Linh Đan lần nữa tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm tại phòng khách, quần áo bị lột sạch chỉ còn duy nhất bộ đồ lót trên người, tay chân đều đã bị trói chặt bằng một sợi dây thừng.
Sau khi dần lấy lại tỉnh táo, cô hoảng loạn đảo mắt nhìn một lượt, toàn bộ rèm cửa đã kéo lại cẩn thận, hiển nhiên là không muốn bị ánh sáng bên ngoài dễ dàng lọt vào.
Xung quanh có vô số cây nến đang cháy được xếp ngay ngắn thành một vòng tròn, đáng chú ý nhất vẫn là những tấm gương đặt tại phòng khách, lần đầu tiên Linh Đan đặt chân tới đây đã bị thu bởi những tấm gương được bọc lại bởi tấm vải trắng, tuy nhiên toàn bộ tấm vải trắng đã được gỡ xuống, và ngay trên mỗi chiếc gương đều có một sợi dây đỏ quấn quanh, trên mỗi sợi dây có sâu chuỗi tiền xu cổ, cứ cách mười đồng tiền sẽ lại có một quả chuông được buộc cố định sẵn từ trước.
Tuy Linh Đan không hiểu ý nghĩa của những thứ này là gì? Nhưng cô tin chắc rằng nó không phải thứ tốt đẹp, và người làm ra nó lại càng có vấn đề.
“Mau xuất hiện đi, đừng chơi trò trốn tìm nữa.”
Linh Đan vừa nói dứt lời.
Cách đó không xa, từ trong bóng tối, bà lão quản gia chầm chậm bước ra, trên tay cầm theo vài món đồ có hình thù khá kỳ quặc.
“Quả nhiên lần đầu gặp cô tôi đã biết cô không phải kẻ ngốc, tin chắc rằng sớm muộn gì cô cũng sẽ tìm ra sự thật.”
Bà lão quản gia trầm giọng nói, ngữ điệu có vài phần tán thưởng.
“Đáng lẽ tôi nên phát hiện ra điều này sớm hơn, một đứa trẻ may mắn sống sót sau vụ thảm án cách đây hơn tám mươi năm về trước, tôi nên sớm biết rằng tâm lý của bà cũng không được bình thường.”
“Sao nào? Bắt cóc tôi chính là muốn dùng tôi để triệu hồi những người đã chết trong vụ thảm sát năm đó ư?”
Linh Đan ngoài mặt thì tỏ ra bình tĩnh, còn không quên mỉa mai đối phương.
Nhưng trên thực tế nỗi sợ hãi tựa một con mãnh thú đang từng nuốt chửng lấy lý trí trong cô.
Bà lão đối diện trước lời lẽ khiêu khích chẳng những không tức giận, ngược lại còn cảm thấy bản thân không chọn lầm người.
Bà ta từ từ đi đến và ngồi xuống bên cạnh cô, tiếp đó sử dụng một chiếc bút lông, nhúng qua thứ chất lỏng màu đen không xác định, rồi cẩn thận viết từng nét chữ lên người Linh Đan.
“Bà đang tính làm gì vậy?”
Cô cố gắng né tránh, cơ mà sợi dây thừng siết khá chặt, càng ra sức phản kháng lực ma sát gây ra càng lớn, kết quả cô bị chính sợi dây thừng làm cho bị thương.
Nhận thấy trong tình huống này cô giống như cá đã nằm trên thớt, không dễ dàng gì có thể thoát thân, nhìn bà lão trước mặt, trong đầu bỗng nảy ra một suy nghĩ, cô bắt đầu sử dùng kế khích tướng, nhằm mục đích để bà lão chịu nói ra mọi chuyện, ít ra nếu có phải bỏ mạng tại đây, cô cũng còn có chuyển kể lại với diêm vương.
“Mẹ của bà chính là người phụ nữ trong bức chân dung ở tầng hai phải không? Có phải bà ta cũng đã bị giết chết cùng với hơn hai người ở Trần gia cách đây hơn tám mươi năm về trước?”
Nói đến đây, Linh Đan bỗng có cảm giác thao tác di chuyển bút của đối phương có phần khựng lại.
Bà lão quản gia bất giác cau mày nhìn cô, làn da nhăn nheo nơi đuôi mắt phút chốc bị kéo căng để lộ vết trũng sâu.
“Mẹ tôi đúng là đã bị giết.
Nhưng là bị đám người vô nhân tính kia giết chết.”
Linh Đan vô cùng kinh ngạc, cảm nhận mỗi một từ đối phương nói ra đều chất chứa sự hận thù.
“Tôi không hiểu, bà nói đám người vô nhân tính, rốt cuộc bọn họ là những ai?”
“Nếu cô đã biết về vụ thảm sát của nhiều năm trước, vậy chắc cô cũng biết ai là người đã đứng sau cuộc thanh trừng đó đúng chứ?”
“Tôi chỉ nghe nói đó là nam chủ nhân của căn biệt thự này, ông ta là ba của bà phải không?”
Bà lão đột nhiên im lặng trong giây lát, xong chậm rãi thuật lại câu chuyện bằng chất giọng trầm thấp.
Thì ra vào hơn tám mươi năm trước, Trần Thế Lâm bỏ qua việc mình đã có vợ, liền dắt về một người phụ nữ không rõ lai lịch.
Người vợ cả ban đầu kiên quyết phản đối việc chồng mình bên ngoài có thêm vợ lẽ, nhưng đối diện trước sức ép phải có con nối dõi, bà ta chỉ đành ngậm ngùi nhượng bộ để người phụ nữ kia bước chân vào cửa.
Tuy nhiên ngày tháng sau này quả thật không dễ sống, vợ cả vốn không phải người biết an phận, bà ta ngoài mặt tuy đồng ý, nhưng năm lần bảy lượt lại ngầm tính kế gây khó dễ cho vợ lẽ, đố kỵ vợ lẽ được chồng yêu thương hơn mình, bà ta ỷ vào thân phận chính thất, coi vợ lẽ không hơn gì một người ở phải làm đủ việc nặng nhọc, bà ta chính là muốn để người khác biết rằng thân phận bà hai căn bản danh không xứng với thực, nếu không phải được Trần Thế Lâm Để mắt tới, may mắn một bước trở thành phượng hoàng thì ngay đến cả một con chó cũng không bằng.
Trần Thế Lâm biết người vợ cả trước mặt mình luôn tỏ ra hiểu chuyện, thực chất sau lưng lại lén lút giở thủ đoạn chèn ép vợ lẽ, dù vậy ông ta vẫn chọn cách im lặng cho qua, bởi gia thế người vợ cả không hề tầm thường, nếu ông ta vì bảo vệ vợ lẽ mà không từ việc phải trở mặt với vợ cả, thế chẳng phải không cho gia đình nhà ngoại bà ta mặt mũi sao?
Không những vậy thân phận đích thứ khác biệt, dù vợ cả có công khai gây khó dễ vợ lẽ, thì trong mắt người ngoài, việc chính thất dạy bảo một tì thiếp cũng chẳng có gì gọi là quá đáng.
Còn về phía người vợ lẽ, hết lần này đến lần khác bị gây khó dễ, thậm chí với danh phận vợ bé ngay đến cả đám người làm cũng có thể tùy ý bắt nạt, nhưng cô ta vẫn chọn cách nhẫn nhịn, chắc hẳn sẽ có nhiều người thắc mắc là tại sao Trần Thế Lâm hết lòng yêu thương cô ta như vậy, nhưng lại không chịu nói ra khuất tất của mình?
Bởi cô ta biết rõ chỉ dựa vào sự yêu thích của ông ta dành cho mình là chưa đủ, so với người vợ kết tóc se duyên nhiều năm với một người vợ không rõ lai lịch như cô ta, chắc chắn ông ta sẽ bất chấp đúng sai chọn đứng về phía vợ cả, đơn giản bởi vì cô hiểu rõ con người của Trần Thế Lâm, ông ta vô cùng xem trọng danh dự, lo sợ người đời đàm tiếu sau lưng, nói ông ta là kẻ phụ bạc có mới nới cũ.
Vậy cho nên thay vì ngang nhiên công khai đối đầu với vợ cả, cô ta chọn cách im lặng, không ồn ào, không làm loạn, đổi lại sẽ có được sự đồng cảm từ Trần Thế Lâm.
Chỉ cần cô ta làm được việc mà người vợ cả không làm được, đó là mang thai cốt nhục của Trần Gia, chẳng lẽ còn sợ ngày tháng sau này không có cơ hội trở mình hay sao?
Quả nhiên chừng nửa năm sau bụng của vợ lẽ đã có động tĩnh, không nằm ngoài dự đoán, người duy nhất trong nhà đứng ngồi không yên sau khi biết tin chính là vợ cả, bà ta vừa bất an lại vừa tức giận, bất an vì sợ ả đàn bà kia sẽ lợi dụng cái thai để củng cố địa vị trong nhà, tức giận vì nhiều năm qua bản thân đã cố dùng thử nhiều cách nhưng vẫn không thể mang thai, vậy dựa vào đâu ả tiện nhân kia lại có diễm phúc đó?
Cũng kể từ ngày người vợ thứ hai mang thai, trong nhà bắt đầu có nhiều thay đổi, Trần Thế Lâm đợi đến tuổi trung niên mới có một đứa con, nghiễm nhiên ông ta rất xem trọng lần mang thai này, liền ra lệnh toàn bộ người làm phải phục tùng bà hai vô điều kiện, cũng có một số người làm ỷ bản thân có vợ cả trống lưng liền nghĩ mình cao hơn một bật càng không để vợ lẽ vào mắt, ngang nhiên sau lưng dị nghị bịa đặt nói xấu vợ lẽ, quá đáng hơn còn tung tin đồn nói đứa con vợ lẽ đang mang là nghiệt chủng.
Sau khi lời đồn vô tình lọt vào tai Trần Thế Lâm, không cần nói cũng biết ông ta tức giận đến mức nào, lập tức cho người đánh gãy chân đám người tung tin đồn đó và đuổi ra khỏi Trần gia, bề ngoài là đang răn đe người làm nên biết thân biết phận, thực tế là đang công khai chỉ trích vợ cả nên quản người của mình cho tốt.
Hiển nhiên cách này rất có hiệu quả, vợ cả căn bản không phải kẻ không nắm rõ thời cuộc, biết địa vị hiện tại của mình chẳng còn được như trước, dù có cho mười lá gan bà ta cũng không dám chọc giận Trần Thế Lâm.
Mãi cho đến tận chín tháng sau, người vợ lẽ cuối cùng cũng sinh ra một cô con gái bụ bẫm, vợ cả sau khi biết là con gái thì không dấu nổi sự vui mừng, dù sao cũng là nữ sinh ngoại tộc, một đứa con gái căn bản không thể gây bất lợi cho bà ta.
Tuy nhiên rất nhanh sau đó bà ta đã bị chính suy nghĩ này vả mặt, Trần Thế Lâm vô cùng yêu thương đứa con gái vừa chào đời, biết bao của ngon vật lạ, không phải tốt nhất cũng là thứ hiếm có đều dành cho cô con gái đầu lòng.