- Một khi yêu thì con người ta sẵn sàng từ bỏ mọi thứ để chạy theo tình yêu, dù sai hay dù đúng, bản chất tình yêu thì không có tội, yêu nhau đó là duyên số và cơ hội đến được với nhau phải do mình tự tạo, hạnh phúc không quá xa nếu ta biết nắm bắt kịp lúc. Để mình đọc cho cậu nghe cái này:
“Nếu là hoa ta muốn là bồ công anh trắng. Bay tự do theo gió đến chân trời.
Nếu là chim ta muốn là đại bàng hoang dã. Sãi cánh dài đến tận cỗi xa xâm.
Nếu là mây ta muốn là một vầng mây ấm. Trôi nhẹ nhàng đi khắp cả thế gian.
Nếu là người ta muốn được một lần duy nhất. Sống sao cho thành thật với trái tim mình.”
Mình sẵn sàng làm mọi thứ để được một lần sống thật với trái tim của mình – Tử nói giọng chứa nhiều cảm xúc, ánh mắt như cười.
Những điều đó sao qua mắt được của Hân, ánh mắt nụ cười đã tố giác rằng Tử đang yêu. Thấy vậy Hân lại tiếp tục hỏi tiếp:
- Nếu cậu biết người mình yêu không còn bao lâu để sống, cậu sẽ làm gì – Hân thoáng buồn.
- … – Tử im lặng nhưng rồi sao đó hướng ánh mắt ra biển, ánh mắt hình tượng lên lên khuôn mặt của Tử, miệng mĩm cười – mình sẽ cùng người ấy sát cánh cho tới thời khắc cuối cùng, sẽ không bỏ rơi, sẽ không làm người ấy cô đơn, sẽ khiến người ấy hạnh phúc tới thời khắc cuối cùng. Mà cậu hỏi có việc gì không.
- Ờ, cậu cũng lãng mạng quá ta, mình hỏi chơi vậy thôi. Theo mình biết thì cậu đang thích một người – Hân đổi đề tài.
- Đâu có, đâu có – Tử chói.
- Để mình đón xem, người đó là nhóc Nhân nhà mình – Hân nhìn vào mắt của Tử rồi miệng cười cười.
- … – Tử đỏ mặt.
- Cậu không cần phải giấu, mình không cấm đoán cậu yêu nhóc Nhân nhà mình đâu, mình rất ủng hộ – lại một lần nữa Hân cười, nụ cười đẹp hút hồn của một mỹ nhân ngư.
- Cậu nói vậy thì mình cũng thành thật thú nhận mình rất thích nhóc Nhân, mình muốn bảo vể và chăm sóc em ấy suốt cuộc đời mình, mình tin mình sẽ mang lại hạnh phúc cho nhóc ấy – Tử nói lòng vô cùng quả quyết và phấn khởi.
- Mình tin cậu làm được, những gì cậu làm mọi người có thể nhìn thấy và cảm nhận, mình rất yên tâm khi giao nhóc Nhân cho cậu – Hân vỗ vai của Tử.
- Nhưng mình không biết nhóc Nhân có ý gì với mình không nữa – Tử thở dài chán nãn.
- Cậu hãy tự cảm nhận đi, cái này không ai giúp được cậu bằng chính bản thân cậu. Hy vọng những gì cậu nói cậu sẽ làm được – Hân nói.
- … -
Bất giác điện thoại Hân rung lên, sau khi nghe xong liền quay đi có vẻ vội lắm, chỉ nói được mấy câu:
- Mình có việc bận mình xin phép đi trước, hiện gặp sau.
Hân tức tốc chạy đi và ở đằng sau còn ý ớ giọng của Tử nhưng không nghe rõ gì. Tử vẩn đứng đó trầm ngâm để suy nghĩ cách nào bày tỏ tình cảm của mình đối với cậu, đứng một lúc rồi chợt giật mình thì màn đêm đã kéo đến, tiếng gió như gào thét cơn giận dữ cứ thỏi không ngừng.
Đứng lặng im àn đêm bao trọn lấy cơ thể mình, Tử đến lúc cũng phải ra về vì anh suy nghĩ sẽ quyết tâm bày tỏ tình cảm của mình cho cậu hiểu, nhưng vừa ra khỏi góc khuất đó thì anh thấy có ba dáng người từ trong một chiếc xe hơi chạy ra, hai người đỡ một người chạy thẳng ra hướng biển. Rồi bỗng điện thoại của anh rung do mất tập trung không thể theo dõi nữa nhưng khi nhìn lên lại thì chỉ còn 1 bóng người lặng lẽ lên xe rồi chạy mất hút, điều đó làm cho Tử không hiểu vì trước mặt toàn là biển và biển không để chuyện đó bị chi phối nhiều Tử phóng xe về nhà để thực hiện ý định của mình.
Đúng là người tính không bằng trời tính Tử đã bày ra một kế hoạch để tỏ tình với cậu nhưng chưa kịp thực hiện thì cậu đột ngột tự nhiên mất tiêu hỏi thăm bà Chi thì bà Chi chỉ trả lời qua lo không ăn nhập vào đâu cả. Rồi cả gần 2 tuần sau cậu cũng chưa xuất hiện điều đó là cho anh lo lắng, anh như người mất hồn, sáng trưa chiều tối nói chung là gần như nguyên ngày Tử luôn hiện diện ở nhà cậu hỏi thăm cậu đủ điều làm cho bà Chi từ một người ít để ý mà còn nhận ra Tử đã thật sự yêu thích con trai mình.
- Nó chưa về – bà Chi trả lời lần này là lần thứ 8 trong ngày.
- Vậy chừng nào em ấy về.
- Nếu nó về thì con đã thấy mặt nó ở nhà rồi – bà Chi thản nhiên trả lời.
- Dạ – Tử trả lời yếu xìu.
- Coi bộ con rất quan tâm thằng Nhân nhà cô – bà nói mà nhìn vào Tử, ánh mắt như đang chờ đợi câu trả lời từ anh, bà muốn con mình có một hạnh phúc nhưng xem ra hạnh phúc rất mong manh.
- Dạ….cháu – Tử ấm úng nói không thành lời, nghe câu hỏi Tử bất đầu hơi bị chọt dạ – nếu mà có một người nào đó nói yêu thương nhóc Nhân thì không biết ý cô thế nào – Tử ấp úng nói.
- Cái đó thì cô sẽ cho nó tự quyết định, vì thời gian không còn…hơ hơ – biết mình lỡ lời bà vội sữa – vì thời gian không chờ đợi ai cả – bà ngượng cười.
Thấy vậy Tử cũng cười cười cho qua chuyện, mọi việc có vẻ tốt đẹp cho anh vì bà Chi không phản đối bây giờ vấn đề quan trọng nhất đó chính là cậu, phải tìm cách nào để bày tỏ mà có thể khiến cậu cảm thấy động lòng và chấp nhận tình cảm này. Nhưng anh nào biết rằng cậu sẽ không chấp nhận vì cậu sợ làm tim mình một lần nữa đau nhói và cũng sợ làm người khác đau, cậu không muốn hoàn toàn không muốn.
Ngày cưới cận kề mọi người vui vẻ chú rễ thì mặt tươi rối con dâu tỏ nét thẹn thùng ai nhìn thấy cũng mĩm cười chúc mừng hạnh phúc cho đôi trai tài gái sắc. Hai nhà thông gia thì vui không kể siết. Buổi tiệc được diễn ra trong một bầu không khí lãng mạng trăng thanh và gió mát. Ánh sao soi sáng trên bầu trời, những ngọn đèn lung linh như những gì viên pha lê với nhiều màu sắc chúng như thi đua nhau để tỏ sáng. Hoa, bong bóng được trưng bày khắp nơi, tiếng người ra vào không ngớt, những chú bé thì tơm tất với những trang phục đẹp nhất còn những cô bé thì xinh xắn với những chiếc đầm xòe công chúa hay một chiếc áo dài nữ tính dịu dàng. Còn người lớn thì đua nhau những trang phục đắt tiền những món nữ trang vô cùng lạ mắt từ những thương hiệu nổi tiếng trong lẫn ngoài nước. Nụ cười ánh mắt lại càng tô điểm cho niềm vui của buổi tiệc. Cô dâu chú rễ vui vẻ ra đón tiếp khách mời với khuôn mặt vẽ hai chữ hạnh phúc sáng ngời.
Cậu cũng như mọi người cùng nhau đến bữa tiệc với niềm vui chúc phúc cho chị gái của Toàn nhưng sự hân hoan phấn khởi ấy khi Toàn giới thiệu đôi tân lang tân nương. Những ánh mắt giao nhau với bao cảm xúc hỗn loạn, có bi đát, có ân hận, có ganh ghét, có xót xa, có tổn thương,…tất cả tạo nên một thứ mang tên không nói thành lời.
- Xin với giới thiệu với các bạn đây là chị hai mình tên Vy và kế bên là anh rễ mình tên Khương – Toàn giới thiệu trong niềm vui không thể nào kể xiết.
Dứt lời nụ cười trên môi cả 3 tắt hẳn, tiếng thủy tinh vỡ trên tay cả Khương phát lên ánh mắt Khương trở nên vô hồn không thể tin được vào hình ảnh trước mắt mình đó là cậu, người mà Khương đã bỏ cuộc, đã vô tình làm tổn thương. Rồi bao nhiêu cảm xúc chợt ùa về, từng mãnh kí ức ngày nào bỗng hiện lên đang xen với hiện tại, tình cảm tưởng như tắt bỗng dưng bây giờ một lần nữa nỗi lên một lần nữa và nó mang lại cảm xúc hoàn toàn mới mẻ. Còn Vy ánh mắt không còn vẻ hạnh phúc nữa mà xen lẵng ghen tuôn, ghen vì người cô cố tình hãm hại mà bổng nhiên đột ngột xuất hiện mà lại xuất hiện ngay hôn lễ của mình. Vy lo sợ Khương sẽ bỏ mặc cô để chạy theo tiếng gọi nơi cậu, tay bấu chặt vào tay Khương như sợ mọi cố gắng của mình sẽ tan biến mãi mãi.
Mắt mắt ngỡ ngàng xen lẫn hốt hoảng nhưng nó chợt chở lại bình thường, cậu dòn nén đau thương vào trong tim, tim cậu một lần nữa đập loạn xạ, vết thương một lần nữa bị rách toẹt khi chính mắt chứng kiến người mình yêu tay trong tay cùng người con gái khác. Đau khổ ư, cậu lấy gì đau khổ. Khương đâu có yêu cậu, Khương không yêu mà còn trêu trọc trên tình yêu đó, nói những lời cai nghiệt làm cậu tổn thương. Những lời nói trong chiếc máy ghi âm một lần vang lên trong đầu cậu. Cậu muốn khóc nhưng không khóc được, đã tự hứa với chính mình là không để hình bóng Khương làm ảnh hưởng đến cuộc sống còn lại ngắn ngủi của mình. Thế nhưng lí trí thì bảo vậy nhưng tim lại không nghe nó cứ bồi hồi nhớ lại thưở còn vui vẻ bên nhau dù Khương không yêu. Lí trí và con tim có một trận quyết đấu vô cùng dữ dội cuối cùng thì lí trí đã kiểm soát con tim nó buộc con tim thôi những cung bậc ngày nào hãy đối mặt với những gì đang diễn ra. Rồi nụ cười giả dối nở trên môi vẫn rạng ngời vẫn sáng chói nhưng không còn vẻ tự nhiên vốn có, một nụ cười gượng gạo để che lấp đi nỗi đau, nỗi tuổi nhục về một kí ức không mấy tốt đẹp, đôi môi ấy chợt hé mở nói những điều có vẻ chúc phúc mà dối lòng:
- Chúc mừng anh Khương chị Vy, chúc mừng anh chị.
- Nhân em… – Khương thốt lên những lời nói sau một lúc bất động.