Lời Nguyền Lỗ Ban

Kết quả bàn bạc thế nào? – Chu Chân Mệnh hỏi Lỗ Nhất Khí đang thong thả tiến về phía mình.-Không đào xong chỗ này, chúng tôi quyết không rời khỏi đây! - Giọng Lỗ Nhất Khí vô cùng kiên định.

Chu Chân Mệnh rất bất ngờ trước câu trả lời của Lỗ Nhất Khí.

-Nhưng lúc này không thể đào thêm được nữa, lại thêm mưa lớn thình lình, nước đọng đất bùn cùng đổ xuống, xuống dưới sẽ càng thêm nguy hiểm.

-Ông nói rất đúng. Bởi vậy lần này tới lượt bọn tôi ra tay.

-Cậu xuống?

-Đúng!

-Nếu ta ngăn cản cậu thì sao? – Chu Chân Mệnh cảm thấy bản thân đang bị đùa giỡn. Mồi nhử và lưỡi câu đều muốn tuột khỏi bàn tay, thì còn hy vọng câu được thứ gì?

-Ông sẽ không làm như vậy, mà cũng không thể làm như vậy. - Lỗ Nhất Khí hơi căng thẳng, dù gì cậu cũng đang phải đối mặt với một cao thủ hết sức khó lường.

-Có lẽ! – Chu Chân Mệnh nhìn chằm chằm vào Lỗ Nhất Khí. Một tia chớp lại giật lên chói loá giữa đất trời, và Chu Chân Mệnh đã nhìn thấy vẻ căng thẳng hiện trên nét mặt Lỗ Nhất Khí. Cậu thanh niên này dù sa vào tình thế nguy hiểm đến đâu cũng không bao giờ tỏ ra căng thẳng, nhưng lúc này biểu cảm lại có vẻ khác thường, hay là đã phát hiện ra vết tích của bảo vật, muốn giấu mình để hòng độc chiếm?

-Có lẽ ta không cản được cậu, song ta có thể đưa ra một vài hành động sau khi cậu xuống đó! – Chu Chân Mệnh một câu đánh đúng trọng tâm.

-Tôi đã nói rồi, ông sẽ không làm như vậy, cũng không thể làm như vậy, bởi vì ông phải xuống đó cùng với tôi! - Lỗ Nhất Khí chớp mắt đã hồi phục lại trạng thái bình thường. Trải qua những ngày tháng bôn ba trong giang hồ, cậu phát hiện thấy rằng càng những khi phải đối diện với nguy hiểm và áp lực cực độ, cậu càng dễ dàng trấn tĩnh.

-Ta có lý do gì để cùng xuống với cậu?

-Có! Bởi lẽ cuộc trao đổi giữa chúng ta mới chỉ bắt đầu, bởi lẽ ông mong muốn cuộc trao đổi sẽ thành công. Vả lại... vả lại phía dưới kia có trùng độc mà các người thả xuống.

-Xem ra ta và cậu đã bị xích chặt với nhau rồi. – Khi nói câu này, Chu Chân Mệnh không hề tỏ ra bất đắc dĩ, bởi lẽ hắn cảm thấy người đang sa vào tình thế bất đắc dĩ chính là Lỗ Nhất Khí.

Lỗ Nhất Khí nhìn khắp lượt những người xung quanh, sau đó lại đổi giọng mềm mỏng chân thành:

-Có điều phía dưới quả thực vô cùng nguy hiểm, ông có cần thiết phải đích thân xuống hay không, nên suy nghĩ cho kỹ, đừng để lát nữa lại hối hận.

Chu Chân Mệnh gật đầu dứt khoát:

-Chúng ta cần phải cùng nhau tìm ra sợi dây kia. Mong rằng cả ta và cậu cuối cùng đều không phải hối hận.

Một tia chớp chói mắt lại rạch ngang trời. Trong ánh chớp sáng trắng, hai vị môn trưởng cùng nhìn nhau mỉm cười. Đúng vào lúc đó, những giọt mưa rất lớn rào rào rơi xuống.

Chu Chân Mệnh chỉ đưa mắt ra hiệu, đám thuộc hạ của hắn lập tức hành động, loáng một cái đã dựng lên một chiếc lều vải dầu trước cửa hầm, đắp một bờ đất xung quanh cửa hầm, về cơ bản đã không còn phải lo lắng nước mưa chảy ngược xuống dưới.

Đối phó với cơn mưa rất dễ dàng, song muốn giải quyết khảm diện Cát lở đá vùi và các khảm diện có khả năng tồn tại khác, lại hoàn toàn phụ thuộc vào bản lĩnh của những người bên dưới.

Lỗ Nhất Khí dẫn theo hai người xuống, là Hứa Tiểu Chỉ và một tay thị vệ thuộc hạ của phó quan Ngô.

Chu Chân Mệnh đột nhiên phát hiện ra mình đã nhìn lầm. Tay thị vệ béo trắng mặc bộ trang phục không hợp khổ người kia tuy bộ dạng nhang nhác ông Phật Di Lặc không biết cười, động tác cũng lề mề chậm chạp, song mỗi cử động đều toát ra hình tướng bén nhọn, khí thế chết chóc. Đây chắc chắn là một cao thủ.

Phía Chu gia cũng đã lựa chọn nhân lực xong xuôi, Chu Chân Mệnh muốn đích thân theo xuống, bởi lẽ hắn cảm thấy ngoài hắn ra, chẳng ai trong Chu gia có thể kèm sát Lỗ Nhất Khí. Xuống cùng hắn cũng có hai người, một là lão già áo trắng, lão vốn là thủ lĩnh của đám cao thủ đào đất, theo xuống là đương nhiên. Người còn lại là quái nhân mắt đỏ, tên quái vật này biết điều khiển trùng độc, chế ngự xác chết, lại càng nên xuống. Tuy số người hai bên bằng nhau, song Chu gia lại có lũ trùng độc do bọn họ thả xuống, quái nhân mắt đỏ còn có khả năng điều khiển xương cốt thi hài, nên kỳ thực Chu gia vẫn chiếm ưu thế hơn hẳn.

Người đi xuống đầu tiên là Hứa Tiểu Chỉ. Trước khi xuống, hắn còn chọc thủng một lỗ trên gờ đất dùng để chặn nước mưa:

-Chỗ này không nên bịt kín, để nước chảy xuống, sẽ sử dụng đến.

Đám thuộc hạ của Chu gia đưa mắt nhìn Chu Chân Mệnh, Chu Chân Mệnh khẽ gật đầu.

Theo sau Hứa Tiểu Chỉ là lão già áo trắng, tiếp đến là Lỗ Nhất Khí và tay thị vệ béo phây phây. Lúc này, tay thị vệ béo trắng đã cởi trần trùng trục, lộ ra nửa thân người trắng lốp, tròn quay.

Chu Chân Mệnh và quái nhân mắt đỏ đi sau cùng, tựa như sai nha đang áp giải một đám phạm nhân.

Đường hầm do Nghê Thất và đám cao thủ đào đất của Chu gia đào ra rất chắc chắn. Dòng nước mưa cuốn theo bùn đất ào ào chảy xuống mà không hề xói lở lấy một chút đất vụn trên vách hầm đã được nện kỹ.

Hứa Tiểu Chỉ đi đến vị trí phần đất đắp với lớp gỗ xếp thẳng hàng thì dừng lại, ngẩng đầu lên hỏi lão già áo trắng:

-Có thể đào một đường hầm khác từ đây không?

Lão già này tuy là người của Chu môn, song xuất thân lại từ phái Chồn Đào trong bốn đại gia trộm mộ.

Trong bốn đại gia trộm mộ, phái Một Tay là phái không nhập mộ, chỉ đào lỗ nhỏ rồi dùng dụng cụ đưa qua đó để lấy đồ vật lên, đơn giản mà lại an toàn, song thu hoạch thường không nhiều. Chiêu số của họ khá tương tự với một phái khác trong bốn đại gia là phái Thú Trộm. Phái Thú Trộm cũng đào lỗ nhỏ, sau đó dùng động vật đã qua huấn luyện để lấy đồ vật lên. Còn hai phái Chồn Đào và Dời non phá núi là hai phái đào đất trực tiếp để vào hầm mộ, song khác biệt ở chỗ, Dời non phá núi là đào trong phạm vi lớn, còn phái Chồn Đào chỉ đào hầm để vào, tuy công lực đào bới không bằng Dời non phá núi, song lại có kỹ thuật độc đáo trong việc đào hầm sâu, gia cố vách hầm.

Đối với một cao thủ của phái Chồn Đào, yêu cầu của Hứa Tiểu Chỉ chỉ là chuyện vặt. Lão già nhoay nhoáy bổ ngang phạt chéo một hồi đã đào xong một đường hầm mới. Khi tiếp tục đào tới vị trí lớp gỗ xen tre, lão bèn dùng một chiếc xẻng thép dài đầu tròn cẩn thận tách rời lớp gỗ, sau đó đổi vị trí cho Hứa Tiểu Chỉ.

-Trong cát có trùng độc không đấy? - Hứa Tiểu Chỉ chưa ra tay đã tỏ ra sợ hãi.

Chủ nhân của đám trùng độc cũng đã xuống đây, hắn cần gì phải lo lắng?

Song Hứa Tiểu Chỉ hỏi vậy không phải là không có lý do, hắn hành sự chỉ bằng hai bàn tay không, không cần tới dụng cụ, ngón tay tuy cứng rắn, song dù sao vẫn sợ bị côn trùng cắn phải.

-Yên tâm đi, đảm bảo không có chuyện gì! – Câu trả lời tuy là do cao thủ phái Chồn Đào nói ra, song Hứa Tiểu Chỉ cũng thấy tin tưởng.

Những thao tác thành thục đã được bắt đầu. Trước tiên Hứa Tiểu Chỉ đưa bàn tay phủi sạch vụn gỗ mục trên bề mặt, để lộ ra lớp cát phía dưới, rồi chọc rút ngón tay vài lần xuống cát, để thử xem độ ẩm của cát. Tiếp đến, hắn từ từ thọc lút cả cánh tay vào sâu trong cát để tìm kiếm vị trí của tảng đá.

-Cho một ít nước bùn xuống đây, rồi bảo người phía trên mang xuống chút đá vụn! - Hứa Tiểu Chỉ quay đầu lại nói.

Yêu cầu vừa được đưa ra, lão già đứng sau đã múa xẻng vùn vụt, chớp mắt đã thấy một rãnh nước ngoằn ngoèo chạy xuống men theo vách hầm, dẫn nước bùn từ bên trên xuống.

Còn tay thị vệ béo trắng đứng sau cũng vươn cổ hướng về phía cửa hầm gào lên ầm ĩ:

-Cho một ít đá vụn xuống đây! - Giọng hắn cao vống và vang vọng, lối hò hét rất giống với cách rao hàng ngoài chợ.

Đã có nước bùn và đá vụn, Hứa Tiểu Chỉ bắt đầu thi triển thân thủ.

Cát lở đá vùi là loại cạm bẫy thường được sử dụng ở vòng bên ngoài mộ cổ. Tức là ở một độ sâu nhất định sẽ đổ cát mịn vào, trong cát mịn có cho thềm đá tảng, như vậy khi kẻ trộm mộ đào hầm để xâm nhập vào mộ, cát mịn sẽ chảy đi khiến đá chuyển động, kẻ trộm mộ sẽ bị chôn vùi trong nháy mắt. Tuy Hứa Tiểu Chỉ không phải là người trong nghề trộm mộ, song hắn là thủ lĩnh của đám ngư dân cào nghêu sò trên bãi bùn ở Hoàng Hải, nên cực kỳ thông thạo đặc tính của cát bùn. Bởi vậy, hắn có cách thoát khỏi Cát lở đá vùi một cách an toàn.

Đất cát trên bãi bùn ven biển nếu được thấm đủ nước sẽ trở nên vô cùng rắn chắc, cần phải giẫm đạp liên hồi cho nước trong bùn trào ra ngoài, bùn đất mới lỏng ra. Bởi vậy, phương pháp dùng canh gạo nếp phong toả cát chảy của họ Chu tuy rất hay, song không phải là phương pháp duy nhất. Ngoài canh gạo nếp, nước bùn cũng có thể phong toả cát chảy. Hơn nữa, đất bụi tích tụ phía trên gò đất có độ kết dính rất cao, bên dưới hầm còn có một đoạn dài là tầng đất sét, những thứ này có thể mang lại hiệu quả phong toả cát lở không thua kém gì canh gạo nếp.

Cách làm của Hứa Tiểu Chỉ là trước tiên tìm ra vị trí của “đá vùi”, dùng đá vụn bịt kín chỗ hở xung quanh tảng đá. Sau đó, cho “cát lở” hút đủ nước, rồi nện cho chắc. Tiếp đến, dùng nước bùn có độ kết dính cao phong kín mặt vách, như vậy sẽ không xảy ra hiện tượng sạt lở nữa. Phương pháp này quan trọng nhất là cần có nước, nên đúng là ông trời giúp đỡ, làm mưa đúng lúc, đã đảm bảo được nguồn cung cấp nước.

Sau khi tảng đá đã được chống đỡ vững chãi, cát ẩm đã được nện chắc, Hứa Tiểu Chỉ bắt đầu nhoay nhoáy cắm năm ngón tay xuống cát ẩm, móc ra từng khối lớn.

Lão già phía sau là kẻ trong nghề, chỉ liếc mắt qua đã nhận ra ngay cách đào cát của Hứa Tiểu Chỉ cực kỳ chắc chắn. Chỉ có dùng tay đào bới mới có thể phát hiện kịp thời những thứ ẩn giấu trong cát, mới có thể kiểm soát lực đạo một cách hợp lý để không động chạm tới các tảng đá, bởi vậy, không một công cụ nào có thể thay thế được. Hơn nữa tuy cát ẩm đã được nện chắc, song nếu những ngón tay không thi triển được lực đạo nâng nhấc nhẹ nhàng, chắc chắn không thể đào ra từng mảng cát lớn như vậy được.

Đường hầm dần dần được đào sâu xuống khảm diện Cát lở đá vùi. Trong đoạn đường hầm tiếp theo, không thể trực tiếp giẫm chân lên vách hầm, cũng không thể giẫm lên những khối đá bên cạnh, nên chỉ còn cách dựng một thanh gỗ ngang trong hầm đất phía trên, sau đó dùng dây thừng từ từ thả người xuống.

-Hình như tới đỉnh mộ rồi, bên dưới là một bề mặt rộng, không có cát! - Hứa Tiểu Chỉ kêu lên, giọng điệu chưa thực sự chắc chắn.

Lão già muốn đổi chỗ cho Hứa Tiểu Chỉ để xuống nhìn cho rõ, song Hứa Tiểu Chỉ nhất quyết không chịu lên. Hắn sợ phải nhường mất cơ hội vào trong ám cấu đầu tiên để thu được nhiều lợi ích nhất cho người khác.

-Vậy ngươi nói xem tình hình dưới đó thế nào? - Thấy Hứa Tiểu Chỉ không chịu nhường chỗ, lão già đành phải hỏi vọng xuống.

-Bề mặt này hình như được làm bằng vật liệu hơi giống với gỗ, nhưng lại không có đường vân, sau khi nước xối qua, có màu trắng hơi ngả sang vàng.

-Hả? – Lão già kêu lên kinh ngạc.

-Quái lạ nhỉ? – Tay thị vệ béo trắng phía sau Lỗ Nhất Khí cũng tỏ ra băn khoăn.

-Sờ vào thấy vừa trơn vừa ráp, gõ ngón tay giống như tiếng trúc vỡ, đấm xuống tựa như tiếng trống trầm đục! - Hứa Tiểu Chỉ tiếp tục thông báo những phát hiện của hắn.

Lão già thực không hổ danh cao thủ của phái Chồn Đào:

-Đấm vào như tiếng trống cho thấy phía dưới trống rỗng, gõ ngón tay như tiếng trúc vỡ cho thấy gần đó có vết rạn nứt, cũng có thể là vị trí xếp chồng lên khe hở. Có lẽ đúng là phần đỉnh nóc.

Song lão lại không nói ra vật liệu của phần đỉnh nóc là gì, có lẽ là không muốn nói cho người khác biết.

Nhưng tay thị vệ béo tròn kia lại biết, gã ghé sát tai Lỗ Nhất Khí thì thầm một chữ.

-Xương à? Chưa thấy nóc mộ đã thấy xương? Không phải chứ? – Chu Chân Mệnh lên tiếng hỏi lại, không ngờ hắn đã nghe thấy chữ “xương” mà tay thị vệ vừa mới thì thào với riêng Lỗ Nhất Khí.

Cũng vì hiệu quả truyền âm trong vách hầm khá tốt, lại thêm Chu Chân Mệnh có công lực nghe gió nhận âm rất cao siêu, nên trong phạm vi nhỏ hẹp này, dù là lời thì thầm khẽ tới đâu cũng không thể lọt qua đôi tai của hắn. Lỗ Nhất Khí hiểu rằng, cách ứng phó tốt nhất với tình trạng này là không được phép trao đổi.

Kỳ thực, Chu Chân Mệnh lập tức nói toạc ra nội dung vừa nghe được là muốn “rung cây doạ khỉ”, khiến bọn họ không còn dám giở trò trước mặt mình. Bởi lẽ hắn cảm thấy biểu hiện của Lỗ Nhất Khí mỗi lúc một thêm quỷ quyệt. Nhìn vào những biểu hiện của cậu sau khi bước xuống hầm, thì thấy cậu ta chân tay lóng ngóng, động tác chậm chạp, phản ứng trì độn, không hề giống với người luyện võ. Bởi vậy Chu Chân Mệnh cảm thấy thấp thỏm không yên. Bản thân hoàn toàn không hiểu gì về chân tướng của đối phương, lại càng không thể suy đoán được đối phương đang có toan tính gì kế tiếp. Năng lực “nhìn vẻ mặt thấu tâm tư, nhìn hành vi biết kết quả” mà hắn áp dụng rất hiệu quả với thuộc hạ đã hoàn toàn vô hiệu trước cậu thanh niên này.

-Lấy xương làm nóc? Vậy phải cần đến bao nhiêu xương, cần xương to cỡ nào? - Lỗ Nhất Khí tỏ ra hết sức ngờ nghệch và hiếu kỳ.

-Thiên hạ rộng lớn, thứ kỳ lạ nào cũng có. - Lời Chu Chân Mệnh đầy ẩn ý.

-Đúng vậy! Rừng mà rộng chim gì cũng có, người mà tạp chiêu gì cũng rành. - Lỗ Nhất Khí lập tức trả đòn.

Chính vào lúc này, Chu Chân Mệnh phát hiện ra làn khí tướng khiến người khác phải choáng ngợp trên cơ thể Lỗ Nhất Khí đã không còn nữa. Tại sao lại có hiện tượng này? Chẳng lẽ tiến vào trong hầm, người liền biến đổi?

Đúng vậy, lúc này Lỗ Nhất Khí không thể hoà mình vào trong trạng thái tự nhiên. Con người ai cũng vậy, khi trong lòng xuất hiện một dục vọng mãnh liệt, sẽ rất khó tĩnh tâm ngưng khí giữ lòng tĩnh định.

-Là chỗ ráp nối giữa hai tấm, tôi tách chúng ra nhé! – Không ai ngăn cản Hứa Tiểu Chỉ, mặc dù hành động đó rất nguy hiểm.

-Phía dưới tối thui, chẳng nhìn thấy gì, cho cái đèn xuống đây! - Hứa Tiểu Chỉ đã tách rời hai tấm lợp nóc.

Một chiếc đèn chụp pha lê chắn gió mà dân trộm mộ thường dùng đã được dòng xuống bằng một sợi dây tết bằng lông đuôi ngựa, đây là đồ vật tuỳ thân của lão già cao thủ phái Chồn Đào.

-Phía dưới trống rỗng, rất cao! - Hứa Tiểu Chỉ nói xong, liền nhặt một hòn đá to bằng cái bát ném xuống dưới. Hòn đá nảy lên vài cái, vẳng lên thứ âm thanh ong ong trống trải.

-Nghe tiếng thì thấy nền phía dưới rất chắc chắn, có thể xuống! – Chu Chân Mệnh phán đoán.

-Vậy tôi sẽ xuống. Lão già, thả dây thừng xuống nữa đi! - Hứa Tiểu Chỉ có phần nôn nóng và phấn khích.

Vẫn không có ai ngăn cản. Lão già mau chóng thả dây thừng xuống thêm một đoạn.

Chỉ thấy sợi dây thừng kéo căng rồi lắc lên một cái, đã không thấy Hứa Tiểu Chỉ đâu nữa, chỉ còn nhìn thấy chiếc đèn pha lê mà hắn mang xuống theo.

Song ánh sáng đèn còn chưa xuống dưới được bao nhiêu, đã vọng lên một tiếng kêu rú kinh hãi. Ngay sau đó, ánh đèn rơi thẳng xuống dưới, sau cùng là một tiếng vỡ chói tai.

Đây không phải là lần đầu tiên lão già kia gặp phải cảnh tượng này, bởi vậy phản ứng rất nhanh nhẹn. Lão túm chặt sợi dây thừng, vận sức kéo lên.

Lực đạo của lão rất mạnh, song vừa kéo đã hẫng ngay một cái, khiến cánh tay vằng mạnh lên trên, đập thẳng vào vách hầm khiến nước mưa và bùn đất bắn tung tứ phía.

-Xuống mau! – Chu Chân Mệnh trầm giọng ra lệnh. Phía dưới có nguy hiểm! Phía dưới có dị thường! Song người của Chu gia khác với người khác, bọn họ không vì thế mà hoảng loạn hay tháo chạy. Nguy hiểm và bất thường cũng thường đồng nghĩa với thu hoạch lớn. Trước lợi ích, họ có thể bất chấp tất cả, sẵn sàng trả giá.

Lão già nghe vậy, lập tức vung sợi thừng đi, quấn thành một nút thắt tràng hoa trên đầu thanh gỗ ngang, sau đó một tay bám vào dây thừng, trượt thẳng xuống dưới. Vừa trượt đi, tay kia liền móc từ trong ngực áo ra một cây đuốc nhỏ, dùng một tay lắc vẫy để châm cháy.

-Chớ dùng lửa! – Tuy Lỗ Nhất Khí không thông thạo nghề trộm mộ, song cậu biết rằng hầm mộ trong lòng đất bị bịt kín lâu năm rất có thể tích tụ khí mê tan, thắp lửa sẽ dẫn tới cháy nổ.

Song ngọn lửa bập bùng vẫn mau chóng vụt xuống. Im lặng, thậm chí đến một lần bùng lên cũng không có. Có lẽ Lỗ Nhất Khí quá lo xa, có lẽ lão già cao thủ đã đánh hơi thấy phía dưới không có khí mê tan. Ngọn lửa rất ổn định, bên dưới cũng rất tĩnh lặng.

-Không thấy hắn ở dưới! – Sau một hồi lâu im lặng, lão già mới hô vọng lên trên. Khoảng thời gian đó đủ để lão ta quan sát kỹ lưỡng cả một không gian rộng lớn.

-Có đường nào khác không? - Lỗ Nhất Khí cảm thấy sự việc có vẻ bất thường.

-Có một đường, song chưa mở.

-Người đi qua rồi đóng lại, cũng là chưa mở! – Tay thị vệ béo trắng bật lên câu nói lớn đầu tiên, giọng Thiểm Tây đặc sệt.

Người phía Chu gia và Lỗ Nhất Khí đều hiểu lão già nói “chưa mở” là có ý gì. Bởi vậy không ai để ý tới tay thị vệ, rõ là lời nói càn của kẻ ngoại đạo.

Thấy mọi người đều không đếm xỉa tới mình, gã bèn nói:

-Hay là để tôi xuống xem, lão kia già cả mắt mờ, không khéo rách đũng không thấy chỉ nhìn bàn chân! – Nói đoạn, lập tức nghiêng người, lách qua Lỗ Nhất Khí, bám lấy dây thừng tuột thẳng xuống.

Chu Chân Mệnh và quái nhân mắt đỏ đều sững người lại, bởi lẽ động tác của tay thị vệ béo trắng có phần nằm ngoài sức tưởng tượng của họ. Lỗ Nhất Khí đang đứng giữa hầm, khe hở bên cạnh cậu rất nhỏ, dù là cơ thể gầy đét như lão mù cũng chưa chắc đã lách qua được. Vậy mà tên thị vệ to xác kia không những lách được qua, mà thậm chí còn không chạm vào vạt áo của Lỗ Nhất Khí. Hơn nữa, đường hầm mà Hứa Tiểu Chỉ đào trong khảm diện Cát lở đá vùi rất nhỏ hẹp, lại có nhiều chỗ quanh co, lão cao thủ Chồn Đào khi trượt xuống cũng va đập đến mấy lần, song tay thị vệ lại vụt một cái đã trượt xuống, không làm bong tróc lấy một hạt cát.

-Công phu rút xương? Không giống, thuật rút xương không thể xoay chuyển nhanh như vậy được! – Chu Chân Mệnh lẩm bẩm.

-Ha ha! Gã đấy thì rút xương cái nỗi gì, tôi thấy là công phu rút mỡ thì đúng hơn! - Lỗ Nhất Khí hiếm khi tỏ ra trào phúng như vậy.

-Này, mọi người cũng xuống cả đi! Cái của nợ chết toi này tôi chả hiểu gì sất! – Tay thị vệ vừa xuống đến nơi đã kêu lên ầm ĩ.

-A, khoan đã, tôi là người tàn tật, các người hãy nghĩ cách đưa tôi xuống trước đã. Nếu không tôi sẽ ngồi đợi ở đây không đi đâu hết! – Đúng vậy, đường hầm chật hẹp lại thẳng đứng, Lỗ Nhất Khí chỉ có một bàn tay trái, muốn trượt xuống dưới không phải dễ dàng.

Tuy nhiên điều này chỉ đúng với người bình thường, còn trong mắt những người khác, cậu rõ ràng là một cao thủ tuyệt đỉnh, thế mà lúc này lại giở giọng chây ì, bắt môn trưởng và các cao thủ tuyệt đỉnh của Chu gia đích thân đưa xuống. Quả là một trò đùa táo tợn. Đôi mắt của quái nhân mắt đỏ càng đỏ vằn lên, hắn bước lên một bước, lách qua bên cạnh Chu Chân Mệnh, đưa hai tay chụp thẳng về phía Lỗ Nhất Khí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui