Có lẽ Tiểu Linh mới chính là người khống chế cơ thể cô gái được cho ác quỷ kia, cô ấy lợi dụng cơ thể cô gái này để mê hoặc Đàm Chấn Nghiệp, trở thành người tình của ông ta, sau đó từng bước từng bước làm hại Đàm Tiểu Vĩ và Đàm phu nhân.
Nhưng cô gái này lại muốn ngăn chặn kế hoạch của Tiểu Linh, mỗi đêm cô ấy sẽ thoát khỏi sự khống chế của Tiểu Linh và tỉnh dậy.
Vì để tránh cô gái này vạch trần kế hoạch của mình, cho nên Tiểu Linh mới nói dối rằng mỗi đêm con quỷ trong người cô ấy sẽ tỉnh dậy, bảo người khác trói mình lại.
Hôm Đàm Tiểu Vĩ xảy ra chuyện, chắc chắn trước đó Tiểu Linh đã tự nhốt mình trong lò cao, đợi lúc cô gái kia tỉnh dậy, cả người đã bị xiềng xích khoá lại, muốn cứu cũng không có cách nào.
Điều duy nhất cô gái ấy có thể làm chính là dùng xích sắt đập vào trong thành lò để cảnh báo, chỉ đáng tiếc Đàm Tiểu Vĩ không nghe thấy, cuối cùng không thể thoát khỏi cái chết.
Tiểu Linh treo chìa khoá lên người Tiểu Hắc, trải qua huấn luyện không ngừng, Tiểu Hắc đã học được cách đi tàu lên đảo vào buổi tối và quay trở về vào sáng hôm sau vừa hay đúng lúc Tiểu Linh ban ngày tỉnh dậy và lấy chìa khoá.
Đây vốn là một kế hoạch hoàn hảo không chê vào đâu được, tiếc là giữa chừng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đó chính là cửa lò bị đóng lại!
Có lẽ là gió, cũng có lẽ do nguyên nhân nào đó khác, dù sao khi Tiểu Hắc quay lại vào buổi sáng, cửa lò đã bị đóng lại rồi.
Nếu như là người vậy thì sẽ rất dễ dàng mở cánh cửa này ra, nhưng Tiểu Hắc là một con chó, nó không có cách nào mở cửa để đưa chìa khoá cho Tiểu Linh được.
Cho nên cô ấy mới bị mắc kẹt trong lò cao nhiều ngày, cho đến khi tôi xuất hiện và vô tình cứu cô ấy ra.
Nếu suy đoán của tôi là chính xác, vậy thì người mà tôi đã cứu trong cái lò cao tối đen kia, và cũng là người bị Đàm Chấn Nghiệp làm nhục khi mặt trời lặn xuống, mới thật sự là cơ thể của cô gái kia.
Tiểu Linh thật sự quá đáng sợ rồi! Tôi giận đến cả người phát run, có thể tưởng tượng một cô gái tỉnh dậy trong tình trạng toàn thân bị trói, bị tên đàn ông mà mình căm ghét làm nhục thì sẽ đau khổ đến mức nào.
Hơn nữa Tiểu Linh còn cố ý, lúc cô ấy nói ra câu: "Đợi một lát, tuỳ ý anh muốn làm thế nào cũng được....", trên miệng còn nở một nụ cười nham hiểm.
Tôi nắm chặt quyển nhật ký trong tay, ngày mai chỉ cần đi theo Tiểu Hắc nhất định sẽ tìm thấy nơi ẩn nấp của Tiểu Linh, nhưng đến lúc đó tôi nên đối phó với cô ấy thế nào đây? Một con quỷ đã nhập vào cơ thể của cô gái tốt bụng.
Tôi trằn trọc suốt cả đêm, mãi cho đến khi bị tiếng còi trên bờ biển đánh thức ra khỏi sự trầm tư của chính mình, tôi mới nhận ra trời đã sáng rồi.
Tôi chạy vội ra bến, lúc này tàu đã chuẩn bị khởi hành, Tiểu Hắc đang nhảy nhót tung tăng trên mũi tàu, như thể đang vội để quay trở về vậy.
Tôi đi tới khẽ gọi nó, Tiểu Hắc cũng nhận ra tôi, nó vẫy đuôi với tôi rồi dụi người lên người tôi một cách thân thiết.
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu nó, tiện tay tháo chìa khoá trên cổ nó xuống, lần này tôi phải nắm quyền chủ động trong tay mình.
Tàu chạy được khoảng 10 phút hơn thì cập bến ở thành phố S.
Vừa đến nơi, Tiểu Hắc liền vội vàng phóng ra khỏi tàu, tôi cũng nhanh chóng đi theo nó.
Hôm qua chạy suốt cả một ngày, đã tiêu hao hết năng lượng mà tôi bồi dưỡng mấy ngày qua, hôm nay lại chạy thêm 10 mấy phút nữa tôi lập tức cảm thấy thở không ra hơi, hai mắt tối sầm.
May mà chẳng mấy chốc Tiểu Hắc đã rẽ vào trong một con hẻm vắng vẻ ở ngoại ô thành phố.
Trực giác nói cho tôi biết, Tiểu Linh có lẽ đang ở gần đây, bởi vì nơi đây ít người qua lại, vừa hay có thể làm nơi ẩn nấp.
Tiểu hắc chạy tới trước một cái sân nhỏ, nó chui qua lỗ chó ở phía cổng sắt đi vào trong.
Tôi bước đến gần cửa, thở ra một hơi, sau đó trèo tường vào.
Bên trong có một khoảng sân rộng bằng sân chơi bóng rổ, còn có mấy gian nhà trệt thấp bé, đây chỉ là một ngôi nhà bình thường, thế nhưng trong sân lại có một chiếc xe thể thao sang trọng trị giá mấy triệu.
Không cần nói cũng biết, Tiểu Linh nhất định đang ở đây.
"Tiểu Hắc! Lại đây!" Tiếng của Tiểu Linh phát ra từ một trong những gian nhà trệt kia, Tiểu Hắc lập tức ngoan ngoãn chạy tới.
Tôi lặng lẽ theo sau, lén nhìn trộm từ ngoài cửa sổ.
Chỉ nhìn thấy hai tay Tiểu Linh bị xích sắt khoá lại, cô ấy vừa thấy Tiểu Hắc chạy lại liền đưa tay lên sờ cổ nó.
"Chìa khoá đâu!" Vừa sờ tới cổ nó sắc mặt của Tiểu Linh lập tức tái mét.
"Ở đây!" Tôi bước vào, giơ chìa khoá lên trước mặt cô ấy.
"Là anh?" Ánh mắt Tiểu Linh nhìn tôi mang đầy vẻ kinh ngạc.
"Không nghĩ tới chứ gì?" Tôi lấy quyển nhật ký trong nhà nghỉ kia ra, "Tôi đi theo Tiểu Hắc và tìm thấy được thứ này."
"Hoá ra, cô mới thật sự là ác quỷ!" Lúc nói câu này, tôi đột nhiên cảm thấy tim mình nhói đau, dù sao trong viện tâm thần, cô ấy đã từng cho tôi cảm giác ấm áp và tuyệt vời nhất, không ngờ rằng cô gái ngồi dưới ánh nắng mặc bộ quần áo màu trắng thuần khiết ấy, vậy mà lại là ác quỷ nhập vào thân xác người khác sao?
"Không phải!" Tiểu Linh hét lên một tiếng chói tai, "Bọn chúng mới là ác quỷ, là tôi đã cứu cô ấy ra khỏi cơn khốn cùng, tất cả những đau khổ và nhục nhã kia đều là một mình tôi gánh chịu.
Cô ấy chỉ biết khóc lóc, nhẫn nhịn chịu đựng, nếu như không có tôi cô ấy đã sớm chết đi rồi."
"Tôi vì cô ấy mà trả thù, tôi muốn lấy lại những thứ thuộc về cô ấy, tôi giúp cô ấy trừng phạt tất cả những người đã từng hại cô ấy, nhưng cô ấy lại hèn nhát phản đối tôi làm như vậy, cho nên tôi chỉ có thể để cô ấy chịu phạt, chỉ có nghiêm khắc trừng phạt mới có thể khiến cô ấy tỉnh ngộ, đứng về phía tôi một lần nữa!" Tiểu Linh nghiến răng giận dữ nói.
"Hoá ra thật sự là cô làm!" Người nói câu này không phải là tôi, tôi giật mình quay đầu lại, phát hiện ra Đàm Chấn Nghiệp đang đứng phía sau lưng mình.
Bây giờ ông ta đã mất đi vẻ tự phụ, khinh thường người khác giống lần trước, thay vào đó là thần sắc hốt hoảng, khuôn mặt tiều tuỵ, bộ dạng phờ phạc như chó mất chủ.
Có điều cho dù là một con chó, Đàm Chấn Nghiệp cũng là một con chó điên vô cùng nguy hiểm, bởi vì trong tay ông ta đang cầm một khẩu súng lục lạnh lẽo.
"Ngay từ đầu cô đã lên kế hoạch hại tôi tan nhà nát cửa rồi đúng không?" Đàm Chấn Nghiệp nghiến răng nói.
"Không sai." Đối diện với khẩu súng Tiểu Linh không chút do dự mà thừa nhận, "Ông nghĩ rằng con trai bảo bối của ông sẽ vô duyên vô cớ mà chạy đến nhà máy Hướng Dương tự sát ư? Còn vợ của ông nữa, thật sự sẽ có một tên luật sư ngu ngốc tự chạy đến cửa để cho cô ta đánh ngất, ngoan ngoãn dâng tặng chìa khoá xe và điện thoại cho cô ta?"
"Dù sao ông cũng không chịu nổi người đàn bà điên đó nữa, tôi giúp ông dọn dẹp cô ta, chẳng phải rất hợp ý ông sao?" Tiểu Linh nở một nụ cười quyến rũ, nhưng lại khiến người khác ớn lạnh đến tận xương tuỷ.
"Vậy cô bắt cóc Tiết Nhu giá hoạ cho tôi là có ý gì? Là cô đã dẫn dụ cảnh sát khai quật thi thể trong lò cao nhỉ? Làm sao cô biết người là do tôi giết? Rốt cuộc cô là ai? Tôi đối tốt với cô như vậy, tại sao cô vẫn muốn hại tôi?" Đàm Chấn Nghiệp chĩa súng vào đầu Tiểu Linh, không ngừng chất vấn.
"Tôi không hại ông." Tiểu Linh cười lạnh, "Là lời nguyền, tội lỗi ông phạm phải đã dẫn đến lời nguyền! Đầu tiên là con trai ông, sau đó là vợ ông, cuối cùng mới đến lượt ông.
Tôi chỉ thuận theo sự sắp đặt của lời nguyền từng bước từng bước cướp đi những thứ của ông mà thôi."
Hoá ra Tiết Nhu bị Tiểu Linh bắt cóc! Trong lòng tôi vừa sợ hãi vừa hối hận, tôi và Đường Khả đều bị chiếc xe kia đánh lừa, luật sư là người do Tiểu Linh sắp xếp, vậy thì người theo chúng tôi đến nhà máy Hướng Dương bắt cóc Tiết Nhu, đương nhiên cũng là Tiểu Linh! Mà Đàm Chấn Nghiệp lại nói người là do ông ta giết, lẽ nào là đang ám chỉ xác chết khô trong lò cao?
Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Đàm Chấn Nghiệp lại bất ngờ tấn công lại cảnh sát rồi bỏ trốn, hoá ra bởi vì ông ta tưởng rằng tội giết người của mình đã bị bại lộ, cho nên mới chó cùng rứt giậu, không màng tất cả.
"Ha ha ha ha ha" Tôi không nhịn được bật cười lớn, "Ông bị lừa rồi, Đường Khả bọn họ vốn không hề biết xác chết khô trong lò cao là do ai giết cả.
Là ông có tật giật mình, tự bản thân nói ra."
"Cái gì?" Tơ máu trong tròng mắt ông ta như sắp vỡ ra, Đàm Chấn Nghiệp nghiến răng ken két sau đó bỗng nói: "Nói rồi thì làm sao? Dù sao ngoại trừ các người ra thì cũng không có người thứ ba biết được."
Ý định giết người dần hiện rõ trong đôi mắt ấy, lòng tôi chợt run rẩy, vội lớn tiếng nói với Tiểu Linh: "Mau nói với tôi, Tiết Nhu đang ở đâu?" Cho dù giây tiếp theo tôi có phải chết, tôi cũng muốn biết Tiết Nhu bây giờ có an toàn hay không.
"Cô ta đang ở một nơi mà anh mãi mãi không bao giờ nghĩ tới được." Tiểu Linh lạnh lùng đáp, "Anh cũng không thoát khỏi ma lực của lời nguyền được đâu, thứ anh sợ mất đi nhất, chắc chắn sẽ mất đi."
"Cậu không cần phải biết những thứ này nữa!" Đàm Chấn Nghiệp đột nhiên nện mạnh cán súng lên đầu tôi......
Đợi đến khi tôi tỉnh lại, đã thấy mình đang nằm ở một nơi tối tăm và chật hẹp, hai tay bị trói ngược ra sau, bên tai vẫn vang lên tiếng động cơ xe hơi đều đều.
Tôi bị ông ta nhốt vào trong cốp xe ư? Tôi cố vặn người nhưng lại đụng trúng một cơ thể mềm mại khác.
"Ai?" Một giọng nói sợ sệt cất lên.
Đó là giọng của Tiểu Linh, thế nhưng âm điệu và ngữ khí lại khác hoàn toàn, giống với giọng mà tôi đã nghe thấy khi cô ấy bị trói lại lần thứ hai.
"Tôi là Giản Chân, cô là ai?" Tôi dè dặt hỏi, thật sự bây giờ tôi không cách nào xác định được cô ấy là "ai".
"À, là anh, tôi nhớ giọng của anh, anh là người đã cứu tôi đúng không? Tôi là Tiểu Linh, Linh trong lung linh." Quả nhiên trời vừa tối thì nhân cách kia của cô ấy liền xuất hiện, bây giờ tôi đã hoàn toàn tin tưởng vào cách nói quỷ nhập thân rồi.
"Cô biết Tiết Nhu bị giấu ở đâu không?" Tôi chớp lấy cơ hội hỏi, hy vọng suy đoán của tôi là đúng, cô ấy mới chính là Tiểu Linh lương thiện ban đầu.
"Tôi không biết." Câu trả lời của Tiểu Linh khiến tôi thất vọng, "Nếu cô ấy đã không muốn tôi biết những việc cô ấy làm, vậy thì tôi sẽ không cách nào biết được cả."
"Tiểu Linh đó rốt cuộc là thứ gì vậy? Cô ấy làm cách nào nhập được vào cơ thể cô?" Tôi lấy làm lạ hỏi, loại chuyện bị ma quỷ nhập hồn tôi chỉ từng thấy trong phim, còn ngoài đời thực thì đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến.
"Tôi cũng không biết." Tiểu Linh đáp, "Năm đó, tôi ngồi tàu hoả đi đến thành phố S, vất vả lắm mới tìm được nhà máy Hướng Dương.
Rồi Tiểu Linh xuất hiện, cô ấy nói với tôi mẹ tôi đã chết, chỉ có cô ấy mới có thể cứu được tôi.
Sau đó ban ngày thì tôi bị cô ấy chiếm lấy cơ thể, đến tối mới tỉnh lại."
"Tiểu Linh rất lợi hại, tôi không biết cô ấy làm thế nào, nhưng cứ tối đến khi tôi tỉnh dậy bên cạnh lúc nào cũng sẽ có thức ăn ngon, quần áo đẹp, cô ấy còn dạy tôi đọc sách viết chữ.
Nhưng sau đó tôi dần nhận ra, Tiểu Linh vốn không phải người tốt.
Những thứ đồ đó đều là cô ấy trộm hoặc lừa về, cô ấy còn qua lại với những người không đàng hoàng, hơn nữa còn để tôi cùng những người đàn ông đó làm mấy chuyện...." Tiểu Linh nói tới đây thì bật khóc, rõ ràng những chuyện đã xảy ra khiến cô ấy đau đớn tột độ: "Tôi van xin cô ấy đừng làm như vậy, nhưng cô ấy đã rất tức giận, cô ấy nói tôi quá yếu đuối, nếu muốn sống sót trên thế giới này thì bắt buộc phải làm như vậy.
Nếu như tôi không nghe lời, cô ấy sẽ nhốt tôi lại."
Bởi vì quá đau đớn mà cơ thể Tiểu Linh không ngừng co giật, tôi không có cách nào đưa tay ra an ủi cô ấy, chỉ có thể dùng lưng chạm khẽ vào cô ấy.
Tôi đã thay đổi suy nghĩ về quan điểm sống của Tiểu Linh, đem lòng căm hận cả thế giới này là không cần thiết, thế nhưng thật sự muốn cứu một người không phải cứ lên mạng viết vài dòng đơn giản như vậy.
Nếu như không có Tiểu Linh, vậy thì cô gái này nhất định cũng không thể sống đến tận bây giờ.
Một cô gái 20 tuổi không nơi nương tựa muốn sống sót trong thế giới hiểm ác này, ngoại trừ không từ mọi thủ đoạn, còn có lựa chọn thứ hai sao?
Tiểu Linh là ác quỷ, thế nhưng đứng ở một góc độ khác mà nói, cô ấy lại là thiên thần cứu rỗi Tiểu Linh thật.
Ví dụ như trước tình huống hiện tại, Tiểu Linh này chỉ biết khóc lóc bất lực, nhưng Tiểu Linh kia lại có thể nghĩ ra hàng trăm cách đối phó chỉ trong một cái nháy mắt.
"Đừng khóc, để tôi cởi dây trói trên người cô ra trước, đưa tay cô lại gần tôi một chút đi." Tôi đưa hai tay đang bị trói ngược về sau mò mẫm phía sau lưng Tiểu Linh, tìm thấy nút thút chỗ dây trói.
Tôi biết chiếc xe này rất nhanh sẽ dừng lại rồi, tôi buộc phải cởi trói cho cả hai chúng tôi trước lúc đó.
Thế nhưng dây trói buộc rất chặt, hai tay tôi lại bị trói rất khó dùng lực, tôi tháo đến đầu ngón tay cũng sắp gãy, cảm giác nút thắt mới nới lỏng được một chút.
Lúc này sẽ hơi đột ngột trút xuống, có chút cảm giác như đang trong thang máy đi xuống vậy.
Xe đang xuống dốc, tôi bỗng nhận ra nơi mà Đàm Chấn Nghiệp muốn đưa chúng tôi đến là nơi nào rồi.
Vừa nghĩ đến đó cả người tôi lập tức run rẩy.
Tôi dùng hết sức kéo sợi dây thừng trên người Tiểu Linh ra, cuối cùng cũng tháo ra được.
"Mau, mau cởi trói cho tôi." Tôi giục, thế nhưng lúc này chiếc xe đã dừng hẳn lại, cốp xe tự động mở ra.
Một tia sáng chói mắt chiếu rọi vào bên trong, Tiểu Linh vừa nhìn thấy tia sáng đó liền kêu lên một tiếng rồi ngủ thiếp đi.
Đàm Chấn Nghiệp xuất hiện trước mặt tôi lần nữa, ông ta nhìn thấy dây thừng trên người Tiểu Linh đã được tháo bỏ, nét mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc, sau đó lại nhìn về phía tôi cười giễu: "Xem ra cuối cùng vận may vẫn đứng về phía tôi."
"Ra ngoài đi!" Đàm Chấn Nghiệp lấy súng chĩa vào người tôi, tôi chật vật leo ra khỏi cốp xe, vừa bước xuống tôi đã nhìn thấy cái lò cao tối om đang đứng sừng sững trước mặt mình, đúng với suy nghĩ của tôi, ông ta đã đưa chúng tôi trở lại nhà máy Hướng Dương.
"Đi, mở cửa lò nhanh." Đàm Chấn Nghiệp dùng súng ra lệnh cho Tiểu Linh.
"Ông muốn giết chúng tôi?" Tiểu Linh đã tỉnh lại lần nữa, cô ấy nhảy ra khỏi cốp xe.
Gió thổi vạt váy của cô ấy tung bay phất phới, khiến người ta có một loại cảm giác cô gái này dường như đang bất cần và bình thản một cách lạ thường.
"Chỉ cần các người chết, sẽ không có ai biết được người phụ nữ kia là do tôi giết.
Bắn chết một tên cảnh sát có là gì? Tôi có tiền, sẽ có rất nhiều luật sư, bác sĩ tranh giành nhau để chứng minh rằng tôi mắc bệnh tâm thần." Đàm Chấn Nghiệp cười gằn, nhìn cơ mặt đang trở nên vặn vẹo của ông ta, tôi nghi ngờ ông ta thật sự đã phát điên rồi.
"Không phải cô nói, tất cả những người bước vào đây đều sẽ dính lời nguyền ư? Vậy tại sao tôi lại không bị?" Đàm Chấn Nghiệp lớn tiếng nói, "Bởi vì tôi là con của ông trời, tôi không giống những người khác, tôi dựa vào nhà máy này mà một bước lên mây! Hôm nay tôi phải ở đây giải quyết tất cả mọi vấn đề của mình, không ai có thể nguyền rủa tôi!"
"Ông sai rồi, lời nguyền của ông đã bắt đầu từ 20 năm trước." Tiểu Linh nhìn Đàm Chấn Nghiệp một cách chăm chú, trên môi nở một nụ cười vô cùng lạnh lùng, "20 năm qua ông đã có được rất nhiều thứ, nhưng lại chưa từng có được hạnh phúc.
Lúc người khác đang tận hưởng tình yêu, ông lại dành khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của mình để ở cạnh người đàn bà điên mà ông căm ghét nhất.
Ban ngày ông sống rất hưởng thụ, nhưng mỗi khi đêm đến ông đều sẽ gặp ác mộng, mơ thấy thi thể trong lò cao kia sẽ bị người khác phát hiện ra, mơ thấy cảnh sát tìm đến cửa."
"20 năm qua, không có ngày nào là ông không bị nguyền rủa cả." Giọng của Tiểu Linh vô cùng lạnh lùng và cay nghiệt, hệt như quan toà đang đọc phán quyết vậy.
"Vậy thì đã sao?" Đàm Chấn Nghiệp thở hồng hộc, "Cuối cùng chẳng phải cô cũng giống như một ả gái điếm bị tôi chơi sao? Cô đánh đổi tất cả để mê hoặc tôi, cuối cùng chẳng phải cũng không được gì cả ư?"
"Ông sai rồi!" Nét cười trên mặt Tiểu Linh càng sâu hơn, có điều nụ cười đó không hề khiến người khác cảm thấy vui vẻ, ngược lại khiến người ta run rẩy: "Tôi lên giường với ông, cũng là một phần của lời nguyền, ông biết vì sao không?"
Tôi bất giác nín thở lắng nghe, muốn biết Tiểu Linh sẽ mở miệng nói ra bí mật đáng sợ đến mức nào.
Đàm Chấn Nghiệp bình thản lắc đầu: "Tôi nói rồi, tôi vốn không tin vào lời nguyền."
Tiểu Linh mỉm cười, thốt ra một câu nhẹ nhàng: "Không phải từ đầu ông đã cảm thấy tôi rất giống Bạch Tiểu Liên sao? Bây giờ tôi có thể nói với ông, tôi thật sự chính là con của bà ấy."
"Cái gì?" Đàm Chấn Nghiệp há hốc miệng, các cơ trên mặt đều trở nên mất khống chế, nó khiến cho khuôn mặt ông ta lúc này trở nên xấu xí và quái dị vô cùng.
"Không thể nào! Không thể nào!" Đàm Chấn Nghiệp kinh hãi kêu lên, như thể ngày tận thế đang đến, "Sao cô có thể làm như vậy?"
"Tôi nói rồi, tôi là ác quỷ, nhưng ai bảo ông cứ thích tôi như vậy chứ?" Tiểu Linh bật cười một cách vui vẻ, cười đến hai hàng nước mắt chảy xuống.
"Tôi chưa từng làm vậy, chưa từng làm vậy!" Đàm Chấn Nghiệp lấy tay che mặt, như sợ bị người khác nhìn thấy, đột nhiên ông ta giơ súng trong tay chĩa vào Tiểu Linh rồi nói: "Chỉ cần cô chết, sẽ không có ai biết được chuyện này."
"Ông giết tôi đi!" Tiểu Linh bình thản nói, "Dù sao chuyện tôi muốn làm đã làm xong rồi, tôi hy vọng ông có thể sống lâu trăm tuổi, như vậy thì ông sẽ mãi mãi sống trong sự giày vò của lời nguyền."
Đôi mắt của Đàm Chấn Nghiệp lộ ra sát khí, ngón tay ông ta đã đặt trên cò súng.
Tiểu Linh không thể chết, nếu cô ấy chết sẽ không còn ai biết được Tiết Nhu đang bị giấu ở đâu.
Trong lúc cấp bách, tôi không còn quan tâm đến hậu quả gì nữa, tôi lao tới, đá mạnh vào cổ tay ông ta.
"Đùng!" một tiếng, viên đạn bay lên không trung trúng vào trong một ống thép nào đó trên giàn giáo.
Ống thép gỉ lập tức gãy làm đôi, chỉ nghe thấy tiếng "lạch cạch" rất lớn, cả giàn giáo bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Đàm Chấn Nghiệp kinh ngạc ngẩng đầu, một ống thép bén ngót rơi thẳng vào mắt ông ta một cách vô cùng chính xác.
Đàm Chấn Nghiệp ngã nhào xuống đất, sau đó hàng loạt những tiếng "ting ting tang tang" vang lên như pháo nổ, càng lúc càng có nhiều đinh tán, linh kiện và khung thép bị bung ra khỏi vị trí ban đầu, văng tứ tung.
Giàn giáo bằng thép trông có vẻ rất chắc chắn này đã bị ăn mòn bởi mưa gió suốt 10 năm nay, sớm không còn chắc chắn nữa.
Khi một trong những giá đỡ bằng thép đó bị gãy---lập tức sẽ xuất hiện phản ứng dây chuyền---cả giàn giáo sập rồi!
Tôi nhảy lên muốn lao ra ngoài, nhưng một loạt những linh kiện bằng thép thi nhau rơi xuống như tên bay buộc tôi phải quay trở lại.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, tôi nhìn thấy cửa ở lò cao đã đóng chặt.
Nơi nguy hiểm nhất mới là nơi an toàn nhất, cho dù cả giàn giáo bị sụp xuống, nhưng cái lò cao đã bị bịt kín kia vẫn sẽ không hề hấn gì.
Tôi không chút do dự lao đến chỗ lò cao, dùng chân đá văng cửa ra rồi chui vào.
Thế nhưng Tiểu Linh vẫn đứng nguyên tại chỗ, không chút bận tâm đến những thanh thép đang rơi xuống bên cạnh mình.
"Mau vào đi!" Tôi hét lớn gọi cô ấy, cô ấy đưa mắt nhìn tôi chằm chằm, nước mắt không ngừng chảy xuống.
"Mau vào đi, tôi xin cô đấy!" Tôi thấp giọng van nài, lúc này tôi không thể phân biệt rõ cô ấy là Tiểu Linh nào, nhưng tôi thật sự không muốn cô ấy chết.
"Thứ anh muốn tìm đã tìm được rồi, điều tôi muốn làm cũng đã làm xong.
Giản Chân, vô cùng cảm ơn anh vì đã cho tôi cảm nhận được hạnh phúc.
Tạm biệt!" Tiểu Linh nói xong liền đưa tay ra đóng cửa lò lại..