Lời Nói Dối Của Đôi Mắt

Phút chốc, bữa tiệc trở thành một nơi hỗn loạn. Đến cả Trần Duật Đằng lẫn Sở Hoà cũng nghệch mặt ra khi thấy Trần phu nhân xông vào đánh tay đôi với người khác. Các phu nhân kia cũng vì sợ mất mặt nên không dám xem vào, chỉ có thể đứng ở bên ngoài hô hoán. Còn kẻ trong cuộc thì vẫn hăng say đến nhau.

Ban đầu, Bạch Dương Vĩ vì không thấy Sở Hoà ở đâu nên vội vã đi tìm. Dù sao hắn cũng biết Sở Hoà thường không vừa mắt với những người phụ nữ khác cho nên mỗi khi đi tiệc, hắn hiếm khi cho vợ mình rời xa khỏi tầm mắt mình.

Còn gia đình họ Trần vốn dĩ muốn đi dạo một chút tránh khỏi sự ồn ào thì vừa hay lại gặp Trần Duật Đằng bước ra.

Tình cờ vừa ra đến nơi lại thấy Sở Hoà trốn sau người Trần Duật Đằng, bọn họ còn nghe thấy lời phỉ báng của nữ nhân kia dành cho hắn. Trần phu nhân ngay từ đầu đã không vừa lòng, đến lúc nữ nhân kia dám đánh con trai cô thì lại có sự tình như bây giờ diễn ra.

Khung cảnh hỗn loạn, Trần Duật Đằng cùng Sở Hoà ra sức can ngăn Trần phu nhân. Còn hai người đàn ông lại ung dung đứng nhìn. Bạch Dương Vĩ không khỏi kìm lòng cảm thán.

"Vợ anh ở nhà chắc hẳn là người có uy lực nhất nhỉ?"

Trần ba ba nhìn người vợ mình ở trước mặt đầy sự cưng chiều, lắc đầu từ tốn đáp.

"Cô ấy bình thường ở nhà rất ngoan, những chuyện như vậy cũng chỉ từng xảy ra khi cô ấy còn đi học. Sau này làm mẹ thì không còn như vậy nữa. Cô ấy cũng chỉ là bảo vệ con trai mình. Mặc kệ đi, dù sao học sinh ưu tú cũng có lúc bất mãn với giáo viên mà. Vợ tôi là người bình thường, bất mãn với người khác cũng là chuyện bình thường"


Cuối cùng, mọi chuyện cũng được kết thúc bằng việc mọi người liên quan đến chuyện đánh nhau đều phải lên đồn cảnh sát. Sở Hoà được mẹ chồng bảo lãnh, còn gia đình họ Trần lại được ông bà nội bảo lạnh.

||||| Truyện đề cử: Mưu Đồ Của Bạn Cùng Phòng |||||

Ở tại đồn cảnh sát, chồng của Phí An là lão Trương thấy vợ mình bị đánh cho bầm tím mặt mũi liền nghiến răng ken két mắng.

"Vợ tôi nói gì sai sao? Đúng là một lũ không biết đạo làm người. Vợ tôi nói gì sai sao?"

Chỉ một câu của lão Dương, lại một đám hỗn loạn xuất hiện tại đồn cảnh sát.

"Mẹ nó lão già này, ông có tin khâu cái mồm ông lại không?"

Trần phu nhân lại tiếp tục gào ầm lên, kế đến là giọng nói chanh chua của mẹ chồng Sở Hoà.

"Đã già rồi còn xấu nết! Đúng là rác rưởi!"

Mãi đến mười một giờ đêm, mọi chuyện mới được giải quyết êm xuôi. Ông bà hai bên đều lớn tuổi cả rồi, chuyện vừa được giải quyết lập tức muốn về nhà đi ngủ. Chỉ còn lại hai cặp vợ chồng cùng Trần Duật Đằng ở lại.

Bạch Dương Vĩ tuy vẫn không thể nào ưa nổi Trần Duật Đằng, nhưng hôm nay nhờ có cậu ta nên Sở Hoà mới không làm sao. Dương Vĩ cũng dịu thái độ xuống, nói một lời cảm ơn với gia đình họ.

Chỉ một lời cảm ơn của Dương Vĩ, Trần Duật Đằng đã cảm thấy rất tự hào. Thì ra, làm người trưởng thành không khó, khó ở chỗ nhiều người không chịu trưởng thành.

Bỗng nhiên, Sở Hoà nắm tay Trần Duật Đằng, sau đó làm ra kí hiệu ngôn ngữ.

Bạch Dương Vĩ ban đầu nhăn mặt, khó chịu lẩm bẩm.

"Em muốn nói chuyện riêng với cậu ta cái gì? Việc gì quan trọng đến mức anh không thể nghe được?"


Sở Hoà lại làm ra hàng loạt kí hiệu ngôn ngữ, sau đó Bạch Dương Vĩ đành chậc lưỡi một cái, không vui nói.

"Này nhóc! Vợ tôi muốn nói chuyện riêng với cậu. Cậu ấy không thể nói được. Nhớ dùng điện thoại, vào mục soạn tin nhắn để cho Sở Hoà giao tiếp với cậu"

Trần Duật Đằng ngơ ngác vâng vâng dạ dạ rồi ngu ngốc đi theo Sở Hoà đến chỗ xe ô tô của Bạch Dương Vĩ nói chuyện một lúc lâu. Khoảng chừng được một tiếng thì mới quay lạ.

Lúc quay trở lại Sở Hoà nhẹ nhàng mỉm cười, cùng Bạch Dương Vĩ chào tạm biệt hai vị phu huynh kia rồi ra về. Để lại một Trần Duật Đằng bước đến chỗ cha mẹ với đôi mắt còn đỏ hoe.

Trần phu nhân hiếm khi thấy con trai mình khóc, vội vã hỏi thăm.

"Làm sao vậy? Chậc! Thôi được rồi. Nếu cảm thấy khó khăn trong việc tìm kiếm Sở Khiết thì mẹ giúp con. Ngày mai đi Pháp cũng được"

Trần Duật Đằng lắc đầu, nghẹn giọng trả lời.

"Chú Hoà đã cho con địa chỉ rồi, vừa nãy con đã nói chuyện với Sở Khiết qua điện thoại. Em ấy hiện tại đang sống rất tốt, còn rất vui... Chỉ là con nhận ra còn nhiều thiếu xót, đợi một vài năm nữa. Nếu còn giữ đoạn tình cảm này, con mới dám đi tìm em ấy"

Thoáng chốc, hai vị phu huynh rơi vào khoảng lặng. Cả hai nhìn nhau vài giây, sau đó như hiểu ý nhau mà phì cười an ủi con trai.

"Đúng vậy! Con chưa đủ trưởng thành. Yêu đương cái gì chứ? Cứ lo việc học đi, sau này lên đại học. Lớn một chút thì sẽ suy nghĩ chín chắn hơn. Không sao cả, chúng ta về nhà. Hôm nay mẹ vào bếp nấu cơm cho con ăn?"


Trần ba ba khẽ cau mày nhắc nhở.

"Vợ! Con trai đang đau lòng, em đừng khiến nó đau bụng có được không?"

"Anh...!?"

Trên đoạn đường vắng, một nhà ba người, hai lớn một nhỏ cùng nhau đi về. Một nhà ba người đơn giản nhưng lại ấm áp.

Chỉ có điều, Trần Duật Đằng vẫn luôn nhớ mãi câu nói Sở Hoà vừa hỏi hắn.

"Anh thật sự thích em, hay chỉ là vì mất đi một món đồ chơi nên trong lòng khó chịu muốn tìm về lại? Nếu tìm lại được món đồ chơi đó, anh có dám chắc sẽ không bao giờ bỏ rơi nó một lần nữa không?"

———****————

Còn năm chap nữa là hai đứa gặp nhau rùiiiii🫶


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận