Lời Nguyền Lỗ Ban

Mặc dù đã đụng đầu gã béo đen mấy lần, nhưng phải đến lúc này, Lỗ Thiên Liễu mới nhận ra gã có nhiều điểm trông rất giống loài khỉ mặt chó. Lúc tĩnh như tượng, lúc động như khỉ, khi di chuyển hai tay buông thõng mà đưa lủng lẳng, hệt như một con khỉ cỡ bự. Bởi vậy, cho gã điều khiển lũ khỉ mặt chó cũng là hợp tình hợp lý.Vài chục con khỉ mặt chó đã vây kín lấy bọn họ, song chúng không lập tức tấn công. Gã béo đen đứng bên ngoài vòng vây, hai tay chắp sau lưng, vẻ vững chãi như khối núi. Gã hiểu rõ, hiện giờ cục thế đã nằm gọn trong tay gã.

-Đưa đây! – Khí thế của gã vẫn hung hãn như trong trận chiến ở Thái Hồ, lời nói cũng lặp lại y hệt. Nhưng trong mắt Lỗ Thiên Liễu, gã đã không còn được trầm ổn như lần trước. Tâm trạng rối bời và dục vọng mãnh liệt đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến trạng thái của gã.

-Nếu không đưa thì ông làm gì tôi? - Lời của Lỗ Thiên Liễu cũng giống hệt như đêm ở Thái Hồ.

-Lần này không giống lần trước! - Lời nói của gã béo vô cùng điềm tĩnh, không có một chút run rẩy, gã đã bắt đầu thích ứng, bắt đầu thu mình.

-Huyệt thạch môn ở bụng dưới không vững, quan nguyên hơi run, là ý mừng vui xung đến mạch, chắc ngươi đang rất vui mừng? – Trong tình huống nguy hiểm, tinh khí thần càng dễ dàng ngưng tụ, vì vậy Lỗ Thiên Liễu đã cảm nhận được những biến đổi rất tinh vi trên cơ thể gã béo đen.

-Ta biết, nhưng lần này tuyệt đối sẽ không có sai sót trong việc khống chế xương cốt cơ bắp, vì không cần ta phải trực tiếp ra tay! – Gã béo đen mỗi lúc càng thêm điềm tĩnh, ung dung.

-Nước đang dâng lên, tốt nhất là đường ai nấy chạy thoát thân, không nhất thiết phải cùng vào chỗ chết! - Lỗ Thiên Liễu đã có chút bất an.

-Cám ơn đã nhắc nhở ta, chắc chắn sẽ giải quyết xong xuôi mọi việc trước khi nước dâng đến đây! – Gã béo đen đã ở trong trạng thái tốt nhất để ra đòn.

Lỗ Thiên Liễu biết có nói thêm cũng chỉ bằng thừa. Kẻ địch thực thụ mà họ phải đối mặt không phải gã béo đen, mà chính là lũ khỉ mặt chó, sức mạnh của lời nói là vô dụng với chúng. Chỉ còn cách tập trung tinh thần, thủ thế sẵn sàng, chuẩn bị đón nhận đòn tấn công của bầy khỉ.

-Rốt cục thì ngươi muốn gì? – Ngũ Lang quát lên thật lớn, rồi múa tít phác đao chém về phía một con khỉ mặt chó.

-Ta muốn gì? Phải rồi, là gì nhỉ? – Gã áo đen đang chuẩn bị ra hiệu lệnh tấn công cho bầy khỉ, bất chợt ngẩn ngơ.

-Không biết ngươi cần gì, vậy làm sao ngươi có thể xác định thứ sẽ đưa cho ngươi là đúng? - Lỗ Thịnh Nghĩa nhân cơ hội chêm thêm một câu.

Một cao thủ về chém giết nhưng lại thiếu kinh nghiệm về sự gian trá trên giang hồ. Gã béo đen chính là người như vậy, vừa nãy còn điềm tĩnh vững vàng như núi, nháy mắt đã trở nên hoang mang.

Lũ khỉ mặt chó kỷ luật còn nghiêm ngặt hơn cả con người, không có mệnh lệnh, chúng tuyệt đối không hành động, thế nhưng con khỉ bị tấn công có thể phản kích. Mặc dù chỉ có một con, cũng đủ khiến Quan Ngũ Lang ứng phó đến toát mồ hôi hột. Nó có tốc độ và sức khoẻ siêu việt, lại thêm bốn bộ móng vuốt và một bộ răng nanh bằng thép sắc bén như dao, nên đòn tấn công vô cùng quái ác.

Tình cảnh chật vật của Quan Ngũ Lang đã khiến một số người nhận thức rõ hơn về tình hình trước mắt: trước lũ khỉ mặt chó kia, tuyệt đối không thể trông chờ vào may mắn. Vì vậy, chỉ còn cách tìm kiếm cơ hội ở những chỗ khác, như con dốc đứng mọc đầy cỏ dại ngay bên cạnh.

-Phải đánh liều một phen thôi. Anh Lỗ, cậu Du, hai người cố gắng cầm cự một lát! – Chúc Tiết Cao nói đoạn, lập tức chạy đến bên một bụi trúc cạnh mép vực. Không hề có một thao tác chuẩn bị nào, đã thấy dao chặt, dao pha, dao vót hoa lên như múa, cành trúc nan trúc lên xuống vùn vụt như bay.

Lỗ Thịnh Nghĩa đặt hòm gỗ xuống đất, lập tức mở toang tất cả các ngăn kéo lộ ngăn kéo chìm, để có thể kịp thời lấy ra các món vũ khí chuẩn bị phản công.

Du Hữu Thích hơi lùi lại phía sau một chút. Hắn không có những thứ vũ khí sát thương tầm xa như của Lỗ Thịnh Nghĩa, sức mạnh không bằng Quan Ngũ Lang, linh hoạt không bằng Lỗ Thiên Liễu, nên chỉ có thể làm người tiếp ứng.

Cuối cùng, một vài con khỉ mặt chó đã hết kiên nhẫn, bắt đầu gầm gừ một cách manh động, một số ít đã vươn cổ hú lên từng tiếng dài. Gã béo đen cũng đã choàng tỉnh lại từ trong cơn suy ngẫm. Gã quay nhìn dòng nước lũ đang dâng lên ở phía sau, lại nhìn Chúc Tiết Cao đang luôn chân luôn tay bên mớ trúc, dường như đã hiểu ra điều gì. Thế là cơ bắp trên khuôn mặt lập tức rùng lên một cách hung bạo, cánh tay đánh mạnh xuống dưới rồi sang ngang.

Lũ khỉ mặt chó đã hành động nhanh như chợp giật, ánh hàn quang loa loá trên vuốt thép, nanh thép vùn vụt đan xéo vào nhau thành một mạng lưới dày đặc, ào ào lao về phía mấy con người đã hết đường lui.

Người giao chiến với người sẽ chỉ ở trên một mặt phẳng, song sự tấn công của lũ khỉ lại đến từ khắp trên dưới lẫn xung quanh, cơ thể linh hoạt nhanh nhẹn cộng thêm khả năng bật nhảy cực tốt, chúng có thể xuất hiện từ bất cứ phương hướng nào. Nhưng kỳ thực đó vẫn chưa phải là phương thức tấn công ghê gớm nhất của chúng. Nếu không phải cơn lũ bất thình lình đã khiến chúng mất đi khá nhiều đồng bọn, chúng sẽ tấn công theo trận pháp có sẵn, chỉ trong nháy mắt sẽ khiến cả mấy con người phải tan tành trong một rừng nanh vuốt thép.

-A...! – Quan Ngũ Lang gầm lên một tiếng thật dài, cả cơ thể xoay tít như một con quay, tạo thành một quả cầu đao cỡ lớn.

Nhìn thấy khí thế dũng mãnh của Ngũ Lang, lũ khỉ mặt chó lập tức lùi lại, sau đó tất cả mọi hành động của chúng đều bám sát quanh mép ngoài của quả cầu, bình tĩnh tìm kiếm kẽ hở.

Lỗ Thịnh Nghĩa trước tiên bấm mở chốt lẫy trên quai hòm, từ những khe ngầm trên đường phân cắt của hòm gỗ vùn vụt bay ra những lưỡi cưa tròn to hơn đồng xu một chút. Lưỡi cưa mỏng như tờ giấy, bắn đi không một tiếng động, hướng đi rất kỳ quặc khó đoán.

Rất nhiều con khỉ mặt chó đã bị thương, song lũ khỉ bị thương không hề kêu rống hay rên rỉ lấy một tiếng. Nhưng nhìn vào dáng vẻ, có thể thấy chúng đang nổi cơn giận dữ điên cuồng. Sự giận dữ và điên cuồng câm lặng sẽ tích luỹ một sức mạnh khủng khiếp hơn gấp bội. Nếu lúc nãy chúng tấn công là vì nghe theo mệnh lệnh, thì bây giờ chúng tấn công là vì sự trả thù tự phát.

Đợt tấn công này của lũ khỉ mặt chó chớp nhoáng hơn rất nhiều, trong khi vòng xoay của Quan Ngũ Lang đã bắt đầu chậm lại. Chính vì sự tương phản đó mà trước ngực, quanh đùi, trên mặt Quan Ngũ Lang chốc lát sau đã xuất hiện rất nhiều vết rạch máu thịt toang hoác. May mà Quan Ngũ Lang vẫn giữ được khoảng cách nhất định với lũ khỉ, nếu không hẳn đã bị moi tim, móc mắt, rạch toạc bụng ngực...

Về tốc độ lấy và sử dụng các loại dụng cụ trong hòm gỗ, chẳng ai có thể so sánh được với Lỗ Thịnh Nghĩa. Vì vậy hộp mưa đinh Tý Ngọ, bào thập hình, thước gập bay, quai hòm bắn kim liên tiếp phóng đi đủ loại ám khí, mật độ dày đặc chẳng khác gì cơn mưa vẫn đang ào ào trút xuống giữa không trung.

Một vài con khỉ mặt chó đã không thể đứng lên được nữa, một vài con cuống cuồng nhảy nhót, bỏ chạy để né tránh, một vài con đã khiếp sợ lùi lại phía sau. Nhưng tất cả những phản ứng đó đều chỉ là tạm thời.

Yên lặng. Lần này tất cả lũ khỉ mặt chó đều đã yên lặng, không hề phát ra một tiếng động. Song cặp mắt của chúng đều đã ngả sang màu đỏ máu, có lẽ cơn phẫn nộ cực điểm đã khiến cho máu huyết dồn tụ lên mắt. Cũng không biết là con nào dẫn đầu, bộ móng vuốt chi trước của chúng nhất tề đập mạnh lên nền đất. Vuốt sắt gõ lên đá tảng mạnh đến toé lửa, vang lên những âm thanh chói tai nhưng rất nhịp nhàng. Sau trận gõ đập đều đặn mà hung tợn này, sẽ là màn sát phạt liều mạng của chúng.

Quan Ngũ Lang đã không thể gắng gượng thêm được nữa. Nếu không phải nhờ Lỗ Thiên Liễu đứng phía sau dùng Phi nhứ bạc liên tiếp tập kích và quấy rối đám khỉ, hẳn anh ta đã bị nanh vuốt của chúng xé thành từng mảnh. Cho dù như vậy, những vết thương mới vẫn không ngừng xuất hiện trên cơ thể Ngũ Lang, quần áo của anh ta cũng đã tả tơi như mớ giẻ.

Vũ khí trong hòm gỗ của Lỗ Thịnh Nghĩa đã dùng hết sạch, chỉ còn lại vài thứ túi giấy, cuộn dây, hộp mực. Du Hữu Thích ở phía sau vội nhặt lấy hai cục đá, chuẩn bị quăng đi. Hắn chỉ có thể giúp được có vậy.

-Xong rồi! – Chúc Tiết Cao hào hứng kêu toáng lên.

Mọi người vội quay đầu lại nhìn, thấy Chúc Tiết Cao đã kịp đan xong một chiếc sọt đế bằng với viền mép thô dày, to kềnh như một con thuyền nhỏ. Chiếc sọt được đặt lên mép con dốc cỏ, có đến non nửa đã thò ra ngoài đỉnh dốc.

-Cô Lỗ, cậu Du, hai người lên đi! – Chúc Tiết Cao nói xong, chủ động thay thế vị trí của Du Hữu Thích.

-Không được, tôi phải kéo anh Ngũ lại đã! - Lỗ Thiên Liễu không nỡ bỏ lại Quan Ngũ Lang lúc này đang đón đỡ chật vật, khắp mình máu thịt tả tơi.

-Để ta! - Lỗ Thịnh Nghĩa cầm hộp dây mực lên – Ngũ Lang, ngắm chuẩn vị trí cửa, rút xà dỡ cột!

Sợi dây mực bay vọt ra khỏi hộp mực, phần đầu hình chim sẻ bằng đồng bay vòng theo hình cánh cung, trói chặt lấy hai con khỉ mặt chó đang chặn mất đường lui của Ngũ Lang. Quan Ngũ Lang tranh thủ cơ hội, chém ngang phác đao, tung người nhảy về phía sau. Nhưng mới chạy được bốn năm bước, đã bị con khỉ ở bên cạnh đuổi kịp, bộ vuốt đã chụp cứng lấy bắp chân.

Chúc Tiết Cao lập tức lao xuống, muốn cứu lấy Quan Ngũ Lang trước khi lũ khỉ mặt chó đang gõ đập đất đá chồm lên tấn công.

Lũ khỉ mặt chó phẫn nộ đã hành động, sức mạnh của chúng đã tích luỹ đến cực độ. Gã béo đen cũng đã hành động, tốc độ còn chóng mặt hơn cả lũ khỉ.

Chúc Tiết Cao muốn lui cũng không được nữa, đà lao xuống đã không thể hãm lại, đành phải dứt khoát lao tới bên cạnh Quan Ngũ Lang, thuận thế vung đao chém phăng cánh tay khỉ đang bám chặt lấy bắp chân anh ta.

Sợi Phi nhứ bạc trên tay Lỗ Thiên Liễu lại được phóng ra, quấn chặt lấy cán phác đao của Quan Ngũ Lang. Lỗ Thiên Liễu và Du Hữu Thích cùng vận lực giật mạnh sợi xích, Quan Ngũ Lang bị kéo bật lại, rơi thẳng vào trong sọt tre.

Nhưng lúc này Chúc Tiết Cao đã không thể thoát thân, gã bị một đám khỉ mặt chó bao vây kín mít.

Chúc Tiết Cao lại chém tiếp một đao, nhanh như chớp giật, thế tựa gió lốc. Tiếng nứt vỡ vang lên, kèm theo một tiếng rú thảm thiết, nhát dao đã chém gãy bộ móng thép của con khỉ, rồi cả cánh tay của nó cũng rơi phịch xuống đất. Thật khó tưởng tượng con dao đốn trúc của Chúc Tiết Cao lại có thể ra đòn mạnh mẽ hơn thanh phác đao của Ngũ Lang gấp bội. Đó chính là lực đạo tự nhiên được luyện thành nhờ việc lặp đi lặp lại một động tác trong một thời gian rất lâu dài.

Nhưng Chúc Tiết Cao ra đòn tuy vô cùng uy mãnh, song thu thế lại có phần chậm chạp, đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa người thợ và người luyện võ. Thế dao của người thợ thông thường chỉ cần dốc toàn lực để chặt đứt, chém vỡ đồ vật, một lần không được, có thể tiếp tục lấy sức lặp lại lần tiếp theo, không cần thiết phải nhanh chóng thu đao.

Vì vậy khi Chúc Tiết Cao thu dao về, chém tiếp nhát thứ hai, vẫn là một nhát dao sấm sét, nhưng đã chém hụt. Trong lúc đó, một bộ vuốt thép đã rạch ngang lưng gã, bóc phăng một mảng da thịt.

Chúc Tiết Cao rú lên một tiếng khủng khiếp.

-Anh Lỗ! Đừng đi!

-Cha, không được đi!

Lỗ Thịnh Nghĩa vừa đột ngột xách hòm gỗ lên lao thẳng xuống, cả Du Hữu Thích và Lỗ Thiên Liễu đều không kịp ngăn cản.

Lỗ Thịnh Nghĩa lao thẳng vào gã béo đen. Muốn bắt giặc phải bắt chúa, suy nghĩ tuy chính xác, nhưng ông lại không biết tự lượng sức mình. Hơn nữa muốn giáp mặt với gã béo đen, trước tiên phải vượt qua lũ khỉ mặt chó đang trong cơn hung hãn cực độ.

Lũ khỉ mặt chó lập tức lao cả lại, Lỗ Thịnh Nghĩa ném liên tiếp mấy bọc giấy về phía chúng. Trong bọc giấy chính là thứ bột sặc ông từng dùng để phá Tạc quỷ hào trong khu vườn Cô Tô. Khỉ mặt chó tung vuốt cào xé, bọc giấy liền rách nát, bột sặc bay mù mịt. Loại bột sặc được làm từ hỗn hợp bột ớt, bọt cỏ vô thiệt, bột tiêu thạch, bột phấn hoa mạn đà la, bột giấm, đến thần tiên cũng không thể chịu nổi. Thế là một số con khỉ mặt chó không nhìn thấy gì nữa, một số con ho sặc sụa, một số con đứng tại chỗ điên cuồng cào cắn. Nhưng những con ở phía sau không bị bột sặc bay phải vẫn tiếp tục lao lên. Đám khỉ mặt chó bỗng chốc rối loạn thành một đám.

Gã béo đen đột nhiên di chuyển, mục đích rất rõ ràng, đó là giết Chúc Tiết Cao, sau đó dẫn lũ khỉ đang bao vây Chúc Tiết Cao đến tấn công Lỗ Thiên Liễu. Gã đã nhận ra bọn họ đang có ý đồ dùng chiếc sọt để trượt xuống con dốc đứng, nếu không phải sợ Lỗ Thiên Liễu, hắn đã lao thẳng đến từ lâu rồi.

“Vù!”

Có một thứ lao vụt qua đám bột sặc và lũ khỉ mặt chó, phóng thẳng về phía gã béo đen. Đó chính là chiếc rìu giắt ngang hông Lỗ Thịnh Nghĩa.

Gã béo đen chỉ khẽ phẩy tay, chiếc rìu lập tức rơi thẳng xuống dòng nước lũ cuồn cuộn phía dưới. Tay vừa gạt chiếc rìu, gã liền hú lên một tiếng quái dị, đám khỉ mặt chó đang bao vây Chúc Tiết Cao lập tức bỏ lại gã thợ đan, cùng lao thẳng về phía chiếc sọt bên phía Lỗ Thiên Liễu, để lại Chúc Tiết Cao cho gã béo đen.

-Đi mau, mặc kệ bọn tôi! – Chúc Tiết Cao hét lên với Lỗ Thiên Liễu.

Bột sặc của Lỗ Thịnh Nghĩa không được phát huy tác dụng tối đa, vì trời đang mưa lớn, lại thêm mưa liên tiếp nhiều ngày đã khiến bột sặc bị ẩm. Vì vậy, lũ khỉ mặt chó vừa bị cay mắt, ho sặc đều nhanh chóng hồi phục. Cả bọn khỉ mặt chó đang trong cơn điên cuồng cực điểm vây quanh Lỗ Thịnh Nghĩa tầng tầng lớp lớp, như chỉ muốn cào xé tan nát cơ thể ông ngay tức khắc.

-Đi mau! – Đây chính là tiếng thét cuối cùng của Lỗ Thịnh Nghĩa. Tiếng thét đã chấn động đến tận tâm khảm Lỗ Thiên Liễu, khiến cô nghiên chặt hai hàm răng mà hạ quyết tâm. Cô bám chặt hai tay vào mép sọt, vận hết sức lực đẩy chiếc sọt nhích xuống dốc từng chút một.

Lỗ Thịnh Nghĩa dang rộng hai tay, ngửa mặt lên trời, như muốn ôm thứ gì vào lồng ngực. Thế nhưng lồng ngực ông chớp mắt đã vỡ tan tành, máu tươi bắn vọt trong không trung như muốn đọ sức với cơn mưa, muốn kháng lại ý trời.

Cùng lúc đó, rất nhiều khỉ mặt chó cũng tan tành xác pháo. Những con chưa thành thịt băm cũng thương tích đầy mình.

Trong thời khắc cuối cùng đó, Lỗ Thịnh Nghĩa đã lôi ra tám quả nón bằng sắt giấu ở đáy hòm, dứt khoát rút phăng sợi dây đang buộc giữ chốt lẫy. Đó là tám quả nón bằng sắt lấy được ở rừng lãnh sam, tổng cộng có đến vài trăm vảy thép, đồng loạt bắn ra như một trận mưa dày đặc.

Nước mưa của trời có thể cuốn trôi rất nhiều thứ, nhưng sau khi đợt mưa máu dội xuống, mùi máu tanh vẫn xộc lên nồng nặc khiến người ta phải ghê rợn tận đáy lòng. Những con khỉ mặt chó chưa bị thương nhất thời khiếp đảm đứng sững như trời trồng, không dám nhúc nhích.

Gã béo đen vừa vòng qua lũ khỉ cũng nằm trong phạm vi tàn sát của quả nón sắt, bị nhiều vảy sắt bắn trúng cánh tay, mạng sườn, rạch rách cả mặt. Trên vảy sắt có rãnh hình ngạnh, khiến vết thương máu chảy như trút, máu lẫn nước mưa nhanh chóng nhuốm đỏ loè cả nửa bên cơ thể.

Chúc Tiết Cao sững sờ một lát, rồi lập tức dùng hết sức bình sinh lao về phía chiếc sọt. Song bước chân vừa đưa đến mép sọt, đã bị một âm thanh nặng nề cản lại, không thể nhích thêm được một ly nào nữa. Sắc mặt gã chớp mắt đã ngả màu tím tái, huyết quản xanh mét nổi lên ngang dọc tựa rễ cây.

Gã béo đen vừa đuổi tới sau lưng không ngờ được rằng cú đấm dốc toàn lực của gã lại không thể khiến Chúc Tiết Cao ngã xuống. Nhưng nhìn vào sự lưu chuyển của luồng khí trong người, gã lập tức ý thức được rằng cánh tay gã đã bị miếng vẩy sắt bắn trúng, tổn thương đến kinh mạch, nên không thể thi triển toàn bộ sức mạnh.

“Bụp!”, gã béo đen lại quai thêm một quả đám thứ hai vào giữa lưng Chúc Tiết Cao. Từ miệng gã thợ đan vọt ra một vòi máu lớn, nhưng thân người vẫn không ngã xuống. Không những không ngã, gã còn lợi dụng lực đạo của cú đấm, cộng thêm tất cả sức lực còn lại trong cơ thể, để đẩy mạnh bàn chân đang giẫm trên mép sọt đi. Chiếc sọt lập tức trôi tuột xuống con dốc đứng.

Vào khoảnh khắc chiếc sọt trôi đi, có hai con khỉ mặt chó tung mình nhảy vọt lên, lao thẳng về phía chiếc sọt. Lỗ Thiên Liễu lập tức phóng vụt Phi nhứ bạc đi, quả cầu thép đánh trúng mắt một con, khiến nó đau đớn mà nhảy lộn trở về đỉnh dốc. Con còn lại bị Du Hữu Thích dùng Nga Mi thích đâm trúng yết hầu, cơ thể rơi đánh huỵch xuống sườn dốc, trôi theo chiếc sọt một đoạn mới dừng lại.

Chiếc sọt đã trượt thẳng xuống dưới, lũ khỉ mặt chó đã không ngăn cản thành công, điều này khiến gã béo đen còn giận dữ hơn cả lũ khỉ điên cuồng. Gã vận hết sức lực vào cánh tay trái không bị thương, rồi đánh ra một quyền thật mạnh, giáng thẳng vào giữa lưng Chúc Tiết Cao.

Chúc Tiết Cao bật tung lên không trung, máu miệng phun ra tung toé, cơ thể xoay tít mấy vòng, chưa kịp rơi xuống vách núi đã biến thành xác chết. Một chưởng của gã béo đen đã phá nát toàn bộ lục phủ ngũ tạng thất kinh bát mạch của Chúc Tiết Cao.

Chúc Tiết Cao đã biết trước vẫn còn có một cú đấm thứ ba. Sau khi chiếc sọt đã trượt xuống, cái chết của gã sẽ trở thành mục tiêu duy nhất của đối phương. Song gã không né tránh, cũng không có khả năng né tránh. Tránh một quyền này khó hơn rất nhiều so với việc dỡ bó lạt tre quanh lưng, cũng khó hơn rất nhiều so với việc rút lấy một sợi nan từ trong đó ra một đoạn.

Mặc dù cú đấm thứ ba đến chậm hơn một chút so với dự đoán, nhưng lực đạo lại mạnh gấp mấy lần. Chúc Tiết Cao mới chỉ bắt đầu động tác đầu tiên, song lực đạo của cú đấm đã đủ để giúp cơ thể đã chết hoàn thành toàn bộ chuỗi động tác.

Thi thể xoay tròn mấy vòng trên không, bó lạt tre quấn quanh lưng Chúc Tiết Cao lập tức bung xoè. Khi một vệt vàng kim lướt qua trước mặt gã béo đen, bỗng dưng có một thanh lạt tre bật ra. Thanh lạt tre mảnh mai mềm mướt như một tia nước, lướt qua cần cổ ngắn ngủi thô kệch của gã. Khi thân xác Chúc Tiết Cao rơi xuống vực sâu, cái đầu của gã béo đen cũng lìa khỏi cổ.

Lũ khỉ mặt chó phản ứng vô cùng mau lẹ, thấy chủ nhân vừa đánh rơi thứ gì đó, lập tức nhảy lao tới nhặt. Cặp mắt gã béo đen trợn trừng đảo lại, liếc qua bộ mặt như quỷ dữ của lũ khỉ, rồi lại liếc sang cái xác không đầu của mình vẫn đứng trơ trơ, sau đó im lìm không chuyển động nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui