Một vòng tròn màu đen xuất hiện nó như một cái lỗ đen của vũ trụ, những luồng không khí cuộn xoắn vào nhau và rồi một người bước ra với khuôn mặt không chút cảm xúc chỉ có nụ cười nửa miệng. Lúc đó Phương và Lan chợt sững người khi thấy người này, miệng lắp bắp không nói nên lời:
- Trường…Giang sao cậu….
- Rất vui được gặp hai bạn ở đây, kaka – giọng cười làm cho người đối diện lạnh óc cụt.
Như ngửi thấy mùi nguy hiểm liền thúc dục Tú mang cậu đi thật nhanh, nàng sợ chậm một chút nữa sẽ nguy mất cho cậu. Tú nghe theo liền nhanh biến hình, những tia sáng màu trắng từ không gian xuất hiện xoáy quanh người Tú và chốc lát từ phía sau lưng một đôi cánh trắng xuất hiện, những chiếc lông cũng xuất hiện trên vành tai, tay vẫn đang ôm cậu trong lòng đôi cánh vươn ra chuẩn bị vỗ cánh bay đi. Lúc đó ai cũng chú ý tới Tú nên không ai để ý tới ánh mắt đỏ quét ngang mắt Giang và giọng nói lạnh:
- Đâu có dễ trốn thế dậy.
Tay vẫy nhẹ một cái thì từ dưới đất nhô lên những đoạn dây deo màu xanh có gai liền nhắm thẳng tới chân của Tú mà quắn lại. Khi vừa rời khỏi mặt đất một đoạn khoảng một mét thì những đoạn dây deo đã giữ chặt không cho đi. Không chỉ vậy chúng ngày càng xuất hiện nhiều hơn thi nhau quắn lấy chân, còn có những dây còn len lỗi lên phía trên thân người. Dù cố gắng dùng hết sức nhưng vẫn không tài nào thoáng ra khỏi vòng dây đó. Trong phút chốc những sợi dây leo khác cũng hướng tới khóa chặt đôi cánh lại. Lực siết một ngày một mạnh dần, không còn sức đôi tay mệt nhoài đã buông ra và thân thể của cậu lắm lem máu rơi xuống đất. Lúc đó tất cả mọi người điều hoảng hốt, giọng như hét lên và trong đó là dĩ nhiên có Tử.
Anh như bất động hoàn toàn vì mọi việc xảy ra quá nhanh chưa kịp suy nghĩ chuyện này thì chuyện khác đã đến. Như còn chút ý thức bên người khi thấy cậu quằn quại trong cơn đau nhức nhói, máu từ hai chân không ngừng rĩ ra, điều đó làm anh đau nhói. Rồi cậu bị rơi xuống không suy nghĩ gì nhiều Tử đã lấy thân mà đỡ cậu. Khi ôm được thân thể đang bê bết máu của cậu tim anh như ngừng đập, đau xót khi thấy người mình yêu đang trong cơn quằng quại thập tử nhất sinh, thế là từng giọt nước mắt tuôn rơi, miệng thét lên tên cậu.
Trường Giang vẫn đứng đó mà nhếch miệng cười một cái, miệng nói:
- Thật là cảm động, ôi cái thứ chất độc tình yêu của lời nguyền thật là lợi hại, chỉ cần tác động một chút là có thể làm nó tái phát mạnh mẽ như vậy, kaka.
- Mày đã làm gì – Hân tức tối quát nạt.
- Đừng nóng thế nàng Christiana xinh đẹp, cuộc vui vẫn còn dài mà.
- Mày là gì?? Nếu đã biết thân thế của tao thì mày không sợ vua thủy tề sao??? – Hân thật sự tức giận, đôi mắt đã chuyển sang màu xanh của biển.
- Nếu có mặt của Ngài ấy thì vui quá còn gì, ta còn muốn sự xuất hiện của Emma và Justin nữa đấy??? ta muốn xem họ làm gì được ta.
- Mày phải chết – Hân nói.
Vừa dứt tiếng hai tay nàng giơ lên rồi từ đâu những xoáy nước xuất hiện và tiếng thẳng về phía Trường Giang nhưng hắn ta có vẻ không hề sợi. Rồi xoáy nước ập tới tấp với nụ cười thỏa mãn trên môi của Hân nhưng phút chóc nụ cười ấy lại bị biến mất và có một lực mạnh xông tới Hân làm cô bay lên và té nhào xuống đất, miệng ọc máu. Tú trên không chỉ biết kêu gào vì toàn thân bị quấn không thể chật hơn được nữa.
- Với cái sức cỏn con ấy mà đòi đấu với ta à, nể tình chúng ta có huyết thống với nhau nên ta nương tay một chút – giọng nói mĩa mai.
- Mày nói cái gì????
- Ta quên là nàng chưa biết…kaka…rồi từ từ cũng biết thôi, không sớm cũng muộn – quay sang phía trên cao đó là Tú – ta cần chiếc lông vàng, cái mà ngươi đang giữ.
- Không bao giờ – Tú trả lời dứt khoát.
- Ta hỏi lại lần nữa có đưa hay không – giọng vẫn bình thản.
- Không.
- Mạnh mẽ lắm, cũng phải thôi chúng ta cùng chung huyết thống mà, kaka – lại giọng cười chế nhạo – nếu không đưa thì cũng được thôi, xem ta sẽ làm gì với cô nàng mỹ nhân ngư bé bỗng này đây.
Dứt lời hắn đưa tay về phía Hân, rồi một đoạn dây leo xong tới quấn chặn lấy cơ thể của nàng, miệng nàng thét to đau đớn. Hắn tiến lại trên tay cầm một lọ thủy tinh màu xanh lam rồi nhẹ nhàng đổ lên đôi chân đó, tít tắc một vùng sáng hiện ra dưới đôi chân ấy và nó biến mất thay vào đó là thân hình của một mỹ nhân ngư xuất hiện. Nụ cười nở rộ nhìn về phía Tú khi trên tay cầm một con dao sáng bóng:
- Ta hỏi lần cuối có đưa chiếc lông vàng hay không.
- Đừng đưa cho hắn – dù đau đớn nhưng Hân vẫn cố nói.
- Đưa hay muốn ta dùng dao này gỡ từng chiếc vẫy trên mình người yêu bé bỗng của ngươi.
- Đừng đưa cho hắn – vẫn giọng của Hân nói.
- … – Tú phân vân không biết làm gì.
Từ lúc mọi chuyện xảy ra như thế này cả Lan và Phương như không tin vào mắt mình, nào là người cá nào là thiên sứ xuất hiện trước mắt họ như một giấc mơ ấy, nhưng nhìn vẻ mặt đau đớn và máu không ngừng úa ra trên đôi chân của cậu, cùng với sự khiếp sợ về hắn khi hắn cho hai đoạn dây leo quấn họ lại. Còn Toàn thì chỉ biết ngồi đó chứng kiến toàn bộ sự việc mà khiếp sợ sau khi bừng tỉnh khỏi cơn mê mụi mà hắn tạo ra.
Chỉ có Tử là ngồi đó ôm lấy thân hình bé nhỏ của người yêu mình, bỏ mặt sự xuất hiện của những điều không tưởng đang diễn ra xung quanh. Cái mà anh quan tâm hiện giờ chỉ có cậu mà thôi, một suy nghĩ chợt đến “nếu em có mệnh hệ gì anh sẽ không sống nổi, anh sẽ chết theo em mất thôi”. Cậu đau đớn trong cơn đọa đầy của chất độc mang tên tình yêu, còn anh thì đau đớn trong lội lỗi của chính mình.
Quan sát thái độ của Tú hắn quyết định dùng biện pháp mạnh hơn, con dao có sẵn, lưỡi dao kề vào lớp vẩy ở đuôi của Hân rồi mạnh tay ấn vào và dựt ra thiệt mạnh.
- Á Á Á.
Hân la lên, từng giọt máu rơi xuống nền đất lạnh lẽo, cái thứ hai cái thứ ba tiếp tục xảy ra, tiếng của Hân rê rỉ vì đau nhưng có điều là không có nước mắt vì một người cá thuần chủng thì không có nước mắt. Nhìn thấy người mình yêu chiụ đau đớn như vậy, Tú chỉ muốn nhào tới mà ôm lấy nàng, trái tim anh như tan nát và rĩ máu, như từng luồn dao cứa lấy trái tim này và rồi anh vội vàng nói trong tiếng nấc nghẹn ngào:
- Ta sẽ đưa, dùng làm đau nàng ấy.
- Không được – Hân vẫn cố nói trong đau đớn.
- Vậy thì đỡ mất thời gian không.
Vẫy tay một cái những đoạn dây leo biến mất, Tú mất đà té nhào xuống đất nhưng vẫn nhanh chống ngồi ngượng dậy tính xong tới tấn công nhưng Giang đã đề phòng trước nên đã tiến lại gần Hân kề dao lên cổ nàng. Tú sợ nên không dám làm gì.