Kể từ lúc nữ hoàng xuất hiện thì cậu bắt đầu sợ hãi bà ta, nụ cười vô cùng ác độc nhưng ẩn sâu trong nụ cười đó là một sự đau đớn, đôi mắt tuy lạnh lùng nhưng vẫn toát lên vẻ đáng thương, yếu đuối của một người phụ nữ. Cậu biết rằng mình bị bắt về đây là có mục đích nhưng vẫn chưa biết được điều đó là gì. Từ lúc đó cậu bắt đầu im lặng, hắn cũng không đến nữa và một điều ngạc nhiên là vẫn chưa trở lại thành người.
Màn đêm buông xuống thì bao nhiêu cảm xúc thay nhau thể hiện trên gương mặt cậu. Nhớ lại lúc cùng anh vui vẻ bên nhau trao nhau nụ cười ánh mắt rất tình cảm khiến cho ai nhìn vào cũng phải ganh tị nhưng tận mất chứng kiến người yêu phản bội mình mà ân ái với một người khác điều đó như một nhát dao ghim vào trái tim bé bỏng của cậu. Cậu luôn hỏi tại sao mọi bất hạnh điều xảy xa với một người không ra người cá không ra cá. Yêu là phải khổ như thế sao nếu biết vậy cậu sẽ không thèm yêu để cho con tim giờ đây không phải khổ sở thế này. Nước mắt rơi thay cho lời con tim đau đau đớn. Cậu nhớ mẹ người đã cho cậu biết bao nhiêu tình thương, thèm lắm một cái ôm từ đấng sinh thành, nhớ lúc bệnh có mẹ thức đêm thức hôm lo lắng chăm sóc. Thanh xuân và nhan sắc của mẹ đang một ngày phai tàn để hi sinh cho cậu, chưa làm được gì để báo hiếu công lao dưỡng dục vậy mà chỉ làm ẹ thêm phần lo lắng, cậu thấy mình là một người vô cùng có lỗi.
Chính cậu bây giờ không thể nào kiềm được cảm xúc của mình nữa cậu thật sự rất nhớ, có lẽ cậu đã thật lòng thật dạ yêu Tử rồi, dù có đau có tổn thương thế nào thì cũng không gạt bỏ được tình yêu mà cậu đã dành cho anh, nó nồng nàn mãnh liệt biết bao nhiêu. Cậu đã khóc rất nhiều. Không ai thấy không ai chứng kiến chỉ có màn đêm là kẻ đồng lỏa cho nỗi niềm của cậu.
Và rồi cái ngày rằm định mệnh đã tới, bầu trời thì đỏ như máu, gió thì không ngừng ngào thét, sóng biển thi nhau rầm rừ giận dữ, chim chót đua nhau bay tán loạn để tìm nơi trú ngụ. Tới nỗi các vị thần cũng đành bó tay trước điều tai hại đó. Và rồi từng nơi ở của các vị thần được đích thân Hắn đến tận nơi đón tiếp. Bước qua một khoảng không của không gian và hiện ra trước mắt tất cả các đấng tối cao là một tòa lâu đài cổ kiến rêu phong, khác ra với quang cảnh bên ngoài, trong đây bầu không khí trong lành mát mẻ, chim hót ríu rít, tiếng suối rót rách chảy nghe thật vui tai. Chẳng mấy chóc thì đã bước vào cung điện Varsailles. Có một mùi hương thỏa nhẹ qua. Những ánh sáng màu đỏ chiếu lấp lánh càng tăng thêm vẻ lôi cuốn và huyền bí của nó. Từ trên không nữ hoàng với bộ đầm nhung cổ áo lệch vai màu đỏ thẩm từ từ hạ xuống, vẻ đẹp cuốn hút làm sai đấm lòng người nhưng ai cũng biết đó là vẻ đẹp của chết chóc. Nữ hoàng bước nhẹ nhàng lại chỗ mà các vị thần đang đứng và nhỏ nhẹ chào hỏi:
- Rất vui được chào đón các Ngài đến với cung điện Varsailles.
- Rốt cuộc ngươi muốn gì, ngươi là ai? – Emma lên tiếng.
- Thưa nữ thần bà sẽ biết ngay thôi – nữ hoàng từ tốn đáp nhẹ.
Quay qua nhìn vua thủy tề nhẹ nhàng nói:
- Chào Ngài vị chúa tể của biển cả và nữ vương của biển.
- Chúng ta không có thời gian để làm những trò vô bổ – Lucian lên tiếng có vẻ bực bội.
- Ngài cứ việc nóng giận đi vì chút ít nữa thôi Ngài sẽ mãi mãi câm miệng mãi mãi vì những gì Ngài đã gây ra – nữ hoàng cười.
- Ngươi….
Nói xong Lucian tấn công nữ hoàng nhưng chưa kịp ra tay vì một loạt vòng tròn màu đỏ xuất hiện bay quanh và cuối cùng là bao bọc lấy cả thân thể của Ngài ấy trước con mắt hết sức ngỡ ngàng của những người còn lại. Những người còn lại thì chưa hết ngạc nhiên thì cũng gặp trường hợp tương tự làm mọi cách cũng không thể nào thoát ra được. Nữ hoàng nở nụ cười chết người của mình. Quay qua hắn nữ hoàng nói:
- Đã đến lúc tiến hành nghi lễ, mau đem những thứ đã chuẩn bị lên lễ đài.
- Vâng thưa nữ hoàng.
Bà ta tiếp tục nói chuyện với những người bị nhốt trong quả cầu màu đỏ:
- Ít phút nữa thôi các ngươi sẽ phải phục tùng nữ hoàng Victoria này, ta sẽ thay các ngươi cai trị muôn loài.
- Nghe thật nực cười, ngươi lấy tư cách gì mà có thể cai trị muôn loài – Lucian nói.
- Hãy dừng lại trước khi quá muộn – Jennifer khuyên ngăn.
Victoria quay qua nhìn Emma rồi nhẹ nhàng đưa cổ tay mình cho bà xem, khi thấy dấu vết son đó thì Emma lập tức ngây người. Thời gian chầm chậm trôi qua Vic mới nói:
- Bà còn nhớ dấu son này không?
- Chẳng là con là….
- Tôi chính là đứa bé năm xưa, đứa con của sự tạp chủng, đứa con của dòng máu lai, một sai lầm do chính ngươi gây ra – Vic chỉ thẳng vào Justin.
- Ngươi nói gì, ngươi là con của ta? – bấy giờ vua thủy tề mới giật mình.
- Chẳng lẻ ngươi đã quên mẹ ta nàng Rose vợ của Lucian – giọng đay nghiến.
- Không thể nào – Ngài hốt hoảng.
- Sao ngươi có thể không chết, lời nguyền… – Lucian có vẻ tức giận khi thấy đứa bé năm xưa mình một mực muốn giết chết là vì con của mối tình vụn trộn của vợ.
- Ta chẳng những không chết mà còn trở nên mạnh hơn tất cả các ngươi và giờ đây chính là lúc ta đòi lại công bằng cho những gì mà các ngươi đã gián xuống đầu những đứa trẻ tội nghiệp.
Bao nhiêu kí ức chợt ùa về trong đầu của Justin về mối tình vụn trộn với nàng Rose. Sau khi mọi chuyện đỗ bể thì cả 2 người chai tay và từ đó đến nay đã không còn gặp lại nữa nhưng không ngờ nàng ấy đã mang thai và tới bây giờ Ngài mới biết mình có một đứa con gái với dòng máu không thuần chủng. Bất động một lúc rồi Ngài nói những lời đầu tiên:
- Nếu con là con gái của ta ta xin con hãy ngưng lại những gì đang diễn ra, ta biết lỗi lầm của tất cả chúng ta đã gây ra thì không thể sửa lại, ta biết con rất hận chúng ta, con không biết nếu con làm điều đó thì chuyện kinh khủng nào sẽ xảy ra đâu, ta xin con đấy Vic.
- Haha thật là nực cười, giờ vang xin có quá muộn không, vậy nếu biết trước thì tại sao lúc trước còn làm, các người gieo rắc đau khổ cho những người như chúng tôi, nếu tha thứ lỗi lầm cho các ngươi thì ai sẽ đòi lại nguyền công bằng cho chúng tôi. Các ngươi là những kẽ đứng đầu vậy mà làm ra chuyện không thể chấp nhận được, gieo rắc và giết chết từng sinh linh nhỏ – Vic nhìn vào Emma – còn bà bà nỡ lòng nào giết chết người tôi yêu, bà ngăn cách tình yêu của chúng tôi làm cho con tôi sinh ra không có cha, làm tôi mất đi một bờ vai dựa dẫm, bà đáng chết.
- Ta…. – Emma đớ lưỡi – Xin con hãy dừng lại hành động điên rồ này, nó sẽ rất nguy hiểm, ta chấp nhận chết để con đạt được quyền lực con muốn.
- Như vậy thì quá dễ cho các ngươi rồi còn gì, các ngươi sẽ được chứng kiến thời khắc thay đổi thế giới và sau đó chết cũng chưa muộn, kaka.
Nữ hoàng Victoria cười mãn nguyện rồi bay đến lễ đài nơi đã được bà chuẩn bị chu đáo và kĩ lưỡng, những quả cầu nhốt các vị thần cũng lần lượt bay theo.