Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng

Còn về phần của các vị thần họ rút ra một điều rằng tình yêu là một thứ mà tạo hóa ban tặng không có lí do gì mà ngăn cấm, nếu ngăn cấm thì sẽ nhận lấy những hậu quả không lường. Họ chấp nhận tình yêu và đã dùng phép hóa giải lời nguyền độc địa kia. Thế là Brian và Christiana công khai yêu nhau mà không sợ ngăn cấm. Khương đã nhớ và quay lại với Victoria cả hai trở về cuộc sống bình thường để sống giống như một con người hơn là các vị thần. Còn về phần Vicky được nữ thần Emma thương yêu vô bờ, Vicky đi khắp nơi trên trái đất để học hỏi nhiều thứ và biết thêm nhiều điều.
Những người bạn của cậu thì bị tẩy não để không cho nhớ lại chuyện gì xảy ra, để họ có được cuộc sống bình thường trước kia. Ngày ngày cùng cậu đến lớp, trò chuyện trao đảo đủ thứ chuyện trên đời, sang sẽ nhau mọi thứ, và dĩ nhiên họ điều tán thành anh Tử và cậu quen nhau.
Anh hiện tại là làm trưởng phòng của một công ty tầm cỡ. Ba anh muốn anh về điều hành công ty nhưng anh không chịu vì muốn học hỏi ở những môi trường khác nhau và hứa khi nào cần thì sẽ về điều hành công ty của gia đình. Khi đến sống cùng cậu anh phải vất vả hơn nhiều vì phải chăm sóc và thương yêu cậu tuy cực nhưng anh cảm thấy vui vì ngày nào cũng mở mắt ra là sẽ thấy cậu kề bên, đôi khi giận dỗ thì được cậu năn nỉ chiều chuộng đủ điều nhiêu đó đã quá đủ ột hạnh phúc mĩ mãng.
Và rồi cái ngày mà anh tính mần thịt cậu đã đến đó là lễ Valentine. Trước mấy hôm đó anh đã lên kế hoạch, ban đầu anh điện thoại cho nhỏ Lan để bàn kế và giúp anh thực hiện:
- Lan hả anh có chuyện muốn em giúp đỡ.
- Quà cáp gì không anh – Lan cười trong điện thoại.
- Nếu thành công em muốn gì cũng được.
- Ok anh. Chuyện gì anh nói đi.
- 2 ngày nữa là lễ Vanlentine anh muốn tổ chức một bửa ăn thật lãng mạn với Nhân nhưng mà anh không muốn Nhân biết, để tình yêu của anh bất ngờ, anh muốn ngày hôm đó em với Phương bằng mọi cách lôi kéo người yêu anh ở bên tụi em tới 8h tối. Khi nào anh nhắn tin thì em chỡ về nhà dùm anh.

- Nhưng cậu ấy sẽ thắc mắc…
- Em yên tâm anh đã nói với cậu ấy là ngày đó anh bận đi công tác không thể về được.
- Vậy cũng được.
- Mọi chuyện trong cậy vào e đó nha, thành công em và mấy đứa sẽ có quà.
Kết thúc cuộc trò truyện anh bắt tay vào công việc nào là chuẩn bị mọi thứ cần thiết, anh sẽ làm cậu bất ngờ và vô cùng hạnh phúc khi anh chính thức đeo chiếc nhẫn đích thân đi lựa để cầu hôn cậu. Nghĩ tới khuôn mặt vui sướng của cậu làm anh cũng cảm thấy vui lây.
Sáng ngày Valentine anh đã đi từ khá sớm cậu thức dậy không thấy anh nên trong lòng có vẻ hơi buồn, đồ ăn sáng thì đã được chuẩn bị khá lâu giờ chỉ việc ngồi ăn và đi học. Đến trường thì thấy cặp đôi này nọ tay trong tay, những cô gái ôm những đóa hoa hồng đỏ thắm với nét mặt vô cùng rạng rỡ làm cậu có chút chạnh lòng, nỗi buồn đó nhanh chóng được lắp đầy bằng những câu chuyện liên thuyên của Phương, Lan, Toàn.
Cả đám nói chuyện từ trên trời xuống dưới đất, học xong kéo nhau đi ăn uống hò hát say xưa. Tới 7h cậu đòi về:
- Thôi sáng giờ chơi đủ rồi thôi mình về trước – cậu nói.
- Hôm nay ông Tử ổng đi công tác rồi về nhà chi sớm, ở lại tí nữa đi – Lan nói liền.
- Nhưng ảnh trước khi đi có kêu mình đừng chơi khuya quá.
- Nhân không nói tụi này không nói sao ổng biết được, giờ này về cũng ỡ trong nhà buồn hiu, sao không ở lại chơi chung với tụi này, tí nữa rồi tụi này đưa về cho.
- Nói cũng đúng – cậu cười.
Cuối cùng cậu bị siêu lòng trước lời mời đường mật đó và quyết định ở lại chơi cùng. Mãi không đến gần 8h30 Lanh nhận được tin nhắn nên nhấy mắt ra hiệu đi về. Còn cậu thì đâu hay biết gì vì đang chơi vui:
- Về thôi Nhân ơi – tiếng của Toàn.
- Gì, mới có 8h30 mà về gì còn sớm – cậu cãi lại.
- Thông cảm đi bận tí việc riêng mà – Lan nói.

- Làm gì bận mà tới 3 người – cậu nghi ngờ.
- Thì thông cảm đi mà, mai nói cho nghe – Phương cố gắng thuyết phục cậu đi về.
Thế là cậu cũng chịu đi về trên đường về cậu còn tỏ ra hậm hực. Khi về đến ngôi nhà thân yêu cậu cảm thấy buồn man mác nếu có anh ở nhà nhất định sẽ cùng cậu xem tivi, cùng nhau trò chuyện rôm rả, cậu sẽ đấm bóp cho anh, anh sẽ nấu cho cậu ăn nhiều món ăn nhưng giờ lại thì chỉ có cậu với 4 bức tường lạnh lẽo. Nhìn vào ngôi nhà tóm ôm làm cậu càng buồn thêm, đẩy cửa bước vào và khóa cửa lại thì nghe có tiếng gì đó phát ra điều đó cậu sợ. Cậu nghĩ:
- “Không lẽ nhà có ma, hay là ăn trộm, nếu vậy thì chết rồi, huhu”.
Cái tiếng động đó ngày càng tiến lại gần cậu, cậu càng rung hơn nữa nhưng rồi có một bàn tay kéo cậu đi, khiến cậu la lên:
- Á…á…tha cho con ma ơi.
Dừng lại, cậu nghĩ lần này mình chắc tiêu đời rồi, thì một vòng tay ôm lấy cả thân người kéo và lòng mà nói:
- Ma hả…haha…hôm nay giá nào cũng không tha được.
- Anh……
Lời nói bị ngưng khi ai đó chiếm lấy đôi môi của cậu. Cậu bất ngờ rồi đẩy anh ra:
- Anh, anh cói đi công tác mà sao giờ này anh lại có ở đây?

- Bộ muốn anh đi công tác lắm sao……em quên hôm nay là ngày gì rồi à, có chết anh cũng không có đi đâu hết, ngày này anh chỉ muốn ở bên em.
- Vậy là anh gạt em….
Cậu lại bị kéo đi lần nữa và đứng lại trước một cái bàn hình tròn, trên đó có một đóa hoa hồng rất to màu đỏ thắm, rồi một bầu ánh trắng dịu dàng phát sáng nơi cậu đang đứng và anh xuất hiện vô cùng bảnh bảo với chiếc áo mà cậu mua màu xanh biển cùng với chiếc quần âu đen, mái tóc được chảy gọn gàng những điều đó càng làm tôn lên vẻ đẹp quyến rũ của anh,. Anh bước đến cầm đó hoa hồng và đến gần cậu:
- Đây chính là nguyên nhân anh gạt em, đừng giận anh nhé, Valentine vui vẻ nhé tình yêu của anh.
Cậu bị bất ngờ trước những gì đang diễn ra trước mắt mình, anh gạt cậu để làm những thứ này, gạt cậu để làm cậu bất ngờ, dù gì thì cậu bị gạt cũng đáng, tươi cười nhận lấy đó hoa từ tay anh, cậu mĩm cười, anh lại tiếp tục nói:
- Anh tặng em 111 đóa hoa hồng tượng trưng cho 1 đời 1 kiếp chỉ yêu 1 mình em – nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu – cảm ơn em đã đến và cho anh biết được tình yêu là như thế nào, cảm ơn em đã dành tình cảm cho anh, cảm ơn em đã chú ý đến một người hết sức bình thường như anh cảm ơn em.
Đặt lên môi cậu một nụ hôn với tràn đầy tình yêu, nụ hôn không quá nồng nàng nhưng đủ để làm cậu say trong men tình mà anh dành cho cậu. Chưa dừng lại ở đó anh móc trong túi quấn ra một chiếc hộp được làm bằng nhung tuyệt đẹp, chiếc hộp mở ra thì cậu thấy một chiếc nhẫn sáng bóng phản chiếu dưới anh đèn mờ. Anh quỳ xuống đưa chiếc hộp lên và nói:
- Anh yêu em Nhân à, anh muốn mỗi sớm mai thức dậy là được thấy em, anh muốn được chăm sóc em cả cuộc đời này, muốn cùng em chia sẽ mọi thứ trong cuộc sống, anh biết anh không phải là một con người hoàn thiện nhưng anh sẽ làm hết mọi khả năng có thể để làm em hạnh phúc, không làm em buồn. Ông bà ta thường nói tu trăm năm mới ngồi chung thuyền tu ngàn năm mới chung chăn gối anh tin là như vậy. Có lẽ định mệnh đã sắp đặt cho chúng ta gặp nhau vào buổi chiều hôm ấy, nó đã trói buộc 2 tâm hồn chúng ta lại với nhau. Mọi chuyện đã xãy ra đối với chúng ta là những điều không tưởng, khi cơn mưa đi qua thì nắng sẽ lên và anh biết được rằng cuộc đời này anh sống không thể thiếu em, anh không muốn em rời xa anh, anh muốn trói buộc em bằng tình yêu của anh, anh tin rằng tình yêu mình đủ lớn để che chở và yêu thương em…..em có đồng ý lấy anh không? – anh nói hết nỗi niềm của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận