Lời Nguyền Sau Lớp Da


Âm thanh két kéo dài trực tiếp phá vỡ không gian yên tĩnh.

Rất nhanh toàn bộ căn phòng đã hiện ra ngay trước mắt, bên trong cũng chẳng có đồ đạc gì ngoài ô cửa sổ đã được đóng kín và giữa căn phòng đặt một giá tranh, trên đó được phủ lên bởi một tấm vải trắng.

Linh Đan hiếu kỳ liền bước tới chỗ giá tranh, chính vào lúc cô tính gỡ tấm vải xuống, thì một cảnh tượng đáng sợ đã xảy ra, trên tấm vải trắng đột nhiên xuất hiện một vệt máu, đáng nói hơn là vệt máu đó ngày càng lan rộng ra.

Một cô bé chỉ mới bảy tuổi chưa từng trông thấy qua điều này hiển nhiên không tránh khỏi sợ hãi, hai mắt mở lớn, đồng tử lập tức dãn ra, đôi chân vô thức lùi lại, nào ngờ giây tiếp theo tấm vải trắng trực tiếp rơi xuống để lộ ra bức tranh chân dung ở phía sau.

Tuy nhiên gương mặt của người trong tranh sớm đã bị thứ chất lỏng màu đỏ không xác định kia che đi mất, căn bản không thể biết người trong bức tranh kia là ai?

Linh Đan nước mắt lưng tròng tính quay đầu bỏ chạy, kết quả vừa xoay người lại liền đụng phải một người phụ nữ, khoảnh khắc ngẩng đầu lên nhìn, cô tức khắc bị dọa sợ đến mức toàn thân run rẩy, chỉ thấy người đứng đối diện đã bị lột sạch toàn bộ da mặt, lộ ra một mảng thịt đỏ au, con ngươi mở lớn như thể sắp lọt ra bên ngoài.

“Ta tìm được con rồi!”

Linh Đan bất ngờ choàng tỉnh giấc, phát hiện mình vẫn còn đang ở trên xe bus, có thể thấy toàn bộ hình ảnh vừa rồi chỉ là mơ, cô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên, ở bên dưới hàng ghế cuối cùng bỗng xuất hiện thứ không sạch sẽ.

Thứ đó hai chân lơ lửng không chạm đất chậm rãi di chuyển về phía cô.

Linh Đan chợt cảm thấy đằng sau có luồng khí lạnh đang không ngừng thúc vào gáy, từng đợt da gà cứ vậy mà nổi lên một cách khó hiểu.

Linh tính mách bảo dường như có người đang đứng ở ngay phía sau, theo bản năng cô trực tiếp quay đầu nhìn, kết quả chỉ thấy phía sau có vài hành khách, cơ mà ai nấy đều chú tâm vào việc riêng, không phải bấm điện thoại thì cũng là đang ngủ, căn bản chẳng ai chú ý đến cô.


Linh Đan mang theo sự nghi hoặc chầm chậm quay lên, đúng lúc vô tình đụng phải một gương mặt quái dị đang nhìn chằm chằm vào mình.

Đến khi lấy lại bình tĩnh thì mới biết đó chỉ là mặt nạ có hình quỷ của đứa trẻ ngồi ở hàng ghế trên.

Đứa trẻ nghịch ngợm tỏ ra vui vẻ khi trông thấy vẻ mặt sợ sệt của cô, thậm chí nó còn bày ra nhiều dáng vẻ đáng sợ nhằm hù dọa cô.

Linh Đan khá phản cảm trước hành động trêu chọc này, cơ mà cô vẫn chọn cách nhẫn nhịn cho qua bởi vì dù sao cũng sắp tới nhà của mình, cô cũng chẳng muốn vì chút chuyện nhỏ mà tính toán với một đứa trẻ.

Rất nhanh chiếc xe bus đã dừng tại trạm kế tiếp, Linh Đan thấy đã gần đến nhà nên nhanh chóng bước xuống xe.

Nhà của cô nằm cách trạm khoảng năm phút đi bộ, sau khi mắt thấy xe bus rời đi, cô cũng nhanh chóng đi về hướng ngược lại.

Ánh chiều hoàng hôn dần buông xuống, từng vệt nắng có màu đỏ cam dịu dàng trải dài trên mặt đường.

Đối với một hoạ sĩ như cô, thì đây có lẽ là thời điểm mà bản thân thấy đẹp nhất trong ngày, sự giao thoa giữa ngày và đêm khiến cảm xúc con người ta thật khó diễn tả bằng lời, có chút mong đợi, cũng có một chút tiếc nuối.

Khoảng năm phút sau, Linh Đan đã đứng trước toà chung cư nơi mà cô đang sống.

Đó là một toà nhà cũ kỹ nằm giữa khu đô thị sầm uất, nhìn từng mảng tường đã bị bong tróc để lộ ra khung sắt đã bị bào mòn bởi thời tiết khắc nghiệt, thật không khỏi cảm thán rằng những thứ tưởng chừng như kiên cố nhất, cuối cùng cũng phải chịu khuất phục trước thời gian.

Linh Đan đi vào bên trong tòa nhà, tình cờ đi ngang qua phòng bảo vệ, thấy lão bảo vệ ngủ gục trên bàn, kế bên là vô số chai rượu rỗng, do là đã quá quen với hình ảnh này nên Linh Đan mặt không cảm xúc trực tiếp đi thẳng tới thùng thư.

Mỗi căn hộ ở đây đều có một thùng đựng thư giống như vậy, tuy nhiên sau khi tòa chung cư này xuống cấp, người dân ở quanh đây cũng đều đã lần lượt dọn đi, những thùng đựng thư hiển nhiên đều có cùng chung số phận với nơi này, chẳng còn gì ngoài bụi bặm, cũ kỹ và gỉ sét.

Như một thói quen, Linh Đan trực tiếp mở hòm thư, quả nhiên bên trong có vài lá thư bị rơi ra.


Cô lập tức cúi xuống nhặt, sau khi nhìn một lượt thông tin trên bao thư, tất cả đều được gửi tới từ ngân hàng, dường như đã quen với điều này, sắc mặt cô vẫn không hề thay đổi, giây tiếp theo liền thẳng tay ném toàn bộ lá thư vào thùng rác.

Linh Đan tiến đến chỗ thang máy, hàng lông mày đột nhiên nhíu lại khi phát hiện bên cạnh thang máy có đặt một tấm biển, trên tấm biển có ghi thang máy đang trong quá trình sửa chữ.

Cô hoàn toàn không lấy làm bất ngờ, bởi mọi thứ trong tòa nhà này nếu không phải là cũ thì cũng là rất cũ, cho nên thang máy cứ cách vài hôm xảy ra sự cố là điều hiển nhiên.

Hết cách, Linh Đan chỉ đành đi bằng lối thang bộ, may sao căn hộ của cô nằm ở tầng bốn, vì vậy việc leo thang bộ cũng không bị cho là quá sức đối với cô.

Đi được nửa đường, Linh Đan vô tình bắt gặp một cô gái đang ngồi ở một góc, trên tay cầm một chiếc bút màu vẽ nguệch ngoạc lên mặt đất.

Vừa nhìn cô đã nhận ra đây là Tiểu Nguyệt, con gái của dì Thẩm ở tầng dưới, tuy mang thân hình của một thiếu nữ tuổi mười tám, nhưng chí thông minh chỉ như một đứa trẻ lên năm, gia cảnh của hai mẹ con dì Thẩm vô cùng đáng thương, người chồng không may qua đời bởi trọng bệnh, mất đi trụ cột duy nhất, dì Thẩm trong suốt mười tám năm qua phải làm đủ mọi nghề để có thể trang trải cuộc sống, vì vậy chỉ cần nằm trong khả năng của mình, cô điều nguyện ý giúp đỡ hai mẹ con họ.

“Tiểu Nguyệt!”

Cô vừa cất giọng gọi, đối phương nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn rồi nở nụ cười ngây ngốc.

“Chị cho em kẹo này!”

Linh Đan lấy từ trong túi ra vài chiếc kẹo với đủ màu sắc.

Vừa trông thấy loại kẹo mình yêu thích, cô gái liền vui vẻ như một đứa trẻ vội vàng đưa tay ra nhận lấy, nhưng giây tiếp theo biểu cảm Tiểu Nguyệt đột nhiên thay đổi, đôi mặt lộ rõ sự sợ hãi chăm chăm nhìn phía sau lưng cô.

Linh Đan nhanh chóng nhận ra sự khác thường liền vội hỏi:


“Có chuyện gì vậy?”

Tiểu Nguyệt không trả lời, hoảng loạn ôm đầu bỏ chạy như thể vừa trông thấy thứ vô cùng đáng sợ, ngay cả kẹo mà thường ngày bản thân rất thích cũng không cần.

Linh Đan dõi theo bóng lưng của Tiểu Nguyệt, chắc chắn không phải tự nhiên Tiểu Nguyệt lại có phản ứng kích động như vậy.

Giờ nghĩ lại, hình như là sau khi nhìn thấy thứ gì đó Tiểu Nguyệt mới trở nên hoảng loạn, nội tâm phút chốc có dự cảm chẳng lành, phía sau bỗng chuyền tới cảm giác ớn lạnh.

Cô có linh cảm hình như đang có người ở sau lưng mình, cảm giác này vô cùng mãnh liệt đến mức toàn bộ lông tơ trên người không hẹn đều đồng loạt dựng đứng.

Bóng đèn trên đầu đột nhiên chập chờn một cách khó hiểu, bầu không khí phút chốc trở nên vô cùng quỷ dị.

Chính vào lúc này phía sau bất ngờ xuất hiện một cánh tay đang chầm chậm vươn về phía cô, khoảnh khắc bàn tay chạm vào vai, Linh Đan hít một ngụm khí lạnh xong nhanh chóng quay người lại, nào ngờ đụng mặt dì Thẩm đang đứng đó.

“Có chuyện gì sao? Tại sao trông sắc mặt của con nhợt nhạt vậy?”

Đối diện trước câu hỏi ân cần của đối phương, Linh Đan không vội trả lời ngay mà đảo mắt nhìn quanh một lượt, sau khi xác nhận hoàn toàn không có gì bất thường mới thở phào một hơi.

“Dạ không có gì, chắc tại mấy hôm nay con bị mất ngủ!”

Dì Thẩm nghe vậy liền gật gù tin là thật, xong tiếp tục hỏi:

“Con có thấy con bé Tiểu Nguyệt không? Dì đã đi tìm khắp toà nhà mà không thấy nó!”

“Vừa rồi con có nhìn thấy Tiểu Nguyệt, hình như con bé chạy lên tầng bốn thì phải!”

“Cảm ơn con, lần này tìm thấy nó nhất định dì phải quản thật nghiêm mới được, không thể để nó chạy lung tung làm phiền hàng xóm xung quanh!”


Dì Thẩm nói rồi khó khăn leo lên từng bậc thang.

Về phía Linh Đan, sau khi dì Thẩm đi khỏi, hiển nhiên lúc này chỉ còn mình cô ở lại, cảm giác bất an lần nữa bủa vây lấy tâm trí, Linh Đan hai tay bao bọc lấy cơ thể, rõ ràng vẫn còn đang là mùa hè, ấy vậy mà cô lại thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống một cách đáng kể.

Nhận thấy nơi này không thể nán lại lâu, cô ngay lập tức bỏ đi, mà không hề hay biết chính vào lúc này chiếc bút màu Tiểu Nguyệt bỏ lại đột nhiên di chuyển một cách lạ thường.

Ngay khi gần về đến căn hộ, tốc độ di chuyển của cô đột nhiên chậm lại, Linh Đan phát hiện có một người đàn ông lạ mặt đang đứng trước cửa căn hộ của mình, nhìn từ xa thì đó là một người đàn ông trung niên, ông ta mặc một bộ vest lịch lãm, trên tay còn đang cầm điếu thuốc đang cháy dang dở.

“Ông cần tìm gặp ai?”

Linh Đan chủ động đi tới trước mặt đối phương dò hỏi.

Người đàn ông vừa trông thấy cô, hai hàng lông mày dậm dạp tức khắc nhíu chặt lộ rõ ấn đường trũng sâu, chứng tỏ người đàn ông này thuộc loại người vô cùng cẩn trọng đối với mọi thứ, và nhìn cách ăn mặc cũng như biểu cảm không chút dao động khi bị cô hỏi đến, ắt hẳn người này lai lịch không hề tầm thường.

“Cô là Linh Đan?”

“Phải là tôi? Ông cần gặp tôi sao?”

“Xin tự giới thiệu, tôi là luật sư Trần Khiêm!”

Người đàn ông nói rồi lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp và đưa nó cô.

Nhìn thông tin đối phương ở trên danh thiếp, Linh Đan biểu cảm phức tạp thầm nói:

“Cuối cùng các người vẫn là không đợi được, muốn đưa luật sư đến để đối phó tôi sao?”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận