Vết thương đã có dâu hiệu hồi phục, cậu được xuất viện trở về nhà. Đúng như lời bà Chi đã nói đã dẫn cậu qua để cám ơn Khương đã cứu bạn cậu:
- Dạ con chào cô, cô khách sáo quá, hàng xóm láng giếng với nhau không.
- Đâu có được, dù gì con cũng là ân nhân cứu bạn thằng Nhân, cô không qua cám ơn thì giang hồ xem cô ra gì – bà Chi nói hài hước.
- Dạ – Khương cười.
- Nhân cám ơn anh đi con, người cứu con mẹ đã nói.
- Dạ em cám ơn anh đã cứu em – cậu nói có giọng hơi rung.
- Không có chi đâu em, mà em tên gì, hình như anh chưa gặp em thì phải.
- Em tên là Nguyễn Trúc Nhân, em cũng chưa gặp anh, mà anh ơi ngoài anh ra còn ai ở chung với anh không.
- Con hỏi gì kì vậy Nhân.
- Ờ, nhà anh có 3 người: anh, ba mẹ của anh. Mà quên giới thiệu với cô con tên là Đoàn Minh Khương hiện tại là sinh viên năm 3 trường ĐH ABC.
- Vậy cho em hỏi cái nha, vậy tối nào người ngồi hát có phải là anh không?
- Em có nghe hả – Khương cười – không có làm phiền em chứ.
- Ồ không, anh hát rất hay – cậu cười.
- Thì ra người ngồi hát hằng đêm là cháu, công nhận cháu có giọng hát tuyệt vời – bà Chi từ đâu chen vô – ủa sao không thấy ba mẹ cháu.
- Dạ, ba mẹ cháu có việc đi vài ngày mới về.
Như sựt nhớ ra điều gì bà Chi vội nói:
- Thôi cho cô xin phép về cô có việc, khi nào ba mẹ con về cô qua, Nhân về con.
- Dạ cô về, mà cô cho Nhân ở lại nói chuyện với con tý.
- Ờ vậy cũng được, Nhân không có phá phách nhà anh nha, anh mà mét là biết tay mẹ – bà Chi hâm dọa.
- Mẹ làm như con là con nít không bằng.
Rồi ba Chi quay bước ra về, trong nhà chỉ còn lại cậu và anh, không khí bắt đầu có vẻ căng thẳng, anh không muốn nên bắt chuyện với cậu.
- Em học lớp mấy rồi.
- Dạ em đang học 12.
- Vậy em định sẽ học gì sau khi tốt nghiệp phổ thông.
- Chắc em học Công nghệ thực phẩm.
- Ồ vậy là anh em mình cùng chung chí hướng rồi anh cũng đang học nó nè. HiHi. Mai mốt có gì qua đây anh chỉ cho vài chiêu học bài mau thuộc mà đạt hiệu quả cao.
- Dạ. Mà công nhận anh hát hay thật đó, ngưỡng mộ anh ghê.
- Em nói quá, anh cũng hát bình thường thôi.
Hai anh em nói chuyện thỏa thích kể cho nhau nghe chuyện trên trời dưới đất, từ trên cao xuống tận biển mà không hết. Thấy cũng lâu rồi nên cậu xin phép về. Khương ra tiễn cậu:
- Khi nào rãnh qua nhớ qua chơi, anh thường ở nhà một mình lắm.
- Dạ, em chỉ sợ bị anh đuổi cổ thôi.
Nói xong cậu và anh bật cười sản khoái. Cậu nhanh bước về nha và anh cũng khét cửa và đi công việc.
Đó là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với anh, anh thật là đẹp, đẹp từ giọng hát đến hình thể, đẹp luôn cả cách ăn nói. Nụ cười của anh thật rạng ngời. Bất giác cậu nghĩ “ai mà được làm người yêu anh ấy thì chắc hạnh phúc lắm”.
Còn với Khương thì đây là lần đầu tiếp xúc với cậu, khi nói chuyện với nhau cậu luôn tươi cười, tính tình cậu thật ôn hòa và dễ chịu, đôi khi nói những câu thật là dễ thương. Khương nghĩ “Nhóc Nhân thật dễ thương, phải chi mình có được đứa em như Nhân thì hay biết mấy”. Để lại trong Khương đó là nụ cười cùng chiếc răng khểnh vô cùng có duyên, nó làm cho tổng thể khuôn mặt của Nhân càng đẹp trai và đáng yêu.
Vậy là cứ thế mỗi chiều cậu cùng với Khương cùng nhau đi tản bộ trò chuyện, ba mẹ Khương thì rất quý cậu nên ngõ lời muốn nhận cậu làm con nuôi, cậu vui khi được nghe những lời đó. Vậy là cậu sẽ có thêm một người anh trai. Cả hai gia đình đều chấp nhận.
Hôm nay Tú và Hân ghé nhà cậu chơi như mọi khi, Hân luôn là người nói đầu tiên:
- Dạ thưa bác, con mới tới.
- Ừ, vào chơi đi con mua chi mấy thứ này.
- Có bao nhiêu đâu bác ơi, dù gì cũng không phải tiền con.
- Tiền con đó bác – Tú nhảy vào.
- Cái thằng này tới chơi là bác vui rồi, mua chi cho tốn kém.
- Bác ơi đừng thấy vậy mà lầm không tốt lành đâu – Hân cười.
- Im coi, bà nói nữa tui đánh bà đó.
- Chuyện gì vậy Hân – bà chi tò mò.
- Chuyện là …..
- Hân, bác đừng nghe những gì con Hân nói, nó toàn nói chuyện xàm không hà, chuyên môn dựng chuyện bôi nhọa người khác, điển hình là con đây.
- Nói cho đàng hoàng nha ông kia, tui bôi nhọa ông hồi nào, đừng có…
- Thôi cho bác xin, gặp là cải nhau, chắc hai đứa có thù kiếp trước.
Mãi mê nói và rồi Hân phát hiện ra có sự thiếu vắng một người.
- Ủa, nãy giờ con vào mà không thấy nhóc Nhân đâu hết, hôm nay là chủ nhật mà.
- Thằng Nhân nó…. – đang nói thì có tiếng xe máy dừng trước cửa và Nhân bước xuống xe mĩm cười với người chở và đi và nhà, bà Chi liền nói – mới nhắc nó về rồi kìa.
- Chào nhóc mới đi chơi về hả – Tú chạy lại ôm Nhân vào lòng tỏ vẻ lâu lắm mới gặp mặt.
- Chết em á á.
- Thưa mẹ, anh Tú chị Hân tới chơi – cậu cười xòa.
Hân thì nãy giờ lo ngắm nghía cái người chở nhóc Nhân về, Hân nghĩ:
- “Trời ơi à, ai mà đẹp trai quá vậy, á đúng rồi, mình nhớ rồi cái người hát ở trường hôm bửa văn nghệ, á…thì ra là nhà ở đây, mà nghĩ cũng lạ sao mình không biết ta?, sao nhóc ta lại đi chung với anh ta….haha…cơ hội đến rồi” – một nụ cười bí ẩn nở trên môi nàng.
Kéo Nhân về phía mình mà hỏi:
- Cái anh đó quen em hả.
- Chị nói anh mới chở em về, ảnh tên Khương, nhà đối diện đó.
- Anh đẹp trai quá hé.
- Ừ, ảnh đẹp lắm chị, gái theo nhiều lắm.
- Ảnh có bạn gái chưa ?
- Theo như em được biết thì chưa.
- Haha. Cơ hội đến rồi, em làm mai cho chị nha.
Không thể nhìn sắc mặt hám trai của Hân như vậy được, lòng Tú ấm ức, Tú liền trỏ mõ vào:
- Thôi đi bà, thấy trai đẹp cái tươm tướp à, tui cũng đẹp sao không thấy bà mê tui đi cho trời nó đẹp.
- Thôi đi cha nội, cha thì xấu quắt à sao so với cái anh tên Khương đẹp trai nhà đối diện đó – Hân lại mơ màng.
- Em thấy anh Tú cũng đẹp trai mà – Nhân binh.
- Đẹp mới sợ – Hân trề môi.
- Ừ để rồi coi cái thằng đó có chấp nhận bà không – Tú tức.
- Em cho chị số điện thoại ảnh nghe, chị sẽ hậu tạ em sao, nếu phi vụ cưa trai này của chị thành công.
Hân thì mơ màng tới cái viễn cảnh được Khương nắm tay và nói với mọi người “Đây là bạn gái tôi, người mà tôi yêu nhất” và mọi người sẽ vỗ tay chúc mừng, Khương sẽ hôn vào môi Hân một nụ hôn nhẹ nhàng mà nồng cháy. Còn trong đó thì Tú đang một tâm trạng vô cùng bực bội. Chính Tú cũng không hiểu vì sao mình lại như thế, cứ mỗi lần đi bên cạnh Hân mà nghe cô nàng nói về chàng trai khác là lòng cảm thấy khó chịu, muốn kiếm ai đó đánh cho hả giận, bắt giác tim Tú cảm thấy bị tổn thương.
Cứ thế mối quan hệ của cậu và Khương ngày càng khăn khít, đi đâu cũng có hai anh em. Một thứ tình cảm cấm kị đã đang bắt đầu nảy sinh nhưng cả hai bên điều không hề hay biết. Với lại chuyện về thân phận của cậu cũng đủ làm cậu mệt, ngày sinh nhật 18 của cậu gần kề, sẽ ra sao khi mọi chuyện vỡ lẽ ra, cậu phải đối mặt với mọi người thế nào. Họ có còn xem cậu là bạn là người thân nữa không hay xem cậu là một con quái vật. Mọi thứ cứ tiếp tục trôi và không bao giờ ngừng.
Đang ngồi suy nghĩ vu vơ thì Khương bên nhà chạy qua:
- Giờ này sao em còn chưa thay đồ.
- Á, em quên mất, nhanh lắm đợi em tí, anh về lấy xe đi rồi đi liền.
- Thiệt hết biết.
Nói xong cậu lật đật chạy vào phòng thay đồ để cùng với Khương đi câu cá, khi thay xong là Khương đã đứng ngay trước cửa mĩm cười.
- Nhớ người yêu hay gì vậy nhóc mà quên hôm nay có hẹn anh đi câu cá.
- Phải có cũng mừng, em xấu quắc ai mà thương.
- Em lại nói thế, em đẹp trai mà, nếu anh là con gái thì anh hốt em liền ngay và lập tức.
- Anh cũng đẹp mà, sao không kiếm người yêu đi, ngồi ở đó mà mơ với tưởng.
- Tại anh chưa tìm được đối tượng, giờ anh hỏi có đi không thì bảo.
- Đi, anh lập tức chạy nhanh lên nếu không về làm kiểm điểm cho em liền…ngay và lập tức.
Thế là cả hai lên xe phóng nhanh đến bờ sông, trên đường đi cả hai nói chuyện vui vẻ. Đến bờ sông, mặt nước gợn sóng lăng tăng, tiếng gió thỏi rì rào, trời bắt đầu tắt nắng, cây cỏ xung quanh xanh mướt lắt lư theo làn gió. Cả hai bắt đầu câu cá, cậu thì mãi mê câu mà không để ý đến Khương. Còn Khương thì nhanh chóng lấy máy ảnh ra chụp khung cảnh xung quanh và cũng nhanh chóng chụp những tấm ảnh về cậu, mà những tấm ấy thì cậu không hề hay biết đơn giản vì toàn là chụp phía sau và nữa mặt.
Rồi thì những tấm đó cũng bị cậu phát hiện, mặt cậu đỏ lên và tức tối vì tại sao lại chụp những tấm ảnh xấu xí như vậy, cậu không thể nào chấp nhận được, cậu nhất quyết đòi xóa, còn Khương thì một mực không chịu, cả hai giằn co và trong lúc sơ ý cậu đã ngã xuống sông. Cậu vốn bơi rất giỏi nhưng không lường trước là dưới bờ sông đó có một cái cây sắt, khi cậu té xuống thì cái cây đó đâm ngay vào chân cậu, nước không quá sâu nhưng vết thương bất ngờ cộng với việc lâu ngày không bơi làm cho cậu bị trật khớp và rồi cậu chìm.
Khương đứng trên bờ cười tươi nghĩ sẽ không có gì vì vốn biết cậu bơi giỏi nhưng chờ hoài cũng không thấy cậu nổi, cộng thêm có gì đó đỏ đỏ nổi lên, thấy vậy Khương lập tức nhào xuống xem sao mà tìm kiếm cậu.
Sao bao nỗ lực thì cuối cùng cũng kéo cậu được lên bờ. Trong lúc tìm kiếm Khương cũng bị cái cây sắt ấy làm bị thương ở cánh tay, nhưng anh mặt kệ. Thấy cậu ngất không chần trừ anh liền hô hấp nhân tạo, đôi chạm môi thì như có một ma lực nào đó như cuốn hút Khương, muốn chạm và chạm và mãi nhưng tình hình cậu không cho phép, với lại cậu là con trai nữa nên không thể như thế được. Sao đó cậu tỉnh lại mắt bắt đầu chớp chớp anh vội ôm vào lòng:
- Lại trời em vẫn còn ở đây.
Nhìn xuống chân máu vẫn còn chảy, Khương lập tức cởi phăng chiếc áo mình đang mặc mà băng lại vết thương. Định lập tức đưa cậu đến bệnh viện như chìa khóa xe thì đâu mất tiêu, cũng mai điện thoại Khương để trên xe nên anh điện thoại ột người bạn đến lấy xe dùm, còn anh thì cổng cậu đi bộ đến bệnh viện.
Với khung cảnh hoàng hôn đẹp như một bước tranh lại có một người cỗng một người. Người trên lưng tim bỗng đập mạnh, dựa vào vai người cỗng mà thiếp đi. Còn người cỗng cũng có tâm trạng như vậy, Khương nhớ lại cái hôn vừa xảy ra nó quá ngọt ngào như chính là nụ hôn anh dành cho Thư – người yêu của anh. Một nụ cười vội nở trên môi.
Mọi người ai cũng lo cho cậu, nhưng có lẽ mẹ cậu là người xúc động nhất, bà buồn vì số phận con trai mình, thời kì mặt trăng máu sắp đến, bao tai nạn xảy ra với đứa con trai bé bỏng của mình, rồi số phận của nó sẽ ra sao, bà bất lực, bà tự trách bản thân mình tại sao bà là một người mẹ mà không thể bảo vệ con mình, bà như ngả ngụy, hai hàng nước mắt không ngừng. Vụ rắn cắn nay lại thêm vụ việc cậu bị té sông mà bị thương ở chân. Nó như mách bảo cho bà biết con trai bà sẽ còn trãi qua nhiều việc đau thương hơn nữa.
Một người mẹ hết lòng thương con thì ai cũng mong con mình được hạnh phúc, được sống vui vẻ, một tiếng mẹ cất lên rất đổi rất bình thường nhưng đối với bà nó rất thiêng liêng. Kể từ khi tình yêu của bà bị cấm cản, gia đình bà quay lưng bà chỉ biết dựa vào đứa con kết tinh của tình yêu mà sống, rồi khi cậu chào đời bà cười trong hạnh phúc. Nhưng số phận không buôn tha cho bất cứ ai, nó như một vòng xoáy không có điểm dừng. Cứ tưởng hai mẹ con có thể sống hạnh phúc thì tin dữ đến từ người chị của chồng. Bà sợ một ngày nào đó cái tiếng “mẹ” không còn được nghe nữa, bà sẽ sống ra sao. Và trên đời này chỉ thứ tình cảm của cha mẹ dành cho con cái mãi mãi không bao giờ phai và không bao giờ có sự dối trá cả.