edit: Lumi
"Tôi không chỉ từng cõng anh ấy, mà còn từng bế nữa cơ!"
Tần Phỉ kinh ngạc trợn tròn mắt.
Đội trưởng vỗ lên đầu Lạc Tiêu Tiêu, bày ra dáng vẻ "Chuyện xưa không muốn nhớ lại", bất đắc dĩ giải thích: "Lúc đó tôi ba tuổi, cô ấy tám tuổi."
"Nuôi vợ từ bé?"
"Ngược rồi ngược rồi, là nuôi chồng từ bé." Lạc Tiêu Tiêu cười rồi sửa lại: "Nhà của hai chúng tôi ở cùng một khu, cha mẹ của anh ấy đều là cảnh sát, vừa có nhiệm vụ khẩn cấp, là ném con trai qua nhà tôi. Lúc nhỏ anh ấy khóc thật sự rất ghê gớm, chỉ khi tôi bế anh ấy lên, anh ấy mới chịu nín. Cho nên, anh ấy là lớn lên từ trên lưng tôi đó. Tôi cảm thấy sở dĩ tôi có vóc dáng thấp, chính là vì lúc nhỏ cõng anh ấy trên lưng, đè tôi tới mức không cao lên nổi."
"Đúng đúng đúng, là do bị anh đè, không chỉ đè tới mức em không cao lên nổi, mà còn đè thấp cả IQ của em luôn rồi."
Lạc Tiêu Tiêu kháng nghị bằng cách phồng má trông hệt như một con cá nóc, đội trưởng hôn một cái để cá nóc bớt giận.
Tần Phỉ bị cưỡng ép nhồi cho một nồi cơm chó: "Hai người hay thật đấy, ở đây còn có một người sống sờ sờ đang nhìn đó nha! Không sợ tôi chụp ảnh hai người, bán cho paparazzi à."
"Tần Phỉ tiểu thư đã quyên góp tận một triệu rồi, không thiếu chút tiền đưa tin này."
"Một triệu gì?"
Lạc Tiêu Tiêu không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc tới Tần Phỉ đã lập tức đau lòng. Nhìn đôi nam nữ ngồi đối diện cô, mắt híp lại: "Tôi thật sự hoài nghi không biết có phải hai người hợp tác với nhau lừa một triệu của tôi không?"
"Hai người đang nói gì vậy?"
"Nói là tôi rất ngu ngốc vì để xin chữ ký và chụp ảnh chung với Lạc nữ thần cho anh, mà bỏ ra tận một triệu mua bộ trang phục rách của cô ấy." Tần Phỉ hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp ném trang phục lên người hai bọn họ, giơ tay chỉ vào Lạc Tiêu Tiêu: "Đồ trả cô, trả tiền cho tôi!"
"Trả gì mà trả, tiền cũng có nhét vào túi tôi đâu. Dù sao cũng là làm từ thiện, cô đừng so đo vậy mà." Lạc Tiêu Tiêu vừa cười vừa nói, còn tiện tay cất trang phục đi. Đây là bộ trang phục cô ấy mặc lúc nhận giải thưởng. Có ý nghĩa rất lớn với cô ấy, nói thật đúng là có hơi không nỡ.
Tần Phỉ chỉ cảm thấy nghẹn ứ trong lòng, quay đầu nhìn đội trưởng: "Đội trưởng, hay là anh trả..."
"Đừng nhìn tôi, tôi chỉ là một người lính, thu nhập không bằng hai người đâu." Đội trưởng cũng bật cười: "Nhưng, tấm lòng của cô, tôi nhận rồi."
"Đội trưởng, tấm lòng anh nhận đắt thật đấy." Tần Phỉ bĩu môi, rất khinh thường.
"Sao cô cứ gọi anh ấy là đội trưởng như cấp dưới của anh ấy thế?"
"Không thì gọi thế nào, tôi cũng có biết tên của anh ta đâu...Mẹ nó, bà đây vậy mà lại cúng tận một triệu tệ chỉ vì một tên đàn ông chưa biết tên!" Tần Phỉ bày ra vẻ mặt tuyệt vọng.
Lạc Tiêu Tiêu lại bồi thêm một đao: "Nói đúng hơn là một người đàn ông chưa biết tên của một người phụ nữ khác."
"Tôi muốn nhảy khỏi xe, đừng ai cản tôi." Tần Phỉ giả bộ như muốn kéo cửa xe.
Lạc Tiêu Tiêu giả bộ lôi kéo cánh tay của cô, rất phối hợp: "Đừng mà, thà sống khổ còn hơn chết sướng, cùng lắm thì tôi nói cho cô biết tên anh ấy là Lưu Diễn Trạch..."
Người bị gọi tên lặng lẽ che mặt, hai bà hoàng diễn xuất này, vậy là đủ rồi đấy.
Lạc Tiêu Tiêu muốn cùng Lưu Diễn Trạch đi tái khám, đưa Tần Phỉ quay về công ty rồi vội vàng tạm biệt. Lúc sắp rời đi, Lạc Tiêu Tiêu nháy đôi mắt xinh đẹp mấy cái: "Hi vọng hai chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác với nhau."
Tần Phỉ chắp tay: "Vậy phải nhờ ảnh hậu Lạc che chở tôi rồi."
"Không thành vấn đề."
"Được rồi, được rồi, hai người còn chưa diễn đủ à." Lưu Diễn Trạch không nhịn được kéo người về xe, đến lời chào tạm biệt cũng chưa nói đã trực tiếp đóng cửa, hiển nhiên là không chịu nổi hai bà hoàng diễn xuất này nữa.
Tần Phỉ vui vẻ đi vào công ty. Vừa thay đồ xong, Coffe còn chưa chạy về, Nhậm lão đại đã đích thân tới gọi cô.
Đây là lần đầu tiên cô gặp lão đại sau khi trở về. Tần Phỉ đứng ở cửa phòng Nhậm Tư Tề chuẩn bị sẵn tâm lý "Mắng không cãi lại, đánh không đánh lại" cho mình, rồi mới hít sâu một hơi đẩy cửa vào.
Nhậm Tư Tề nhíu mày nhìn cô, trong mắt tràn đầy sự ghét bỏ, trực tiếp hỏi: "Cô và Lạc Tiêu Tiêu có quan hệ gì?"
"Quan hệ của chúng tôi có hơi phức tạp..."
"Vậy nói đơn giản thôi." Nhậm Tư Tề đặt bút xuống, nhíu mày, ánh mắt lạnh tới mức khiến người khác run rẩy.
Trái tim Tần Phỉ run lên, không dám mồm mép lén lỉnh nữa, lập tức trả lời: "Tôi cứu người đàn ông của cô ấy ở khu bị nạn."
Nghe được đáp án này, Nhậm Tư Tề hài lòng gật đầu, ném kịch bản trong tay tới trước mặt cô: "Bộ phim mới của đạo diễn Lý, tìm cô thử sức cho vai diễn nữ số ba." Anh ta hơi ngẩng đầu nhìn cô, như dò xét cũng như đang cảnh cáo: "Nữ chính đã ấn định Lạc Tiêu Tiêu."
"Cô ấy tiến cử tôi sao?" Ảnh hậu Lạc là thật sự định che chở cô à?
"Ai tiến cử tôi không quan tâm, phim của đạo diễn Lý đừng nói là một người ở bên rìa giới giải trí như cô, đến hoa đán lưu lượng đang hot cũng tranh sứt đầu mẻ trán. Tài nguyên này đối với cô và công ty mà nói, đều rất quan trọng, đừng làm hỏng." Ba chữ cuối cùng anh ta gằn rất mạnh, tràn đầy ý cảnh cáo.
Tần Phỉ lúng túng, từ khi cô vào giới tới nay, về cơ bản toàn là mấy vai người mẫu nữ khách mời, nữ minh tinh gì đó, trước giờ vẫn luôn diễn theo bản chất vốn có của mình. Còn diễn xuất, đó là thứ gì Tần Phỉ cũng không biết: "Nhậm lão đại, diễn xuất của tôi, anh biết rồi đấy."
"Biết, đã thu xếp xong rồi."
Tần Phỉ sửng sốt, Nhậm Tư Tề trực tiếp ném lịch trình cho cô: "Cô chưa từng học diễn xuất, trong thời gian ngắn như vậy cũng không thể khiến diễn xuất của cô cải thiện được, cho nên cô chỉ cần thể hiện con người thật của mình là được."
"Diễn người mẫu hay là minh tinh?" Tần Phỉ yên tâm.
"Nhân viên cứu hỏa."
"..." Trái tim vừa buông xuống lập tức trỗi dậy. Cô đào đâu ra bản chất khi làm nhân viên cứu hỏa chứ? Nhậm lão đại, anh đang đùa tôi đấy à?
Nhậm Tư Tề đương nhiên sẽ không nói đùa với cô, giải thích: "Vai cô phải diễn là một đội trưởng cứu hỏa nữ của khu vực Hương Cảng, đã không còn kịp đưa cô tới trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt ở Hương Cảng nữa rồi. Tổ phim đã liên hệ với đại đội cứu hỏa thành phố, để cô cùng với hai diễn viên khác cùng vào đội huấn luyện nửa tháng. Sáng mai sẽ có tài xế tới căn hộ đón cô, đưa cô tới đại đội cứu hỏa."
Tuy Tần Phỉ chưa từng đi bộ đội, nhưng là người đã từng tham gia huấn luyện quân sự từ tiểu học, trung học tới đại học, nghe thấy hai từ "Huấn luyện", toàn thân đã thấy không ổn.
Nhưng đối diện với khuôn mặt lạnh như băng của Nhậm Tư Tề, đến nửa câu từ chối cô cũng không dám nói, ngoan ngoãn cầm lấy kịch bản rồi rời đi.
Về tới phòng nghỉ, cô lập tức phát điên.
Lúc Coffe về tới nơi, Tần Phỉ đang đánh vào đệm sô pha. Thấy cô nàng cười hi hi bước vào cửa, cô vừa mở miệng đã mắng: "Không thấy tâm trạng chị đang không tốt sao? Cười vui vẻ thế làm gì?"
Nhưng Coffe vẫn không kìm được nụ cười trên môi, kéo cô đi tới cửa sổ, chỉ sang đối diện công ty nói: "Người đàn ông của chị về rồi."
Tần Phỉ hoang mang, híp mắt nhìn hồi lâu, mới nhận ra người đứng bên đường là ai. Đôi mắt hoa đào cong lên, giơ tay gõ vào đầu Coffe: "Sao lại thành người đàn ông của chị rồi? Nói bậy."
Coffe đỡ trán cười ngốc: "Chị, em cảm thấy chị đã tới lúc khổ tận cam lai rồi. Lạc Tiêu Tiêu giúp chị làm sáng tỏ vụ của Kim Na, bác sĩ Hành lại bình an trở về, đây được gọi là thu hoạch được gấp đôi cả tình yêu lẫn sự nghiệp."
"Nhóc con biết thế nào là tình yêu chứ." Tần Phỉ trợn trắng mắt rất mất hình tượng, tiện tay ném đệm sô pha đi, quay sang gương xác định chưa tẩy lớp trang điểm, xách túi vừa đi vừa nói: "Đi thôi, về nhà thu dọn hành lý, chuẩn bị nhập ngũ."
"Chuẩn bị nhập ngũ? Nhập ngũ gì?" Coffe bối rối hỏi, đáng tiếc khổng tước chân dài đã đi mất dạng rồi, cô nàng đi tới trước cửa sổ, chưa tới hai phút sau, bóng dáng lẻ loi ở phía đối diện đã biến thành hai.
Chân dài đúng là đi nhanh thật đấy. Coffe lén cười một tiếng, nhanh chóng tới phòng làm việc lấy lịch trình của Tần Phỉ, nhân tiện làm rõ "Nhập ngũ" rốt cuộc là có ý gì.
Hành Tri Chỉ cầm điện thoại, do dự không biết sau khi gọi điện thì nên nói gì.
"Tôi về rồi." Lỡ như cô ấy không nghe ra giọng nói của mình thì làm sao?
"Tôi là Hành Tri Chỉ, tôi về rồi." Như vậy rất ngốc.
"Tần Tiểu Phỉ, tôi là Hành Tri Chỉ, tôi đang ở dưới công ty của chị, có tiện xuống uống một ly coffe không?" Lỡ như cô ấy nói không tiện thì làm sao?
"Đàn chị Tần, chị có đang ở công ty không?" Hỏi như vậy có tốt hơn không nhỉ?
"Tìm tôi có việc?"
"Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là muốn nói với chị một tiếng là tôi về rồi, bây giờ đang ở dưới công ty của chị. Chị có tiện xuống uống một ly coffe không?"
"Được nha."
Hành Tri Chỉ vui mừng lên tiếng, tuy chỉ là tưởng tượng, nhưng vẫn cảm thấy rất vui. Anh vỗ lên gò má nóng bừng của mình, hít sâu một hơi, quyết định nói như vậy. Anh cầm điện thoại, bấm mười một con số đã thuộc lòng, âm thanh đợi vang lên đều đặn.
Tần Phỉ nhìn chàng trai đang đưa lưng về phía mình, cảm nhận được tiếng rung trong túi xách tay thì dở khóc dở cười.
Người này đúng là ngốc hết thuốc chữa.
"Alo."
"Alo, đàn chị Tần, tôi là..."
"Tôi biết cậu là Hành Tri Chỉ, còn biết cậu đang ở dưới công ty của tôi, muốn cùng tôi uống coffe."
"..." Hành Tri Chỉ hoang mang, cái này không giống với lúc diễn tập, hoàn toàn không biết nên tiếp lời thế nào.
Tần Phỉ như nhìn thấy bong bóng nổi lên từ trên đầu anh: "Đồ ngốc, người đang đứng ở sau lưng cậu, cậu đang làm gì với cái điện thoại chưa kết nối đấy?"
"Hả?" Hành Tri Chỉ quay đầu, nhìn thấy đôi mắt to tròn của Tần Phỉ, lúc này mới nhận ra trong điện thoại vẫn đang vang âm thanh chờ. Máu xông thẳng lên não, anh nhất thời ngẩn ra căn bản không biết nên phản ứng như thế nào, đúng là cực kỳ mất mặt.
Tần Phỉ cười nghiêng ngả, cuối cùng thấy đến cổ của anh cũng đỏ lên, sợ anh thật sự bị tụ máu não, cô cố nén cười kéo người vào quán coffe.
"Cho tôi một ly coffe đen, cho cậu ấy một ly coffe đá, để cậu ấy giảm nhiệt độ." Tần Phỉ nói với nhân viên phục vụ xong, Hành Tri Chỉ trực tiếp che mặt lại.
Tần Phỉ dựa vào ghế sô pha, ngón tay chọc vào cằm, mỉm cười nói: "Sao cậu lại ngốc thành như vậy, không phải là đánh rơi IQ ở khu bị nạn rồi đấy chứ."
Hành tri Chỉ phát ra một tiếng hừ não nề, đổi thành người khác, Tần Phỉ chắc chắn sẽ cảm thấy tên này đúng là đàn bà. Nhưng đặt lên người Hành Tri Chỉ, cô chỉ cảm thấy tên ngốc này đúng là đơn thuần, đáng yêu.
Sau khi coffe được đưa tới, Tần Phỉ cũng đã cười đủ.
Hành tri Chỉ rót nửa ly coffe đá cho mình, cuối cùng bình tĩnh lại, nhưng tai vẫn đỏ rực: "Tần..."
"Tần Phỉ." Một nhóm khách bước vào quán coffe, đều là những khuôn mặt xa lạ, Tần Phỉ lấy một cái kính râm từ trong túi ra đeo lên, nghiêng người khẽ nói nói anh: "Đàn chị thì đừng gọi nữa, gọi vậy làm tôi già đi mất."
Hành Tri Chỉ mím môi: "Vậy tôi gọi chị là Tần Tiểu Phỉ."
Tần Phỉ nhìn Hành tri Chỉ qua kính râm, hồi lâu sau vẫn chưa nói chuyện.
Đúng lúc Hành Tri Chỉ thấy lo sợ bất an, tưởng gọi vậy làm cô không vui, thì chỉ nghe thấy người đối diện cười một tiếng, trong lời nói toàn là ý trêu chọc: "Đồ ngốc, cậu đẩy tốc độ nhanh thật đấy, chưa gì đã tìm một biệt danh khác với mọi người rồi. Có phải lúc gọi tôi là Tần Tiểu Phỉ, cảm thấy rất gần gũi với tôi không?"