nhân nó không có gì đâu chỉ là lâu lâu bị cảm thông thường thôi, cám ơn cháu đã đưa nó về – bà Chi cảm khích vô cùng.
- Dạ không có gì, cho cháu xin phép về, có gì mai cháu quay lại – cuối đầu chào bà Chi rồi lên xe quay lại bữa tiệc để đón ba mẹ của mình mà lòng đầy thắc mắc.
Còn về phần cậu khi lên xe, cơn đau ngày một nặng thêm, Tú và Hân nhìn thấy mà xót xa nhưng không làm gì giúp được. Xe chạy bon bon tới một bãi biển gần đó, Tú dìu cậu xuống ngồi trên một tản đá, sóng biển kêu rì rào. Quá trình biến đổi được bắt đầu, từng chiếc vẫy sáng bóng được thay thế lớp da dưới chân, cơn đau khiến cậu muốn ngất đi. Màu máu hòa lẵng dòng nước biển lạnh muốt, đôi mắt đen tròn giờ đã đổi thành màu nâu đồng nhưng một viên hổ phách, cuối cùng thì chiêc đuôi cũng mọc ra. Cả người cậu nằm mệt nhoài trên tảng đá ấy. Đến lượt Hân biến đổi, do là một người cá thuần chủng, việc biến đổi không quá đau đớn, cởi bỏ quần áo bên ngoài ra rồi bước xuống biển, miệng nhẩm một câu gì đó dòng nước biển ôm lấy cả thân người Hân, vụt cao lên không trung sau đó tách ra một nàng tiên cá xinh đẹp bước ra từ trong xoáy nước và rơi xuống biển. Cái khoảnh khắc ấy lần đầu tiên trong đời Tú được thấy, nó đẹp một cách lộng lẫy và kiêu xa, nó khác xa với sự đau khổ của cậu.
Christiana bơi đến bên cạnh cậu nằm cùng Tú kéo cậu xuống biển. Trước khi hai người lặng xuống biển thì Tú vẻ không đành lòng rời xa Hân, người mà Tú yêu, tay cứ nắm lấy tay của Christiana như không muốn rời, cặp mắt long lanh tràn ngập yêu thương nhìn đắm đuối. Bấy giờ Chritiana lên tiếng :
- Em yêu anh.
- Anh cũng yêu em, sẽ sớm gặp lại em chứ – Tú giữ nguyên đôi mắt chỉ nhìn mỗi nàng tiên cá ấy.
- Sẽ sớm gặp lại, em sẽ nhớ anh nhiều.
- Anh cũng vậy.
Rồi một nụ hôn cấm được hai kẻ si tình trao cho nhau nồng nàn và thấm thiết. Hôn nhau như không muốn rời nhưng cũng phải đến lúc kết thúc. Từ biệt Tú cậu và Christiana lặng xuống biển và biến mất. Sau đó Tú quay lại xe và cũng nhanh chóng rời khỏi đó. Màn đêm đồng lõ cho những điều huyền bí đang diễn ra.