Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng

Trong lúc anh đi chỉ còn cả 3 ở lại mỗi người theo đuổi 1 suy nghĩ riêng thì có một người phụ nữ xuất hiện và tiến về phòng phẫu thuật cùng với 1 vị bác sĩ, bà ta khóc nức nở và nói:
- Mong bác sĩ cứu sống con trai của tôi, nó xảy ra chuyện gì thì gia đình tôi chết mất.
- Chị yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức – vị bác sĩ nói xong rồi tiến về phòng phẫu thuật.
Thấy người phụ nữ khóc nức nở, đi đi lại trước cửa phòng phẫu thuật Phương cũng thấy tội nên lại an ủi:
- Bác ơi không sao đâu, nhất định con trai bác sẽ qua khỏi, bác đừng quá lo lắng.
- Con với cái sao tôi khổ thế này – bà ta than vãn nhưng nước mắt vẫn rơi.
- Con trai bác bị sao thế?
- Tôi đang ở nhà thì thì có điện thoại từ bệnh viện tới thông báo là con trai tôi bị tai nạn giao thông ở đường X, nên tôi lập tức tới đây liền – bà ta kể.
Khi nói tới đây thì Phương chợt nhớ lại đường X là đường đối diện ới quán caffe mà cậu cùng Phương uống, Phương liền hỏi:
- Vậy có phải con trai bác mặt áo màu trắng không?

- Trước khi đi ra khỏi nhà nó mặt áo màu trắng, cháu quen biết với nó sao?
- Dạ không, cảm ơn bác – một tia hi vọng được sinh ra trong Phương.
Chạy ra hỏi bàn tiếp nhận thì chỉ nghe chỉ có 1 vụ tai nạn giao thông xảy ra trên đường X thôi, chính điều đó làm cho Phương mừng như mở hội, lập tức tìm anh mà thông báo:
- Người bị tai nạn đang cấp cứu không phải là thằng Nhân – Phương cười tươi.
- ….
- Tôi nói lại người nằm trong phòng cấp cứu không phải là thằng Nhân mà là 1 người khác – Phương lập lại một lần nữa.
- Thật sao – anh như không tin vào điều mình nghe thấy.
- Muốn tin hay không tùy anh – nói rồi Phương quay đi.
Anh đứng đó như người từ cõi chết về, nụ cười đâu đó chợt hiện trên môi, anh thật sự vui khi cậu không bị gì, anh phải đi tìm cậu, đi tìm tình yêu của mình. Anh chạy như bay ra khỏi bệnh viện và tìm cậu.
Phương đi ra tới cổng thì bắt gặp Lan và Toàn xuất hiện, họ liền chạy lại hỏi thăm tình hình của cậu:
- Thằng Nhân nó sao rồi??
- Không sao hết mọi chuyện là nhầm lẫn, thằng Nhân vẫn bình yên – Phương cười tót tét.
- Thiệt không mậy, mày làm tao với Toàn hú cả hồn, rồi thằng Nhân đâu – Lan nói như muốn quýnh nhỏ bạn của mình.
- Tao không biết nữa, tao đang tìm nó mà không thấy, cũng tại cha Tử làm nó đau lòng, mà nhắc tới thằng cha đó là tao tức muốn lộn ruột cả lên đây này.
- Chuyện gì đã xảy ra? – Toàn lên tiếng.
Phương chưa kịp trả lời thì có 1 người từ phía sao lên tiếng, người đó không ai khác là Mỹ Duyên:
- Lan em làm gì ở đây??

- Em hay tin bạn em bị tai nạn nên chạy vào đây mà mai là chỉ là nhầm lẫn, ý khoan, em có cái này hỏi chị tại sao chị lại ở đây rồi có cả anh Kevin nữa, tự nhiên ngay ngày cưới chị biến mất giờ lại xuất hiện ở đây, chị không biết cô chú tức điên như thế nào đâu? – Lan đáp.
- Mọi chuyện tại thằng cha này – Duyên nhìn Kevin mà nói.
- Chỉ là hiểu nhầm thôi, anh bị người ta gài bẫy – Kevin lên tiếng giải thích.
- Có lửa thì mới có khói, anh không muốn sao người ta ép được – Duyên lại nạt.
Theo dõi câu chuyện nãy giờ Phương nhảy vào hỏi:
- Ủa Lan 2 người biết nhau hả?
- Ý quên giới thiệu, đây là chị họ của mình tên là Dương Mỹ Duyên là em gái nuôi của anh Dương Tử nhà mình, mà ngay trước ngày cưới rồi biến mất và giờ xuất hiện ở ngay đây – Lan vui vẻ đáp.
- Em gái nuôi? – Phương ngơ ngác.
- Ừ. Chắc lại ông anh rễ làm gì bả nên bả giận rồi bỏ trốn ngay ngày cưới – Phương lại trả lời.
- Vậy là không có chuyện anh Tử là chồng sắp cưới của chị Duyên? – Phương hỏi lại.
- Cậu có bị khùng không, họ là anh em với nhau sao lấy nhau được, không thấy chồng bà Duyên đứng bên cạnh sao, hỏi khùng điên, anh Tử có là chồng sắp cưới của thằng Nhân thì có, chứ cái tính hung dữ của bà Duyên chỉ có anh Kevin là chịu nổi thôi – Lan cười khúc khích.
- Mọi chuyện là hiểu lầm, kaka, lần này chết anh Tử của cậu rồi – Phương sâu chuỗi những sự việc xảy rồi phán 1 câu xanh rờn khiến cho Lan và Toàn chưng hửng không biết chuyện gì?
- Chuyện gì thế – Lan hỏi?

