Nhân viên dần tản ra nhưng Tần Phỉ vẫn đứng im ở đó.
Không ai dám đến làm phiền cô, chỉ thấy ánh mắt cô tập trung nhìn lan can sân thượng kia, biểu cảm trên mặt không chút gợn sóng, hệt như một đầm lầy chết.
Nhưng chính vì biểu cảm này của cô khiến những người xung quanh dần trở nên căng thẳng, không biết tại sao tất cả mọi người nhìn cô, trái tim đều đột nhiên đập nhanh, giống như người trước mắt này có thể nhảy xuống lan can bất cứ lúc nào vậy.
Mà lúc này đây, từng cảnh cứu người trên sân thượng hệt như bảng đèn LED không ngừng chuyển động trong đầu Tần Phỉ.
Ánh mắt sâu thẳm như biển chết kia có thể chôn vùi mọi màu sắc, ngày tháng vô hồn, không chút lưu luyến.
Có lẽ chỉ có cái chết, là một loại giải thoát.
Không còn cách nào khác.
Cô dùng hết sức để cảm nhận, tiếng tim đập cũng ngày càng dồn dập, căng thẳng, sợ hãi, chống đối, cho đến tiếp nhận, bao dung, giải phóng.
“Bắt đầu đi.” Giọng nói của cô rất nhẹ, nhưng tất cả mọi người đều như đang tập trung tinh thần đợi cô lên tiếng, đồng loạt hành động.
Lạc Tiểu Tiểu vào vị trí ở lan can, kiễng chân nhảy múa, cơ thể gầy yếu như một sợi lông vũ đang bay.
Tần Phỉ đứng im tại chỗ nhìn cô ấy, vốn nên nói lời thoại nhưng cô lại không nói gì cả, ngược lại cũng từ từ đung đưa theo điệu múa của cô ấy.
Hai người nhảy múa đồng điệu hệt như hai nghệ sĩ múa, nhưng cũng giống như hai kẻ điên.
“Đạo…”
Đạo diễn Lý giơ tay bảo phó đạo diễn im lặng, nhìn chằm chằm màn hình máy quay, không nỡ bỏ qua khung cảnh nào.
Khoảnh khắc này đối với một nghệ sĩ múa như nữ chính mà nói, vũ đạo càng dễ dàng giao tiếp hơn lời nói.
Lạc Tiểu Tiểu không hề bị Tần Phỉ sửa kịch bản đột ngột mà trở nên hoảng loạn, cô ấy lập tức tăng thêm nhiều động tác múa hơn.
Phim trường im lặng như tờ, chỉ có hai người họ nhẹ nhàng nhảy múa, chậm rãi hòa nhập vào tiết tấu của đối phương, cho đến khi Tần Phỉ duỗi tay ra, đưa ra lời mời trong im lặng.
Mà cô ấy đang chìm đắm trong vũ đạo từ lâu đã quên mất mình lên sân thượng làm gì, vui vẻ đón nhận lời mời của cô.
Khoảnh khắc cô ấy nhảy xuống lan can, lính cứu hỏa đã đứng đợi ở một bên từ lâu lập tức xông đến, vừa cứu đứa trẻ, vừa ấn chặt Lạc Tiểu Tiểu trên đất.
Thế giới tươi đẹp mà Tần Phỉ xây dựng cho cô ấy bỗng chốc sụp đổ.
“Buông tôi ra, cô lừa tôi… Các người đều lừa tôi… Đồ lừa đảo, lừa đảo…” Cô ấy gào thét xé cổ họng.
Tần Phỉ cũng giãy giụa ra khỏi thế giới đó, cô như kiệt sức ngồi bệt xuống đất, mắt nhìn Lạc Tiểu Tiểu đang phát điên, đôi môi hơi run lên, cho đến khi cô ấy bị kéo dậy trói lại, mới khàn giọng phun ra một tiếng “xin lỗi”, sau đó cô vùi mặt vào đầu gối, truyền ra tiếng khóc nghẹn ngào.
Cả phim trường yên tĩnh, người phụ nữ ôm chân cuộn người trong ống kính khóc đến run rẩy, cô giống như người trong câu chuyện này, nhưng lại như mang theo câu chuyện của mình đến, khiến người ta bỗng thấy đau lòng.
Đợi sau khi đạo diễn Lý hét “cắt”, nhân viên không hẹn mà đồng loạt vỗ tay khen ngợi cô.
Cảnh quay này cho đến nhiều năm sau vẫn được mọi người lấy ra để khen ngợi.
Tần Phỉ ôm chân, cảnh quay đã kết thúc rồi nhưng tâm trạng gợn sóng kia rất lâu vẫn chưa thể ổn định, ngay cả sức đứng dậy cô cũng tiêu hao hết rồi.
Cà Phê tiện tay cầm lấy một chiếc khăn tắm, vừa định bước lên trước thì có người đã nhanh hơn cô ấy một bước.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Áo khoác vest rộng lớn của người đàn ông quấn chặt lấy cô, chưa đợi cô ngẩng đầu, cơ thể đã trở nên nhẹ bẫng vì được người ta ẵm lên.
Tần Phỉ mở mắt trong mệt mỏi, đối diện với ánh chiều tà có hơi chói mắt nhưng vô cùng ấm áp, khiến người ta yên tâm.
“Sao cậu lại đến đây?” Trong giọng nói khàn đặc tỏa ra sự mệt mỏi và nghẹn ngào nồng đậm.
Hành Tri Chỉ ôm chặt lấy cánh tay của cô, sắc mặt tái xanh hơi bình tĩnh lại: “Thăm chị.”
Tần Phỉ nghiêng mặt, cọ sát trên ngực anh, khẽ cười: “Có phải bị kỹ năng diễn xuất của tôi làm kinh ngạc rồi không?” Nói xong, cô đột nhiên dừng lại, tiếp tục vùi đầu vào ngực anh, cười đến mức cả người rung lên.
Bầu không khí ở phim trường thực sự hơi kỳ quái, cho đến khi đạo diễn Lý hét một tiếng vào loa: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn không làm việc à? Chưa thấy qua người ta yêu đương hả?”
Toàn bộ nhân viên bắt đầu làm việc nhưng nét ửng đỏ trên mặt Hành Tri Chỉ đã lan đến cổ rồi.
Tần Phỉ cười càng vui vẻ hơn, anh thở dài, vừa ngượng ngùng vừa bất lực, sự xấu hổ không thể kìm được, nhưng lại vì hai chữ “yêu đương” này mà lòng cảm thấy ngọt ngào đến ngứa ngáy.
*
Trở về khách sạn, Cà Phê rất biết điều mà trốn ra ngoài, để hai người ở lại trong phòng.
Cảnh quay đó tiêu hao quá nhiều tâm sức của Tần Phỉ, vừa vào cửa ngay cả đồ diễn cũng không cởi mà nằm bệt xuống giường.
Mặc dù cô có lòng muốn trêu chọc Hành Tri Chỉ, nhưng cơ thể cô vô cùng mệt mỏi, cô chỉ muốn nhắm mắt ngủ một giấc ngon lành.
Cô gắng gượng trêu chọc anh vài câu, bèn bị anh lấy chăn quấn lại: “Em canh chừng cho chị, ngủ đi.”
“Ngủ chung?” Cô kéo góc áo của anh.
Hành Tri Chỉ do dự một lúc, vẫn không chống lại cám dỗ, cởi giày nằm nghiêng người bên cạnh cô.
Tần Phỉ vén chăn ra, cuộn người rúc vào trong lòng anh, cánh tay túm chặt cổ áo của anh, một lát sau hơi thở đã ổn định, chìm vào giấc ngủ ngon.
Hành Tri Chỉ cúi đầu nhìn khuôn mặt hơi trắng bệch của cô, lông mày nhíu chặt.
Cảnh quay trên sân thượng kia khiến người ta quá ngạc nhiên rồi, lúc cô bước ra khỏi cảnh quay đó, dáng vẻ yếu đuối của cô đủ để khiến anh đau lòng.
Tần Phỉ mất tích hai năm ở Pháp, hai năm đó giống như một bí ẩn, không ai có thể giải đáp.
*
Tần Phỉ tỉnh dậy bởi tiếng chuông cửa, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, đầu óc ngẩn ngơ, loạng choạng đứng dậy đi mở cửa.
Sau khi nhìn rõ người đứng trước cửa, Tần Phỉ xoa trán: “Có việc à?”
“Tôi có thể vào trong nói chuyện không?” Trên mặt Vũ Sầm có chút căng thẳng, ánh mắt của cậu ta nhìn vào trong phòng: “Cà Phê không có ở đây à? Có phải không tiện không?”
Nhắc đến Cà Phê, đầu óc của Tần Phỉ mới tỉnh táo một chút, lập tức cau mày.
Đồ ngốc kia không phải lại chạy rồi đấy chứ? Cô khẽ thở dài, có cảm giác bất lực khi rèn sắt không thành thép.
Cô nhường đường, mời cậu ta vào phòng: “Vào đi.”
Vũ Sầm cúi đầu đi vào cửa, che giấu mọi cảm xúc vào trong đáy mắt.
Tần Phỉ đi sau cậu ta, xoa huyệt thái dương hơi đau của mình, cô vừa lên tiếng hỏi cậu ta có chuyện gì, thì cơ thể bị đẩy mạnh một cái, đập mạnh lên tường, ập vào mặt chính là nụ hôn nóng bỏng mặc kệ mọi thứ của Vũ Sầm.
Ngay lập tức, cả người Tần Phỉ ngơ ngác.
Mẹ nó, đây là tình huống gì?
Đầu óc cô khựng lại hai giây, cơ thể đã giãy giụa theo bản năng.
Nếu là một người bình thường, dựa vào sức mạnh của Tần Phỉ đã có thể trực tiếp đè ngược người ta lên tường rồi.
Nhưng Vũ Sầm học võ từ nhỏ, chưa đợi cô phản kích, cổ tay đã bị siết chặt, căn bản không thể giãy giụa được.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lần đầu tiên đích thân cô trải nghiệm sự khác biệt sức mạnh giữa đàn ông và phụ nữ.
Ánh đèn flash quen thuộc lóe lên, Tần Phỉ mở miệng cắn mạnh xuống.
Cùng lúc đó, tiếng hét của Cà Phê cũng vang lên.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Vợ Chồng Ảnh Hậu Ngược Cẩu Hằng Ngày
2.
Tạm Biệt Hoàng Hôn
3.
Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
4.
Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi
=====================================
“Dừng lại…”
“Đùng” một tiếng, sức nặng trên người bỗng nhiên bị người ta đẩy ra.
Tần Phỉ sờ khóe môi, nhìn hai người đang túm cổ áo của nhau, sắc mặt u ám.
“Chị, chị không sao chứ?” Tăng Tư Doãn lo lắng hỏi.
Chưa đợi Tần Phỉ trả lời, Vũ Sầm đã cười khẩy trước, nói với giọng vô cùng trào phúng: “Lên giường với cậu thì không sao, tôi hôn một cái thì có chuyện rồi à?” Trong giọng nói đầy vẻ khinh miệt.
“Cậu ăn nói linh tinh gì vậy?” Tay túm cổ áo cậu ta của Tăng Tư Doãn siết chặt, muốn giải thích nhưng khi liếc mắt ra trước cửa, tim rơi lộp độp.
Tần Phỉ cũng chú ý đến người trước cửa, Hành Tri Chỉ còn đang bưng một cái nồi, ánh mắt rơi trên người cô phức tạp đến mức không cách nào đọc hiểu.
Trái tim đập loạn, cô đứng dậy theo bản năng, muốn nói gì đó nhưng cô lại cố chấp mím chặt môi.
Vũ Sầm hất Tăng Tư Doãn ra, cười khẩy nhìn Hành Tri Chỉ, xoay đầu cười nói với Tần Phỉ: “Nếu như tôi biết chị có người an ủi thì đã không đến đây làm mất hứng rồi.
Bỏ đi, đợi chỗ chị không có ai, tôi lại đến bầu bạn với chị.” Cậu ta kéo lại tà áo nhăn nheo, đi về phía cửa.
“Cho qua.” Khi đi ngang qua vai Hành Tri Chỉ, cậu ta còn không quên nở nụ cười có ý tứ sâu xa, giống hệt như một con dao sắc bén đâm thẳng vào ngực.
Tay Hành Tri Chỉ không kìm chế được mà run lên, anh để nồi lên kệ hành lý trước cửa, hai tay nắm chặt, nửa câu cũng không nói đã quay người rời đi.
“Anh…” Tăng Tư Doãn muốn đuổi theo, nhưng cánh tay bị Tần Phỉ kéo lại: “Chị, chắc chắn bác sĩ Hành hiểu nhầm rồi.
Em đi gọi anh ấy về giúp chị, em giải thích dùm chị…”
“Không cần.” Tần Phỉ kiên quyết từ chối, khóe môi cong lên một độ cong xinh đẹp, chỉ là lúc này nụ cười này không khiến người ta cảm thấy cuốn hút, chỉ còn lại đầy sự đau lòng: “Ngày mai còn cảnh quay của cậu, về nghỉ ngơi sớm đi… Còn nữa, sau này đừng lại gần tôi quá, dễ bị bôi đen.” Nói xong, cô buông tay ra, ý tứ tiễn khách rất rõ ràng.
Tăng Tư Doãn chau mày, rõ ràng lần này Vũ Sầm đã có kế hoạch sẵn rồi, ai ngờ cậu ta còn sắp xếp mấy phóng viên chụp trộm.
Nếu như lúc này cậu ấy còn có tin đồn với Tần Phỉ.
E rằng Tần Phỉ sẽ bị úp cái mũ có quan hệ nam nữ lộn xộn lên đầu.
Trong giới này, quá nhiều thứ không theo ý muốn, quá nhiều thứ không thể giải thích.
“Chị, có việc thì gọi điện cho em, em…”
“Tôi biết, cậu đi đi.” Giọng nói của Tần Phỉ đã không còn nhiệt độ, cô ngửa người ngồi trên sofa, đầu óc và trái tim rối loạn.
Sau khi cửa đóng lại, trong phòng yên tĩnh giống như cảnh ban nãy chưa từng xảy ra vậy.
Không biết trôi qua bao lâu, cửa phòng lại được mở ra.
Tần Phỉ không mở mắt cũng không cử động, lên tiếng dặn dò: “Cà Phê, lấy cho chị viên thuốc giảm đau.”
Tiếng bước chân vang lên trong phòng, chẳng bao lâu sau có người dựa sát cô, Tần Phỉ xòe tay, nhưng lòng bàn tay cô không phải thuốc, mà là lòng bàn tay dày dặn và ấm áp, nắm chặt lấy tay cô..