Vì có thiên tai nên các công ty giải trí và đài truyền hình lớn đã hủy hết những thông báo, đêm hội có thể hủy được.
Nền tảng giải trí gần như đã dành toàn bộ nội dung để cập nhật tình hình thiên tai.
Các nghệ sĩ cũng làm việc, hoạt động khiêm tốn hơn để tránh xảy ra việc bất cẩn sẽ bị công kích là không quan tâm đến tình hình thiên tai.
Do đó, cho đến hai tuần sau, Tần Phỉ và chị em Kim Na mới “oan gia ngõ hẹp” mà gặp lại nhau.
Chuyện này còn phải cảm ơn đêm hội từ thiện của tạp chí Khuynh Hướng.
Đêm hội từ thiện Khuynh Hướng có thể nói là sự kiện hoành tráng của giới thời trang và giới giải trí.
Mỗi năm đêm hội này đều hợp tác với các minh tinh hạng A để cùng thực hiện dự án từ thiện.
Các minh tinh sẽ lấy ra một số đồ sưu tầm của mình để bán đấu giá ngay tại hiện trường, toàn bộ số tiền bán được trong buổi đấu giá sẽ được dùng làm từ thiện.
Năm nay gặp phải thiên tai nên các minh tinh càng tích cực tham gia hơn, số người nhiều gấp đôi những năm trước.
Tần Phỉ giảm cân nửa tháng, thành công nhét vừa người vào trong lễ phục xanh lấp lánh được đặt may cao cấp.
Bộ lễ phục là kiểu đuôi cá ôm sát người, vải xa lanh màu xanh dương khâu đầy pha lê sáng lấp lánh, vô cùng chói mắt.
Đối với Tần Phỉ, việc trình diễn bộ lễ phục không hề có áp lực, cho dù có bao nhiêu truyền thông không thích người mẫu nữ độc miệng này cũng buộc phải thừa nhận rằng cô được sinh ra để dành cho ống kính, bọn họ không kìm được mà chụp thêm vài tấm.
Bước vào hội trường, Tần Phỉ lười phải đi xã giao, dứt khoát cầm ly sâm panh đi về phía ban công.
Ai ngờ lại đụng phải em họ của Kim Na là Cận Duy Duy đang tập trung gọi điện thoại ở ban công.
“Chị ta chịu làm con rùa rụt cổ, còn em thì không.
Sợ cái gì chứ, cô ta có thể đưa ra được chứng cứ không? Em biết em đã rất nhường nhịn Kim Na rồi, chuyện anh mua nhà cho chị ta, em không hề lên tiếng đâu đó.”
“Coi như anh có lương tâm, vậy em muốn tự mình gây…” Trong lúc nói chuyện, Cận Duy Duy xoay người lại, nửa câu sau lập tức nghẹn lại, chỉ nói mỗi câu: “Lát nữa em gọi cho anh.” Sau đó cô ta vội vàng tắt điện thoại.
Cô ta cố gắng giữ bình tĩnh, quan sát Tần Phỉ một lượt, xác định bộ lễ phục ôm sát người kia của cô không thể đựng được bất cứ thiết bị điện tử nào, sắc mặt mới hòa hoãn một chút.
“Nghe lén tôi nói chuyện à?” Cô ta nhướng mày chất vấn.
Tần Phỉ lắc lắc ly sâm panh, cười khẩy một tiếng, trực tiếp dùng hành động tỏ rõ sự khinh thường của bản thân.
Cận Duy Duy bị tiếng cười này làm vô cùng khó chịu nhưng chỗ này đông người, cùng với việc cô ta cũng thấy hơi chột dạ vì chuyện lúc trước nên dứt khoát bỏ đi cho xong.
Hai người lướt qua vai nhau, Tần Phỉ giữ cánh tay cô ta lại: “Ngủ với anh rể mình có sướng không?”
“Cô muốn làm gì?” Tim Cận Duy Duy thắt lại.
Tần Phỉ nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô ta, tâm trạng vô cùng tốt lành, cô khẽ cười và nói: “Yên tâm, cho dù tôi muốn xé cô, cũng sẽ không ở trong góc hẹp như vậy đâu.” Cô chu mỗi về phía sân khấu: “Có thế nào cũng phải lên đó xé mới hợp với thân phận của cô và chị họ của cô chứ.”
“Tần Phỉ, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Tần Phỉ buông tay: “Không gì cả, chẳng qua là nói ra sự thật mà thôi.”
Cô càng thoải mái thì Cận Duy Duy càng căng thẳng: “Cô cho rằng mọi người sẽ tin cô sao?”
“Tin hay không là chuyện của bọn họ, nói hay không là chuyện của tôi.
Hai chị em họ cùng chung một chồng, chủ đề này đủ dữ dội rồi.
Về phần chứng cứ…” Cô ghé sát bên tai cô ta: “Sao cô biết tôi không có?”
“Cô có chứng cứ gì?” Giọng nói của Cận Duy Duy hơi run lên.
“Lát nữa cô sẽ biết ngay.”
Tần Phỉ lách người nhường cô ta đi nhưng Cận Duy Duy không dám đi, ngược lại còn đóng chặt cửa ban công.
Người phụ nữ Tần Phỉ này điên rồi, không có gì mà cô không dám làm cả.
Sự nghiệp của cô ta mới khởi sắc, công ty vừa nhận lời thử vai nữ ba của một bộ phim có chế tác lớn vì vậy trong thời gian quan trọng này tuyệt đối không thể để nổ ra bất cứ scandal nào hết: “Đúng thật là tôi có trách nhiệm khi đổ oan cô là người thứ ba nhưng người đưa ra ý định này là Kim Na.
Nếu như cô chịu hợp tác với tôi, tôi có thể nói cho cô một chuyện có thể quật ngã Kim Na.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Sao tôi xác định được chuyện đó của cô là thật hay giả?”
“Chị ta thà đổ oan cho cô trong khi cô vô tội cũng không dám làm gì tôi cả, chính vì tôi nắm được thóp của chị ta.”
Không ngờ còn có thu hoạch bất ngờ nữa.
Trông thấy cô do dự, Cận Duy Duy lại đưa thêm con bài: “Ngày mai, ngày mai chúng ta sẽ trao đổi bằng chứng.”
“Dù sao tôi cũng phải biết được chuyện mà cô nói là gì, có đáng để tôi bỏ cơ hội và nơi tốt như ngày hôm nay hay không chứ?”
“Chị ta hút ma túy!”
Sau khi đêm hội bắt đầu, Tần Phỉ vẫn luôn thất thần, rốt cuộc cô có nên từ bỏ cơ hội ngày hôm nay hay không?
Đợi đến khi cô lấy lại tinh thần, Lạc Tiểu Tiểu đã mang theo bộ đồ trong phim mà cô ấy nhận được giải Ảnh hậu lên bục đấu giá.
Nhìn thấy cô ấy, Tần Phỉ không kìm được mà nhớ đến anh lính cứu hỏa kia.
Cô còn đồng ý xin chữ ký của Lạc ảnh hậu cho anh ấy, để hai người họ chụp ảnh chung.
Nhưng ngay cả tên của đội trưởng kia là gì cô cũng không biết, thật là không có lòng thành quá rồi.
Mọi người đều rất nể mặt của ảnh hậu, bộ đồ trong phim có giá khởi điểm là tám mươi ngàn tệ, rất nhanh đã được đấu giá đến tám trăm ngàn tệ.
“Tám trăm ngàn lần một, tám trăm ngàn lần hai…”
“Một triệu tệ.” Một triệu tệ để có một chữ ký và cơ hội chụp ảnh một lần, mắc thật đấy.
Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay, Lạc Tiểu Tiểu phối hợp làm ra dáng vẻ ngạc nhiên.
“Là Tần Phỉ.
Cô Tần Phỉ ra giá một triệu tệ.” Người dẫn chương trình xúi giục mọi người tăng giá: “Còn có người tốt bụng nào ra giá cao hơn cô Tần không?”
“Một triệu lần một, một triệu lần hai, một triệu lần ba.
Thành giao! Chúc mừng cô Tần Phỉ đã đấu giá được bộ đồ trong phim của Lạc ảnh hậu.
Xin mời cô Tần Phỉ lên sân khấu.”
Đầu tiên, Tần Phỉ nâng ly mời những người bạn xung quanh sau đó nhấc tà váy, bước đi đầy khí thế lên sân khấu.
Cô khom người ôm người dẫn chương trình và Lạc Tiểu Tiểu, duy trì nụ cười chừng mực.
Khi cô đang chuẩn bị nhận lấy bộ đồ thì Lạc Tiểu Tiểu lại cầm micro lên.
“Giả cả thực sự của bộ đồ này cũng chỉ có mấy ngàn tệ, cô Tần chịu mua với giá một triệu tệ, làm việc thiện như vậy, tôi vô cùng cảm động.
Cho nên…” Cô ấy dừng một lát, rồi nháy mắt với Tần Phỉ.
Nhưng Tần Phỉ bị cái nháy mắt của cô ấy làm ngơ ngác, hình như cô không có giao thiệp gì với ảnh hậu này thì phải.
Cô ấy ra ám hiệu gì với cô vậy?
“Cho nên, tôi muốn tặng cô Tần thêm một món quà đặc biệt nữa.”
“Ồ? Quà gì thế, tôi tò mò quá.” Người dẫn chương trình chen vào.
“Sự trong sạch.” Lạc Tiểu Tiểu mỉm cười đợi mọi người yên lặng lại, mới phun ra hai chữ rõ ràng: “Trong sạch.”
Đừng nói là đám đông dưới sân khấu, ngay cả Tần Phỉ cũng ngẩn người.
“Ngủ chung với anh rể mình có sướng không?” Giọng nói của Tần Phỉ bỗng nhiên vang lên trong loa, tiếp theo đó còn có tiếng ly rượu trên tay Cận Duy Duy rơi xuống đất.
*
“Cô lắp camera ở ban công?” Tần Phỉ rất chắc chắn trên ban công chỉ có cô và Cận Duy Duy, dù cô có sơ suất thì Cận Duy Duy cũng sẽ không sơ suất.
Lạc Tiểu Tiểu lắc đầu, tô lại son rồi mới trả lời: “Tôi ở ban công bên cạnh hai người.”
“Trùng hợp vậy sao?”
“Đúng là trùng hợp vậy đấy.
Có lẽ ông trời muốn giúp cô một tay, trả lại trong sạch cho cô.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Chuyện này cũng khó tin quá rồi.” Tần Phỉ cau mày: “Có điều, tôi vẫn không hiểu được, cho dù ông trời muốn giúp tôi, cô cũng không có lý do gì nhúng tay vào bãi nước đục này.
Tại sao lại giúp tôi?”
“Ở hiền gặp lành, cô cứ coi như tôi được ông trời phái đến đi.”
“Người tốt?” Tần Phỉ chỉ vào mình, không kìm được mà bật cười: “Không phải đang nói tôi đấy chứ!”
“Là cô đó.” Lạc Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng kiên định: “Cảm ơn cô đã cứu anh ấy, cô là người phụ nữ thứ hai cõng được anh ấy đấy.”
“Cô cô cô…” Tần Phỉ ngạc nhiên đến mức lắp bắp, mắt trợn tròn nhìn cô ấy.
Sau khi chấp nhận sự thật, cô lại không kìm được mà quan sát Lạc Tiểu Tiểu.
Lạc ảnh hậu này dù là vẻ ngoài, kỹ năng diễn xuất hay ca hát đều là hạng một hạng hai trong giới.
Thứ duy nhất có thể tính là khuyết điểm, có lẽ là cô ấy hơi thấp một chút.
Cô ấy mang giày cao gót rất cao mới có thể cao đến cằm của Tần Phỉ, thực sự rất khó tưởng tượng cảnh cô ấy cõng một tảng đá cao ít nhất một mét tám mươi lăm như thế nào.
“Người phụ nữ đầu tiên cõng anh ấy là cô à?” Trong giọng nói của cô tràn đầy nghi ngờ.
Lạc Tiểu Tiểu cười, đưa tay ra: “Chính thức làm quen chút đi.”
“Thần kỳ quá rồi.” Tần Phỉ và cô ấy bắt tay nhau, nghĩ đến lời nói mà đội trưởng kia muốn cô chuyển lời, cô không kìm được mà bật cười.
Cô vốn tưởng rằng anh ấy là người hâm mộ cuồng nhiệt, không ngờ lại là… của nữ thần: “Tôi mạo muội hỏi một câu, cô và anh ấy…”
“Xuỵt.” Lạc Tiểu Tiểu giơ tay đặt bên môi.
“Trời ạ, rốt cuộc tôi đã cứu người gì vậy?”
“Một lính cứu hỏa bình thường, chẳng qua người lính này là người yêu của tôi mà thôi.” Khi Lạc Tiểu Tiểu nói ra ba chữ “lính cứu hỏa”, không hề vì sự tầm thường của nó mà khó mở lời ngược lại cô ấy cảm thấy hãnh diện và tự hào tự tận đáy lòng.
Cô ấy hãnh diện vì anh ấy và càng tự hào vì nghề nghiệp của anh ấy.
“Chị Lạc, xe đến rồi.
Phóng viên đã chặn hết mấy cánh cửa, phía ban tổ chức mở lối thoát hiểm cho chúng ta.
Chúng ta phải nhanh ra ngoài.” Trợ lý của Lạc Tiểu Tiểu đẩy cửa thúc giục.
“Cùng đi đi.” Lạc Tiểu Tiểu xách túi, mời Tần Phỉ.
“Chị…”
“Tần Phỉ, anh ấy đến đón tôi và muốn gặp cô một lần.” Lạc Tiểu Tiểu lại mời, làm lơ biểu cảm khó xử của trợ lý, đây cũng là một người chủ tùy hứng.
Tần Phỉ nhìn ánh mắt người trợ lý kia lộ ra ám hiệu “tin rằng cô sẽ từ chối” một cách mãnh liệt, thế là cô đáp “được” một cách giòn giã.
Mặt của trợ lý bỗng chốc xụ xuống, tâm trạng của Tần Phỉ liền vui vẻ.
Vừa lên xe bảo mẫu của Lạc Tiểu Tiểu, Tần Phỉ liền nhìn thấy người đội trưởng kia.
Sau khi rửa sạch bùn đất trên mặt, ngũ quan người đàn ông này hệt như được điêu khắc, hào phóng mà sâu sắc nhưng làn da đen cùng áo thun rẻ tiền, quần thể thao làm cả người anh ta toát ra vẻ “cẩu thả”.
Còn Lạc Tiểu Tiểu ngồi bên cạnh người đàn ông này thì được trang điểm tinh tế, mặc lễ phục và trang sức đắt đỏ, cô thật sự không hề nghĩ đến hai người này có gì với nhau được.
“Xem ra không cần anh giới thiệu nữa, hai người đã biết nhau rồi.” Đội trưởng cười, lên tiếng.
“Anh có phúc lắm, hai người phụ nữ cõng được anh đều xinh đẹp như vậy.” Lạc Tiểu Tiểu nói đùa.
Ánh mắt của Tần Phỉ không kìm được mà quan sát hai người.
So sánh thân hình của người đội trưởng kia với Lạc Tiểu Tiểu, giống hệt như cáo và thỏ trong phim Phi vụ động trời: “Lạc nữ thần, tôi thật sự rất tò mò sao cô cõng được anh ấy vậy?”
Lạc Tiểu Tiểu đắc ý: “Tôi không những cõng anh ấy, mà còn ẵm anh ấy nữa đó!”
Tần Phỉ ngạc nhiên, trợn tròn mắt.
Đội trưởng vỗ lên đầu Lạc Tiểu Tiểu, dáng vẻ “chuyện cũ không nên nhắc lại”, bất lực giải thích: “Lúc đó tôi mới ba tuổi, cô ấy thì tám tuổi.”.