Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng

Toàn thân cậu rã rời và mệt mỏi sao quá trình biến đổi lại thành người nhưng nó không làm cho cậu nản chí lập tức chạy ngay vào bệnh viện để thăm Tử. Căn phòng toàn màu trắng toát lên vẻ cô đơn lạc lõng, tiếng máy đo nhịp tim cứ bíp bíp từng nhịp một nghe mà quặn thắt cõi lòng. Tử nằm đó với thân thể bắt động nhưng vẫn phản phất gương mặt hiền hậu và đẹp trai vốn có, sống mũi cao cao, hành mi hơi cong, đôi môi thì ngọt như bánh mật. “Tử thật sự đang ngủ” cậu luôn nghĩ là vậy, nhìn đôi môi khiến cậu nhớ lại nụ hôn đầu của mình, nụ hôn cứu sống mạng người, một sinh mạng người thật quý giá biết bao. Và mãi cho đến bây giờ cậu vẫn chua biết mình đã cứu sống ai và cả sợi dây chuyền bằng bạc – tính vật của cha để lại cậu vẫn chưa tìm được, hy vọng sống sót nào tìm đến? nó chỉ là một con số không.
Nắm hờ đôi tay của Tử mà nước mắt cậu rơi, từng giọt cứ lăng tăng rơi, nó ấm nóng như chính tấm lòng của cậu dành cho Tử. Có một điều vẫn chưa thể nào biết được rốt cuộc tình cảm cậu dành cho Tử là thế nào, còn dành cho Khương là ra sao. Thú nhận một điều khi gặp lại Khương vết sẹo năm nào đã lành giờ lại nhức nhói, chút buồn chút bi ai nhưng không còn bồi hồi như lúc ban đầu. Ánh mắt dành cho Khương đã không còn nồng nàn và tha thiết mà thay vào đó là sự bỡ ngỡ nhưng cuối cùng thì như một người bạn không hơn không kém. Cái cảm giác hôm nào giờ đây đã không còn, khi tay của Khương nắm lấy tay cậu nó khiến cho trái tim cậu không còn vang lên những nốt nhạc của một bản nhạc tình ca dữ dội mà thay vào đó là một bản nhạc êm ả và trầm uất.
Nhìn Tử lúc này cậu không khỏi nhức nhói, tim như rỉ máu. Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu nhớ cách quan tâm của Tử, nhớ cái nhéo mặt ngây ngô, nhớ những lần viện lí do đợi cậu ở cổng trường để cùng cậu đi về rồi bắt cậu trả công bằng một cây kem hương chocolate. Ngày ấy cậu từng hỏi:
- Anh Tử nè, tại sao anh lại thích mùi chocolate và không phải mùi dâu, vani hay một mùi nào khác?
- Vậy tại sao vào ngày Valentine người ta lại tặng nhau chocolate? – Tử hỏi ngược lại.
- Vì họ yêu nhau. Trong tình yêu thì có lúc đắng nhưng cũng có lúc ngọt ngào, hai thứ nó hòa quyện vào nhau làm nên một tình yêu đẹp. Vị đắng trung hòa vị ngọt hay vị ngọt làm làm dịu đi vị đắng – cậu trả lời.

- Anh cũng nghĩ vậy nên anh thích mùi chocolate vừa đắng vừa ngọt tạo nên một hương vị đậm đà. Nó cũng giống như caffe và sữa. Em có nghe chuyện tình “Caffe à, sữa yêu caffe” chưa? – Tử nhìn cậu với anh mắt tràn ngập màu của nắng dịu dàng và nhẹ nhàng.
- Có nữa sao – cậu trả lời mà cưới híp mắt.
- Sữa yêu caffe yêu đến mức hòa tan màu trắng của mình vào màu đen của caffe, yêu đến mức hòa tan vị ngọt của mình và vị đắng của caffe – Tử trầm ngâm.
- Còn nữa không anh – cậu hỏi vì thấy lâu quá.
- Hết – Tử cười lớn.
- Trời à, mà anh Tử nè sao em thấy anh có nhiều người theo lắm mà sao chưa thấy anh có động tĩnh gì hết vậy – cậu hỏi cho vui.
- Có những người cứ mãi một mình không phải họ không cảm thấy cô đơn, không phải vì họ không muốn yêu ai. Mà vì họ sợ phải đối mặt với sự thất bại và…vì…họ vẫn đang chờ đợi một người, một người sẽ là cuối cùng và mãi mãi trong cuộc đời họ – Tử nói mà ánh mắt tha thiết nhìn cậu, một suy nghĩ trong đầu Tử “người anh chờ đợi là em, là em đó Nhân à”.
- Quá sâu sắc – cậu cười hồn nhiên.
Những dòng kí ức cứ miên man và lập lờ trong đầu cậu, nước mắt đã lắm lem trên khuôn mặt mệt mõi. Tiếng cửa mở làm cậu giật mình và một người phụ nữa xong đến:
- Cậu làm gì ở đây, không vì cậu con trai tôi đâu có ra nông nỗi thế này – mẹ Tử trừng mắt với cậu.
- Cô bình tỉnh chuyện này không như cô nghĩ đâu – Lan từ phía sao nói giúp cậu, rồi nhanh tay kéo cậu ra khỏi phòng, sau đó cả hai dừng lại một băng ghế trống, Lan lên tiếng hỏi trước – cậu có thể kể đầu đuôi câu chuyện của cậu và anh Khương ình nghe không?

- … – cậu im lặng.
- Nếu cậu không nói thì mình không thể giúp gì cho cậu được, nói đi chỗ bạn bè, rồi sao từ bữa đó tới giờ không thấy cậu quay lại thăm anh Tử mà tới giờ mới tới, cậu biết mình và Phương lo lắm không – Lan an ủi cậu.
- Cậu không nghĩ mình là thằng biến thái, thằng bệnh hoạn? – cậu hỏi mà ánh mắt nhìn xuống đất.
- Nếu xem cậu là thứ đó thì mình đã không tìm và lo lắng cho cậu, dù thế nào cậu cũng là bạn tốt nhất của mình – Lan ôm cậu vào lòng.
Cậu ngồi đó mà xúc động vô cùng quyết đem mọi chuyện kể lại cho Lan nghe và dĩ nhiên là bí mật người cá thì không hề nhắc tới. Sau khi nghe xong Lan nỗi cơn thịnh nộ:
- Thật là đáng thất vọng, người thì đẹp mà trong lòng không đẹp gì hết, cậu bỏ đi như vậy là đúng rồi, nếu cố níu kéo thì người khổ sẽ là cậu…. – ngừng lại rồi Lan nói tiếp – vậy lần này hắn nhất quyết bỏ lại chị thằng Toàn để quay lại với cậu, cậu tính sau?
- Mình…mình cũng không biết nữa, tâm trạng của mình rối bời cộng thêm anh Tử vì mình mà nằm đây… – cậu nghẹn ngào.

- Có phải cậu cũng có tình cảm với anh Tử phải không? – Lan bắt đầu hỏi.
- …
- Không nói mình cũng nhận ra tình cảm cậu dành cho Tử là thế nào, mình đón chắc rằng anh Tử cũng có tình cảm đặc biệt đối với cậu, nhưng tại chưa nói ra thôi.
- …
- Cậu không phải tỏ ra rai rứt như vậy, yêu cầu anh mình hạnh phúc là ok rồi – Lan cười hiền.
Cậu nghe vậy mà lòng xúc động vô cùng, ngoài tình cảm gia đình có lẽ tình bạn đối với cậu là tuyệt vời hơn cả, cách sang sẽ và chấp nhận thật nhẹ nhàng và bình dị. Những hạt nước mắt cứ lăng tăng trên khuôn mặt gầy hao hốc hát của cậu, nó được ví như những giọt sương long lanh của sớm mai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận