Sau khi đưa Đường Khả vào bệnh viện cấp cứu, tôi như người mộng du bước đi trên phố.
Tôi không biết bản thân mình nên làm gì, hoặc nên nói là bản thân tôi còn có thể làm gì được nữa.
Đứng trước sự sắp đặt của số phận, bất kể tôi có làm gì dường như cũng đều uổng công vô ích.
Ai cũng không ngờ Đàm Chấn Nghiệp sẽ nổ súng trước khi bị tra hỏi, bọn họ tìm Đàm Chấn Nghiệp đơn giản chỉ là "hợp tác điều tra" mà thôi, mặc dù vết bánh xe để lại trùng với chiếc xe ông ta đang sở hữu nhưng nó vốn không đủ để chứng minh ông ta đã bắt cóc Tiết Nhu, ông ta có hàng trăm luật sư có thể giúp mình thoát khỏi mối nghi ngờ này.
Hơn nữa cho dù ông ta có thật sự phạm tội bắt cóc thì cũng không phải là tội chết, nhưng nổ sung giết cảnh sát chẳng khác nào tự tìm đường chết cả.
Vậy nên, không ai ngờ được ông ta sẽ bất ngờ nổ súng, một phát súng bắn trúng Đường Khả, Đàm Chấn Nghiệp cũng nhân lúc hỗn loạn chạy vào lối đi bí mật tẩu thoát.
Đường Khả có thể sẽ chết, Tiết Nhu đến giờ vẫn chưa rõ tung tích, tôi phải đối mặt với tất cả chuyện này nhưng lại không có cách nào giải quyết nó.
Lẽ nào thật sự không thể ngăn chặn lời nguyền sao? Tôi nhảy vào đài phun nước trong công viên, để dòng nước mát lạnh dội xuống người mình.
Khoảnh khắc dòng nước xối xả tuôn xuống đầu, tôi đột nhiên nhớ đến một người.
Sao tôi có thể quên người này được chứ? Mặc dù ông ấy nhất định không chịu tiết lộ bí mật cho tôi, nhưng chỉ cần ông ấy biết, cho dù có thể phải trả giá bằng tính mạng, tôi cũng phải bắt ông ấy nói ra.
Tôi chạy như điên về khuôn viên trường đại học S quen thuộc, khu biệt thự nơi giáo sư Cổ đang ở nằm bên bờ hồ vắng vẻ.
Lúc giáo sư Cổ mở cửa nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác, cả người ướt sũng của tôi, mặc dù có hơi ngạc nhiên nhưng ông ấy vẫn không nói gì, ông ấy biết tôi là một người luôn có những hành vi quái đản như vậy.
"Em muốn biết về lời nguyền ở nhà máy Hướng Dương!" Tôi thở không ra hơi nói với giáo sư Cổ, ông ấy gật đầu tỏ vẻ hiểu ý: "Vào trong rồi nói!"
Giáo sư Cổ đưa cho tôi một cái khăn để lau khô nước trên người, sau đó hỏi: "Trò từng đến nhà máy Hướng Dương rồi sao?"
Tôi gật đầu, sau đó đem những chuyện đã xảy ra gần đây kể lại sơ lược một lần cho ông ấy nghe.
Giáo sư Cổ thở dài nói: "Ta đã cảnh cáo trò, có điều trò có thể gắng gượng đến giờ và đến đây tìm ta, xem như đã rất tốt rồi, chứng minh ta không nhìn lầm trò."
"Mặc dù em vẫn còn sống, nhưng em có một người bạn hiện đang cấp cứu trong bệnh viện, một người khác thì mất tích, em nhất định phải cứu họ! Cho nên bất luận thế nào, em cũng phải biết được bí mật của nhà máy Hướng Dương!" Tôi van nài nói.
"Dù sao thì trò cũng đã đi đến được bước này, bây giờ ta có thể tiết lộ bí mật này cho trò." Giáo sư Cổ đi vào trong phòng sách lấy ra một tập tài liệu màu đen.
Vừa mở nó ra, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là một tấm bản đồ địa lý cổ xưa.
"Đây là bản đồ phong thuỷ ở tại vị trí của nhà máy Hướng Dương." Giáo sư Cổ giải thích, "Trò xem, nơi này ba mặt đều được bao bọc bởi núi, địa hình thấp trũng, trên mặt có một con đường cắt ngang qua.
Theo học thuyết phong thuỷ cổ thì chính là gông xiềng treo cổ, linh hồn bị nhốt bằng một con dao lơ lửng trên đầu."
"Nếu con người sống trong môi trường địa lý như vậy, rất dễ sinh ra những căn bệnh ác tính như ung thư chẳng hạn, hơn nữa tinh thần cũng rất dễ bị quấy nhiễu, dẫn đến áp lực tâm lý và rối loạn tâm thần.
Người xưa rất coi trọng phong thuỷ, cho nên họ đã khéo léo lợi dụng phong thuỷ tà quái của nơi này, trong mấy trăm năm qua, nơi này chính là pháp trường hành quyết những kẻ phạm trọng tội."
"Bọn họ cho rằng, năng lượng từ trường hình thành từ kết cấu địa lý khép kín ở nơi đây có thể giam giữ linh hồn của những tù nhân mãi mãi, như vậy không cần lo sợ những hồn ma sẽ tìm đến đao phủ báo thù, nhưng những linh hồn mãi mãi không thể siêu thoát đó sẽ biến thành oán hồn và nguyền rủa tất cả những ai bước vào nơi giam giữ họ."
"Hoá ra lời nguyền là có thật." Tôi thở ra một hơi lạnh lẽo.
"Lời nguyền, nói ra thì rất thần bí, nhưng thật sự vẫn có thể lý giải bằng khoa học." Giáo sư Cổ khẽ mỉm cười, nó thực chất là một phương pháp củng cố niềm tin thông qua ngôn ngữ và nghi thức đặc biệt từ đó khống chế hoặc kiểm soát tâm lý của người dính lời nguyền.
Từ góc độ nào đó cho thấy, nó khá giống với thuật thôi miên."
"Ta chưa từng đến nhà máy Hướng Dương, cho nên không biết rốt cuộc ở đó có tồn tại oán hồn thật hay không, nhưng nơi này đã được cho là một địa điểm đáng ngại trong suốt hơn trăm năm qua.
Trong mấy trăm năm đó, người đời không ngừng gia tăng thêm ám thị tâm lý khiến nó đạt đến một mức độ vô cùng dị thường."
"Mỗi một người từng nghe đến truyền thuyết về nhà máy Hướng Dương, một khi bước vào đó tiềm thức sẽ tự động bị loại ám thị tâm lý này ảnh hưởng, dẫn đến việc tâm sinh lý của họ sẽ biến đổi cực lớn.
Trong hiện thực cuộc sống bây giờ, có rất nhiều trường hợp chết do bị ám ảnh tâm lý quá mạnh."
"Ví dụ như, thí nghiệm giết người không đổ máu nổi tiếng nọ.
Nhà khoa học đã bịt mắt một kẻ sát nhân sắp bị xử tử hình, sau đó dùng một viên nước đá cứa lên cổ tay hắn ta, nói với hắn, họ đang dùng dao cắt tĩnh mạch của hắn.
Tiếp đến không ngừng nhỏ nước lên một cái khay bằng đồng rồi bảo hắn thứ đang chảy là máu của hắn, đợi cho đến khi máu chảy hết, hắn sẽ chết.
Kết quả sau khi tiếng nước nhỏ xuống dừng hẳn, tên tử tù cũng chết theo.
Trên thực tế hắn ta không hề rơi một giọt máu nào, thứ giết chết hắn chính là ý nghĩ mình phải chết của bản thân hắn."
"Theo như thầy nói, cái gọi là lời nguyền chẳng qua chỉ là ý nghĩ tự sát của bản thân chúng ta?" Tôi kinh ngạc hỏi, kết luận này thật sự đơn giản đến nỗi khiến người ta khó mà chấp nhận.
"Đương nhiên loại ám ảnh này vốn không hoàn toàn chỉ ảnh hưởng đến thể xác, trên thực tế lời nguyền ảnh hưởng đến mọi mặt của con người, bao gồm cả tinh thần và vận may.
Giống như việc bạn của trò bị trúng đạn hay mất tích, là bởi vì vận may của họ bị suy giảm nhanh chóng."
"Vậy phải làm sao mới giải trừ được lời nguyền?" Từ những lời của giáo sư Cổ, tôi đã lờ mờ tìm được phương hướng.
"Kỳ thực, mọi người đã tìm thấy cách giải lời nguyền rồi.
Loại 1, là người hoàn toàn không biết gì về lời nguyền, ví dụ như khi lần đầu tiên trò đến nhà máy Hướng Dương, trò hoàn toàn không nghe đồn đại gì về lời nguyền, vậy nên trò mới không bị trúng lời nguyền.
Loại 2, thông qua ám thị mạnh mẽ của bản thân để chống lại lời nguyền, ví dụ như những cảnh sát kia phải đeo khẩu trang khi bước vào nhà máy Hướng Dương vậy, đó là một loại ám thị tâm lý tập thể rất có hiệu quả.
Họ tin rằng đeo khẩu trang có thể ngăn được việc những oán hồn kia nhìn thấy được họ, chính bởi vì niềm tin đó, cho nên lời nguyền mới không có hiệu quả với họ."
"Ý của thầy là, chỉ cần em không sợ lời nguyền, vậy thì lời nguyền đó sẽ vô hiệu." Tôi chợt hiểu ra.
"Trên lý thuyết là vậy." Giáo sư Cổ gật đầu nói, "Thế nhưng thực tế thì không dễ làm được, bởi vì tiềm thức quyết định ý muốn của một người, cho dù ngoài miệng chúng ta có nói ngàn lần là tôi không sợ, nhưng nếu không khắc phục được nỗi sợ hãi trong tiềm thức, vậy thì cũng vô ích."
"Mặc dù ta có kiến thức khá phong phú trên phương diện này, cũng biết sự thật đằng sau lời nguyền, nhưng ta cũng chỉ là một người bình thường, có khả năng chịu đựng về mặt tâm lý hệt như một người bình thường, ta không cách nào dám chắc rằng mình sẽ khắc phục được chứng ám ảnh của lời nguyền, cho nên ta chưa từng bước chân vào nhà máy Hướng Dương dù chỉ nửa bước."
"Nhưng trò thì khác, tương lai trò sẽ biết, trò khác những người khác nhiều đến mức nào! Cho nên mặc dù trò đã bị ảnh hưởng bởi lời nguyền, nhưng lại ngoan cường sống tiếp được.
Chỉ cần có đủ niềm tin, trò nhất định có thể áp chế được nó!"
Từ chỗ giáo sư Cổ quay về, trong người tôi lại tràn đầy sức mạnh.
Tôi tin chắc bản thân không phải là một người bình thường, chỉ cần tôi không muốn, không ai có thể đảo ngược vận may của tôi.
Chỉ cần tôi tin chắc rằng may mắn sẽ đến, vậy thì may mắn đó nhất định sẽ đến với tôi.
Trên đường chạy về bệnh viện, đột nhiên có một bóng đen lướt qua trước mặt tôi.
Là Tiểu Hắc, tôi lập tức nhận ra nó ngay, nó chính là con chó đen mà Tiểu Linh đã nuôi.
Trên cổ của Tiểu Hắc có thứ gì đó đang nhấp nháy, có lẽ là một chiếc chìa khoá.
Tại sao trên cổ của nó lại treo chìa khoá nữa, lẽ nào Tiểu Linh lại bị bắt nhốt rồi ư? Có lẽ nó cũng đang đi tìm chủ nhân của nó, chỉ cần tôi đi theo nó nhất định có thể tìm thấy Tiểu Linh.
Chỉ cần tìm thấy Tiểu Linh, có lẽ sẽ biết được tung tích của Tiết Nhu.
Vận may của tôi cuối cùng đã đến rồi, niềm vui sướng trong lòng tôi lúc này còn hơn là trúng xổ số giải 5 triệu nữa.
Tôi đi chậm lại, bám theo sau Tiểu Hắc, mặc dù chạy đường dài không tiêu hao thể lực nhiều như chạy nước rút, nhưng từ trong thành phố ở phía tây chạy một mạch đến bờ biển phía đông thì đúng thật là muốn mất mạng.
Tiểu Hắc chạy một mạch đến bến tàu, lúc này đã sắp hoàng hôn, chuyến tàu đến đảo Cao Minh chật ních người quay trở về đảo.
Cao Minh là một hòn đảo lớn nằm cách thành phố S vài hải lý.
Mỗi sáng đều sẽ có một chuyến tàu chở người dân trên đảo đến thành phố, tối đến lại đưa họ về.
Tiểu Hắc chạy đến đây làm gì, lẽ nào nó muốn lên tàu? Đúng như những gì tôi nghĩ, Tiểu Hắc nhảy thẳng lên trên tàu, tôi chỉ đành bước lên tàu theo nó.
Từ lúc ra khỏi viện trên người tôi đã không có một xu dính túi, may mà tôi đã dự liệu trước, vừa nãy mượn được giáo sư Cổ ít tiền, nếu không bây giờ ngay cả tiền mua vé tàu cũng không có.
Chiếc tàu chầm chậm khởi hành, tôi trốn vào một góc lặng lẽ quan sát Tiểu Hắc, chỉ thấy nó yên tĩnh nằm trên mũi tàu, nhàn nhã hưởng thụ gió biển, dường như đã quá quen thuộc với việc đi tàu rồi vậy.
Lúc tàu đến đảo Cao Minh, trời đã hoàn toàn tối đen rồi.
Tôi chăm chú để ý đến từng cử động của Tiểu Hắc, chỉ sợ nó vừa chạy thì tôi sẽ không thể thấy được nó nữa.
Không ngờ Tiểu Hắc cứ nằm im trên mũi tàu không có ý định rời đi, người trên tàu đều lần lượt nối nhau lên bờ, ông lão lái tàu thấy tôi cứ đứng yên ở đó không nhúc nhích liền kêu lớn: "Này, cập bến rồi, còn không xuống?"
Tôi giả vờ không biết hỏi ông ấy: "Con chó này của ông à? Trông ngầu quá."
Người lái tàu lắc đầu: "Không phải của tôi, trước đây có một cô gái thường dắt nó đi tàu, sau này không thấy cô gái đâu nữa, nhưng con chó này thì vẫn hay đến.
Buổi tối đi tàu lên đảo, sáng lại lên tàu trở về, e là bị nghiện đi tàu mất rồi."
Sao có thể như thế được? Lần này tôi thật sự cảm thấy mờ mịt.
Nhưng dù sao cũng đã đến đảo, bây giờ không xuống cũng không được.
Tôi chỉ đành bước xuống, giả vờ đứng trên bến tàu thưởng thức cảnh biển, thực tế mắt tôi chưa từng rời khỏi Tiểu Hắc.
Có điều dường như nó đang bị cảnh sắc nơi này "mê hoặc", cứ thế 20 phút trôi qua vẫn không nhúc nhích.
Cuối cùng, tất cả mọi người đều đã rời khỏi bến tàu trở về nhà, chỉ còn lại mấy ngọn đèn mờ ảo làm bạn với tôi.
Tôi bắt đầu hoài nghi liệu có phải bản thân đã đoán sai rồi không, có lẽ nó vốn không phải đang đi tìm Tiểu Linh, mà chỉ giống như người lái tàu đã nói, nó "ngồi tàu nhiều đến nghiện rồi".
Cùng nó hứng gió biển một đêm cũng chẳng sao, thế nhưng lãng phí thời gian cả một đêm thì thật là muốn lấy mạng người khác đây mà.
Tôi không biết hiện giờ Tiết Nhu đang ở đâu, cũng không biết cô ấy có gặp nguy hiểm hay không, có đôi khi chỉ xê xích một giây thôi thì cũng đã là khác biệt rất lớn rồi.
"Không đâu!" Tôi tự an ủi bản thân, "Với một cô gái mưu mô như Tiểu Linh, thường xuyên dắt Tiểu Hắc lên đảo chắc chắn là có mục đích.
Tôi đi theo Tiểu Hắc nhất định không sai, khi chúng ta đã mất hết chỗ dựa thì tuyệt đối không thể để mất luôn lòng tin được."
Tôi đột nhiên nghĩ ra, Tiểu Linh đã từng đến đây, vậy thì cô ấy sẽ tìm nơi để ngủ lại, tôi có thể đi hỏi thăm nơi Tiểu Linh từng ở, có lẽ sẽ tìm được chút manh mối nào đó về cô ấy.
Sau khi hỏi thăm vài nhà trên đảo, một cô gái xinh đẹp luôn rất dễ để lại ấn tượng sâu sắc với mọi người, bọn họ đều nhớ rằng từng có một cô gái như vậy dắt theo một chú chó đến và mỗi lần đến cô gái chỉ ở lại trong một nhà nghỉ duy nhất.
Tôi theo chỉ dẫn của người dân đi đến "Nhà Nghỉ Cảnh Biển", tôi mô tả Tiểu Linh cho người chủ nhà nghỉ sau đó hỏi cô ấy có ở đây không.
"Cô ấy có đến đây mấy lần." Ông chủ hồi tưởng lại, "Nhưng đã là chuyện của một tháng trước, gần đây thì không thấy đến nữa."
"Vậy lúc trước cô ấy ở phòng nào?" Tôi lại hỏi, "Cô ấy từng nói với tôi phong cảnh từ cửa sổ phòng đó nhìn ra rất đẹp, tôi muốn ở phòng đó."
"301, mỗi đêm 18 tệ, có điều...." Ông chủ do dự một lúc mới nói, "Phong cảnh phòng đó không ổn lắm, ngoại trừ bạn của cậu ra thì rất ít người chọn ở đó."
Trả tiền xong, tôi cầm lấy chìa khoá phòng bước lên tầng 3.
Mở cửa phòng 301, bên trong bày trí tương đối gọn gàng sạch sẽ, thế nhưng giống như những gì chủ nhà nghỉ đã nói, căn phòng này không phải hướng biển, mà nó nằm gần khu rừng âm u.
Tôi tin rằng đa phần khách du lịch sẽ không thích phòng như này, tại sao Tiểu Linh lại chọn nó chứ?
"Lựa chọn căn phòng ít người ở nhất," Một tia sáng loé lên trong đầu tôi, "Có phải cô ấy muốn để lại thứ gì trong phòng không?" Tôi lập tức lục soát căn phòng, tủ đầu giường, bàn trang điểm, dưới khăn trải giường,...những nơi mà người bình thường hay giấu đồ nhất tôi đều tìm hết một lượt, nhưng không tìm thấy gì cả.
"Không đúng!" Tôi tự nói với chính mình, "Những nơi đó đều là nơi nhân viên nhà nghỉ thường xuyên dọn dẹp, cho dù cô ấy có cất giấu thứ gì cũng không nên cất vào đó, có lẽ nên tìm ở những nơi mà người bình thường ít khi đụng vào thì hơn."
Đâu mới là nơi có ít người đụng vào nhất? Tôi quan sát bốn phía, cuối cùng nhìn xuống gầm giường.
Tôi nằm trên sàn, nhìn vào trong gầm giường, quả nhiên nhìn thấy một quyển nhật ký nhỏ được dán bằng băng dính trong suốt trên ván giường.
Tìm thấy rồi! Tôi cực kỳ phấn khích, cẩn thận kéo lớp băng dính ra, lấy quyển nhật ký xuống.
Tôi mở nhật ký, dưới ánh đèn tôi không thể chờ đợi được nữa mà vội đọc nó ngay.
[Ngày 13 tháng 10,
Hôm nay Tiểu Linh đưa tôi đến đảo Cao Minh, tôi không biết cô ấy định làm gì, nhưng tôi lờ mờ cảm nhận được rằng cô ấy đang lên kế hoạch cho một âm mưu lớn.]
Ngay câu đầu tiên đã làm tôi hoang mang rồi, Tiểu Linh đưa "tôi" đến đảo Cao Minh, "tôi" là ai? Người lái tàu và chủ nhà nghỉ đều xác nhận rằng mỗi lần Tiểu Linh đến đây đều chỉ đi một mình, cô ấy chỉ dẫn theo con chó thôi mà.
Lẽ nào đây là nhật ký do con chó viết? Việc này quá vô lý rồi.
Tôi ôm theo nghi vấn này, tiếp tục đọc quyển nhật ký.
[Ngày 14 tháng 10,
Tiểu Linh đưa tôi đến đảo Cao Minh lần thứ 2, có thể thấy cô ấy đang huấn luyện Tiểu Hắc, để nó biết cách tự mình đi tàu.
Gần đây cô ấy đang tiếp cận Đàm Chấn Nghiệp, cô ấy....rốt cuộc cô ấy muốn làm gì vậy?]
Lần này tôi lại càng hoang mang hơn, "tôi" nói Tiểu Linh đang huấn luyện Tiểu Hắc, điểm này có vẻ không sai, bởi vì Tiểu Hắc thật sự đã học được cách tự đi tàu một mình.
Thế nhưng nó cũng chứng minh một điều, nhật ký này không phải Tiểu Hắc viết (ngay cả tôi cũng cảm thấy bản thân buồn cười, Tiểu Hắc không thể viết nhật ký được, lẽ nào còn cần phải chứng minh sao?)
Vậy "tôi" ở đây rốt cuộc là ai? Lẽ nào chính là một người vô hình đi theo bên cạnh Tiểu Linh ư? Tôi bỗng nhiên nhớ ra, Tiểu Linh từng nói, trong cơ thể cô ấy có một con quỷ, mỗi khi đêm xuống nó sẽ tỉnh dậy.
Cho nên cô ấy buộc phải tự trói mình lại, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Khi tàu đến hòn đảo này thì trời đã tối, vậy người viết quyển nhật ký này chính là "con quỷ" đã khống chế cơ thể Tiểu Linh?
Trên thế gian này thật sự có ma quỷ sao? Trong nhật ký có thể thấy rằng, người lên kế hoạch mọi chuyện là Tiểu Linh, nhưng người ghi lại âm mưu đó lại là "con quỷ" chỉ xuất hiện vào ban đêm mà Tiểu Linh đã nói.
Rốt cuộc ai đang nói dối, ai mới thật sự là ác quỷ?
Tôi vội đọc tiếp.
[Ngày 15 tháng 10,
Đàm Chấn Nghiệp đã phát hiện ra cô ấy rồi, nhưng ông ta vẫn chưa biết thân phận của cô ấy, tôi rất không thích ánh mắt mang đầy dã tâm của ông ta.
Tiểu Linh, đừng gần gũi con người đó nữa được không?]
[Ngày 16 tháng 10
Mau rời khỏi ông ta đi, tôi cầu xin cô mau rời khỏi ông ta, cô không thể làm như vậy được! Đây là....tôi thật sự không dám viết xuống đây những lời xúc phạm.
Tôi biết cô rất hận ông ta, nhưng không thể trả thù bằng cách như vậy, cô không cần phải báo thù ông ta như vậy!]
[Ngày 17 tháng 10,
Tôi muốn chết, tôi cảnh cáo cô, nếu như cô tiếp tục làm như vậy, tôi thật sự sẽ đi chết đấy!]
[Ngày 18 tháng 10,
Ác quỷ, cô là ác quỷ, tôi mãi mãi cũng sẽ không tha thứ cho cô!]
[Ngày 19 tháng 10,
Tôi không thể để cô ấy tiếp tục nữa, nhưng dường như cô ấy đã lên kế hoạch đối phó lại tôi, tôi nên làm sao đây? Sắp hết thời gian rồi.]
Mấy đoạn nhật ký này rất ngắn, nhưng mỗi chữ đều khiến người ta kinh ngạc.
Tôi kết hợp những dòng chữ trên đó với suy đoán của bản thân, ngọn nguồn của toàn bộ mọi chuyện dường như đang dần hé lộ..