- Người biết rõ nhất là chị Duyên, mày hỏi chị mày đi, rồi sẽ rõ.
- Chuyện này là sao vậy chị – Lan hướng mắt hỏi Duyên.
- Giờ chị mệt rồi, chị về khách sạn đây, mai mốt rãnh chị kể cho em nghe sao, thôi chị về nha mấy đứa – nói xong rồi quay đi, mới được vài bước thì đứng quay đầu lại, nhìn vào mặt Kevin mà nói – VỀ, còn đứng đó làm gì, ở đó luôn đi – nói xong một nước bỏ đi.
- Dạ vợ – Kevin lon toan chạy theo Duyên về khách sạn.
Còn lại cả 3 rủ nhau đi ăn một chút gì đó rồi xúm lại 8 chuyện xong xuôi thì ai về nhà nấy. Quay trở lại Tử thì khi nhanh chóng rời khỏi bệnh viện là lập tức về nhà, mở cửa bước vào thì thấy một không gian im lặng không có bóng dáng người thương đâu hết, cảm giác trong anh lúc này như có ngàn nhát dao đâm xuyên qua cơ thể đau đớn vào nhứt nhói. Tay gướm máu nhưng anh không hề thấy đau mà vẫn liên tục đấm vào tường vừa đấm vừa khóc rồi gục xuống nên gạt lạnh lẽo, anh ngồi đó hàng giờ liền và bất động trông giống như một photo chỉ để trưng bày một cái không cảm xúc.
Đêm bắt đầu buông xuống, trăng và các vì sao thay nhau tỏa sáng 1 góc trời nhưng trong 1 góc phòng vẫn có 1 bóng người ngồi lặng yên, lủi thủi 1 mình. Bắt chợt có 1 tiếng động lạ làm anh giật mình nghĩ là cậu về liền anh chóng đứng dậy chạy về nơi phát ra tiếng động thì ra đó chỉ là tiếng của một con mèo. Xung quanh tối ôm anh vội bật đèn lên và nhìn đồng hồ rồi bỗng nhiên hoảng hốt khi con số 12h to tướng. vậy là cậu không về, cậu giận anh thật rồi, anh cố xua tan đi cái ý nghĩa là cậu sẽ không quay về bên anh nhưng hiện tại bây giờ điều đó đang diễn ra trong đầu anh. Lấy điện thoại điện cho Lan, Phương và Toàn để hỏi thăm cậu nhưng hoàn toàn không có 1 chút tâm tít. Sao đó bỏ mặc cái bụng đói mui từ trưa tới giờ anh phóng lên xe và bắt đầu tìm cậu khắp thành phố trong màn đêm lạnh lẽo và trở về khi trời đã bắt đầu sáng nhưng không có 1 chút thông tin.
Quay trở lại với cậu lúc vừa rời khỏi quán bằng cửa sau với 1 nỗi buồn vô tận, cậu thì thầm trong miệng:
- “Thì ra từ bấy lâu nay anh đã lừa dối em, anh cho em hi vọng rồi lại làm em thất vọng, bây giờ thì em đã hiểu tình cảm anh dành cho em là như thế nào rồi…..anh ác lắm anh biết không?”
Rồi nhiểu câu hỏi xuất hiện trong đầu cậu nào là tự trách móc mình, tự xỉ nhục bản thân mình đã không đủ sức để giữ lấy tình yêu của anh, cậu thất bại trong chính cuộc tình của mình. Cậu vẫn đi nhưng tâm hồn trống rỗng, nước mắt như có gì đó ngăn cản không cho nó nó chảy ra ngoài và rôi người đi đường thì đông lúc nhau trên mọi con đường chỉ có 1 bóng mình nhỏ nhăn của cậu lẻ lôi giữa nhiều người rồi cho tới khi cậu dụng phải 1 người rồi cậu té xuống nên đất và chính lúc này nước mắt cậu từ đâu rơi ra, nó rơi ngày nhiều, cậu biết rằng nó không phải đau vì bị té mà đau ở con tim, chính cú va chạm này đã làm ọi cố gắng ngăn dòng nước mắt tuôn rơi đã hoàn toàn sụp đỗ hoàn toàn, cảm xúc dâng trào trong khóe mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận