Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng

Ngoài khơi đại dương xa xôi, dòng nước biển không ngừng chảy, sóng vẫn không ngừng xô xát vào nhau và tận sâu dưới lòng đại dương tồn tại một nơi vô cùng huyền bí mà con người không thể nào tưởng tượng được đó chính là vùng đất của người cá, nó được gọi là Ice. Toàn bộ vùng đất bị bao phủ bằng một loại phép thuật huyền bí để ngăn cách nó với thế giới loài người. Người xưa kể lại rằng có 3 loài thống trị hành tinh này.
Đầu tiên là một nơi thanh bình với muôn vàng loài động vật, có nắng có gió cả những loài tuyệt đẹp đó chính là con người, cai quảng vùng đất này chính là nữ thần Emma Watson, một nữ thần tuyệt đẹp với làng da trắng hồng, môi đỏ như máu và một mái tóc vàng mượt mà. Còn cao hơn xa hơn nữa đó là khoảng trời, với không gian thoáng đảng cùng một bầu không khí mát rượi, nơi chấp cách cho những điều lạ thường. Họ có một vài điểm giống con người nhưng đặc biệt là họ có một đôi cánh trắng muốt, bay đi bay lại suốt cả ngày mà không biết mệt và con người gọi họ là thiên sứ bởi vì khi họ xuất hiện thường mang theo những điều tốt đẹp, trị vì đó là ngài Lucky Luciano. Và vùng đất cuối cùng kể đến đó là đại dương sâu thẩm. Đại dương sâu thẩm là cái nôi của sự sống, mọi sinh vật điều bắt nguồn từ đây và cai quảng đó là vị chúa tể biển khơi ngài Justin Timberlake. Không giống như con người hay thiên sứ cư dân của đại dương là những sinh vật nữa người nữa cá. Họ có thể bơi lội khắp các nơi cũng giống như thiên sứ có thể bay và con người có thể di chuyển trên đất liền. Tạo hóa gần như thiên vị cho người cá là họ có thể di chuyển dưới đại dương bằng đuôi của mình cũng đồng thời di chuyển bằng đôi chân khi họ lên bờ mà hai loài còn lại không làm được. Cả 3 sống trong yên bình cho đến một ngày chiến tranh xảy ra do lòng đố kị của con người, họ ganh ghét những gì mà mà tạo hóa ban cho người cá và thiên sứ. Con người không ngừng giết hại hai người anh em của mình. Nữ thần nhìn thấy mà đau lòng, bà tìm đủ mọi cách nhưng không tài nào ngăn cản, bà bắt lực. Còn hai vị thần còn lại vô cùng tức giận trước lòng đố kị nên đùng đùng nổi giận, liên kết với nhau tiêu diệt loài người. Nhưng với lòng vị tha và yêu chuộng hòa bình nên vì thế cả ba đã lập ra một bản giao ước. Cả 3 dùng quyền năng của mình tạo ra những lớp bỏ che chắn lấy vùng đất trị vì ngăn cản sự xâm lược của kẻ khác. Thế là hàng ngàn thế kỉ trôi qua không bên nào xâm lược bên nào, thế cân bằng lại trở lại như xưa.
Nhưng rồi đến một ngày cái thư gọi là tình yêu phát triển, nó vượt qua không gian và thời gian gắn kết những trái tim của những loài loại với nhau. Người cá yêu con người, con người yêu thiên sứ, thiên sứ yêu người cá. Và một lần nữa một bản giao ước lại được đặt ra để ngăn cản điều đó. Cái gì cũng không bao giờ có cái gọi là tuyệt đối cả, nó chỉ mang tính tương đối. Tương đối thì có thể bị phá vỡ. Một lần nữa bản giao ước đã bị phá vỡ. Người đó chính là con trai ngài chúa tể Justin Timberlake. Anh đã đã yêu một con người và kết tinh cho tình yêu đó là…….
Ngài biết được thì đùng đùng nổi giẩn lập tức giam đứa con mình vào ngục. Ngoài anh ra thì ngài còn có nhiều đứa con trái và con gái khác, nhưng anh được ngài yêu thương nhất mà cũng chính anh làm ngài đau lòng nhất. Chị chàng nàng tiên cá Christiana rất thương chàng.
Một cuộc trò chuyện giữa hai chị em diễn ra trong ngục:
- Em tính trốn lên trên bờ nữa à.
- Em phải thăm nàng ấy, đã lâu lắm rồi em….
- Jack à, em biết em đã tạo ra một sai lầm không, nó sẽ mang lại đau khổ cho em và người con gái đó
- Em biết, Em biết em đã sai nhưng tình yêu thì có tiếng nói riêng của nó, khi chị yêu một ai đó chị sẽ hiểu tâm trạng của em như lúc này.
- Nhưng em hãy nhớ một điều lời nguyền sẽ gián xuống đầu những người dám phá vỡ bản giao ước.
- Em biết nhưng em không thể ngăn cản tình yêu của mình, với lại nàng ấy đã mang trong người giọt máu của em.
- Trời, một sai lầm đó em không thể nào để nó diễn ra như vậy được, rồi đau khổ sẽ giáng xuống đầu đứa trẻ tội nghiệp ấy, chị không muốn thấy đứa cháu của mình phải bị nguyền rủa đâu.
- Nhưng mọi chuyện cũng đã lỡ rồi, em biết chị thương em, lúc nào cũng muốn em hạnh phúc, vậy chị hãy giúp em lần này được không, không lẽ chị nhẫn tâm nhìn thấy đứa cháu mình chưa kịp chào đời thì đã chết sau.

- Chị phải giúp em bằng cách nào, nếu để cha biết thì hai chị em mình không xong đâu.
- Chị à, em biết chị có lòng tốt, từ nhỏ đến giờ chị là người luôn chăm sóc em, lo lắng cho em, chị thương em, em biết chị biết em lén trốn lên đất liền nhưng chị không mét lại với cha chứng tỏ chị không muốn thằng em mình bị chịu phạt, vậy tại sai chị không giúp nó hoàn thành tâm nguyện còn lại của nó, dù gì nó cũng là cháu của chị con của em…chị à hãy giúp em lần này đi, em xin chị đó, nếu chuyện nàng ấy có thai bị phát hiện thì cả hai mẹ con nàng sẽ bị giết, em tin chị không muốn nhìn thấy cảnh tượng này đâu.
Nàng lắng nghe lời than, lời trách móc và cũng những lời cầu xin tha thiết của cậu em trai của mình là lòng nàng nghe chua xót. Cuối cùng thì quá thương yêu đứa em của mình nàng chấp nhận lời đề nghị.
- Được lần này chị sẽ giúp em, ai biểu em là em trai của chị làm chi.
- Em cám ơn chị, ơn này em sẽ không bao giờ quên đâu.
- Ấy cái thằng này. Cái tật nịnh nọt không bỏ.
- Chị hãy cầm theo cái này nó sẽ giúp chị nhận ra được cô ấy.
Nói xong nàng đi ra và bắt đầu kế sách giúp đứa em của mình cũng như đứa cháu hai dòng máu của mình.
Nàng đến gặp cha mình:
- Thưa cha muốn thưa chuyện về thằng Jack.
- ….
- Con biết cha đang rất đau lòng về chuyện nó lén trốn lên trên đất liền và đi yêu một con người đó là sai phạm – nàng nói và nhìn vào đôi mắt đượm buồn của cha.
- ….

- Lỗi là do con không phát hiện sớm để ngăn cản nó, xin cha hãy trách phạt.
- Mọi chuyện đã rồi, bây giờ phải tìm cách giải quyết – giọng chúa tể buồn.
- Vậy nếu cha tin tưởng con con xin cha hãy cho con giải quyết vụ này.
- Con à…có được không, ta….
- Xin cha hãy yên tâm, con nhất định sẽ thua xếp ổn thỏa chuyện thằng Jack gây ra.
- Được ta tin tưởng, và con hãy biết ngoài thằng Jack ra con là người ta tin tưởng nhất trong số anh em còn lại, ta mong con đừng làm ta thất vọng.
- Con sẽ nhất định sẽ làm cho cha không thất vọng.
Nói xong nàng cuối lui bơi ra khỏi cung điện và chính thức bước lên thế giới con người, bắt đầu một tìm kiếm đứa cháu và đứa em dâu con người của mình qua lời kể và tín vật mà Jack đã đưa ình.
Quay lại về kế hoạch đi chơi của Hân, Tú và Nhân. Lúc bấy giờ là Tú đã thua, con Hân cười đắc chí:
- Sao đây chú Tú, thua rồi tính thực hẹn giao kèo hay tính làm con chó.
- Làm người ai làm chó, thực hiện thì thực hiện mắc gì phải sợ, rồi nói đi tui làm – thằng Tú quê độ vì bị thua.
- Tạm thời chưa nghĩ ra, để đi chừng nào nghĩ ra rồi thực hiện cũng chả sao – con Hân cười cười.
- Nói mẹ ra đi, còn ở đó suy nghĩ, nếu lâu quá thì coi như huề.

- Ấy, sao mà được, từ từ đã, lúc giao kèo đâu có nói bao lâu – Hân lại cười – chắc anh Tú cưng muốn làm con chó đó mà – Hân nhướng mắt với Nhân.
Chuẩn bị có mùi thuốc súng của hai phía, cậu đặt ra câu hỏi để xua tan mùi súng đạn đang chuẩn bị khai hỏa:
- Mà chị Hân này chị tính đi đâu ? – Nhân hỏi.
- Chị thích biển, hay tụi mình đi biển nha Nhân, hé Tú – Hân hỏi chờ câu trả lời của cả hai.
- Tui thì đi đâu cũng được, chuẩn yếu là thư giản đầu óc thôi, mọi chuyện xin nhường ý kiến cho bà và nhóc Nhân – Tú trả lời nhẹ hiều.
- Biển hả chị, không được đâu mẹ em cấm em đi biển – cậu hốt hoảng trả lời.
- Sao kì vậy, hay để chị xin cho.
- Không. Em nhớ có lần em xem ti vi thấy biển em chỉ chỉ ước được dịp ra biển thôi mà mẹ em đã nổi giận nên em sợ – cậu kể lại cho anh chú và chị Hân nghe.
- Trời.
- Chị biết em mà, em rất thích biển, em chỉ mong có một lần được ra biển, có chết em cũng cam lòng – cậu mơ tưởng.
- Rồi hiểu luôn hé.
Bấy giờ cả hai mới thở dài ra vẻ mệt mỏi, rồi thì Tú la lên:
- Trời, chuyện nhỏ như con thỏ, trước mắt thì mình nói với cô là đi đâu đó không có biển, mà yên tâm đi cô đâu có đi chung đâu, nói là nói vậy chứ mình đi biển ai mà biết.
- Ok, ý hay đó, em dám đi không Nhân.
Cậu đắn đo suy nghĩ, lòng muốn đi nhưng ý trí lại bảo nếu đi mà bị biết thì thế nào cũng không xong với mẹ, suy nghĩ một hồi cuối cùng thì lòng ham muốn chiến thắng nên cậu quyết định:

- Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ, lần này con cãi lời mẹ rồi, mẹ tha thứ cho con nha. Mình đi biển nha anh chị – cậu nói nhỏ để không thôi mẹ nghe được dù biết bà đã đi đâu không có ở nhà.
- Như vậy mới là con trai chứ, có gì chị với anh Tú tiếp chiêu. Chuẩn bị đi hai ngày nữa mình đi.
- Nhanh vậy chị.
- Chị nôn lắm rồi, lâu rồi không được tắm biển – Hân mơ màng.
- Thôi đi cô nương – Tú chề cái miệng tám chục thước.
- Chị biết em cũng nôn nóng mà bày đặt làm bộ, chị đi guốc trong bụng cưng rồi – cô ta hí hưởng khoe tài suy bụng ta ra bụng người của mình.
- Không ai hiểu em bằng chị – cậu cười tít cả mắt.
Đâu đó một ánh mắt thầm theo lỗi cậu.
- Hay quá đi guốc trong bụng thằng nhỏ rồi đi ra bằng đường nào, đường nói là đi ra bằng….- Thằng Tú cười không biết trời trăng mây nước gì hết làm cô Hân nhà ta quê độ.
- Im coi, giải tán, hẹn hai ngày nữa gặp lại, giờ về cho nhóc Nhân nghĩ ngơi cho chuyến đi lần này – nàng ta hập hực bước ra khỏi nhà cậu mà lòng bực tức – “để xem bà trả thù cưng thế nào nha Tú” – nàng ta tự mĩm cười với chính suy nghĩ của mình.
Khi anh Tú và chị Hân ra về mà trong lòng cậu còn nôn nao rạo rực sao đó. Lần đầu được đi chơi xa lại được đi biển nơi mà cậu thích nhất nữa chứ, cậu cười tươi như hoa không giấu nổi khát khao được đi đến đó ngay bây giờ. Niềm vui lấn ác đi sự xấu hổ đang hiện diện là cậu dối mẹ đi biển.
Tối lại cậu lên phòng nằm trằn trọc mãi mà không ngủ được thì bắt chợt cậu nghe một ai đó đang hát, lời hát ngọt ngào, giọng trầm nhưng ấm áp, cậu cảm thấy đầu óc mình lâng lâng, không kiềm được tò mò cậu đi đến khung cửa sổ nhìn qua nhà đối diện. Thì ra là ngôi nhà mới xây cách đây vài tháng vậy mà bây giờ có người vào ở rồi. Tuy rằng cửa nhà bên kia đóng nhưng cậu thấy được một người đang ngồi đàn piano và miệng đang hát. Lời hát như chắc chứa nỗi niềm gì đó. Cậu chóng tay lên khung cửa sổ mà say sưa nghe hát, nó như lôi kéo cậu rỗi bỗng dưng cậu nhớ ra trong mỗi giấc mơ cậu thường được nghe tiếng hát của các nàng tiên cá, cậu so sánh giọng hát cả hai. Cả hai đều hay đều lôi cuốn lòng người.
Bất chợt tiếng đàn và lời hát ngưng lại cậu cảm thấy hụt hẳng, cậu chờ đợi nó phát lên một lần nữa nhưng rồi đáp lại là một sự im lặng của màng đêm. Đèn nhà bên kia đã tắt chắc người đó đã đi ngủ. Thấy vậy cậu đóng của lại và leo lên giường. Tò mò luôn là tật xấu của con người vì thế cậu cũng không tránh khỏi, cậu nghĩ về người bên đó là ai mà sao lại hát và đàn hay như những nàng tiên cá trong giấc mơ của cậu. Từ bao giờ ngôi nhà đó lại có người vào ở, rồi cái người hàng xóm mới có thân thiện hay không, nếu dọn về rồi sao mấy hôm mình chưa gặp mặt. Cậu cứ chạy theo suy nghĩ của mình và chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Lại là giấc mơ đó nhưng lần này cậu thấy rõ đó là bóng dáng của một chàng trai đang mĩm cười với cậu, cậu thắc mắc ai ta là ai mà lại cười với cậu, anh ta đến gần nắm lấy bàn tay cậu, một cảm giác ấm áp len lỗi vào trong tế bào. Cậu cùng người đó đi dạo bờ biển rồi một con sóng lớn đổ ập vào bờ và cướp anh ta ra khỏi tay cậu, hoảng hốt cậu chạy theo nhưng càng chạy con sóng càng xa dần và bóng dáng đó chìm xuống đại dương sâu thẩm. Và nước mắt cậu rơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận