Nghĩ tới việc Tiểu Hắc có khả năng đã chạy vào căn phòng này, cô do dự rất lâu một bên là lời dặn của bà lão kia, một bên là tung tích con mèo mà cô đặc biệt yêu quý, cuối cùng sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cô quyết định thử đánh liều một phen.
Khoảnh khắc đẩy cửa bước vào, một cảm giác quen thuộc bỗng chốc ùa về, hình như lúc bé cô đã từng vào đây.
Nghe bà lão quản gia nói, cô đã sống ở đây cho đến năm bảy tuổi thì rời đi, vì vậy việc cô từng đặt chân vào căn phòng này không dưới một lần cũng chẳng có gì là lạ.
Tuy nhiên trong ký ức mơ hồ còn sót lại, thì căn phòng hiện tại vẫn là có chút khác biệt.
Cũ kỹ hơn và có khá nhiều món đồ cũ đã bám đầy bụi, theo như cô suy đoán, căn phòng này có lẽ đã rất lâu không có người dùng tới.
Bởi chỉ có nơi lâu ngày không được lau chùi mới có mùi ẩm mốc và bụi bặm đặc trưng như vậy.
Đi vào sâu bên trong, Linh Đan tuỳ tiện gỡ bỏ một trong những tấm vải trắng xuống, đằng sau là khung tranh và giá vẽ, bên cạnh còn có sơn vẽ và cọ vẽ trông khá cũ.
Cô có một thắc mắc, trong căn phòng này nếu không phải là giá tranh thì cũng là màu vẽ, căn bản chẳng có nổi một món đồ giá trí, vậy tại sao bà lão quản gia lại đặt ra nguyên tắc không thể vào căn phòng này?
Cô tò mò đi thăm thú một vòng, cuối cùng sự chú ý đều đổ dồn về phía bức tranh cỡ lớn đặt ở chính giữa căn phòng, đối diện ngay lối ra vào.
Linh Đan đi tới trước bức tranh, kế đó tiện tay kéo tấm vải trắng xuống.
Cô vô cùng kinh ngạc bởi đây không phải bức tranh bình thường mà là bức chân dung của một người phụ nữ.
Người phụ nữ trong tranh phải nói là rất đẹp, khuôn mặt trái xoan, ngũ quan thanh tú, ngay đến cả cô sau khi nhìn thấy còn phải ca thán một câu “ Trên đời này còn có người đẹp như vậy sao?”
Trong khi cô vẫn còn đang mê mẩn trước nhan sắc được cho là “khuynh nước khuynh thành” thì chính vào lúc này phía sau đột nhiên có tiếng động, nghe như có thứ gì đó vừa chạy qua vô tình đụng phải hộp sơn vẽ.
Linh Đan không chút lo lắng bèn đi tới kiểm tra, kết quả phát hiện Tiểu Hắc đang trốn trong góc, đôi mắt màu xanh ngọc đặc trưng chợt phát sáng trong bóng tối.
“Tiểu Hắc, mày đây rồi, có biết tao đi kiếm mày vất vả lắm không?”
Cô vui mừng khi tìm thấy con mèo của mình, lại không hề chú ý tới ở phía sau, tấm vải trắng vừa rồi cô gỡ từ trên bức chân dung xuống bất ngờ nhô cao như thể có người đang trốn sau tấm vải.
Tiểu Hắc dường như cũng ý thức được sự nguy hiểm, vì vậy sống chết không chịu chui ra dù cô có ra sức vươn tay về phía nó, tuy nhiên vẫn còn thiếu một chút nữa.
Cùng lúc này, thứ ở đằng sau tấm vải bỗng chốc lao nhanh về phía cô.
Linh Đan đột nhiên có dự cảm phía sau lưng mình có người, vì vậy cô đã nhanh chóng quay đầu lại, kết quả chỉ thấy tấm vải trắng nằm cách đó không xa.
Mặt khác, Tử Anh sau khi nhận được đoạn phim mà cô gửi vào ngày hôm qua liền vô cùng hào hứng mở lên xem.
Xuyên suốt hơn hai mươi phút không có gì đặc biệt, cho đến khi đoạn video quay đến căn phòng nằm cuối hành lang, màn hình đột nhiên xảy ra sự cố, cùng vào lúc này bên trong chiếc tai nghe truyền tới âm thanh leng keng nghe như tiếng chuông, giây tiếp theo là tiếng hét với tần số bị méo mó vô cùng đáng sợ.
Tử Anh sợ hãi vội vàng tháo chiếc tai nghe ném sang một bên rồi bất ngờ đứng bật dậy đi tìm điện thoại gọi cho cô.
Tuy nhiên gọi rất nhiều lần nhưng vẫn không có ai nghe máy, lúc này trên màn hình hiển thị cánh cửa màu đỏ chói mắt, giây tiếp theo cánh cửa vậy mà lại tự động mở ra dù không ai chạm vào.
Tử Anh bắt đầu nhận thấy có điều không đúng, nội tâm kịch liệt run rẩy chầm chậm quay đầu nhìn về phía máy tính còn đang sáng đèn, đáy mắt lộ rõ sự kinh hoàng như thể đã tận mắt trông thấy thứ vô cùng đáng sợ.
Về phía Linh Đan, sau khi tìm thấy Tiểu Hắc cô cũng không có ý định nán lại đây lâu mà nhanh chóng trở về phòng của mình.
Vừa về đến phòng cô liền đi tới đầu giường kiểm tra điện thoại, nào ngờ vừa mở màn hình lên đã thấy gần mười cuộc gọi nhỡ từ Tử Anh.
Bình thường nếu không phải có việc gấp thì chắc chắn Tử Anh sẽ không gọi cho cô nhiều như vậy.
Đột nhiên nội tâm trào lên cảm giác bất an, cô lập tức gọi lại cho đối phương, kỳ lạ là đầu dây bên kia có tiếng chuông đang đổ nhưng tuyệt nhiên không một ai trả lời.
Hết cách cô chỉ đành để lại lời nhắn thoại, mong sau khi Tử Anh nghe được sẽ gọi gọi lại cho mình.
Tuy nhiên tối hôm đó, cô đợi rất lâu vẫn không nhận được bất kỳ lời hồi âm nào từ Tử Anh, dù bản thân đã thử làm đủ mọi cách kể cả nhắn tin vào nhóm chat, cơ mà đối phương giống như đột nhiên biến mất khỏi thế giới này vậy.
Linh Đan trầm mặc ngồi trên giường, ánh mắt mơ hồ nhìn vào khoảng trống vô tận.
Bỗng một quả bóng bất ngờ từ bên dưới gầm giường lăn ra tức khắc thu hút sự chú ý từ cô.
Còn tưởng rằng là do Tiểu Hắc bày trò nghịch ngợm, nhân lúc nhàn rỗi, Linh Đan cũng thuận theo trực tiếp đẩy quả bóng vào lại gầm giường, giây tiếp theo quả bóng lần nữa lăn ra trước sự chứng kiến của cô.
Linh Đan mỉm cười cầm quả bóng lên, kết quả nụ cười phút chốc như bị đóng băng trên gương mặt, biểu cảm dần thay đổi khi trông thấy Tiểu Hắc vậy mà lại từ ngoài đi vào trong phòng, nó lười biếng vươn mình xong nhảy lên giường dương đôi mắt to tròn nhìn cô.
Vậy rốt cuộc thứ gì đang ở dưới gầm giường?
Một câu hỏi chưa hề có đáp án khiến bản thân vừa tò mò, vừa có chút sợ hãi.
Vội nuốt nước miếng nhằm xoa dịu chiếc cổ khô khốc, cánh tay cầm chắc quả bóng không ngừng run rẩy, do dự một hồi lâu, cô trần trừ ném quả bóng vào bên trong gầm giường lần nữa, tiếp đó nín thở hồi hộp chờ đợi kết quả.
Chỉ thấy chưa tới ba giây sau, quả bỏng một lần nữa chầm chậm lăn ra trước con mắt đầy kinh ngạc của cô.
Nhìn quả bóng lăn tới mép tủ quần áo, Linh Đan nét mặt căng thẳng, mồ hôi không ngừng túa ra, hít một ngụm khí lạnh, chầm chậm cúi đầu xuống kiểm tra gầm giường.
Tuy nhiên kết quả mà cô nhận được lại hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng.
Bên dưới không có thứ gì, nhưng rồi đột nhiên cô tình cờ phát hiện phía bên kia giường bỗng xuất hiện một đôi chân trần đang bay lơ lửng giữa không trung.
Cô biết chắc lần này bản thân đã thật sự gặp phải quỷ rồi.
Sắc mặt dần trở nên trắng bệch không còn giọt máu, nhịp tim đập nhanh một cách bất thường, tâm trạng căng thẳng đến nỗi ngay cả việc hít thở cũng khó khăn.
Nhận thấy cứ mãi giữ tư thế này cũng không phải là cách, cô bèn lấy hết can đảm trực tiếp xoay người lại, cứ ngỡ sẽ phải tận mắt chứng kiến thứ vô cùng đáng sợ, kết quả cảnh tượng trước mặt làm cho cô phải hoài nghi nhân sinh, phía sau căn bản chẳng có lấy một bóng người.
Sáng ngày hôm sau, khi mặt trời vừa ló rạng, Linh Đan lần nữa tỉnh dậy trên chính chiếc giường quen thuộc.
Cô lười biếng vươn vai tận hưởng chút ánh nắng ấm áp tràn vào ô cửa sổ.
Đêm qua là một trong những lần hiếm hoi cô không mơ thấy bất kỳ cơn ác mộng nào, cứ vậy thuận lợi ngủ tới tận khi trời sáng.
Theo thói quen, sau khi thức dậy đều dành thời gian kiểm tra điện thoại, và hôm nay cũng không phải ngoại lệ, ngay khi mở điện thoại lên đáy mắt liền lộ ra sự thất vọng, không một cuộc gọi nhỡ, không một tin nhắn.
Xem ra những tin nhắn cô gửi ngày hôm qua Tử Anh vẫn chưa đọc dù chỉ là một chữ.
Chẳng biết tại sao Linh Đan lại có dự cảm chẳng lành đối với chuyện này, suy cho cùng việc chơi trò mất tích đâu phải phong cách của Tử Anh, trước đây dù có bận cỡ nào đối phương vẫn sẽ trả lời tin nhắn.
Vì quá chú tâm đến chuyện của Tử Anh, mà cô căn bản không để ý tới hai bên cánh tay có gì đó không ổn.
Đến khi nhìn lại, cô mới bàng hoàng phát hiện dọc hai bên cánh tay bắt đầu xuất hiện nhiều mụn mủ.
Vội vàng đi tới chỗ chiếc gương trực tiếp gỡ tấm vải trắng xuống, cô choáng váng khi nhìn thấy trên cơ thể chỗ nào cũng có mụn, thậm chí có chỗ đã bị vỡ và bắt đầu bị nhiễm trùng, từ chỗ mủ bị vỡ không ngừng chảy ra chất dịch màu vàng.
Sau khi tận mắt chứng kiến bản thân trong bộ dạng này, mọi thứ trước mắt gần như sụp đổ, Linh Đan lập tức ngã khuỵu, nhìn từng mảng lở loét trên cơ thể, một người luôn theo chủ nghĩa hoàn mỹ như cô không khỏi cảm thấy ghê tởm chính mình.
Phải mất rất lâu Linh Đan mới chấp nhận hiện thực ở trước mắt, bình tĩnh xâu chuỗi lại sự việc, cô không tin việc bản thân chỉ sau một đêm trở thành bộ dạng này là do trùng hợp.
Bỗng đôi mắt lóe lên một tia sáng, dường như cô đã nghĩ ra điều gì đó, vội vàng đi tìm bà lão quản gia, sở dĩ cô đi tìm bà ta là bởi vì ngày hôm qua đối phương có đưa cho cô một lọ kem không xác định, từ đó suy ra chắc hẳn bà ta phải biết điều gì đó, ít nhất là có liên quan đến tình trạng cô mà đang gặp phải.
Cô điên cuồng chạy xuống cầu thang, vừa hay đúng lúc bắt gặp bà lão quản gia đang từ ngoài đi vào.
Cô không mảy may chần chừ liền đi tới trước mặt đối phương, bà lão quản gia thoáng giật mình, vội nâng tầm mắt nhìn Linh Đan, đôi mắt nhăn nheo in hằn dấu vết của thời gian chợt nhíu lại, càng lộ rõ vết trũng sâu.
“Cô không thoa kem phải không?”