Lời Nói Dối Của Em Thật Êm Tai

edit: Lumi

Trong thảm họa, các công ty giải trí lớn và đài truyền hình đều hủy bỏ những thông cáo và đêm hội có thể hủy bỏ, các nền tảng truyền thông hầu hết đều tiến hành đưa tin độc quyền về tình hình thiên tai. Các nghệ sĩ cũng giảm bớt công việc, hoạt động, để tránh bất cẩn để truyền thông lên tiếng phê bình không quan tâm tới tình hình thiên tai.

Bởi vậy, tới hai tuần sau, Tần Phỉ mới đụng mặt với hai chị em Kim Na.

Cái này cũng phải cảm ơn đêm hội từ thiện của tạp chí Khuynh Thượng. Đêm hội từ thiện Khuynh Thượng, có thể nói là chuẩn mực trong giới giải trí và giới thời trang, hàng năm đều tụ tập các minh tinh có tên tuổi cùng làm từ thiện. Các minh tinh sẽ lấy vài món đồ cất giữ của mình ra bán đấu giá ngay tại đó, tất cả đồ bán đấu giá được sẽ dùng để làm từ thiện. Năm nay gặp phải thiên tai, các minh tinh càng tích cực tham gia hơn, số người nhiều hơn năm ngoái gấp đôi.

Tần Phỉ giảm cân nửa tháng, thành công nhét mình vào bộ lễ phục cao cấp ánh sao xanh. Bộ lễ phục là kiểu đuôi cá bó sát, trên nền vải sa tanh màu xanh lam đính đầy thạch anh lấp lánh, trông rất bắt mắt. Việc biểu diễn trang phục không phải là áp lực đối với Tần Phỉ, bất kể truyền thông không thích người mẫu nữ miệng lưỡi độc ác này tới mức nào, thì cũng không thể không thừa nhận cô là người sinh ra cho ống kính, nên bất giác chụp thêm vài tấm.

Đi vào hội trường, Tần Phỉ chẳng thèm xã giao, dứt khoát nâng một ly sâm panh đi ra ban công. Ai ngờ lại gặp phải oan gia ngõ hẹp, Cận Duy Duy, em họ của Kim Na đang chăm chú nghe điện thoại trên ban công.

"Chị ta bằng lòng làm một con rùa rụt đầu, còn em thì không. Sợ cái gì, chị ta có thể lấy chứng cứ gì ra chứ? Em biết, em đã rất nhẫn nhịn Kim Na rồi, chuyện anh mua nhà cho chị ta, em cũng không nói gì cả."

"Coi như anh có lương tâm, vậy em muốn tự chọn..." Cận Duy Duy vừa nói vừa quay người, nửa câu sau trực tiếp nghẹn lại, bỏ lại một câu "Em sẽ gọi lại sau" rồi vội vàng cúp máy. Cô ta rất bình tĩnh, nhìn một vòng quanh người Tần Phỉ, xác định bộ lễ phục bó sát đó của cô căn bản không cài bất cứ thiết bị điện tử nào, vẻ mặt mới dần dịu xuống.

"Nghe lén tôi nói chuyện?" Cô ta nhíu mày chất vấn.

Tần Phỉ lắc ly sâm panh trong tay, khẽ cười một tiếng, trực tiếp dùng hành động biểu thị sự khinh thường của mình. Cận Duy Duy rất khó chịu với tiếng chế nhạo này, chỉ là ở đây nhiều người nhiều miệng, huống chi còn hơi chột dạ vì chuyện trước đó, nên dứt khoát rời đi.

Hai người lướt qua vai nhau, Tần Phỉ giữ cánh tay cô ta lại: "Ngủ với anh rể của mình thích không?"

"Cô muốn làm gì?" Cận Duy Duy căng thẳng.

Tần Phỉ nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô ta, tâm trạng cực tốt, khẽ cười một tiếng nói: "Yên tâm, dù có muốn vạch trần cô, cũng sẽ không làm ở chỗ xó xỉnh này." Cô bĩu môi nhìn về phía sân khấu: "Muốn vạch trần cũng phải lên đó vạch trần, mới xứng đáng với thân phận của cô và chị họ của cô chứ."


"Tần Phỉ, rốt cuộc cô muốn làm gì?"

Tần Phỉ buông tay: "Không có gì, chỉ đang nói sự thật mà thôi."

Cô càng ung dung, Cận Duy Duy càng căng thẳng: "Cô cho rằng mọi người sẽ tin cô?"

"Tin hay không là chuyện của bọn họ, nói hay không là chuyện của tôi. Chị em họ cùng chung một chồng, tiêu đề này đủ sức bạo rồi. Về phần chứng cứ..." Cô ghé sát vào tai cô ta: "Sao cô biết là tôi không có?"

"Cô có chứng cứ gì?" Giọng nói của Cẩn Duy Duy hơi run rẩy.

"Lát nữa cô sẽ biết."

Tần Phỉ cúi người nhường cô ta đi, nhưng Cận Duy Duy không dám đi, ngược lại còn đóng chặt cửa ban công lại. Người phụ nữ Tần Phỉ này là kẻ điên, không có gì là cô không dám làm cả. Sự nghiệp của cô ta mới bắt đầu khởi sắc, công ty vừa bàn một vai nữ số ba trong một bộ chế tác lớn cho cô ta thử sức, vào thời khắc quan trọng này, tuyệt đối không thể lộ ra bất cứ scandal nào: "Chuyện khiến cô chịu oan uổng làm tiểu tam, tôi đúng là có trách nhiệm, nhưng người đề ra chủ ý đó là Kim Na. Nếu cô bằng lòng hợp tác với tôi, tôi có thể cung cấp thông tin cho cô đánh bại Kim Na."

"Sao tôi dám chắc thông tin của cô là thật hay giả?"

"Chị ta thà bịa đặt đổ oan cho cô, cũng không dám làm gì tôi, chính là vì tôi đang nắm giữ nhược điểm của chị ta."

Không ngờ còn có thu hoạch ngoài ý muốn.

Thấy cô do dự, Cận Duy Duy tiếp tục đặt cược: "Ngày mai, ngày mai chúng ta trao đổi chứng cứ."

"Tôi muốn biết thông tin của cô, có đáng để tôi từ bỏ trường hợp và cơ hội tốt như ngày hôm nay không?"

"Cô ta hút / Chất độc hại."


Sau khi đêm hội bắt đầu, Tần Phỉ vẫn luôn lơ đãng. Rốt cuộc cô có nên từ bỏ cơ hội ngày hôm nay không?

Khi cô tỉnh táo lại, Lạc Tiêu Tiêu đã mang bộ trang phục trong bộ phim cô ấy đoạt được giải ảnh hậu lên đấu giá. Thấy cô ấy, Tần Phỉ bất giác nghĩ tới chiến sĩ cứu hỏa đó. Cô còn hứa sẽ lấy chữ ký của ảnh hậu Lạc cho anh ta, để bọn họ chụp ảnh chung. Nhưng đến tên của vị đội trưởng đó là gì cô cũng không biết, đúng là quá không thành tâm rồi.

Mọi người cũng rất nể mặt ảnh hậu, bộ trang phục có giá khởi điểm là tám mươi nghìn tệ, đã nhanh chóng đấu giá tới tám trăm nghìn tệ.

"Tám trăm nghìn lần một, tám trăm nghìn lần hai..."

"Một triệu." Một triệu đổi lấy một chữ ký và một cơ hội chụp ảnh chung, đúng là rất đắt.

Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay, Lạc Tiêu Tiêu phối hợp tỏ ra kinh ngạc.

"Là Tần Phỉ. Tần Phỉ tiểu thư ra giá một triệu." MC thúc giục mọi ngươi nâng giá: "Còn nhà hảo tâm nào ra giá cao hơn Tần tiểu thư không ạ?"

"Một triệu lần một, một triệu lần hai, một triệu lần ba. Thành giao! Chúc mừng Tần Phỉ tiểu thư đã lấy được bộ trang phục của ảnh hậu Lạc, mời tiểu thư lên sân khấu."

Tần Phỉ nâng ly chào bạn bè xung quanh trước, sau đó xách váy, bước lên bục đấu giá. Cô nghiêng người ôm MC và Lạc Tiêu Tiêu, vẫn giữ nụ cười đoan trang, chuẩn bị nhận lấy bộ trang phục, Lạc Tiêu Tiêu lại cầm lấy micro.

"Bộ trang phục này thật ra cũng chỉ có mấy nghìn tệ, Tần tiểu thư bằng lòng bỏ ra một triệu mua lại nó, tôi thật sự rất cảm động với hành động tử tế này, cho nên..." Cô ấy hơi ngừng lại, nháy mắt với Tần Phỉ.

Tần Phỉ lại bị cái nháy mắt của cô ấy làm cho bối rối, hình như cô chưa từng tiếp xúc với vị ảnh hậu này bao giờ, cô ấy đưa ra ám hiệu này với cô để làm gì?

"Cho nên, tôi muốn tặng cho Tần tiểu thư một món quà đặc biệt."


"Ồ? Là món quà gì vậy, tôi cũng tò mò rồi." MC nói xen vào.

"Trong sạch." Lạc Tiêu Tiêu mỉm cười đợi mọi người yên tĩnh lại, rồi mới nói ra hai chữ —— "Trong sạch" này.

Đừng nói là mọi người ở bên dưới, đến cả Tần Phỉ cũng ngẩn người.

"Ngủ với anh rể của mình thích không?" Giọng nói của Tần Phỉ đột nhiên vang lên trong loa, sau tiếng vang đó còn có tiếng ly rượu của Cận Duy Duy tuột khỏi tay rơi xuống đất.

"Cô lắp đặt camera ở ban công sao?" Tần Phỉ rất chắc chắn ở ban công chỉ có cô và Cận Duy Duy, dù cô có sơ ý, thì Cận Duy Duy cũng sẽ không lơ là.

Lạc Tiêu Tiêu lắc đầu, dặm lại son môi xong, mới trả lời: "Tôi ở ban công bên cạnh hai người."

"Trùng hợp vậy sao?"

"Chính là trùng hợp như vậy, có lẽ đến cả ông trời cũng muốn giúp cô, trả lại cho cô sự trong sạch."

"Cái này cũng quá khó tin rồi." Tần Phỉ nhíu mày: "Nhưng, tôi vẫn không hiểu, cho dù ông trời muốn giúp tôi, thì cô cũng chẳng có lý do gì phải dấn thân vào vũng bùn này cả. Tại sao lại muốn giúp tôi?"

"Người tốt ắt có phúc báo, cô cứ coi tôi là do ông trời phái tới đi."

"Người tốt?" Tần Phỉ chỉ vào mình, không kìm được bật cười: "Không phải là đang nói tôi đấy chứ!"

"Chính là cô." Lạc Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng kiên định: "Cảm ơn cô đã cứu anh ấy, người phụ nữ thứ hai đã cõng anh ấy."

"Cô cô cô..." Tần Phỉ kinh ngạc nói lắp, tròn mắt nhìn cô ấy, sau khi tiếp nhận sự thật, lại không kìm được đánh giá Lạc Tiêu Tiêu. Ảnh hậu Lạc này bất kể là ngoại hình, diễn xuất hay là giọng hát, đều là độc nhất vô nhị trong giới giải trí, thứ duy nhất được coi là khuyết điểm có lẽ là vóc dáng thấp bé. Đeo giày cao gót mới tới cằm Tần Phỉ, thực sự rất khó tưởng tượng được rằng cô ấy làm thế nào mà cõng một anh chàng to lớn cao ít nhất một mét tám mươi lăm được: "Người phụ nữ đầu tiên cõng anh ta là cô sao?" Trong giọng nói tràn đầy sự hoài nghi.

Lạc Tiêu Tiêu mỉm cười rồi giơ tay lên: "Chính thức làm quen đi."

"Quá thần kỳ." Tần Phỉ và cô ấy bắt tay nhau, nhớ ra lời vị đội trưởng đó muốn cô chuyển lại, thì không khỏi bật cười. Vốn tưởng là một fan cuồng, không ngờ lại là...Của nữ thần: "Mạo muội hỏi một câu, cô và anh ta..."


"Suỵt." Lạc Tiêu Tiêu giơ ngón tay đặt lên môi.

"Trời ơi, rốt cuộc tôi đã cứu được ai vậy?"

"Một chiến sĩ cứu hỏa bình thường, chẳng qua chiến sĩ này là người yêu của tôi mà thôi." Lúc Lạc Tiêu Tiêu nói ra bốn chữ "Chiến sĩ cứu hỏa" này, không hề thấy khó nói vì sự bình phàm của nó, ngược lại còn kiêu hãnh và tự hào phát ra từ nội tâm. Cô ấy kiêu hãnh vì anh ấy, cũng tự hào với nghề nghiệp của anh ấy.

"Chị Lạc, xe tới rồi. Phóng viên đã bao vây mấy cánh cửa, ban tổ chức đã mở lối thoát hiểm cho chúng ta, chúng ta phải nhanh chóng rời đi." Trợ lý của Lạc Tiêu Tiêu đẩy cửa vào thúc giục.

"Cùng đi đi." Lạc Tiêu Tiêu cầm túi sách lên, mời Tần Phỉ.

"Chị..."

"Tần Phỉ, anh ấy tới đón tôi, cũng muốn gặp mặt cô một lần." Lạc Tiêu Tiêu lại mời, căn bản không nhìn vẻ mặt khó xử của trợ lý, cũng là một người chủ tùy hứng.

Tần Phỉ thấy ám hiệu "Biết điều thì cô từ chối đi" mãnh liệt lộ ra trong mắt người trợ lý đó, trả lời một tiếng "Được" giòn giã. Khuôn mặt trợ lý lập tức suy sụp, tâm trạng của Tần Phỉ cũng lập tức bay lên.

Lên xe bảo mẫu của Lạc Tiêu Tiêu, Tần Phỉ vừa liếc mắt đã nhìn thấy vị đội trưởng đó. Rửa sạch bùn đất trên mặt, ngũ quan của người đàn ông tựa như dao khắc, cương nghị và sắc bén. Da ngăm đen, áo phông rẻ tiền, quần thể thao, toàn thân tỏa ra chữ "Cẩu thả". Nhìn qua Lạc Tiêu Tiêu đã dựa vào người người đàn ông, khuôn mặt được trang điểm tinh tế phối hợp với lễ phục và trang sức đắt tiền, thật sự rất khó để liên tưởng hai người này lại với nhau.

"Xem ra không cần tôi giới thiệu nữa, hai người đã quen biết rồi." Đội trưởng cười nói.

"Anh đúng là may mắn đấy, hai người phụ nữ cõng anh đều trông xinh đẹp như vậy mà." Lạc Tiêu Tiêu nói đùa.

Ánh mắt của Tần Phỉ không kìm được xoay chuyển giữa hai người, thân hình của vị đội trưởng này so với Lạc Tiêu Tiêu, cứ như hồ ly và thỏ trong Zootopia vậy: "Lạc nữ thần, tôi thật sự rất tò mò làm sao cô cõng anh ta được hay vậy?"

Lạc Tiêu Tiêu vô cùng đắc ý: "Tôi không chỉ từng cõng anh ấy, mà còn từng bế nữa cơ!"

Tần Phỉ kinh ngạc trợn tròn mắt.

Đội trưởng vỗ lên đầu Lạc Tiêu Tiêu, bày ra dáng vẻ "Chuyện xưa không muốn nhớ lại", bất đắc dĩ giải thích: "Lúc đó tôi ba tuổi, cô ấy tám tuổi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui